Chương 28
2024-08-31 01:33:03
Cả hai đi xe hơi đến chân núi rồi đi bộ lên khoảng một cây số bậc thang bộ nữa mới đến nơi. Lục Dương còn khá nhiều sức, anh chẳng mấy mà đã bỏ rơi Kim Ngọc cả chục bậc thang. Đến khi quay lại nhìn thì thấy cô đang vừa cố gắng bước lên vừa thở hổn hển. Không biết nghĩ sao anh đã quay trở lại đưa tay ra cho cô nắm. Kim Ngọc khá bất ngờ trước thái độ của anh, anh nói:
"Đi, cùng nhau lên chùa cho xong sớm còn về"
Có người dìu bước đi Kim Ngọc có động lực hơn hẳn. Anh đi trước, cô nổi bước theo sau nhìn dáng vẻ vô tư thoải mái của anh cô lại nhớ đến chuyện xảy ra tối qua và sáng nay. Có lẽ anh say quá nên không còn nhớ gì nữa, chỉ có cô là vẫn nhớ như in những lời anh đã nói, bởi thế bây giờ chỉ có mình cô là bị khủng bố trái tim.
Phong cảnh trên chùa Hà vô cùng đẹp, rất xứng đáng để cho mọi người bỏ công sức leo lên đến đỉnh núi. Kim Ngọc ngồi bên ngoài sân chùa, ngắm nhìn toàn cảnh bờ biển trước mặt.
Lục Dương bước ra mang theo cho cô một cốc nước mát:
"Uống nước đi, sư nói đây là nước suối khoáng tự nhiên, ngọt và mát lắm đấy."
Kim Ngọc nhận lấy, cô không dám nhìn vào mắt anh lâu
"Cảm ơn anh"
Lục Dương tiến tới ngồi bên cạnh cô
"Ban nãy tôi thấy cô cầu khấn gì lâu vậy? Cô có điều gì phiền muộn lắm sao?"
Kim Ngọc mỉm cười lắc đầu đáp:"Không, tôi cầu nguyện cho bà nội và bác Kiều."
Lục Dương vô cùng ngạc nhiên:
"Cho bà nội và mẹ tôi sao? Tại sao?"
"Tôi không còn ai là người thân cả. Chính họ đã một lần nữa cho tôi hiểu thế nào là gia đình"
"Những người tốt nhất với tôi ở hiện tại, người mà tôi quý mến nhất chỉ có bà nội và bác Kiều thôi. Họ đã rất tốt với tôi nhưng tôi thì chẳng thể làm gì để báo đáp cả, tôi chỉ có thể cầu mong cho họ có sức khỏe và luôn bình an."
Lục Dương đăm chiêu nhìn Kim Ngọc, thấy cô có tấm lòng với người nhà của mình như vậy lại có chút cảm động. Anh hỏi:
"Còn cô, cô không cầu gì cho riêng mình sao?"
"Tôi ư! Tôi chẳng biết nữa. Tôi thực dụng lắm, những gì tôi nghĩ cho bản thân mình thì Phật Tổ cũng không thể giúp được tôi đâu."
Lục Dương nghe vậy thì nhoẻn miệng cười
"Cô cứ nói thử xem nào. Cô có ước muốn gì?"
Thấy Kim Ngọc vẫn không sẵn sàng chia sẻ bí mật nên Lục Dương đành phải mở lời trước:
"Vậy tôi sẽ nói ước muốn của tôi, sau đó thì cô sẽ chia sẻ ước muốn của cô. Chúng ta trao đổi công bằng, được không?"
Thấy Lục Dương nhiệt tình nên Kim Ngọc cũng không ngần ngại mà đồng ý ngay. Lục Dương nói:
"Tôi chỉ mong có thể sống hạnh phúc bên người mà tôi yêu. Tôi muốn cô ấy có được cuộc sống tốt nhất để xứng đáng với những gì mà cô ấy đã làm cho tôi."
Lục Dương nhắc đến nguyện vọng của mình, ánh mắt anh chứa chan sự chân thành, ánh mắt ấy khiến cho Kim Ngọc bất giác cảm thấy ghen tị. Cô hỏi:
"Là cô gái hôm đó. Người anh muốn nói đến là cô gái ở công ty hôm đó có phải không?"
Lục Dương nhìn qua cô, anh hơi cau mày suy nghĩ rồi mỉm cười thừa nhận:
"Đúng, là cô ấy."
Nhịp tim Kim Ngọc hẫng đi một nhịp. Cô vội quanh mặt hình về phía trước để che giấu đôi mắt hoen lệ của mình. Bàn tay cô đã siết chặt lại vì căm phẫn. Uyển Hạ và cả gia đình của cô ta là những kẻ mà cả đời này Kim Ngọc nguyền rủa. Sau những gì những kẻ tàn nhẫn đó làm với gia đình cô, cô không muốn họ được hạnh phúc một chút nào
Lục Dương thấy Kim Ngọc vẫn giữ im lặng thì hối thúc:
"Còn cô, ước nguyện của cô là gì?"
Kim Ngọc phân vân một lúc rồi nói:
"Nguyện vọng của tôi chính là trở nên giàu có. Tôi muốn những kẻ mà tôi ghét phải hối hận."
Nhìn thấy gương mặt tràn đầy quyết tâm, ánh mắt đôi phần căm hận của cô khiến cho Lục Dương hơi bất ngờ. Anh chưa từng thấy cô có dáng vẻ của một kẻ có tham vọng lớn như vậy. Anh bật cười nói:
"Cô chỉ có nguyện vọng đơn giản vậy thôi sao?"
Kim Ngọc không thấy câu nói của mình có gì đáng để Lục Dương cười nên quay qua nhìn anh. Anh nhìn cô rồi tiếp tụ hỏi
"Nếu cô có tiền cô sẽ làm gì?"
"Nhất định tôi phải lấy lại được quán ăn đó, quán ăn mà cha mẹ tôi đã tâm huyết bao nhiêu năm. Nhưng trước mắt thứ tôi hướng đến vẫn là... nói đến đây cô chợt có chút ngập ngừng
"Là gì?"
"Là...là được làm nhân viên maketing ở công ty OCB" cô cũng không định nói đâu vì cô biết anh ta sẽ không chấp nhận cô là nhiên viên của công ty anh ta đâu
"Đó chẳng phải là công ty tôi sao?"
Kim Ngọc chẳng nói lời nào chỉ khẽ gật đầu. Ai cũng biết công ty OCB luôn đi đầu về ngành maketing. Đó luôn là mục tiêu bà mơ ước của biết bao sinh viên đang học ngành này và cô cũng là một trong số đó.
Anh gật gù đáp
"Được, tôi sẽ giúp cô."
Kim Ngọc sửng sốt:
"Sao cơ ạ?""Tôi nói là tôi sẽ giúp cô được vào công ty. Cô thấy sao?"
"Nếu được như vậy thì quá tốt. Nhưng mà tôi biết trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì. Anh nói đi anh có điều kiện gì với tôi?"
"Đúng là không nên đánh giá thấp cô. Kết hôn với tôi, sao cô làm được chứ? Chỉ một năm thôi, sau một năm đó cô tốt nghiệp tôi sẽ ngay lập tức nhận cô vào làm."
"Đi, cùng nhau lên chùa cho xong sớm còn về"
Có người dìu bước đi Kim Ngọc có động lực hơn hẳn. Anh đi trước, cô nổi bước theo sau nhìn dáng vẻ vô tư thoải mái của anh cô lại nhớ đến chuyện xảy ra tối qua và sáng nay. Có lẽ anh say quá nên không còn nhớ gì nữa, chỉ có cô là vẫn nhớ như in những lời anh đã nói, bởi thế bây giờ chỉ có mình cô là bị khủng bố trái tim.
Phong cảnh trên chùa Hà vô cùng đẹp, rất xứng đáng để cho mọi người bỏ công sức leo lên đến đỉnh núi. Kim Ngọc ngồi bên ngoài sân chùa, ngắm nhìn toàn cảnh bờ biển trước mặt.
Lục Dương bước ra mang theo cho cô một cốc nước mát:
"Uống nước đi, sư nói đây là nước suối khoáng tự nhiên, ngọt và mát lắm đấy."
Kim Ngọc nhận lấy, cô không dám nhìn vào mắt anh lâu
"Cảm ơn anh"
Lục Dương tiến tới ngồi bên cạnh cô
"Ban nãy tôi thấy cô cầu khấn gì lâu vậy? Cô có điều gì phiền muộn lắm sao?"
Kim Ngọc mỉm cười lắc đầu đáp:"Không, tôi cầu nguyện cho bà nội và bác Kiều."
Lục Dương vô cùng ngạc nhiên:
"Cho bà nội và mẹ tôi sao? Tại sao?"
"Tôi không còn ai là người thân cả. Chính họ đã một lần nữa cho tôi hiểu thế nào là gia đình"
"Những người tốt nhất với tôi ở hiện tại, người mà tôi quý mến nhất chỉ có bà nội và bác Kiều thôi. Họ đã rất tốt với tôi nhưng tôi thì chẳng thể làm gì để báo đáp cả, tôi chỉ có thể cầu mong cho họ có sức khỏe và luôn bình an."
Lục Dương đăm chiêu nhìn Kim Ngọc, thấy cô có tấm lòng với người nhà của mình như vậy lại có chút cảm động. Anh hỏi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Còn cô, cô không cầu gì cho riêng mình sao?"
"Tôi ư! Tôi chẳng biết nữa. Tôi thực dụng lắm, những gì tôi nghĩ cho bản thân mình thì Phật Tổ cũng không thể giúp được tôi đâu."
Lục Dương nghe vậy thì nhoẻn miệng cười
"Cô cứ nói thử xem nào. Cô có ước muốn gì?"
Thấy Kim Ngọc vẫn không sẵn sàng chia sẻ bí mật nên Lục Dương đành phải mở lời trước:
"Vậy tôi sẽ nói ước muốn của tôi, sau đó thì cô sẽ chia sẻ ước muốn của cô. Chúng ta trao đổi công bằng, được không?"
Thấy Lục Dương nhiệt tình nên Kim Ngọc cũng không ngần ngại mà đồng ý ngay. Lục Dương nói:
"Tôi chỉ mong có thể sống hạnh phúc bên người mà tôi yêu. Tôi muốn cô ấy có được cuộc sống tốt nhất để xứng đáng với những gì mà cô ấy đã làm cho tôi."
Lục Dương nhắc đến nguyện vọng của mình, ánh mắt anh chứa chan sự chân thành, ánh mắt ấy khiến cho Kim Ngọc bất giác cảm thấy ghen tị. Cô hỏi:
"Là cô gái hôm đó. Người anh muốn nói đến là cô gái ở công ty hôm đó có phải không?"
Lục Dương nhìn qua cô, anh hơi cau mày suy nghĩ rồi mỉm cười thừa nhận:
"Đúng, là cô ấy."
Nhịp tim Kim Ngọc hẫng đi một nhịp. Cô vội quanh mặt hình về phía trước để che giấu đôi mắt hoen lệ của mình. Bàn tay cô đã siết chặt lại vì căm phẫn. Uyển Hạ và cả gia đình của cô ta là những kẻ mà cả đời này Kim Ngọc nguyền rủa. Sau những gì những kẻ tàn nhẫn đó làm với gia đình cô, cô không muốn họ được hạnh phúc một chút nào
Lục Dương thấy Kim Ngọc vẫn giữ im lặng thì hối thúc:
"Còn cô, ước nguyện của cô là gì?"
Kim Ngọc phân vân một lúc rồi nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Nguyện vọng của tôi chính là trở nên giàu có. Tôi muốn những kẻ mà tôi ghét phải hối hận."
Nhìn thấy gương mặt tràn đầy quyết tâm, ánh mắt đôi phần căm hận của cô khiến cho Lục Dương hơi bất ngờ. Anh chưa từng thấy cô có dáng vẻ của một kẻ có tham vọng lớn như vậy. Anh bật cười nói:
"Cô chỉ có nguyện vọng đơn giản vậy thôi sao?"
Kim Ngọc không thấy câu nói của mình có gì đáng để Lục Dương cười nên quay qua nhìn anh. Anh nhìn cô rồi tiếp tụ hỏi
"Nếu cô có tiền cô sẽ làm gì?"
"Nhất định tôi phải lấy lại được quán ăn đó, quán ăn mà cha mẹ tôi đã tâm huyết bao nhiêu năm. Nhưng trước mắt thứ tôi hướng đến vẫn là... nói đến đây cô chợt có chút ngập ngừng
"Là gì?"
"Là...là được làm nhân viên maketing ở công ty OCB" cô cũng không định nói đâu vì cô biết anh ta sẽ không chấp nhận cô là nhiên viên của công ty anh ta đâu
"Đó chẳng phải là công ty tôi sao?"
Kim Ngọc chẳng nói lời nào chỉ khẽ gật đầu. Ai cũng biết công ty OCB luôn đi đầu về ngành maketing. Đó luôn là mục tiêu bà mơ ước của biết bao sinh viên đang học ngành này và cô cũng là một trong số đó.
Anh gật gù đáp
"Được, tôi sẽ giúp cô."
Kim Ngọc sửng sốt:
"Sao cơ ạ?""Tôi nói là tôi sẽ giúp cô được vào công ty. Cô thấy sao?"
"Nếu được như vậy thì quá tốt. Nhưng mà tôi biết trên đời này chẳng ai cho không ai cái gì. Anh nói đi anh có điều kiện gì với tôi?"
"Đúng là không nên đánh giá thấp cô. Kết hôn với tôi, sao cô làm được chứ? Chỉ một năm thôi, sau một năm đó cô tốt nghiệp tôi sẽ ngay lập tức nhận cô vào làm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro