Chương 16
2024-08-31 01:33:03
Lục Dương vừa bất ngờ vừa cảm thấy ấm ức nhưng lại chẳng thể cãi được, biết cậy anh đã không uống rượu để
giờ phải chịu ấm ức thế này. Bà Hạnh bình thản nói:
"Bà thấy thế này lại tốt. Bà rất thích Kim Ngọc, có một cô cháu dâu lương thiện, xinh đẹp và giỏi giang như Kim Ngọc là điều mà bà luôn ao ước. Cháu chắc chắn sẽ thích con bé thôi, vậy nên hãy chuẩn bị đi, chúng ta nên tiến hành kết hôn càng sớm càng tốt."
Lục Dương cười khổ:
"Bà ơi! Bà có biết cháu của bà là một người như thế nào không ạ? Cháu là CEO của tập đoàn OCB đó ạ. Con gái thích cháu còn phải xếp hàng dài mười cây số."
Bà Hạnh cười nói:
"Ừ! Chính vì cháu của bà cũng rất tốt nên mới xứng với Kim Ngọc đó. Nếu cháu mà tệ thì còn lâu bà mới đồng ý gả cháu cho Kim Ngọc."
Lời của bà nội làm cho bà Kiều nhịn cười không nổi. Nhìn thấy cả mẹ lẫn bà nội đều tâm đồng ý hợp muốn mình kết hôn với Kim Ngọc khiến Lục Dương cạn lời. Nhưng anh chợt nhớ ra điều quan trọng:
"Hai người có thích cô ta thì con cũng chịu thôi. Cô ta đâu có muốn cưới con."
Ba Kiều đáp ngay:
"Đó là việc của con. Từ giờ con phải làm sao để Kim Ngọc đồng ý kết hôn mới thôi."
Bà Hạnh tiếp lời:
"Nếu trong vòng một tuần mà con bé không đồng ý kết hôn thì cháu xác định bị cách chức khỏi vị trí CEO đi nhé! Nhân tài ở OCB không thiếu, bà cũng chẳng quan trọng việc ai đứng ra thừa kế tập đoàn đâu. Vì vậy cháu cứ từ từ mà suy nghĩ."
"Bà! Bà phải ép cháu đến mức này sao?"
"Phải! Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha. Bà cũng muốn có cháu bế lắm rồi, không muốn đợi nữa."
Nói xong bà Hạnh đứng lên, bà Kiều dìu mẹ chồng rời đi:
"Mình đi thôi mẹ, đi ăn sáng và chờ cháu dâu thôi."
Lục Dương đứng lên tủi thân nhìn theo:
"Nhưng mà... một tuần thì làm sao được hả bà?"
Mẹ anh đáp:
"Nghe nói con là CEO có tận mười cây số phụ nữ theo đuổi cơ mà, chẳng lẽ không biết làm sao để lấy lòng một cô gái trong vòng một tuần à?"
Bà nội nói thêm:
"Chắc nó giống bố nó. Không phải khi trước cũng là con và mẹ lên kế hoạch thì mới cưới được thằng Kiên đó à?"
"Ừ nhỉ mẹ nhỉ! Sao lại không tìm cái tính tốt mà giống cơ chứ. Chỉ được cái tự kiêu là giỏi thôi."
Lục Dương bất lực vô cùng, anh không chịu nổi nên quyết định rời khỏi Lục Gia. Ngồi trên xe, anh nhớ về chuyện đã xảy ra tối qua.
Tối qua sau khi tan làm, anh cảm thấy không vui nên đã đi uống vài ly ở quán bar. Cô bạn gái Uyển Hạ của anh khiến cho anh vô cùng mệt mỏi. Anh đã rất yêu thương cô, nhưng cuối cùng cô hết lần này đến lần khác làm anh thất vọng. Cô bị vệ sĩ của anh chụp thấy cảnh ngồi lên đùi của một người đàn ông trong một bữa tiệc rượu. Tuy cô đã đến tận công ty tìm anh và giải thích nhưng Lục Dương lại không thể buông bỏ những khó chịu trong lòng. Nếu không phải vì quá yêu cô, không phải vì cảm giác có nợ với cô thì anh chắc chắn đã không nhịn cô đến mức này.
Trong lúc uống rượu thì Lục Dương nhận được tin nhắn của bà nội. Vì buồn chán không muốn về nhà lại phải gặp Uyển Hạ nên Lục Dương đã bắt taxi về Lục Gia. Tuy nhiên khi anh về tới nơi thì đã quá khuya, người trong nhà đều đã ngủ cả, anh say quá nên cứ thế vào phòng mình mà ngủ. Đến khi cơn say vật vã ập đến thì anh lại ôm được một thân thể nhỏ nhắn, mềm mại.
Anh đã tưởng Kim Ngọc là Uyển Hạ nên đã ôm và hôn cô ấy. Cả hai đã tình nguyện làm chuyện ấy trong cơn say rượu vì cứ ngỡ người bên cạnh mình là người yêu của mình, thật là tai hại mà.
Lục Dương vò đầu bứt tai tự trách:
'Trời ơi! Rượu ơi là rượu, không ngờ có ngày làm ra chuyện xấu hổ chỉ vì say rượu.'
"Bà thấy thế này lại tốt. Bà rất thích Kim Ngọc, có một cô cháu dâu lương thiện, xinh đẹp và giỏi giang như Kim Ngọc là điều mà bà luôn ao ước. Cháu chắc chắn sẽ thích con bé thôi, vậy nên hãy chuẩn bị đi, chúng ta nên tiến hành kết hôn càng sớm càng tốt."
Lục Dương cười khổ:
"Bà ơi! Bà có biết cháu của bà là một người như thế nào không ạ? Cháu là CEO của tập đoàn OCB đó ạ. Con gái thích cháu còn phải xếp hàng dài mười cây số."
Bà Hạnh cười nói:
"Ừ! Chính vì cháu của bà cũng rất tốt nên mới xứng với Kim Ngọc đó. Nếu cháu mà tệ thì còn lâu bà mới đồng ý gả cháu cho Kim Ngọc."
Lời của bà nội làm cho bà Kiều nhịn cười không nổi. Nhìn thấy cả mẹ lẫn bà nội đều tâm đồng ý hợp muốn mình kết hôn với Kim Ngọc khiến Lục Dương cạn lời. Nhưng anh chợt nhớ ra điều quan trọng:
"Hai người có thích cô ta thì con cũng chịu thôi. Cô ta đâu có muốn cưới con."
Ba Kiều đáp ngay:
"Đó là việc của con. Từ giờ con phải làm sao để Kim Ngọc đồng ý kết hôn mới thôi."
Bà Hạnh tiếp lời:
"Nếu trong vòng một tuần mà con bé không đồng ý kết hôn thì cháu xác định bị cách chức khỏi vị trí CEO đi nhé! Nhân tài ở OCB không thiếu, bà cũng chẳng quan trọng việc ai đứng ra thừa kế tập đoàn đâu. Vì vậy cháu cứ từ từ mà suy nghĩ."
"Bà! Bà phải ép cháu đến mức này sao?"
"Phải! Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày lắm kẻ dèm pha. Bà cũng muốn có cháu bế lắm rồi, không muốn đợi nữa."
Nói xong bà Hạnh đứng lên, bà Kiều dìu mẹ chồng rời đi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mình đi thôi mẹ, đi ăn sáng và chờ cháu dâu thôi."
Lục Dương đứng lên tủi thân nhìn theo:
"Nhưng mà... một tuần thì làm sao được hả bà?"
Mẹ anh đáp:
"Nghe nói con là CEO có tận mười cây số phụ nữ theo đuổi cơ mà, chẳng lẽ không biết làm sao để lấy lòng một cô gái trong vòng một tuần à?"
Bà nội nói thêm:
"Chắc nó giống bố nó. Không phải khi trước cũng là con và mẹ lên kế hoạch thì mới cưới được thằng Kiên đó à?"
"Ừ nhỉ mẹ nhỉ! Sao lại không tìm cái tính tốt mà giống cơ chứ. Chỉ được cái tự kiêu là giỏi thôi."
Lục Dương bất lực vô cùng, anh không chịu nổi nên quyết định rời khỏi Lục Gia. Ngồi trên xe, anh nhớ về chuyện đã xảy ra tối qua.
Tối qua sau khi tan làm, anh cảm thấy không vui nên đã đi uống vài ly ở quán bar. Cô bạn gái Uyển Hạ của anh khiến cho anh vô cùng mệt mỏi. Anh đã rất yêu thương cô, nhưng cuối cùng cô hết lần này đến lần khác làm anh thất vọng. Cô bị vệ sĩ của anh chụp thấy cảnh ngồi lên đùi của một người đàn ông trong một bữa tiệc rượu. Tuy cô đã đến tận công ty tìm anh và giải thích nhưng Lục Dương lại không thể buông bỏ những khó chịu trong lòng. Nếu không phải vì quá yêu cô, không phải vì cảm giác có nợ với cô thì anh chắc chắn đã không nhịn cô đến mức này.
Trong lúc uống rượu thì Lục Dương nhận được tin nhắn của bà nội. Vì buồn chán không muốn về nhà lại phải gặp Uyển Hạ nên Lục Dương đã bắt taxi về Lục Gia. Tuy nhiên khi anh về tới nơi thì đã quá khuya, người trong nhà đều đã ngủ cả, anh say quá nên cứ thế vào phòng mình mà ngủ. Đến khi cơn say vật vã ập đến thì anh lại ôm được một thân thể nhỏ nhắn, mềm mại.
Anh đã tưởng Kim Ngọc là Uyển Hạ nên đã ôm và hôn cô ấy. Cả hai đã tình nguyện làm chuyện ấy trong cơn say rượu vì cứ ngỡ người bên cạnh mình là người yêu của mình, thật là tai hại mà.
Lục Dương vò đầu bứt tai tự trách:
'Trời ơi! Rượu ơi là rượu, không ngờ có ngày làm ra chuyện xấu hổ chỉ vì say rượu.'
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro