Chương 38
2024-08-31 01:33:03
Đám cưới cuối cùng cũng xong, Kim Ngọc và Lục Dương trực tiếp quay trở về penthouse. Có lẽ là vì mệt hoặc bị ngượng bởi nụ hôn trên sân khấu nên suốt quãng đường về nhà cả hai đều không nói gì. Hai người vừa lên đến cửa nhà thì thấy Uyển Hạ đã chờ sẵn ở ngoài cửa với gương mặt hớn hở.
Kim Ngọc sững sờ đứng hẳn lại còn Lục Dương thì vội vàng tiến đến chất vấn:
"Sao em lại đến đây?"
Uyển Hạ trông thấy Kim Ngọc đang tỏ ra lo sợ thì rất hài lòng. Cô ta nhếch cười mờ nhạt rồi quay qua bám lấy tay Lục Dương
"Em không thể để chống tay đứng nhìn anh cùng người con gái khác sống chung một mái nhà như một cặp vợ chồng được. Anh biết mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Em sợ một ngày nào đó anh có tình cảm với cô ta rồi...rồi" nói đến đây Uyển Hạ cố nặn ra vài giọt nước mắt
Lục Dương thở dài, anh hết nhìn Kim Ngọc lại nhìn Uyển Hạ với biểu cảm vô cùng khó xử.
"Em à! Không được đâu. Chuyện này... chuyện này chúng ta nói sau có được không? Hôm nay em về đã đi. Anh..."
Uyển Hạ gạt nước mắt dùng giọn điệu nũng nịu mang chút giận dỗi
"Anh là chủ nhà cơ mà sao phải hỏi ý kiến cô ta làm gì? Chẳng phải chỉ cần anh đồng ý một tiếng là được rồi hay sao? Hay là anh thật sự đã thích cô ta rồi?"
"Anh không có, nhưng mà..."
Kim Ngọc cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô của bây giờ chỉ muốn ngả lưng xuống chiếc đệm êm ái rồi làm một giấc ngon lành thôi. Hơn nữa cô cũng không muốn để Lục Dương phải khó xử nên đành lên tiếng:Cả Uyển Hạ lẫn Lục Dương quay qua nhìn cô. Kim Ngọc nói tiếp
"Cứ đứng đây mãi thì không hay đâu. Nếu người yêu của anh đã không tin tưởng anh như vậy thì cứ cho cô ấy ở cùng đi. Tôi thấy không có vấn đề gì."
Uyển Hạ vui vẻ ra mặt khi thấy Kim Ngọc nhượng bộ. Còn Lục Dương thì khá bất ngờ với thái độ lạnh nhạt và quyết đoán của Kim Ngọc. Cũng phải, cô và anh làm gì có tình cảm với nhau đâu. Nhưng không hiểu sao lúc này anh lại cảm thấy hơi hụt hẫng trước thái độ hờ hững ấy của cô.
Uyển Hạ và Lục Dương đương nhiên chiếm lĩnh phòng ngủ lớn, cũng là phòng tân hôn của cô dâu chú rể đêm nay. Còn Kim Ngọc, cô không thích nhìn thấy họ nên quyết định ở một phòng nhỏ ngoài cùng của căn hộ, gần với bếp và xa với phòng ngủ lớn và phòng khách nhất.
Buổi tối hôm đó vì chưa có chuẩn bị gì nên Lục Dương và Uyển Hạ cùng nhau ra ngoài ăn tối. Trời xui quảy khiến thế nào cả ba người lại đụng mặt nhau ở phòng khách. Uyển Hạ chẳng muốn nhìn mặt Kim Ngọc chút nào, còn muốn kéo Lục Dương đi cho nhanh. Nào ngờ Lục Dương vẫn chẳng chút nhúc nhích mà đứng đó lên tiếng
"Cô đi ăn tối cùng chúng tôi không?"
Uyển Hạ thấy vậy vừa bất ngờ vừa khó chịu. Kim Ngọc thì khá hững hờ:
"Không, tôi không ăn cùng với người lạ."
Lục Dương vẫn quan tâm mà nhẹ nhàng hỏi
"Vậy cô định ăn gì?"
Kim Ngọc thở nhẹ ra một hơi như đang muốn cho Lục Dương biết là anh đang rất phiền:
"Tôi ăn gì kệ tôi. Anh nên quan tâm bạn gái của anh thì hơn. Làm ơn coi như tôi tàng hình trong ngôi nhà này đi, đừng có để ý đến tôi"
Uyển Hạ bĩu môi rồi nói:
"Đó anh thấy chưa? Lòng tốt của anh đặt không đúng chỗ rồi. Đừng để ý tới cô ta làm gì, đi thôi, em đói bụng lắm rồi."
Lục Dương không nói gì thêm nữa mà lẳng lặng rời đi cùng người yêu. Khi cả hai người họ đã đi xa Kim Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mở tủ lạnh ra thì thấy trống không, chẳng có gì để ăn cả. Cuối cùng cô tìm được vài gói mì gần hết hạn trong tủ đồ khô nên lấy ra pha ăn đỡ.
Vừa ăn Kim Ngọc vừa nghĩ tới Uyển Hạ. Để cô ta sống chung với cô ở nhà này tuy có chút khó chịu nhưng chính nhờ như vậy mà cô mới có thể khiến Uyển Hạ nhanh bị lộ cái mặt nạ độc ác của mình xuống. Kim Ngọc cô nguyện ý lấy mình làm mồi nhử đến khiến Uyển Hạ sớm phơi bày bộ mặt độc ác của mình. Cô không muốn Lục Dương cứ mãi đâm đầu, u mê một người con gái không ra gì, anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn.
Kim Ngọc sững sờ đứng hẳn lại còn Lục Dương thì vội vàng tiến đến chất vấn:
"Sao em lại đến đây?"
Uyển Hạ trông thấy Kim Ngọc đang tỏ ra lo sợ thì rất hài lòng. Cô ta nhếch cười mờ nhạt rồi quay qua bám lấy tay Lục Dương
"Em không thể để chống tay đứng nhìn anh cùng người con gái khác sống chung một mái nhà như một cặp vợ chồng được. Anh biết mà, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Em sợ một ngày nào đó anh có tình cảm với cô ta rồi...rồi" nói đến đây Uyển Hạ cố nặn ra vài giọt nước mắt
Lục Dương thở dài, anh hết nhìn Kim Ngọc lại nhìn Uyển Hạ với biểu cảm vô cùng khó xử.
"Em à! Không được đâu. Chuyện này... chuyện này chúng ta nói sau có được không? Hôm nay em về đã đi. Anh..."
Uyển Hạ gạt nước mắt dùng giọn điệu nũng nịu mang chút giận dỗi
"Anh là chủ nhà cơ mà sao phải hỏi ý kiến cô ta làm gì? Chẳng phải chỉ cần anh đồng ý một tiếng là được rồi hay sao? Hay là anh thật sự đã thích cô ta rồi?"
"Anh không có, nhưng mà..."
Kim Ngọc cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Cô của bây giờ chỉ muốn ngả lưng xuống chiếc đệm êm ái rồi làm một giấc ngon lành thôi. Hơn nữa cô cũng không muốn để Lục Dương phải khó xử nên đành lên tiếng:Cả Uyển Hạ lẫn Lục Dương quay qua nhìn cô. Kim Ngọc nói tiếp
"Cứ đứng đây mãi thì không hay đâu. Nếu người yêu của anh đã không tin tưởng anh như vậy thì cứ cho cô ấy ở cùng đi. Tôi thấy không có vấn đề gì."
Uyển Hạ vui vẻ ra mặt khi thấy Kim Ngọc nhượng bộ. Còn Lục Dương thì khá bất ngờ với thái độ lạnh nhạt và quyết đoán của Kim Ngọc. Cũng phải, cô và anh làm gì có tình cảm với nhau đâu. Nhưng không hiểu sao lúc này anh lại cảm thấy hơi hụt hẫng trước thái độ hờ hững ấy của cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Uyển Hạ và Lục Dương đương nhiên chiếm lĩnh phòng ngủ lớn, cũng là phòng tân hôn của cô dâu chú rể đêm nay. Còn Kim Ngọc, cô không thích nhìn thấy họ nên quyết định ở một phòng nhỏ ngoài cùng của căn hộ, gần với bếp và xa với phòng ngủ lớn và phòng khách nhất.
Buổi tối hôm đó vì chưa có chuẩn bị gì nên Lục Dương và Uyển Hạ cùng nhau ra ngoài ăn tối. Trời xui quảy khiến thế nào cả ba người lại đụng mặt nhau ở phòng khách. Uyển Hạ chẳng muốn nhìn mặt Kim Ngọc chút nào, còn muốn kéo Lục Dương đi cho nhanh. Nào ngờ Lục Dương vẫn chẳng chút nhúc nhích mà đứng đó lên tiếng
"Cô đi ăn tối cùng chúng tôi không?"
Uyển Hạ thấy vậy vừa bất ngờ vừa khó chịu. Kim Ngọc thì khá hững hờ:
"Không, tôi không ăn cùng với người lạ."
Lục Dương vẫn quan tâm mà nhẹ nhàng hỏi
"Vậy cô định ăn gì?"
Kim Ngọc thở nhẹ ra một hơi như đang muốn cho Lục Dương biết là anh đang rất phiền:
"Tôi ăn gì kệ tôi. Anh nên quan tâm bạn gái của anh thì hơn. Làm ơn coi như tôi tàng hình trong ngôi nhà này đi, đừng có để ý đến tôi"
Uyển Hạ bĩu môi rồi nói:
"Đó anh thấy chưa? Lòng tốt của anh đặt không đúng chỗ rồi. Đừng để ý tới cô ta làm gì, đi thôi, em đói bụng lắm rồi."
Lục Dương không nói gì thêm nữa mà lẳng lặng rời đi cùng người yêu. Khi cả hai người họ đã đi xa Kim Ngọc mới thở phào nhẹ nhõm. Cô mở tủ lạnh ra thì thấy trống không, chẳng có gì để ăn cả. Cuối cùng cô tìm được vài gói mì gần hết hạn trong tủ đồ khô nên lấy ra pha ăn đỡ.
Vừa ăn Kim Ngọc vừa nghĩ tới Uyển Hạ. Để cô ta sống chung với cô ở nhà này tuy có chút khó chịu nhưng chính nhờ như vậy mà cô mới có thể khiến Uyển Hạ nhanh bị lộ cái mặt nạ độc ác của mình xuống. Kim Ngọc cô nguyện ý lấy mình làm mồi nhử đến khiến Uyển Hạ sớm phơi bày bộ mặt độc ác của mình. Cô không muốn Lục Dương cứ mãi đâm đầu, u mê một người con gái không ra gì, anh xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro