Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Ơi, Anh Yêu Em
Hối hận muộn mà...
Hách Liên Mạc Hân
2024-10-05 08:14:08
Hôm sau, Hàn Dương Phong mới tỉnh dậy, Cố Nam vẫn ở đó. Anh mở mắt ngồi dậy, nhìn xung quanh, không thấy gì lạ, bởi lẽ bây giờ anh đã nhớ hết tất cả. Nhìn Hàn Dương Phong ngồi dậy, Cố Nam hết sức bất ngờ.
- “ Tôi bị làm sao vậy? Mà cậu ở đây làm gì? ” Hàn Dương Phong nhìn Cố Nam
Cố Nam ba giây ngơ ngác, chẳng lẽ bạn anh đã nhớ hết tất cả rồi hay sao?
- “ Nhớ hết mọi chuyện rồi? ”
Hàn Dương Phong gật đầu, anh nhớ hết rồi nhưng anh không biết tại sao mình lại bị như thế này, đã vậy còn thấy Cố Nam ở đây. Rõ là bạn anh có công việc ở Mỹ, với lại không hề có người thân ở Trung Quốc. Vậy bạn anh về Thượng Hải để làm gì?
- “ Thật à? ”
Cố Nam vẫn không tin, đùng cái mà bạn anh đã nhớ lại, kì diệu vậy sao?
- “ Thật, chẳng lẽ mày nghĩ tao đang lừa đảo sao? ”
Nghe Hàn Dương Phong, Cố Nam đã tin bạn thân đã nhớ lại tất cả. Trường hợp này của Hàn Dương Phong, quả nhiên là kì tích tuyệt vời.
- “ À không, tao tin rồi. ”
- “ Cô ấy đi rồi sao? Còn ở Trung Quốc không? ”
Hàn Dương Phong nhìn thẳng vào bức tường trước mặt, anh nhớ rất rõ, cái ngày cô sinh con cũng là ngày cô rời đi.
- “ Đi rồi, chúng ta không kịp nữa, đã bay khỏi Trung Quốc từ ngày hôm trước. ” Cố Nam buồn bã nói
- “ Cũng là lỗi tại tao, không trách ai được. Lúc gặp cô ấy, là tao không biết giữ, không biết trân trọng. Để cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác, cô ấy bỏ đi là phải. ”
Hàn Dương Phong vốn dĩ đã biết kết quả nhưng anh chỉ nghĩ cô sống ở Bắc Kinh như trước đây, anh không ngờ cô rời khỏi Trung Quốc, anh phải làm sao mới tìm được cô đây.
- “ Không phải lỗi của mày, đừng bi quan như thế. Chẳng phải Thùy Linh là em gái chị dâu sao, nhờ Khánh Linh cũng được mà. Thùy Linh với Khánh Linh là bạn thân của nhau còn gì. ”
- “ Con bé đang giận tao, cứ để mọi chuyện lắng xuống thì tao mới lựa lời mà nói được, còn bây giờ thì không được. ”
- “ Khánh Linh khi tức giận thì mới như vậy, con bé cũng không giận mày quá lâu đâu. ”
- “ Tao không rõ lắm, mọi chuyện cứ phải từ từ. Mà có ai biết tao nhớ lại chưa? ”
- “ Chưa, vì mày bất tỉnh nên không ai biết. Tao cũng thế, mày không thấy lúc mày tỉnh dậy tao rơi vào trạng thái hoang mang à. Tao không biết thì làm sao mọi người biết được. ”
Hàn Dương Phong gật đầu, Cố Nam nói cũng có lý. Anh vừa mới tỉnh dậy mà.
- “ Ừ, tao biết rồi. Bây giờ phải đến Hàn Gia thôi, dù có như thế nào thì tao cũng cam chịu. Còn Tử Lan, nên giải thoát cho cô ấy được rồi. ”
Việc đầu tiên Hàn Dương Phong muốn làm là muốn trả lại tự do cho Chu Tử Lan, thành phố này không hề phù hợp với cô. Chu Tử Lan không thể sống, không thể tồn tại ở đây được. Cô dễ tin người, ngây thơ, làm sao có thể ở đây. Ở đâu thì vẫn nên về đó. Báo đáp công ơn là điều Hàn Dương Phong nên làm ngay lúc này, xong việc thì em mới theo đuổi lại vợ anh.
Trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen chảy xuống người, Hàn Dương Phong sống lại những kí ức đã qua. Bây giờ mới có cảm giác sống lại con người mình của ngày trước. Thời gian qua không nhớ gì, bây giờ nhớ lại thật khó chịu. Nếu không ngờ cha con Chu Tử Lan, không biết Hàn Dương Phong bây giờ lưu lạc ở đâu rồi. Công ơn của họ đối với anh là vô cùng lớn.
- “ Hi vọng mọi chuyện mình có thể cứu vãn được, cũng may chưa đi quá xa, nhớ lại kịp lúc. Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu? Sống như thế nào? Con trai mình nữa, nó có ngoan không? ”
Anh vừa tắm vừa nghĩ, nghĩ đến cô và con. Con anh chào đời cũng là lúc cô đau đớn trong phòng sinh, anh lại không bên cạnh cô mà ở ngoài. Cô rời đi, anh cũng không biết. Hàn Dương Phong thật sự đã làm người anh yêu đã đau càng thêm đau, để cô gieo hi vọng rồi nhận lại thất vọng.
Cố Nam cùng Hàn Dương Phong đến dinh thự Hàn Gia, anh phải đi cùng nhỡ thằng bạn anh làm gì đó không kịp khống chế bản thân.
Về phía Triệu Thanh Tuyết, cô sống rất tốt, không có gì phải lo ngại. Cô vừa chăm con vừa làm việc online cho một công ty về thiết kế, thu nhập ở mức ổn định. Dương Thùy Linh và họ hàng cũng hay đến chơi, mẹ con Triệu Thanh Tuyết cũng không cô đơn ở đất Hà Nội này.
- “ Tôi bị làm sao vậy? Mà cậu ở đây làm gì? ” Hàn Dương Phong nhìn Cố Nam
Cố Nam ba giây ngơ ngác, chẳng lẽ bạn anh đã nhớ hết tất cả rồi hay sao?
- “ Nhớ hết mọi chuyện rồi? ”
Hàn Dương Phong gật đầu, anh nhớ hết rồi nhưng anh không biết tại sao mình lại bị như thế này, đã vậy còn thấy Cố Nam ở đây. Rõ là bạn anh có công việc ở Mỹ, với lại không hề có người thân ở Trung Quốc. Vậy bạn anh về Thượng Hải để làm gì?
- “ Thật à? ”
Cố Nam vẫn không tin, đùng cái mà bạn anh đã nhớ lại, kì diệu vậy sao?
- “ Thật, chẳng lẽ mày nghĩ tao đang lừa đảo sao? ”
Nghe Hàn Dương Phong, Cố Nam đã tin bạn thân đã nhớ lại tất cả. Trường hợp này của Hàn Dương Phong, quả nhiên là kì tích tuyệt vời.
- “ À không, tao tin rồi. ”
- “ Cô ấy đi rồi sao? Còn ở Trung Quốc không? ”
Hàn Dương Phong nhìn thẳng vào bức tường trước mặt, anh nhớ rất rõ, cái ngày cô sinh con cũng là ngày cô rời đi.
- “ Đi rồi, chúng ta không kịp nữa, đã bay khỏi Trung Quốc từ ngày hôm trước. ” Cố Nam buồn bã nói
- “ Cũng là lỗi tại tao, không trách ai được. Lúc gặp cô ấy, là tao không biết giữ, không biết trân trọng. Để cô ấy thất vọng hết lần này đến lần khác, cô ấy bỏ đi là phải. ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hàn Dương Phong vốn dĩ đã biết kết quả nhưng anh chỉ nghĩ cô sống ở Bắc Kinh như trước đây, anh không ngờ cô rời khỏi Trung Quốc, anh phải làm sao mới tìm được cô đây.
- “ Không phải lỗi của mày, đừng bi quan như thế. Chẳng phải Thùy Linh là em gái chị dâu sao, nhờ Khánh Linh cũng được mà. Thùy Linh với Khánh Linh là bạn thân của nhau còn gì. ”
- “ Con bé đang giận tao, cứ để mọi chuyện lắng xuống thì tao mới lựa lời mà nói được, còn bây giờ thì không được. ”
- “ Khánh Linh khi tức giận thì mới như vậy, con bé cũng không giận mày quá lâu đâu. ”
- “ Tao không rõ lắm, mọi chuyện cứ phải từ từ. Mà có ai biết tao nhớ lại chưa? ”
- “ Chưa, vì mày bất tỉnh nên không ai biết. Tao cũng thế, mày không thấy lúc mày tỉnh dậy tao rơi vào trạng thái hoang mang à. Tao không biết thì làm sao mọi người biết được. ”
Hàn Dương Phong gật đầu, Cố Nam nói cũng có lý. Anh vừa mới tỉnh dậy mà.
- “ Ừ, tao biết rồi. Bây giờ phải đến Hàn Gia thôi, dù có như thế nào thì tao cũng cam chịu. Còn Tử Lan, nên giải thoát cho cô ấy được rồi. ”
Việc đầu tiên Hàn Dương Phong muốn làm là muốn trả lại tự do cho Chu Tử Lan, thành phố này không hề phù hợp với cô. Chu Tử Lan không thể sống, không thể tồn tại ở đây được. Cô dễ tin người, ngây thơ, làm sao có thể ở đây. Ở đâu thì vẫn nên về đó. Báo đáp công ơn là điều Hàn Dương Phong nên làm ngay lúc này, xong việc thì em mới theo đuổi lại vợ anh.
Trong phòng tắm, nước từ vòi hoa sen chảy xuống người, Hàn Dương Phong sống lại những kí ức đã qua. Bây giờ mới có cảm giác sống lại con người mình của ngày trước. Thời gian qua không nhớ gì, bây giờ nhớ lại thật khó chịu. Nếu không ngờ cha con Chu Tử Lan, không biết Hàn Dương Phong bây giờ lưu lạc ở đâu rồi. Công ơn của họ đối với anh là vô cùng lớn.
- “ Hi vọng mọi chuyện mình có thể cứu vãn được, cũng may chưa đi quá xa, nhớ lại kịp lúc. Không biết bây giờ cô ấy đang ở đâu? Sống như thế nào? Con trai mình nữa, nó có ngoan không? ”
Anh vừa tắm vừa nghĩ, nghĩ đến cô và con. Con anh chào đời cũng là lúc cô đau đớn trong phòng sinh, anh lại không bên cạnh cô mà ở ngoài. Cô rời đi, anh cũng không biết. Hàn Dương Phong thật sự đã làm người anh yêu đã đau càng thêm đau, để cô gieo hi vọng rồi nhận lại thất vọng.
Cố Nam cùng Hàn Dương Phong đến dinh thự Hàn Gia, anh phải đi cùng nhỡ thằng bạn anh làm gì đó không kịp khống chế bản thân.
Về phía Triệu Thanh Tuyết, cô sống rất tốt, không có gì phải lo ngại. Cô vừa chăm con vừa làm việc online cho một công ty về thiết kế, thu nhập ở mức ổn định. Dương Thùy Linh và họ hàng cũng hay đến chơi, mẹ con Triệu Thanh Tuyết cũng không cô đơn ở đất Hà Nội này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro