Hợp Đồng Hôn Nhân: Vợ Ơi, Anh Yêu Em
Sự thật ngày ấy
Hách Liên Mạc Hân
2024-10-05 08:14:08
Khi hoàn thành mọi giấy tờ, Hàn Dương Phong muốn đưa Triệu Thanh Tuyết
đến một nơi. Là ngọn núi cao đó, là nơi anh xảy ra biến cố, Tống Nguyệt
Như đỡ một viên đạn cho anh, cũng chết ngay sau đó. Tắt thở, không còn
sống sót.
Nơi này đối với anh, nó đem lại nhiều sự ám ảnh. Nếu không phải do hắn ta, anh đã không chết, Tống Nguyệt Như cũng sẽ không chết. Anh là người may mắn, có thể sống sót quay về.
- “ Chỗ này hoang sơ, nguy hiểm, nếu xảy ra tai nạn ở đây thì chỉ có bỏ mạng, không thể sống sót. Anh đưa em đến đây là để làm gì, hay là anh tính giết người diệt khẩu? ”
Triệu Thanh Tuyết nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, cô vừa nói vừa run, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng lại không biết lối ra. Chẳng lẽ anh muốn giết chết cô sao?
- “ Để em biết, có ai để giết người diệt khẩu. Em vốn luôn thắc mắc là tại sao anh lại ly hôn với em, vì anh biết trước cái tai nạn đó sẽ đến với anh. Nó đến với anh thật, người gây ra tội ác chính là cha của Mộ Quân Phong đã trả giá, cậu ta chọn cái chết nhảy xuống vực sâu. Người của cậu ta âm thầm ra tay, nằm ngoài dự tính của Mộ Quân Phong. Tống Nguyệt Như vì đỡ cho anh một mạng mới dẫn đến cái chết, anh cũng không thoát khỏi nguy hiểm. Anh cũng rơi xuống đó nhưng may mắn thay, anh lại không chết. Ngày ấy chọn cách ly hôn, anh biết giữa sự sống và cái chết là vô cùng mong manh. Anh không muốn em phải chịu khổ, càng không muốn em phải chịu tai tiếng. Xã hội thượng lưu, có lúc em ở trên đỉnh được ca tụng không ngớt, có lúc em ở dưới vực sâu thì sẽ phải chịu lời đàm tiếu. ”
- “ Mọi chuyện là như vậy sao? Đó là lý do anh ly hôn với em mà lúc ấy anh không chịu nói ra? ”
Triệu Thanh Tuyết hỏi anh, nếu mọi chuyện đúng thật là như vậy thì cô sẽ không còn trách anh nữa. Những gì cô tưởng tượng lúc ban đầu, là do cô đã nghĩ quá xa.
- “ Đúng vậy, mọi chuyện chi có thế. Nếu không vì mối thù đậm sâu đó thì chúng ta cũng không ly hôn, em cũng không phải chịu cảnh cô đơn một mình, cũng sẽ không có sự xuất hiện của Chu Tử Lan. ”
- “ Cô ấy bây giờ đang ở đâu rồi, sống tốt chứ. Thời gian đó em nhìn cô ấy, cô ấy cũng không phải người xấu. Nhưng Ngọc có vẻ không thích, luôn cho rằng tất cả mọi chuyện là tại cô ấy. ”
- “ Anh không biết, anh cũng không đến tìm. Cô ấy cũng không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của anh, Hàn Gia đã hỗ trợ nơi cô ấy sống và cải thiện cuộc sống của gia đình cô ấy. Đó là cách để trả ơn, không đến tìm sẽ không thấy khó xử. Rất tốt tính, con người một khi có hiềm khích với một người khác, em cản được sao? ”
- “ Đúng là không cản được thật nhưng em thấy Ngọc hơi quá, dù sao thì cô ấy và gia đình cô ấy cũng đã cứu anh một mạng còn gì. ”
- “ Chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa mà có nhắc lại cũng không giải quyết được vấn đề gì. ”
- “ Nơi này đúng là đáng sợ thật. ”
- “ Về thôi. ”
Hàn Dương Phong nắm tay cô bước đi, rời khỏi nơi nguy hiểm này. Triệu Thanh Tuyết ngoái lại nhìn, chồng cô đúng là may mắn thật. Sống sót quay về, đoàn viên lần nữa.
Trái tim người phụ nữ khi yêu đầy bất thường như sóng biển ngoài khơi xa, có lúc dịu dàng nhẹ nhàng, lại có lúc tức giận, lặng lẽ. Triệu Thanh Tuyết cũng như vậy, cô yêu mãnh liệt hết mình với những nhớ nhung tận sâu trong lòng, đôi khi còn thu mình lại, sống yên lặng. Nhà văn Tago đã từng nói: " Yêu là một tên gọi khác của sự hiểu nhau "
Trong tình yêu, trực cảm thường đến trước lý trí, thậm chí còn nhanh hơn lí trí, dẫn dắt lí trí. Tình yêu duyên dáng như một nụ cười vừa bối rối vừa hạnh phúc, bởi đôi khi chính chúng ta không nghĩ rằng ta lại yêu người ấy nhiều đến như thế. Bối rối là vì sự bất lực của lí trí, hạnh phúc khi nhận ra một điều kì diệu. Tình yêu đích thực không cần nghĩ tới bất cứ lí do nào, tình yêu lớn lao hơn mọi thứ lí trí trên đời, tình yêu hồn nhiên, giản dị mà mãnh liệt như sóng như gió như thiên nhiên muôn đời bí ẩn, như một lẽ tự nhiên huyền diệu của đất trời.
Chúng ta luôn khao khát khám phá về tình yêu và dần nhận ra: Nguồn gốc của tình yêu đích thực mãi mãi là một điều bí ẩn và sự bí ẩn đó làm nên sức hấp dẫn muôn đời của tình yêu.
Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết cùng trải qua sự đổ vỡ trong hôn nhân, bây giờ họ đã hàn gắn nó lại một lần nữa. Như một chiếc đĩa bị vỡ tan, dùng các mảnh vỡ ghép chúng lại với nhau. Sau tất cả những bão tố, đau khổ thì hiện tại họ hạnh phúc bên nhau cùng con trai và gia đình.
Nơi này đối với anh, nó đem lại nhiều sự ám ảnh. Nếu không phải do hắn ta, anh đã không chết, Tống Nguyệt Như cũng sẽ không chết. Anh là người may mắn, có thể sống sót quay về.
- “ Chỗ này hoang sơ, nguy hiểm, nếu xảy ra tai nạn ở đây thì chỉ có bỏ mạng, không thể sống sót. Anh đưa em đến đây là để làm gì, hay là anh tính giết người diệt khẩu? ”
Triệu Thanh Tuyết nhìn thôi cũng thấy sợ hãi, cô vừa nói vừa run, cô chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức nhưng lại không biết lối ra. Chẳng lẽ anh muốn giết chết cô sao?
- “ Để em biết, có ai để giết người diệt khẩu. Em vốn luôn thắc mắc là tại sao anh lại ly hôn với em, vì anh biết trước cái tai nạn đó sẽ đến với anh. Nó đến với anh thật, người gây ra tội ác chính là cha của Mộ Quân Phong đã trả giá, cậu ta chọn cái chết nhảy xuống vực sâu. Người của cậu ta âm thầm ra tay, nằm ngoài dự tính của Mộ Quân Phong. Tống Nguyệt Như vì đỡ cho anh một mạng mới dẫn đến cái chết, anh cũng không thoát khỏi nguy hiểm. Anh cũng rơi xuống đó nhưng may mắn thay, anh lại không chết. Ngày ấy chọn cách ly hôn, anh biết giữa sự sống và cái chết là vô cùng mong manh. Anh không muốn em phải chịu khổ, càng không muốn em phải chịu tai tiếng. Xã hội thượng lưu, có lúc em ở trên đỉnh được ca tụng không ngớt, có lúc em ở dưới vực sâu thì sẽ phải chịu lời đàm tiếu. ”
- “ Mọi chuyện là như vậy sao? Đó là lý do anh ly hôn với em mà lúc ấy anh không chịu nói ra? ”
Triệu Thanh Tuyết hỏi anh, nếu mọi chuyện đúng thật là như vậy thì cô sẽ không còn trách anh nữa. Những gì cô tưởng tượng lúc ban đầu, là do cô đã nghĩ quá xa.
- “ Đúng vậy, mọi chuyện chi có thế. Nếu không vì mối thù đậm sâu đó thì chúng ta cũng không ly hôn, em cũng không phải chịu cảnh cô đơn một mình, cũng sẽ không có sự xuất hiện của Chu Tử Lan. ”
- “ Cô ấy bây giờ đang ở đâu rồi, sống tốt chứ. Thời gian đó em nhìn cô ấy, cô ấy cũng không phải người xấu. Nhưng Ngọc có vẻ không thích, luôn cho rằng tất cả mọi chuyện là tại cô ấy. ”
- “ Anh không biết, anh cũng không đến tìm. Cô ấy cũng không muốn nhìn thấy sự xuất hiện của anh, Hàn Gia đã hỗ trợ nơi cô ấy sống và cải thiện cuộc sống của gia đình cô ấy. Đó là cách để trả ơn, không đến tìm sẽ không thấy khó xử. Rất tốt tính, con người một khi có hiềm khích với một người khác, em cản được sao? ”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- “ Đúng là không cản được thật nhưng em thấy Ngọc hơi quá, dù sao thì cô ấy và gia đình cô ấy cũng đã cứu anh một mạng còn gì. ”
- “ Chuyện đã qua rồi, không nên nhắc lại nữa mà có nhắc lại cũng không giải quyết được vấn đề gì. ”
- “ Nơi này đúng là đáng sợ thật. ”
- “ Về thôi. ”
Hàn Dương Phong nắm tay cô bước đi, rời khỏi nơi nguy hiểm này. Triệu Thanh Tuyết ngoái lại nhìn, chồng cô đúng là may mắn thật. Sống sót quay về, đoàn viên lần nữa.
Trái tim người phụ nữ khi yêu đầy bất thường như sóng biển ngoài khơi xa, có lúc dịu dàng nhẹ nhàng, lại có lúc tức giận, lặng lẽ. Triệu Thanh Tuyết cũng như vậy, cô yêu mãnh liệt hết mình với những nhớ nhung tận sâu trong lòng, đôi khi còn thu mình lại, sống yên lặng. Nhà văn Tago đã từng nói: " Yêu là một tên gọi khác của sự hiểu nhau "
Trong tình yêu, trực cảm thường đến trước lý trí, thậm chí còn nhanh hơn lí trí, dẫn dắt lí trí. Tình yêu duyên dáng như một nụ cười vừa bối rối vừa hạnh phúc, bởi đôi khi chính chúng ta không nghĩ rằng ta lại yêu người ấy nhiều đến như thế. Bối rối là vì sự bất lực của lí trí, hạnh phúc khi nhận ra một điều kì diệu. Tình yêu đích thực không cần nghĩ tới bất cứ lí do nào, tình yêu lớn lao hơn mọi thứ lí trí trên đời, tình yêu hồn nhiên, giản dị mà mãnh liệt như sóng như gió như thiên nhiên muôn đời bí ẩn, như một lẽ tự nhiên huyền diệu của đất trời.
Chúng ta luôn khao khát khám phá về tình yêu và dần nhận ra: Nguồn gốc của tình yêu đích thực mãi mãi là một điều bí ẩn và sự bí ẩn đó làm nên sức hấp dẫn muôn đời của tình yêu.
Hàn Dương Phong và Triệu Thanh Tuyết cùng trải qua sự đổ vỡ trong hôn nhân, bây giờ họ đã hàn gắn nó lại một lần nữa. Như một chiếc đĩa bị vỡ tan, dùng các mảnh vỡ ghép chúng lại với nhau. Sau tất cả những bão tố, đau khổ thì hiện tại họ hạnh phúc bên nhau cùng con trai và gia đình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro