Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Chương 79

La Bặc Hoa Thỏ Tử

2024-11-21 23:40:37

Đôi mắt của Lộ Viễn Bạch hiện tại vì ngái ngủ có chút không mở ra được.

Phân cảnh gần một tháng nay của cậu đều rất nhiều, hơn nữa bởi vì thời tiết thay đổi, không thì cũng không cần quay phim phải gấp gáp hơn bình thường, chỉ riêng hôm nay Lộ Viễn Bạch đã quay năm cảnh đặc sắc cá nhân và một phân cảnh đóng với nhân vật chính.

Nhưng bởi vì diễn xuất của nhân vật chính, Lộ Viễn Bạch lại phải quay lại không ít lần, cả người mệt mỏi không chịu nổi, mấy ngày nay Lâm Mục cũng ý thức được Lộ Viễn Bạch mệt mỏi, bữa ăn giảm cân đều tạm thời dừng lại cho Lộ Viễn Bạch, sợ thể lực của Lộ Viễn Bạch không theo kịp.

Trưa nay lúc ăn cơm hộp Lộ Viễn Bạch lặng lẽ tránh người khác ăn hai phần, suy cho cùng có quá nhiều phân cảnh bạo lực cần đến thể lực, không ăn thật sự không có hơi sức.

Lộ Viễn Bạch đứng ở cửa phòng ngủ chính, nghe thấy lời người đàn ông sau đó mặt mày thanh tú không khỏi hơi nhíu lại.

Vậy gối của cậu có thể đi đâu?

Lộ Viễn Bạch đứng tại chỗ trong lúc nhất thời rơi vào suy nghĩ, nhưng trong phòng chỉ có một mình Đoàn Dự, căn bản không ai động gối cậu.

"Hôm nay người quét dọn phòng đã tới chưa?"

"Có tới." Đoàn Dự không cho Lộ Viễn Bạch cơ hội nói chuyện, tiếp tục nói: "Nhưng cũng chỉ là thu dọn vệ sinh dọn rác đi, cũng không động gối của em. ”

Sau khi nghe được lời của Đoàn Dự thì Lộ Viễn Bạch hoàn toàn mất tiếng.

Gối của cậu!

Một cái gối lớn như vậy!

Cứ như vậy đột nhiên biến mất!

Sau đó Lộ Viễn Bạch có chút không từ bỏ ý định hỏi: "Thật sự không thấy sao? Chính là em từ chỗ anh đổi lấy, cái gối trắng trẻo mập mạp kia. ”

Nói xong Lộ Viễn Bạch còn khua tay múa chân một chút cho Đoàn Dự.

Thật sự là mệt mỏi không chịu nổi, nhưng không có gối đầu thì Lộ Viễn Bạch vẫn không ngủ được.

Đoàn Dự ngồi ở sô pha nhìn động tác của Lộ Viễn Bạch, trong nháy mắt bị sự đáng yêu đến mức lòng ngứa ngáy không nhịn được.

Nhưng khuôn mặt vẫn lạnh đạm nói: "Không có. ”

"Gối của em không phải là nên ở trong phòng sao?"

"Đúng vậy" Lộ Viễn Bạch gật gật đầu, sau đó gương mặt không có biến hóa gì, nhưng trong giọng nói có một tia mất mát không dễ phát hiện, "Nhưng chính là đột nhiên không thấy đâu. ”

Đoàn Dự làm bộ làm bộ, "Em tìm kiếm cẩn thận lại xem, có lẽ hẳn là có thể tìm được.”

Sau khi những lời này nói ra, trong nháy mắt Đoàn Dự gần như vứt sang một bên mọi hiềm nghi của mình.

Dù sao Đoàn Dự ngồi đến vị trí của ngày hôm nay, vô cùng rõ ràng có một số việc không thể vội vàng, bằng không sẽ rất dễ dàng lộ ra chân tướng.

Đến lúc đó sẽ mất nhiều hơn.

Lộ Viễn Bạch nghe xong gật gật đầu, giống như một đứa bé ngoan, "Vậy em tìm lại. ”

Sau đó mặc đồ ngủ của con gấu mật ong, cố gắng chống mí mắt bắt đầu lục lọi trong phòng ngủ chính, phòng ngủ chính không có thì lại bắt đầu tìm ở phòng khách.

Giống như một con gấu nhỏ đang tìm kiếm kho báu, làm cho người kia khi nhìn vào khóe miệng không nhịn được mỉm cười.

Nhưng mà Lộ Viễn Bạch tìm kiếm tìm một vòng, cũng vẫn như cũ không có nhìn thấy gối đầu của cậu.

Trong nháy mắt cảm giác mất mát dâng trào.

Không phải bởi vì cái khác, chỉ vì hiện tại cậu quá mệt mỏi, mí mắt cậu đều cố gắng chống đỡ nhưng nhắm mắt lại không ngủ được, cơn buồn ngủ tra tấn thần kinh của cậu.

Nhưng mà không có gối đầu mỗi đêm ôm, Lộ Viễn Bạch căn bản không thể ngủ được.

Sau đó bắt đầu hồi tưởng trong đầu, sáng nay sau khi cậu thức dậy rõ ràng đã đặt ở trên giường, làm sao có thể đột nhiên không thấy chứ?

Sau đó, cậu nhìn vào cửa sổ.

Không phải...

Không phải bị hải âu từ cửa sổ vào tha đi chứ!

Lộ Viễn Bạch uất ức trong đầu trong lúc nhất thời tưởng tượng càng nghĩ càng thái quá, căn bản cũng không có hướng suy nghĩ.

Nhưng cái suy nghĩ thái quá như bị hải âu tha đi, nhất thời Lộ Viễn Bạch lại tin vào nó.

Dù sao khách sạn của bọn họ kề sát bên biển, thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, thường thường thì những việc không có khả năng nhất sẽ là chân tướng.

Lúc Đoàn Dự đi vào phòng ngủ chính thì thấy Lộ Viễn Bạch híp mắt ngơ ngác ngồi trên giường.

Dường như không tìm được gối đầu đối đã đả kích không nhỏ tới cậu.

Lộ Viễn Bạch nhìn người đàn ông một cái, sau đó liền hơi quay đầu đi chỗ khác không nhìn nữa.

Hiện tại cậu nhìn thấy Đoàn Dự, thật giống như đang xem một viên thuốc ngủ đi lại.

Đoàn Dự cười nhìn cậu, nhìn cơn buồn ngủ trên mặt cậu mở miệng nói: "Sao còn không ngủ. ”

Lộ Viễn Bạch mím môi, không lên tiếng.

Sau đó Đoàn Dự đi ra khỏi phòng, chờ trở về thì trong tay cầm một ly sữa nóng, sau đó đưa tới trước mặt Lộ Viễn Bạch, "Uống đi, có ích cho giấc ngủ. ”

Lộ Viễn Bạch nhìn sữa nóng kia một cái, hiện tại bên cạnh cậu không có thuốc ngủ uống, thuốc ngủ ôm trong ngực lại bị mất, trong lúc nhất thời mệt mỏi không chịu nổi, nghe được Đoàn Dự nói có thể trợ giúp giấc ngủ, đưa tay nhận lấy sau đó ngửa đầu một hơi uống cạn sạch.

Đoàn Dự ở một bên nhìn, kỳ thật nếu Lộ Viễn Bạch không buồn ngủ như lúc này, chỉ cần cẩn thận nhìn kỹ Đoàn Dự một cái là có thể phát hiện đôi mắt tối màu kia vẻ mặt toan tính.

Lộ Viễn Bạch uống sữa xong liền nằm xuống, Đoàn Dự thấy vậy đưa tay kéo chăn lên cho người kia, Lộ Viễn Bạch cảm thụ mùi hương của người đàn ông.

Trong đầu đột nhiên xuất hiện một khả năng.

Đoàn Dự mỗi ngày đều quấn lấy cậu thân mật, hôm nay trước khi đi ngủ người đàn ông tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này,

Hiện tại tình huống như vậy, Đoàn Dự trước khi đi ngủ sẽ cùng cậu nói chuyện một chút, chỉ cần Đoàn Dự ở bên cạnh cậu nói chuyện với cậu vài lời, cậu liền có thể ngủ.

Lộ Viễn Bạch trong lòng nghĩ.

Nhưng mà, chỉ cần vừa mới nghĩ một nửa, khả năng này đã bị phá vỡ.

Chỉ thấy Đoàn Dự cầm ly sữa xoay người rời khỏi phòng ngủ chính.

Lộ Viễn Bạch: "..."

Lộ Viễn Bạch nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, trong lúc nhất thời có chút ngoài ý muốn.

Cái này... Thế là đi rồi!

Lộ Viễn Bạch nằm ở trên giường nhắm mắt lại, ép buộc mình ngủ, nhưng mà hơn mười phút trôi qua, Lộ Viễn Bạch mệt mỏi đến ý thức đều có chút mơ hồ, nhưng vẫn không cách nào chìm vào giấc ngủ.

Lộ Viễn Bạch thống khổ híp mắt. Nhưng vào lúc này Đoàn Dự lại xuất hiện ở cửa phòng ngủ chính.

Đôi mắt người đàn ông nhìn Đường Viễn Bạch nằm trên giường, "Đến tắt đèn cho em, thấy em chậm chạp không tắt liền tới xem một chút. ”

Nói xong Đoàn Dự giơ tay lên ấn công tắc, nhất thời trong phòng ngủ chính chìm vào bóng tối, chỉ có ánh đèn lờ mờ ngoài cửa sổ hiện lên những vệt sáng nhỏ.

Lộ Viễn Bạch buồn ngủ khó chịu, trong bóng tối thấy người đàn ông xoay người giống như muốn định rời đi.

Lộ Viễn Bạch hơi hơi từ trên giường thẳng người lên, "Đoàn Dự..."

Đoàn Dự đưa lưng về phía Lộ Viễn Bạch bước chân dừng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, sau đó rất nhanh khôi phục bình thản xoay người nương theo ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ nhìn Lộ Viễn Bạch, "Làm sao vậy? ”

Lộ Viễn Bạch gọi Đoàn Dự gần như là hành vi theo bản năng, người đàn ông xoay người nhìn cậu, Lộ Viễn Bạch còn có một chút hơi luống cuống, căn bản không biết nói cái gì.

Tuy rằng ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng Lộ Viễn Bạch lúc này vô cùng hiểu rõ, cậu là muốn Đoàn Dự ngủ cùng cậu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu quá mệt mỏi quá mệt nhọc, mệt đến mức đôi mắt bắt đầu hơi hiện lên tơ máu đỏ, mệt đến mức không mở được mắt nhưng nhắm lại lại không ngủ được.

Cậu muốn Đoàn Dự giúp cậu, cậu muốn ngủ.

Nhưng nhìn người đàn ông đứng cách đó không xa, trong lúc nhất thời lại không biết mở miệng như thế nào thì tốt.

Nhưng mặc kệ nói như thế nào, yêu cầu của cậu đối với hai người lúc này mà nói đều quá mức đột ngột.

Dù sao lúc trước cậu đối với Đoàn Dự đều là không lạnh không nhạt, thẳng đến ngày hôm qua làm bộ quên chuyện mất trí nhớ bại lộ, hai người mới khó có được thân thiết.

Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời nắm chặt chăn trên người, muốn sắp xếp một ít từ ngữ, nhưng đến bên miệng lại nói không nên lời.

Bởi vì hành vi của cậu và suy nghĩ ban đầu của cậu chỉ đơn giản là quá mâu thuẫn.

Tránh xa Đoàn Dự, nhưng lại muốn người ta ngủ cùng.

Mẹ nó cái này...

Không phải là cặn bã sao!!!

Lời nói lúc trước của đạo diễn vang lên trong đầu, trong lúc nhất thời trong lòng Lộ Viễn Bạch bắt đầu sinh ra áy náy với Đoàn Dự, cậu giống như một tên cặn bã đang lợi dụng tình cảm của Đoàn Dự lại không chịu trách nhiệm, nhấc quần lên rồi bỏ chạy vậy.

Đối với chuyện lừa gạt tình cảm của người khác, Lộ Viễn Bạch vô cùng kháng cự, nhưng cậu hiện tại lại đang làm ra cái gì.

Ngoài miệng cậu nói lời cự tuyệt, nhưng lại hành động thân mật với Đoàn Dự, quả thực chính là tự mâu thuẫn kết hợp.

Cậu không nên đối với Đoàn Dự như vậy, Đoàn Dự là thật lòng đối với cậu, vậy mà cậu lại như vậy quả thực chính là đang chà đạp sự chân thành của Đoàn Dự.

Thử xem?

Trong lúc nhất thời hai chữ xuất hiện trong đầu Lộ Viễn Bạch.

Cậu cùng Đoàn Dự thử xem?

Thử tiếp nhận Đoàn Dự, thử thừa nhận phần tình cảm trong lòng đối với anh?

Hiện tại đặt vào hoàn cảnh trước mắt Lộ Viễn Bạch không có biện pháp tốt hơn.

Đoạn tình cảm này giữa cậu và Đoàn Dự, căn bản không phải cậu nói không thể là có thể dừng lại.

Đoàn Dự sẽ không đồng ý, tim cậu cũng vẫn đập nhanh cũng sẽ không dừng lại.

Cậu thích Đoàn Dự, nhưng cũng sợ thích anh ấy.

Cậu sợ sau này tình cảm của Đoàn Dự đối với cậu sẽ thay đổi, cậu sợ sẽ lặp lại vết xe đổ trong hôn nhân của thế hệ trước, cậu sợ Đoàn Dự không phải thật lòng với cậu, anh sợ... Đoàn Dự sau này sẽ thích người khác.

Lộ Viễn Bạch nghĩ quá nhiều, trước kia không phải cậu vô ưu vô lo, hiện tại cái gì cũng thay đổi.

Nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại, bên cạnh có người thật lòng đối đãi cậu quan tâm cậu thì sao?

Câu trả lời là có.

Mẹ cậu, người đã dùng nửa đời người yêu cậu, lúc trước ở trường học có người chê cười Tống Chiêu liều mạng giúp cậu đánh nhau, Lâm Mục cùng cậu làm việc nhiều năm, cùng cậu trưởng thành, còn có mãnh nam huấn luyện viên, Trương đạo diễn, nhân viên phòng làm việc, còn có fan của cậu...

Những người này đều là thật lòng đối với cậu, nhưng mà mấy năm nay đả kích quá lớn đã làm cho cậu cũng dần dần quên đi bên cạnh vẫn còn có người chờ đợi cậu như lúc ban đầu, tình cảm vẫn không không thay đổi.

Cậu không để ý đến, cậu không thoát ra được vì vẫn không có cách nào nhìn về phía trước.

Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời nắm chặt chăn trên người, lấy hết dũng khí, "Mấy ngày nay trên sô pha anh ngủ ngon không? ”

Thử một chút đi.

Trong lòng cậu suy nghĩ câu trả lời. Cậu thích Đoàn Dự, mà người đàn ông đó cũng thích cậu, giữa bọn họ có thể thử xem. Việc cậu muốn làm rất đơn giản, chỉ có hai điều. Yên một cách thật lòng và cũng sẵn sàng rời đi bất cứ lúc nào.

Hai thứ này đều là điều kiện tiên quyết để cậu và Đoàn Dự thử xem, dù sao đoạn tình cảm này thật lòng trả giá là điều kiện bắt buộc, mà tùy thời rời đi cũng là đường lui mà Lộ Viễn Bạch để lại cho mình. Cũng có thể nói là con đường sống sót.

Đoàn Dự đứng trước cửa phòng ngủ chính, giọng nói Lộ Viễn Bạch rất nhẹ, truyền đến trong tai ngứa ngáy.

Sau đó mở miệng nói: "Khá tốt. ”

Trong bóng đêm Lộ Viễn Bạch hơi đỏ mặt, nếu cậu đã quyết định cùng Đoàn Dự thử xem, vậy hiện tại cũng là thời điểm cậu nên chủ động.

Trong lúc nhất thời miệng có chút thắt lại, "Có hay không... Có chỗ nào không quen không? ”

Đoàn Dự mượn ánh sáng ngoài cửa sổ nhìn cậu, liếm liếm môi, "Sô pha quá nhỏ, có chút không duỗi ra được được. ”

Những lời này sau khi nói ra khỏi miệng không bao lâu, Đoàn Dự mí mắt chợt mở.

Chỉ thấy Lộ Viễn Bạch nằm trên giường hơi xốc chăn lên, sau đó mím môi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Giường lớn, anh... Anh có muốn đến đây và thử một chút hay không? ”

Lúc này gương mặt Lộ Viễn Bạch có chút cứng ngắc, nếu xem như diễn còn tốt, khi nói ra lời thân mật, trong lòng Lộ Viễn Bạch sẽ coi nó như là công việc tự nhiên có thể nói ra.

Nhưng hiện tại Lộ Viễn Bạch trong lòng có định đoạt, đưa ra quyết định đối mặt với Đoàn Dự, lúc này vô cùng mất tự nhiên.

Những lời nói ra nghe vào tai mình đều cảm thấy vô cùng không được tự nhiên.

Trước đó quên đi ba tháng mất trí nhớ, đã quá lâu rồi cậu không chủ động biểu đạt tình cảm với người khác.

Có vài lời đến bên miệng, Lộ Viễn Bạch cũng nói không nên lời, thậm chí còn không biết cậu có thể nói hay không.

Tựa như vừa rồi, cậu muốn hỏi tối nay có muốn ngủ cùng nhau không?

Mà đến bên miệng lại biến thành, hỏi Đoàn Dự ngủ trên sô pha ngủ quen không.

Nhưng như vậy cũng không sao, dù sao cậu đã cất bước về phía trước, chỉ là quá trình nhạc đệm có chút chậm chạp.

Cũng may trong phòng mờ tối, chỉ có ánh đèn ngoài cửa sổ tỏa sáng. Sau khi Lộ Viễn Bạch nói ra, nhất thời không khỏi khẩn trương nuốt nước miếng. Đoàn Dự trở về có cảm thấy cậu như vậy quá kỳ quái hay không...

Dù sao đột nhiên chủ động thay đổi với một người, mà mình luôn luôn thể hiện vô cùng lạnh lùng mà nói đều quá mức đột ngột cũng không giải thích được.

Lộ Viễn Bạch mím môi nhìn Đoàn Dự, kỳ thật trong lòng cũng có chút sợ hãi đối phương cự tuyệt mình.

Cậu sợ Đoàn Dự bây giờ cự tuyệt lời mời của cậu, về sau cậu sẽ không thể chủ động trong tình cảm.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhưng mà rõ ràng mới qua một phút, lại giống như qua một giờ vậy.

Sự trầm mặc của người đàn ông làm cho lòng Lộ Viễn Bạch đánh trống, trong phòng vô cùng yên tĩnh giống nếu như lúc này có một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy tiếng vang.

Sau một thời gian dài im lặng, người đàn ông mở miệng.

Đoàn Dự đứng ở cửa phòng ngủ chính ánh mắt chăm chú nhìn Lộ Viễn Bạch, "Thử như thế nào? ”

Những lời này hỏi có dụng ý khác, Lộ Viễn Bạch sửng sốt, sau đó mím môi, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Sau đó rối rắm hồi lâu mới nói: "Nằm lên... Anh có thể lên đây nằm thử. ”

Lộ Viễn Bạch trong miệng nói những lời khiến người ta động tâm, trái tim Đoàn Dự quả thật cũng bởi vì Lộ Viễn Bạch lúc này mà nhảy nhót.

Thế nhưng trong miệng đối phương lại không phải là đáp án anh muốn.

Anh muốn là trực tiếp nhất, có thể làm cho Lộ Viễn Bạch đối mặt với tình cảm của mình đưa ra câu trả lời.

Anh muốn Lộ Viễn Bạch đem thứ mình muốn nói ra, mà không phải là thăm dò phí sức.

Đoàn Dự nhìn cậu, "Em đang mời anh à? ”

Lộ Viễn Bạch ngồi trên giường gật gật đầu, sau đó nói: "Anh ngủ trên sô pha nhiều ngày như vậy chắc hẳn là không thoải mái. ”

Đoàn Dự nghe xong, bước về phía Lộ Viễn Bạch. Thấy người đàn ông đi về phía mình, trái tim của Lộ Viễn Bạch đập thình thịch.

Đoàn Dự đứng vững trước giường Lộ Viễn Bạch, trong tai là lời Lộ Viễn Bạch vừa nói ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lộ Viễn Bạch thấy người đứng tại chỗ bất động, liếm liếm môi sau đó lấy dũng khí đi ngửa đầu nhìn Đoàn Dự, trong lúc đó còn lấy tay vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh.

Một đôi mắt chờ mong trong bóng đêm nhìn Đoàn Dự, ánh đèn ngoài cửa sổ làm cho người kia tăng thêm một tầng cảm giác mông lung mê ly, hơn nữa hành động của Lộ Viễn Bạch lúc này, lực hấp dẫn có thể nói không phải lớn bình thường.

Ánh mắt này Đoàn Dự có một tia quen thuộc, từ sau khi Lộ Viễn Bạch khôi phục trí nhớ, ánh mắt như vậy nhìn anh rất ít, gần như không có, chỉ có ở trước mặt anh giả bộ đáng thương sẽ dùng đến.

Nhưng mà bây giờ đèn đuốc mờ mịt, Đoàn Dự nhất thời có chút không phân biệt được Lộ Viễn Bạch hiện tại có phải đang giả bộ đáng thương hay không, hay là nghĩ biện pháp để anh đáp ứng yêu cầu nên lúc này mới nhìn anh như vậy.

Đôi mắt màu đen đậm của người đàn ông mang ý tứ sâu xa.

Sau đó giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên trong bóng đêm.

"Được không?"

Lộ Viễn Bạch nghe xong rụt rè gật đầu, "Có thể. ”

Đoàn Dự nghe xong ánh mắt tối sầm lại, hai chân thon dài đi về phía trước một bước, sau đó để một bên đầu gối lên giường, cúi người nhìn về phía Lộ Viễn Bạch.

Người đàn ông tới gần quá mức đột ngột, Lộ Viễn Bạch trong lúc nhất thời không khống chế được hơi ngửa đầu về phía sau, có chút không biết xấu hổ nhìn Đoàn Dự.

Đoàn Dự trầm mặc nhìn Lộ Viễn Bạch trong chốc lát, sau đó đứng dậy, "Vẫn là quên đi. ”

Lộ Viễn Bạch sửng sốt, vừa rồi động tác của Đoàn Dự rõ ràng chính là muốn đi lên, vì sao lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ.

Lộ Viễn Bạch vừa định mở miệng hỏi, chợt nghe giọng nói lạnh lùng của đàn ông tiếp tục nói: "Em không thích anh ở quá gần em, nếu anh lên giường thử, em hẳn là sẽ không được tự nhiên, hay là quên đi. ”

Nói xong người đàn ông liền định xoay người rời đi.

Nội tâm Lộ Viễn Bạch có một chút bối rối.

Đoàn Dự cự tuyệt cậu, nhưng không phải vì không thích cậu mà cự tuyệt lời mời của cậu, mà bởi vì lo lắng cảm nhận của cậu mới không lên giường, Đoàn Dự sợ cậu không được tự nhiên sợ cậu không thích, cho nên mới không tiếp nhận.

Hiện tại Lộ Viễn Bạch hình như có chút hiểu rõ.

Chỉ cần liên quan đến cậu, vậy cậu chính là xuất phát điểm đưa ra quyết định của Đoàn Dự.

Đoàn Dự yêu cậu, nguyện ý dung túng cậu vô điều kiện, bất luận chuyện kia có bao nhiêu hoang đường quá đáng, nhưng chỉ cần có liên quan đến Lộ Viễn Bạch, Đoàn Dự đều sẽ không chút do dự đưa ra quyết định có lợi cho Lộ Viễn Bạch.

"Thời gian cũng không không còn sớm, em ngủ trước đi."

Đoàn Dự nói xong liền định xoay người rời đi. Tuy nhiên, đôi chân dài này lại có những bước đi nhỏ hơn nhiều so với thường ngày. Đoàn Dự là một thương nhân, biết làm thế nào để tối đa hóa lợi ích. Vừa rồi anh cự tuyệt Lộ Viễn Bạch lấy cớ cũng đã sớm nghĩ kỹ rồi.

Trà xanh dỗ dành người điều 7: Làm cho đối phương vô thức cảm thấy bạn luôn quan tâm đến họ mọi lúc, để cho đối phương nhận ra rằng có bạn trong cuộc sống của mình.

Lúc Lộ Viễn Bạch bắt đầu tìm gối đầu trong phòng, Đoàn Dự bắt đầu đọc sách, chẳng qua đường đường là cấp trên công ty tổng giám đốc cũng không thể để cho người khác biết anh đang lén lút xem loại chuyện này, cho nên còn lặng lẽ thay đổi kế sách.

Vừa rồi lúc Lộ Viễn Bạch giơ tay vỗ vị trí bên cạnh, Đoàn Dự hận không thể nằm ở trên giường ôm người vào trong ngực, vuốt ve hôn môi một phen. Nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn nhịn xuống.

Về phần lời cự tuyệt Lộ Viễn Bạch vừa rồi, đối mặt với người mình yêu nói ra Đoàn Dự trong lòng cũng có cảm giác tội lỗi, dù sao vừa rồi tuy rằng ngoài mặt cự tuyệt, nhưng không phải một tuần trước mỗi đêm mười một giờ, Đoàn Dự lại giống như là cô bé Lọ Lem, đúng giờ đến phòng ngủ chính, sau đó lên giường ôm người kia mà ngủ.

Lộ Viễn Bạch trợn mắt nhìn người sắp đi, trong lòng có một chút bối rối, “Anh có thể lên thử. ”

Nhưng mà nói ra miệng, bước chân của người đàn ông vẫn chưa dừng lại.

Lộ Viễn Bạch có chút sốt ruột xuống giường, đôi chân trắng muốt giẫm lên sàn nhà, giống như một con sâu bướm điên cuồng đi theo phía sau Đoàn Dự, "Tối nay anh có thể đến thử, em không ngại. ”

Đoàn Dự liếc nhìn Lộ Viễn Bạch một cái, ánh mắt chột dạ chợt lóe lên. Kỳ thật Lộ Viễn Bạch ngại hay không, mỗi buổi tối Đoàn Dự đều lên giường Lộ Viễn Bạch thử chút.

Nhưng người kia vẫn chưa thẳng thắn, Đoàn Dự tuy rằng dừng bước, nhưng lại không đồng ý, "Vẫn không được, em vẫn rất kháng cự anh, anh không muốn em cảm thấy không thoải mái. ”

Lời này nếu đặt vào ngày hôm qua khi Lộ Viễn Bạch bị đánh mông mà nói, đối phương còn có thể vui vẻ một chút.

Lộ Viễn Bạch nghe xong, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt nhăn lại. Đoàn Dự giơ tay gạt sợi tóc trước trán Lộ Viễn Bạch, "Ngủ ngon. ”

Lộ Viễn Bạch mày nhảy dựng lên, giống như lúc này gặp phải nguy cơ cực lớn, rất nhanh nắm lấy tay Đoàn Dự.

Gương mặt Lộ Viễn Bạch lúc này chợt đỏ bừng, nhưng cũng may hiện tại bốn phía mờ tối không phải vô cùng rõ ràng.

"Sẽ không... Không cảm thấy khó chịu. ”

Sau đó hai người đều trầm mặc trong chốc lát, Đoàn Dự mở miệng, "Lộ Viễn Bạch, em thật sự là bởi vì anh ngủ nhiều trên sô pha, mới cho anh lên giường thử xem sao? ”

Lộ Viễn Bạch gần như là theo bản năng muốn gật đầu, nhưng cuối cùng vẫn kiên trì nhịn xuống.

"Không phải sao?"

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông giống như một cỗ ma lực quanh quẩn bên tai.

"Lộ Viễn Bạch em cũng không phải muốn cho anh thử đơn giản như vậy, đúng không?"

Đoàn Dự nâng cằm Lộ Viễn Bạch lên, ép buộc người kia đối mặt với anh.

Đôi mắt Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nhưng ánh mắt Đoàn Dự nhìn cậu lại vô cùng chăm chú.

Thật ra cậu muốn thử với Đoàn Dự, nhưng tính cách xa cách người khác trong nhiều năm nhất thời không thể sửa đổi, cũng chỉ là tình cảm kia của hai người thử một chút Lộ Viễn Bạch cũng không nói nên lời.

Cuối cùng chỉ có thể mím môi gật đầu. Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, "Vậy em muốn làm gì? ”

Ngay khi Lộ Viễn Bạch muốn theo bản năng mở miệng, Đoàn Dự nói trước: "Anh muốn nghe em nói thật. ”

Quả nhiên lời này vừa nói ra Lộ Viễn Bạch đã do dự.

"Em..."

Con ngươi tối màu của Đoàn Dự nhìn Lộ Viễn Bạch, "Em muốn làm gì? ”

Lộ Viễn Bạch nhất thời giống như kiến trên chảo nóng, không lên xuống được.

Đôi mắt có chút ửng hồng, giọng nói có chút run rẩy nói: "Em muốn anh ngủ cùng em.”

Lộ Viễn Bạch vừa nói ra miệng nhất thời cũng có chút không dám nhìn Đoàn Dự nữa.

Cậu sợ người đàn ông trước mặt lại cự tuyệt cậu, nhưng mà ngay lúc Lộ Viễn Bạch nội tâm rối rắm, đột nhiên cảm giác dưới chân không còn sức nặng của cả cơ thể.

Chỉ thấy Đoàn Dự tay xuyên qua cánh tay trắng của Lộ Viễn Bạch trực tiếp đem cậu nâng lên.

Lộ Viễn Bạch cả kinh, "Làm cái gì vậy. ”

"Không phải em nói muốn anh ngủ cùng em sao?" Đoàn Dự ôm cậu đi đến bên giường, "Đương nhiên là ngủ rồi. ”

Sau đó Đoàn Dự nhanh chóng đặt người kia lên giường, sau đó chính mình cũng lên giường.

Lộ Viễn Bạch nhất thời còn có chút luống cuống, Đoàn Dự ở bên người còn có hơi chút khẩn trương.

Động tác của Đoàn Dự lại vô cùng tự nhiên nằm bên cạnh Lộ Viễn Bạch, không có một chút không được tự nhiên.

Nhưng mà lúc này hai người cũng có tâm tư riêng.

Lộ Viễn Bạch trong lòng nghĩ về sau chủ động biểu đạt quyết tâm của mình với Đoàn Dự muốn thử giữa hai người có thể hay không, cậu có cần một lần nữa bày tỏ một chút, có nên chủ động tiếp xúc thân thể bình thường hay không.

Nhưng mà Đoàn Dự cũng không biết trong lòng Lộ Viễn Bạch nghĩ gì, đêm nay Lộ Viễn Bạch tìm anh ngủ cùng cũng chẳng qua là cho rằng Lộ Viễn Bạch mỗi đêm ôm gối đầu không thấy đâu, cho nên cần một người thay thế giúp Lộ Viễn Bạch ngủ.

Về phần lời vừa rồi, cũng có thể là anh bức người đến nóng nảy, Lộ Viễn Bạch mới nói ra.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người cũng không biết bọn họ nằm xuống sau đó trôi qua bao lâu.

Lộ Viễn Bạch nhắm mắt lại bên cạnh Đoàn Dự, giữa hai người cơ hồ có một khoảng cách, tư thế của Lộ Viễn Bạch trước đây không tốt, Đoàn Dự sợ người kia ngủ không đúng tư thế

Ngay khi Đoàn Dự nghĩ Lộ Viễn Bạch đã ngủ hay chưa, muốn nghiêng người ôm cậu.

Chỉ thất Lộ Viễn Bạch bọc lấy chăn mền thành cục lăn vào trong ngực anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hợp Đồng Ly Hôn Trước Khi Tôi Mất Trí Nhớ

Số ký tự: 0