Có đau thật không?
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
Trong phòng, máy
điều hòa không khí mở nhiệt độ vừa đúng, cho nên mặc dù mặc bộ quần áo
mới khô được một nửa y phục ngủ cả đêm, Tiêu Lăng Phong cũng không cảm
thấy không chút thoải mái. Ở thời gian đặc biệt định sẵn, anh vừa vặn
tỉnh lại. Người trong ngực anh, giờ phút này vẫn còn đang ngủ say, mấy
sợi tóc bướng bỉnh dính vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Cô ngủ say
giống như là một đứa trẻ vậy, bàn tay nhỏ bé mềm mại vẫn chống vào ngực
của anh như cũ. Nhìn gương mặt khi ngủ của Diệu Tinh, khóe miệng của
Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng hơi nhếch lên. Anh
thận trọng đặt một nụ hôn lên trên môi của Diệu Tinh…
Thì ra là. Vào thời điểm tỉnh lại…
… bên cạnh cảm giác còn có thêm một người, lại ngọt ngào như vậy. Trong lúc bất chợt, anh không muốn đứng dậy, mặc dù ngủ trên mặt đất cũng không được thoải mái. Anh vẫn còn buộc chặc cánh tay, nhắm mắt lại. Nếu như có thể, hãy để cho thời gian trôi qua chậm lại một chút đi. Nếu như có thể, anh…
Thật sự hi vọng mỗi ngày khi tỉnh lại đều thấy mình đang ôm cô...
Ách... Dieendaanleequuydonn Ý nghĩ như vậy thật đã làm anh bị dọa sợ. Nhưng mà khi sự kinh sợ đã qua đi, anh vẫn cảm thấy trong lòng, thực ấm áp...
Diệu Tinh bỗng nhẹ nhàng cựa quậy, so với việc làm thêm giờ, ngủ cả đêm thế này còn cảm thấy khổ cực hơn, toàn thân cô cũng rất đau nhức. Diệu Tinh gật gù một lúc, mở mắt ra, nhìn lên thấy một gương mặt đang ở trước mặt mình.
"..." Diệu Tinh bịt chặt lấy miệng lại, suýt nữa kêu lên thành tiếng. Trời ạ! Cô thầm than một tiếng, một mặt vừa quan sát một màn chân thật đang hiện ra ở trước mắt, một mặt lại vừa hồi tưởng lại hết thảy những gì xảy ra đêm qua. Đúng rồi, đây không phải là mộng. Người đang ở bên cạnh cô lúc này đúng là Tiêu Lăng Phong, mà mình...
Cũng thực sự đã ngủ an ổn trong ngực của anh suốt cả đêm...
Trời ạ. Điên rồi. Diệu Tinh giùng giằng muốn ngồi dậy, nhưng lại sợ làm thức tỉnh Tiêu Lăng Phong.
Từ từ dời cánh tay của Tiêu Lăng Phong đi, thuận thế nhìn lại vết thương của anh một chút, hoàn hảo, không còn chảy máu nữa. Diệu Tinh ôm đầu gối cứ ngồi ở dưới đất như vậy nhìn Tiêu Lăng Phong. Anh ngủ thực an tĩnh, rõ ràng vô hại như vậy, nhưng mà... Làm sao lại có thể làm ra những chuyện kinh khủng như vậy.
Nhẹ nhàng co rụt thân thể lại, cô lấy một tấm thảm mỏng đắp lên trên người Tiêu Lăng Phong, sau đó đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng đồ làm bếp va chạm vào nhau nho nhỏ nhưng rất dễ nghe. Bên cửa sổ còn có cơn gió mát thổi vào thật thích ý, thật thoải mái... Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh thật giống như ở trong một buổi tiệc âm nhạc. Nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt, anh nghĩ thầm, cái này có phải được gọi là âm thanh của hạnh phúc hay không…
Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong tự nhiên như vậy, Diệu Tinh cực kỳ lúng túng. Suốt cả đêm qua khó chịu như vậy, anh lại có thể nghĩ giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy. Tiêu Lăng Phong rời giường, đàng hoàng lấy ra chiếc bàn chả đánh răng cô vừa mới mua, vẫn còn để ở trong cốc của cô…
Bữa ăn sáng rất đơn giản, Tiêu Lăng Phong chăm chú nhìn hồi lâu, cũng không động đến đôi đũa.
"Ách... những thứ này... anh không thích ăn sao?" Diệu Tinh có chút lúng túng. "Trong nhà chỉ có những thứ đồ ăn này thôi."
"Không phải vậy." Tiêu Lăng Phong lắc đầu."Chẳng qua đây là lần đầu tiên có người đặc biệt làm bữa ăn sáng cho tôi, cho nên... mới cẩn thận thưởng thức một chút, xem loại cảm giác này như thế nào." Anh nói xong, không nói thêm câu gì nữa, lẳng lặng uống sạch cháo trong chén.
"Mặc dù tôi nhìn rất tuấn tú, nhưng mà em cũng không cần phải nhìn như vậy đâu!" Tiêu Lăng Phong cười xấu xa.
"Người nào, làm gì có ai thèm nhìn anh như vậy chứ!" Đầu lưỡi Diệu Tinh có chút co rút lại, sau đó cúi đầu xuống thật thấp. Soạt soạt, Tiêu Lăng Phong húp nước canh tạo thành tiếng rất vang, tựa như là anh rất thích nhìn dáng vẻ lúng túng, xấu hổ của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong nghiêng cái đầu quan sát cô.
"Diệu Tinh, chúng ta cũng coi như là đã quen biết từ nhỏ! Tại sao trước kia tôi lại không hề phát hiện ra em lại dễ thương đến thế nhỉ?"
"Tôi dễ thương sao?" Diệu Tinh xem thường."Tôi nhớ là, anh hình dung lời của tôi là 'Vật họp theo loài' !" Đó là anh câu nói anh ưa thích nhất dùng để hình dung về cô và Tịch Mạt.
"Nói đến Lương Tịch Mạt! hai người thật đúng là vật họp theo loài!" Tiêu Lăng Phong cười nhẹ một tiếng, cô và Tịch Mạt cũng không hiểu đã có biện pháp gì mà làm cho người khác phải giận đến phát điên lên, nhưng tự mình lại không hề hay biết. Tịch Mạt, luôn làm cho Bùi Hạo Thần giận đến nổi điên lên, mặc dù nhìn qua, vẫn luôn là anh đang là người ức hiếp cô.
Dù đang giày vò Lương Tịch Mạt, nhưng mà người thật sự bị hành hạ lại chính là bản thân Bùi Hạo Thần. Bọn họ đều có chúng một dạng bi ai, đó chính là, yêu phải đối tượng trong lòng đã có người đàn ông khác...
Yêu? Thích? Khóe miệng Tiêu Lăng Phong khơi lên một nụ cười khổ. Khi còn bé, thích người nào không cần phải để ý đến người trong lòng. Lớn lên một chút, thích người phản bội lại mình, hiện tại... Thích người chán ghét mình. Tiêu Lăng Phong, đời này của mày thật sự là muôn màu muôn vẻ...
Tiêu Lăng Phong đột nhiên không nói lời nào. Không khí có chút an tĩnh đáng sợ. Cái muỗng trong tay Diệu Tinh rớt xuống, đụng vào trên miệng chén vang lên tiếng động ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ hơi có chút đột ngột.
Diệu Tinh lúng túng đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Trình Diệu Tinh, mày đúng là điên rồi, mày thì tốt nhất rồi, tự dưng nhiều chuyện đi làm bữa ăn sáng, tự mình tìm phiền toái.
Nhìn Diệu Tinh lúng túng rời đi, Tiêu Lăng Phong cũng để cái muỗng xuống. Sự biến chuyển thế này tựa như thật quá nhanh.
Bên ngoài nhà trọ.
Mộ Sở ngồi ở trong xe. Anh đã đi theo Tiêu Lăng Phong từ quầy rượu tới đây, mà Tiêu Lăng Phong sau khi đi vào, cho đến bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài. Đôi con ngươi đỏ kè của anh cứ nhìn chằm chằm vào chỗ cửa ra vào.
Ngày hôm qua cô còn ôm anh điềm đạm đáng yêu gọi “Thần”, kết quả, chỉ chớp mắt một cái đã có người tới cửa để qua đêm. Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm, Đôi tròng mắt bởi vì thức trắng đêm chưa ngủ xen lẫn tức giận, nên lại càng vằn thêm tia máu đỏ.
Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh cùng nhau đi từ trong căn hộ ra ngoài. Diệu Tinh bị Tiêu Lăng Phong kéo đi với kiểu không tình nguyện. Cô cự tuyệt, giãy giụa, kết quả lại không thể chống lại được sức mạnh của Tiêu Lăng Phong. Thật là đủ rồi, ngay cả giờ làm việc cô cũng bị anh trói buộc hay sao! Nếu như bị đồng nghiệp nhìn thấy, cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nổi. Hơn nữa, cái cô Lisa đó, ánh mắt của cô ta nhìn cô tựa như đang nhìn kẻ thù đã giết cha mình vậy. Lại còn làm cho sau lưng cô tê dại, mặc dù Joe không nói cái gì, nhưng mà cái vẻ mặt đầy mờ ám tựa như “tôi sẽ giải thích” của anh ta làm cho người ta thấy thật khó chịu.
"Này, Tiêu Lăng Phong, tôi có thể không đi làm cùng với anh hay không?!" Diệu Tinh cố gắng làm chút hy vọng cuối cùng.
"Dĩ nhiên..." Tiêu Lăng Phong vừa nghĩ muốn cự tuyệt. nhưng đã nhìn thấy xe của Alex đang dừng ở cách đó không xa, liền nói ra điều kiện: “Em hôn tôi một cái, tôi liền để cho em tự mình đi tới công ty."
"Anh..." Diệu Tinh nổi đóa."Không nên quá mức như vậy, trả lại cho tôi bữa ăn sáng!" Diệu Tinh đưa tay. Người nào đó thật không biết nói đạo lý phải trái như thế nào!
Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ Diệu Tinh thở phì phò, liền cười xấu xa, cầm lấy ngón tay của Diệu Tinh nhét vào giữa hàm răng, dùng sức cắn một cái.
"A!" Diệu Tinh kêu lên một tiếng."Tiêu Lăng Phong, anh là chó à!" Diệu Tinh bất mãn, nắm tay lại thành quả đấm nhỏ đánh vào trên ngực Tiêu Lăng Phong.
"Đau không?" Anh hỏi."Có cần phải khoa trương như vậy không?!" Anh vẫn cười xấu xa như cũ.
"Anh thử cắn mình một cái xem sao!" Diệu Tinh chu mỏ, đau lòng thổi vào ngón tay còn có lưu lại dấu răng.
Tiêu Lăng Phong không nhịn được, khóe miệng liền nở một nụ cười mang theo vẻ cưng chìu lẫn quỷ quái."Thật đau sao. Tôi nhìn một chút xem nào!" Anh liền nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh lên, nhìn dấu răng trên ngón trỏ của cô. Anh nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó chậm rãi cúi đầu, đặt lên đó một nụ hôn.
"Anh làm cái gì thế?" Diệu Tinh vội vã cuống quít rút tay ra ngoài.
"Diệu Tinh, em là của tôi!" Tiêu Lăng Phong tuyên bố.
Cách đó không xa, Mộ Sở ngồi ở trong xe. Hết thảy mọi hành động của hai người anh đều thu vào ở trong mắt. Anh cũng biết, Tiêu Lăng Phong đã nhìn thấy anh. Tất cả những gì mà Tiêu Lăng Phong làm kia đều là để cho anh nhìn. Tựa như ở trước mặt của anh, anh ta cũng nguyện ý cố ý tỏ ra thân mật cùng với Diệu Tinh vậy. Nhưng mà... Bọn họ dường như rất tự nhiên. Ngay cả trong ánh mắt của Diệu Tinh, dù lúc này mang theo tức giận nhưng cũng có một chút gì đó rất hồn nhiên.
Từ trong lòng bàn tay nắm chặc của anh phát ra âm thanh lách cách. Tiêu Lăng Phong, mày muốn chơi cùng với tao sao, mày vẫn còn non kém lắm...
Tiêu Lăng Phong một tay chống lên cửa đơn nguyên. Thân thể Diệu Tinh dán thật chặt ở trên cửa."Tiêu Lăng Phong, anh... anh chớ làm loạn, đây đang ở bên ngoài đó!" Diệu Tinh run run rẩy rẩy nói.
Thỉnh thoảng có những người già đi tập thể dục buổi sáng sớm trở về, nhìn hai người bọn họ, sau đó liền cười khẽ không chút ác ý. Gương mặt Diệu Tinh đỏ bừng một mảnh, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Em sợ cái gì chứ?" Tiêu Lăng Phong buồn cười nhìn Diệu Tinh."Cho dù tôi có muốn thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm ở nơi này!" Anh nói xong ghé người ra phía trước. Diệu Tinh sợ đến mức nhắm hết cả mắt lại, nỗ lực nghĩ muốn tránh né. Thình thịch thình thịch, tiếng trái tim đập lúc này nghe thật rõ ràng. Tiêu Lăng Phong cười khẽ một tiếng. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống trên trán Diệu Tinh.
"Đi làm đi!"
Nghe thấy lời nói này của Tiêu Lăng Phong..., Diệu Tinh như được đại xá, chạy đi thật nhanh. Giống như chỉ sợ Tiêu Lăng Phong đổi ý vậy.
"Cô nhóc này, tôi lại kinh khủng như vậy hay sao?" Anh nhìn theo bóng lưng Diệu Tinh bất đắc dĩ cười lên một tiếng, xoay mặt lại nhìn về phương hướng “Alex”. Anh biết, nhất định anh ta sẽ tới đây.
Nhìn thấy Diệu Tinh rời đi, Mộ Sở từ trong xe bước ra ngoài, từng bước một đi tới gần Tiêu Lăng Phong.
"Alex, thật là khổ cực cho anh rồi! Thế nào? Ở nơi này gác đêm sao?" Tiêu Lăng Phong nói khiêu khích. Nhìn trong mắt Mộ Sở tràn đầy tức giận, anh càng thêm đắc ý.
"Làm sao mày lại ở nơi này?" Mộ Sở nắm quả đấm lại, dùng khẩu khí của Alex để hỏi."Mày tới đây để làm cái gì?"
"Đây là nhà tôi. Tại sao tôi lại không thể ở nơi này?" Tiêu Lăng Phong buồn cười."Về phần làm cái gì... Alex, anh cảm thấy một người đàn ông cùng với một người phụ nữ, sống chung trong một phòng sẽ chỉ thuần nói chuyện phiếm với nhau thôi sao?"
"Mày..."
"Đừng tức giận!" Tiêu Lăng Phong cười."Tư Đồ Sở?" Tiêu Lăng Phong nhướng mày."Nơi này không có người nào khác, anh cũng không cần phải đóng kịch nữa đâu!" Tiêu Lăng Phong tiếp tục nói:"Tôi bất kể thân phận thật sự của anh là thế nào, bất kể mục đích của anh tới nơi này để làm cái gì, nhưng mà... mời anh hãy nhớ giùm…
Nếu như anh làm tổn thương Diệu Tinh. Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Lúc này mày đang muốn uy hiếp tao phải không ?" Mộ Sở nhướng mà, "Tiêu Lăng Phong, mày hãy tự chú ý đến chính bản thân mình cho tốt đi!" Từ từ ngẩng đầu lên: "Bản thân mình cũng còn chưa tự bảo vệ được nữa là, làm như thế nào để bảo vệ cho Diệu Tinh đây!" Mộ Sở cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Lăng Phong, rồi sau đó xoay người rời đi...
Tiêu Lăng Phong, khiêu khích tao, mày sẽ phải trả giá thật lớn...
Diệu Tinh ngồi ở vị trí của mình, lộ rõ vẻ thiếu tự nhiên. Thế nào mà đêm qua, cô lại có thể ngủ ở cùng một chỗ với Tiêu Lăng Phong được nhỉ? Như vậy có thể quá hoang đường hay không. Trình Diệu Tinh. Lúc trước chỉ vì Alex thú tội mà nhịp tim của mày vẫn còn nhảy loạn lên như thế, một giây kế tiếp, mày đã lại có thể ngủ ở trong ngực của một người đàn ông khác.
Ô! Ảo não xoa xoa tóc, Diệu Tinh than thở. Cô có chút không hiểu câu nói của Tiêu Lăng Phong lúc sáng sớm là có ý gì. Cái gì mà nói là, “Diệu Tinh, em là của tôi”. Cái gì mà nói là, “anh đã nhận định, cho dù không chừa thủ đoạn nào anh cũng muốn phải có”. Anh muốn biểu đạt điều gì đây!
"Sao vậy?" Joe nhìn bộ dạng Diệu Tinh đầy tâm phiền ý loạn, hỏi một câu.
"A, không có gì, không có gì!" Diệu Tinh chỉ cười khan một tiếng, sau đó lắc đầu.
Joe cũng không có hỏi tiếp nữa. Không có gì? Không có chuyện gì mới là lạ. Ở bên trong Tiêu Lăng Phong thì đang cười đến mức xuân tâm nhộn nhạo, còn nói không có chuyện gì! Anh cười nhẹ. Chẳng qua là... Bọn họ bị rất nhiều người nhìn vào cảm thấy không vừa mắt. Hạ Cẩm Trình, Alex, Đường Nhã Đình, ngay cả anh cũng cảm thấy, bọn họ có muốn ở chung một chỗ cũng rất khó. Dù sao, tổn thương nhau đã nhiều, không có biện pháp bù đắp. Dù sao, còn có Mộ Thần nằm vắt ngang ở giữa bọn họ. Dù sao, giờ phút này, lại có một người đàn ông giống Mộ Thần như đúc đã xuất hiện... Mà người đàn ông kia, lại không biết có thân phận như thế nào...
Thì ra là. Vào thời điểm tỉnh lại…
… bên cạnh cảm giác còn có thêm một người, lại ngọt ngào như vậy. Trong lúc bất chợt, anh không muốn đứng dậy, mặc dù ngủ trên mặt đất cũng không được thoải mái. Anh vẫn còn buộc chặc cánh tay, nhắm mắt lại. Nếu như có thể, hãy để cho thời gian trôi qua chậm lại một chút đi. Nếu như có thể, anh…
Thật sự hi vọng mỗi ngày khi tỉnh lại đều thấy mình đang ôm cô...
Ách... Dieendaanleequuydonn Ý nghĩ như vậy thật đã làm anh bị dọa sợ. Nhưng mà khi sự kinh sợ đã qua đi, anh vẫn cảm thấy trong lòng, thực ấm áp...
Diệu Tinh bỗng nhẹ nhàng cựa quậy, so với việc làm thêm giờ, ngủ cả đêm thế này còn cảm thấy khổ cực hơn, toàn thân cô cũng rất đau nhức. Diệu Tinh gật gù một lúc, mở mắt ra, nhìn lên thấy một gương mặt đang ở trước mặt mình.
"..." Diệu Tinh bịt chặt lấy miệng lại, suýt nữa kêu lên thành tiếng. Trời ạ! Cô thầm than một tiếng, một mặt vừa quan sát một màn chân thật đang hiện ra ở trước mắt, một mặt lại vừa hồi tưởng lại hết thảy những gì xảy ra đêm qua. Đúng rồi, đây không phải là mộng. Người đang ở bên cạnh cô lúc này đúng là Tiêu Lăng Phong, mà mình...
Cũng thực sự đã ngủ an ổn trong ngực của anh suốt cả đêm...
Trời ạ. Điên rồi. Diệu Tinh giùng giằng muốn ngồi dậy, nhưng lại sợ làm thức tỉnh Tiêu Lăng Phong.
Từ từ dời cánh tay của Tiêu Lăng Phong đi, thuận thế nhìn lại vết thương của anh một chút, hoàn hảo, không còn chảy máu nữa. Diệu Tinh ôm đầu gối cứ ngồi ở dưới đất như vậy nhìn Tiêu Lăng Phong. Anh ngủ thực an tĩnh, rõ ràng vô hại như vậy, nhưng mà... Làm sao lại có thể làm ra những chuyện kinh khủng như vậy.
Nhẹ nhàng co rụt thân thể lại, cô lấy một tấm thảm mỏng đắp lên trên người Tiêu Lăng Phong, sau đó đi vào phòng bếp.
Trong phòng bếp truyền ra tiếng đồ làm bếp va chạm vào nhau nho nhỏ nhưng rất dễ nghe. Bên cửa sổ còn có cơn gió mát thổi vào thật thích ý, thật thoải mái... Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại, lắng nghe âm thanh thật giống như ở trong một buổi tiệc âm nhạc. Nghe thấy mùi thơm nhàn nhạt, anh nghĩ thầm, cái này có phải được gọi là âm thanh của hạnh phúc hay không…
Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong tự nhiên như vậy, Diệu Tinh cực kỳ lúng túng. Suốt cả đêm qua khó chịu như vậy, anh lại có thể nghĩ giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy. Tiêu Lăng Phong rời giường, đàng hoàng lấy ra chiếc bàn chả đánh răng cô vừa mới mua, vẫn còn để ở trong cốc của cô…
Bữa ăn sáng rất đơn giản, Tiêu Lăng Phong chăm chú nhìn hồi lâu, cũng không động đến đôi đũa.
"Ách... những thứ này... anh không thích ăn sao?" Diệu Tinh có chút lúng túng. "Trong nhà chỉ có những thứ đồ ăn này thôi."
"Không phải vậy." Tiêu Lăng Phong lắc đầu."Chẳng qua đây là lần đầu tiên có người đặc biệt làm bữa ăn sáng cho tôi, cho nên... mới cẩn thận thưởng thức một chút, xem loại cảm giác này như thế nào." Anh nói xong, không nói thêm câu gì nữa, lẳng lặng uống sạch cháo trong chén.
"Mặc dù tôi nhìn rất tuấn tú, nhưng mà em cũng không cần phải nhìn như vậy đâu!" Tiêu Lăng Phong cười xấu xa.
"Người nào, làm gì có ai thèm nhìn anh như vậy chứ!" Đầu lưỡi Diệu Tinh có chút co rút lại, sau đó cúi đầu xuống thật thấp. Soạt soạt, Tiêu Lăng Phong húp nước canh tạo thành tiếng rất vang, tựa như là anh rất thích nhìn dáng vẻ lúng túng, xấu hổ của Diệu Tinh. Tiêu Lăng Phong nghiêng cái đầu quan sát cô.
"Diệu Tinh, chúng ta cũng coi như là đã quen biết từ nhỏ! Tại sao trước kia tôi lại không hề phát hiện ra em lại dễ thương đến thế nhỉ?"
"Tôi dễ thương sao?" Diệu Tinh xem thường."Tôi nhớ là, anh hình dung lời của tôi là 'Vật họp theo loài' !" Đó là anh câu nói anh ưa thích nhất dùng để hình dung về cô và Tịch Mạt.
"Nói đến Lương Tịch Mạt! hai người thật đúng là vật họp theo loài!" Tiêu Lăng Phong cười nhẹ một tiếng, cô và Tịch Mạt cũng không hiểu đã có biện pháp gì mà làm cho người khác phải giận đến phát điên lên, nhưng tự mình lại không hề hay biết. Tịch Mạt, luôn làm cho Bùi Hạo Thần giận đến nổi điên lên, mặc dù nhìn qua, vẫn luôn là anh đang là người ức hiếp cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dù đang giày vò Lương Tịch Mạt, nhưng mà người thật sự bị hành hạ lại chính là bản thân Bùi Hạo Thần. Bọn họ đều có chúng một dạng bi ai, đó chính là, yêu phải đối tượng trong lòng đã có người đàn ông khác...
Yêu? Thích? Khóe miệng Tiêu Lăng Phong khơi lên một nụ cười khổ. Khi còn bé, thích người nào không cần phải để ý đến người trong lòng. Lớn lên một chút, thích người phản bội lại mình, hiện tại... Thích người chán ghét mình. Tiêu Lăng Phong, đời này của mày thật sự là muôn màu muôn vẻ...
Tiêu Lăng Phong đột nhiên không nói lời nào. Không khí có chút an tĩnh đáng sợ. Cái muỗng trong tay Diệu Tinh rớt xuống, đụng vào trên miệng chén vang lên tiếng động ở trong căn phòng yên tĩnh có vẻ hơi có chút đột ngột.
Diệu Tinh lúng túng đứng dậy, nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Trình Diệu Tinh, mày đúng là điên rồi, mày thì tốt nhất rồi, tự dưng nhiều chuyện đi làm bữa ăn sáng, tự mình tìm phiền toái.
Nhìn Diệu Tinh lúng túng rời đi, Tiêu Lăng Phong cũng để cái muỗng xuống. Sự biến chuyển thế này tựa như thật quá nhanh.
Bên ngoài nhà trọ.
Mộ Sở ngồi ở trong xe. Anh đã đi theo Tiêu Lăng Phong từ quầy rượu tới đây, mà Tiêu Lăng Phong sau khi đi vào, cho đến bây giờ vẫn còn chưa ra ngoài. Đôi con ngươi đỏ kè của anh cứ nhìn chằm chằm vào chỗ cửa ra vào.
Ngày hôm qua cô còn ôm anh điềm đạm đáng yêu gọi “Thần”, kết quả, chỉ chớp mắt một cái đã có người tới cửa để qua đêm. Mộ Sở nắm thật chặc quả đấm, Đôi tròng mắt bởi vì thức trắng đêm chưa ngủ xen lẫn tức giận, nên lại càng vằn thêm tia máu đỏ.
Tiêu Lăng Phong và Diệu Tinh cùng nhau đi từ trong căn hộ ra ngoài. Diệu Tinh bị Tiêu Lăng Phong kéo đi với kiểu không tình nguyện. Cô cự tuyệt, giãy giụa, kết quả lại không thể chống lại được sức mạnh của Tiêu Lăng Phong. Thật là đủ rồi, ngay cả giờ làm việc cô cũng bị anh trói buộc hay sao! Nếu như bị đồng nghiệp nhìn thấy, cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nổi. Hơn nữa, cái cô Lisa đó, ánh mắt của cô ta nhìn cô tựa như đang nhìn kẻ thù đã giết cha mình vậy. Lại còn làm cho sau lưng cô tê dại, mặc dù Joe không nói cái gì, nhưng mà cái vẻ mặt đầy mờ ám tựa như “tôi sẽ giải thích” của anh ta làm cho người ta thấy thật khó chịu.
"Này, Tiêu Lăng Phong, tôi có thể không đi làm cùng với anh hay không?!" Diệu Tinh cố gắng làm chút hy vọng cuối cùng.
"Dĩ nhiên..." Tiêu Lăng Phong vừa nghĩ muốn cự tuyệt. nhưng đã nhìn thấy xe của Alex đang dừng ở cách đó không xa, liền nói ra điều kiện: “Em hôn tôi một cái, tôi liền để cho em tự mình đi tới công ty."
"Anh..." Diệu Tinh nổi đóa."Không nên quá mức như vậy, trả lại cho tôi bữa ăn sáng!" Diệu Tinh đưa tay. Người nào đó thật không biết nói đạo lý phải trái như thế nào!
Tiêu Lăng Phong nhìn dáng vẻ Diệu Tinh thở phì phò, liền cười xấu xa, cầm lấy ngón tay của Diệu Tinh nhét vào giữa hàm răng, dùng sức cắn một cái.
"A!" Diệu Tinh kêu lên một tiếng."Tiêu Lăng Phong, anh là chó à!" Diệu Tinh bất mãn, nắm tay lại thành quả đấm nhỏ đánh vào trên ngực Tiêu Lăng Phong.
"Đau không?" Anh hỏi."Có cần phải khoa trương như vậy không?!" Anh vẫn cười xấu xa như cũ.
"Anh thử cắn mình một cái xem sao!" Diệu Tinh chu mỏ, đau lòng thổi vào ngón tay còn có lưu lại dấu răng.
Tiêu Lăng Phong không nhịn được, khóe miệng liền nở một nụ cười mang theo vẻ cưng chìu lẫn quỷ quái."Thật đau sao. Tôi nhìn một chút xem nào!" Anh liền nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh lên, nhìn dấu răng trên ngón trỏ của cô. Anh nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó chậm rãi cúi đầu, đặt lên đó một nụ hôn.
"Anh làm cái gì thế?" Diệu Tinh vội vã cuống quít rút tay ra ngoài.
"Diệu Tinh, em là của tôi!" Tiêu Lăng Phong tuyên bố.
Cách đó không xa, Mộ Sở ngồi ở trong xe. Hết thảy mọi hành động của hai người anh đều thu vào ở trong mắt. Anh cũng biết, Tiêu Lăng Phong đã nhìn thấy anh. Tất cả những gì mà Tiêu Lăng Phong làm kia đều là để cho anh nhìn. Tựa như ở trước mặt của anh, anh ta cũng nguyện ý cố ý tỏ ra thân mật cùng với Diệu Tinh vậy. Nhưng mà... Bọn họ dường như rất tự nhiên. Ngay cả trong ánh mắt của Diệu Tinh, dù lúc này mang theo tức giận nhưng cũng có một chút gì đó rất hồn nhiên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Từ trong lòng bàn tay nắm chặc của anh phát ra âm thanh lách cách. Tiêu Lăng Phong, mày muốn chơi cùng với tao sao, mày vẫn còn non kém lắm...
Tiêu Lăng Phong một tay chống lên cửa đơn nguyên. Thân thể Diệu Tinh dán thật chặt ở trên cửa."Tiêu Lăng Phong, anh... anh chớ làm loạn, đây đang ở bên ngoài đó!" Diệu Tinh run run rẩy rẩy nói.
Thỉnh thoảng có những người già đi tập thể dục buổi sáng sớm trở về, nhìn hai người bọn họ, sau đó liền cười khẽ không chút ác ý. Gương mặt Diệu Tinh đỏ bừng một mảnh, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Em sợ cái gì chứ?" Tiêu Lăng Phong buồn cười nhìn Diệu Tinh."Cho dù tôi có muốn thế nào đi nữa, cũng sẽ không làm ở nơi này!" Anh nói xong ghé người ra phía trước. Diệu Tinh sợ đến mức nhắm hết cả mắt lại, nỗ lực nghĩ muốn tránh né. Thình thịch thình thịch, tiếng trái tim đập lúc này nghe thật rõ ràng. Tiêu Lăng Phong cười khẽ một tiếng. Nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống trên trán Diệu Tinh.
"Đi làm đi!"
Nghe thấy lời nói này của Tiêu Lăng Phong..., Diệu Tinh như được đại xá, chạy đi thật nhanh. Giống như chỉ sợ Tiêu Lăng Phong đổi ý vậy.
"Cô nhóc này, tôi lại kinh khủng như vậy hay sao?" Anh nhìn theo bóng lưng Diệu Tinh bất đắc dĩ cười lên một tiếng, xoay mặt lại nhìn về phương hướng “Alex”. Anh biết, nhất định anh ta sẽ tới đây.
Nhìn thấy Diệu Tinh rời đi, Mộ Sở từ trong xe bước ra ngoài, từng bước một đi tới gần Tiêu Lăng Phong.
"Alex, thật là khổ cực cho anh rồi! Thế nào? Ở nơi này gác đêm sao?" Tiêu Lăng Phong nói khiêu khích. Nhìn trong mắt Mộ Sở tràn đầy tức giận, anh càng thêm đắc ý.
"Làm sao mày lại ở nơi này?" Mộ Sở nắm quả đấm lại, dùng khẩu khí của Alex để hỏi."Mày tới đây để làm cái gì?"
"Đây là nhà tôi. Tại sao tôi lại không thể ở nơi này?" Tiêu Lăng Phong buồn cười."Về phần làm cái gì... Alex, anh cảm thấy một người đàn ông cùng với một người phụ nữ, sống chung trong một phòng sẽ chỉ thuần nói chuyện phiếm với nhau thôi sao?"
"Mày..."
"Đừng tức giận!" Tiêu Lăng Phong cười."Tư Đồ Sở?" Tiêu Lăng Phong nhướng mày."Nơi này không có người nào khác, anh cũng không cần phải đóng kịch nữa đâu!" Tiêu Lăng Phong tiếp tục nói:"Tôi bất kể thân phận thật sự của anh là thế nào, bất kể mục đích của anh tới nơi này để làm cái gì, nhưng mà... mời anh hãy nhớ giùm…
Nếu như anh làm tổn thương Diệu Tinh. Tôi sẽ không bỏ qua cho anh!"
"Lúc này mày đang muốn uy hiếp tao phải không ?" Mộ Sở nhướng mà, "Tiêu Lăng Phong, mày hãy tự chú ý đến chính bản thân mình cho tốt đi!" Từ từ ngẩng đầu lên: "Bản thân mình cũng còn chưa tự bảo vệ được nữa là, làm như thế nào để bảo vệ cho Diệu Tinh đây!" Mộ Sở cười vỗ vỗ bả vai Tiêu Lăng Phong, rồi sau đó xoay người rời đi...
Tiêu Lăng Phong, khiêu khích tao, mày sẽ phải trả giá thật lớn...
Diệu Tinh ngồi ở vị trí của mình, lộ rõ vẻ thiếu tự nhiên. Thế nào mà đêm qua, cô lại có thể ngủ ở cùng một chỗ với Tiêu Lăng Phong được nhỉ? Như vậy có thể quá hoang đường hay không. Trình Diệu Tinh. Lúc trước chỉ vì Alex thú tội mà nhịp tim của mày vẫn còn nhảy loạn lên như thế, một giây kế tiếp, mày đã lại có thể ngủ ở trong ngực của một người đàn ông khác.
Ô! Ảo não xoa xoa tóc, Diệu Tinh than thở. Cô có chút không hiểu câu nói của Tiêu Lăng Phong lúc sáng sớm là có ý gì. Cái gì mà nói là, “Diệu Tinh, em là của tôi”. Cái gì mà nói là, “anh đã nhận định, cho dù không chừa thủ đoạn nào anh cũng muốn phải có”. Anh muốn biểu đạt điều gì đây!
"Sao vậy?" Joe nhìn bộ dạng Diệu Tinh đầy tâm phiền ý loạn, hỏi một câu.
"A, không có gì, không có gì!" Diệu Tinh chỉ cười khan một tiếng, sau đó lắc đầu.
Joe cũng không có hỏi tiếp nữa. Không có gì? Không có chuyện gì mới là lạ. Ở bên trong Tiêu Lăng Phong thì đang cười đến mức xuân tâm nhộn nhạo, còn nói không có chuyện gì! Anh cười nhẹ. Chẳng qua là... Bọn họ bị rất nhiều người nhìn vào cảm thấy không vừa mắt. Hạ Cẩm Trình, Alex, Đường Nhã Đình, ngay cả anh cũng cảm thấy, bọn họ có muốn ở chung một chỗ cũng rất khó. Dù sao, tổn thương nhau đã nhiều, không có biện pháp bù đắp. Dù sao, còn có Mộ Thần nằm vắt ngang ở giữa bọn họ. Dù sao, giờ phút này, lại có một người đàn ông giống Mộ Thần như đúc đã xuất hiện... Mà người đàn ông kia, lại không biết có thân phận như thế nào...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro