Chương 8
2024-08-31 01:33:03
Thấy Kim Ngọc cứ há miệng ngạc nhiên nên chị Nhiên lại đánh cô một cái:
"Có gì mà ngạc nhiên thế? Con gái thời nay đều vậy cả. Đừng nói là em chưa từng... nha?" Chị Nhiên vừa nói vừa cười đưa theo ánh mắt gian xảo nhưng đầy trêu chọc về phí Kim Ngọc khiến cô không khỏi đỏ mặt, chị Nhiên tỏ ra cạn lời:
"Sinh viên năm ba rồi, hai mươi hai tuổi rồi, sắp cả ra trường luôn rồi. Yêu đương và có chuyện ấy với nhau là bình thường mà. Em áp lực chuyện đó làm gì. Đàn ông thấy thế thì chạy mất dép."
Kim Ngọc như đang rơi thì nắm được sợi dây:
"Thật hả chị?"
"Thật, con trai nó sợ mấy cô nhà lành lắm. Chỉ có đại gia mới thích thôi. Em đã như vậy thì hãy chọn lấy một đại gia mà yêu đi. Em xinh đẹp giỏi giang thế cơ mà."
"Thôi, chị đừng nói vậy. Em biết thân biết phận."
Kim Ngọc quay qua đi dọn bàn. Tự dưng nói chuyện với chị Nhiên xong lại thấy có lỗi với Tử Kiệt ghê gớm phải chăng là do cô quá giữ mình, suy nghĩ không được phóng khoáng mà có chút cổ hủ? Có lẽ Tử Kiệt chán ghét cô là đúng rồi.
Bỗng chị Nhiên gọi cô lại quầy rồi đưa cho cô hơn hai mươi ly nước mang đi:
"Đây, cho em cơ hội tìm thấy đại gia. Mau mang giao đến phòng Marketing của tập đoàn OCB. Họ đang cần gấp đấy. Không có đại gia thì kiếm một anh nhân viên văn phòng đẹp trai của OCB cũng được. Dù sao thì nhân viên của OCB ai cũng ưu tú cả. Em gái! Cố lên."
Nhờ chị Nhiên chọc cười mà tâm trạng của Kim Ngọc đã khá lên một chút. Cô vui vẻ đi giao cà phê, được bước vào công ty trong mơ khiến cho Kim Ngọc cảm thấy hồi hộp và hân hoan vô cùng. Tòa nhà hai mươi tầng này là của tập đoàn OCB với hàng trăm phòng ban và những ngành nghề khác nhau. Cô lên đến tầng thứ chín, nơi văn phòng của bộ phận Marketing đang làm việc.
Đúng là tập đoàn hàng đầu quốc gia có khác, môi trường làm việc hiện đại và tác phong vô cùng chuyên nghiệp. Mọi người vẫn đang chăm chú làm việc vậy nên Kim Ngọc chỉ có nhiệm vụ để cà phê ở bàn của tiếp tân rồi rời đi. Cô đang định bước ra cửa thì Uyển Hạ từ bên ngoài xăm xăm đi vào mặc kệ cho nhân viên lễ tân đi theo ngăn cản. Cô ta ăn mặc lộng lẫy với chiếc đầm body khoét eo, xẻ tà cao đến ngang đùi. Các phụ kiện từ mắt kính, túi xách, vòng và nhẫn đều là hàng hiệu, trên người sực nức mùi nước hoa. Vừa đi cô ta vừa hống hách nói:
"Cô đúng là chán sống mới dám cản đường tôi. Có biết tôi là ai không hả? Tôi chính là vợ sắp cưới của giám đốc Lục Dương đấy có biết không?"
Đúng là giang sơn dễ đổ, bản tính khó dời. Sau biết bao nhiêu năm cô ta vẫn vậy. Vẫn luôn cho mình là nhất mà bắt nạt người khác, Kim Ngọc cô vẫn luôn là nạn nhân hàng đầu của cô ta.
Uyển Hạ lúc này mới nhìn thấy Kim Ngọc đang đứng đối diện mình ở lối đi. Kim Ngọc nhìn thấy cô ta thì vô cùng sốc. Uyển Hạ tháo kính ra, nhìn đầy coi thường:
"Ai đây? Đây chẳng phải ăn mày Kim Ngọc sao? Nhìn cô vẫn bần hèn như xưa nhỉ?" Uyển Hạ chua ngoa mà giễu cợt
Kim Ngọc mặt tối đen, cô siết chặt tay thành quyền rồi bước qua mặt Uyển Hạ không thèm nói với cô ta câu nào. Kim Ngọc cô cũng đã quá quen với cảnh này. Từ lúc cha mẹ cô mất chẳng còn ai giúp cô chống lưng chính vì vậy mà Uyển Hạ lại càng được đà bắt nạt cô hơn.
"Có gì mà ngạc nhiên thế? Con gái thời nay đều vậy cả. Đừng nói là em chưa từng... nha?" Chị Nhiên vừa nói vừa cười đưa theo ánh mắt gian xảo nhưng đầy trêu chọc về phí Kim Ngọc khiến cô không khỏi đỏ mặt, chị Nhiên tỏ ra cạn lời:
"Sinh viên năm ba rồi, hai mươi hai tuổi rồi, sắp cả ra trường luôn rồi. Yêu đương và có chuyện ấy với nhau là bình thường mà. Em áp lực chuyện đó làm gì. Đàn ông thấy thế thì chạy mất dép."
Kim Ngọc như đang rơi thì nắm được sợi dây:
"Thật hả chị?"
"Thật, con trai nó sợ mấy cô nhà lành lắm. Chỉ có đại gia mới thích thôi. Em đã như vậy thì hãy chọn lấy một đại gia mà yêu đi. Em xinh đẹp giỏi giang thế cơ mà."
"Thôi, chị đừng nói vậy. Em biết thân biết phận."
Kim Ngọc quay qua đi dọn bàn. Tự dưng nói chuyện với chị Nhiên xong lại thấy có lỗi với Tử Kiệt ghê gớm phải chăng là do cô quá giữ mình, suy nghĩ không được phóng khoáng mà có chút cổ hủ? Có lẽ Tử Kiệt chán ghét cô là đúng rồi.
Bỗng chị Nhiên gọi cô lại quầy rồi đưa cho cô hơn hai mươi ly nước mang đi:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đây, cho em cơ hội tìm thấy đại gia. Mau mang giao đến phòng Marketing của tập đoàn OCB. Họ đang cần gấp đấy. Không có đại gia thì kiếm một anh nhân viên văn phòng đẹp trai của OCB cũng được. Dù sao thì nhân viên của OCB ai cũng ưu tú cả. Em gái! Cố lên."
Nhờ chị Nhiên chọc cười mà tâm trạng của Kim Ngọc đã khá lên một chút. Cô vui vẻ đi giao cà phê, được bước vào công ty trong mơ khiến cho Kim Ngọc cảm thấy hồi hộp và hân hoan vô cùng. Tòa nhà hai mươi tầng này là của tập đoàn OCB với hàng trăm phòng ban và những ngành nghề khác nhau. Cô lên đến tầng thứ chín, nơi văn phòng của bộ phận Marketing đang làm việc.
Đúng là tập đoàn hàng đầu quốc gia có khác, môi trường làm việc hiện đại và tác phong vô cùng chuyên nghiệp. Mọi người vẫn đang chăm chú làm việc vậy nên Kim Ngọc chỉ có nhiệm vụ để cà phê ở bàn của tiếp tân rồi rời đi. Cô đang định bước ra cửa thì Uyển Hạ từ bên ngoài xăm xăm đi vào mặc kệ cho nhân viên lễ tân đi theo ngăn cản. Cô ta ăn mặc lộng lẫy với chiếc đầm body khoét eo, xẻ tà cao đến ngang đùi. Các phụ kiện từ mắt kính, túi xách, vòng và nhẫn đều là hàng hiệu, trên người sực nức mùi nước hoa. Vừa đi cô ta vừa hống hách nói:
"Cô đúng là chán sống mới dám cản đường tôi. Có biết tôi là ai không hả? Tôi chính là vợ sắp cưới của giám đốc Lục Dương đấy có biết không?"
Đúng là giang sơn dễ đổ, bản tính khó dời. Sau biết bao nhiêu năm cô ta vẫn vậy. Vẫn luôn cho mình là nhất mà bắt nạt người khác, Kim Ngọc cô vẫn luôn là nạn nhân hàng đầu của cô ta.
Uyển Hạ lúc này mới nhìn thấy Kim Ngọc đang đứng đối diện mình ở lối đi. Kim Ngọc nhìn thấy cô ta thì vô cùng sốc. Uyển Hạ tháo kính ra, nhìn đầy coi thường:
"Ai đây? Đây chẳng phải ăn mày Kim Ngọc sao? Nhìn cô vẫn bần hèn như xưa nhỉ?" Uyển Hạ chua ngoa mà giễu cợt
Kim Ngọc mặt tối đen, cô siết chặt tay thành quyền rồi bước qua mặt Uyển Hạ không thèm nói với cô ta câu nào. Kim Ngọc cô cũng đã quá quen với cảnh này. Từ lúc cha mẹ cô mất chẳng còn ai giúp cô chống lưng chính vì vậy mà Uyển Hạ lại càng được đà bắt nạt cô hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro