Còn sống rất tốt, nhìn người hạnh phúc lại càng oán hận
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
Sau khi phỏng đoán ở trong lòng Tiêu Lăng Phong liền cảm thấy cũng không có biện pháp nào để tỉnh táo lại. Anh chỉ muốn nhanh chóng nói ra chuyện
này cho Diệu Tinh biết. Thế nhưng anh lại lo lắng, sự việc quá mức đột
nhiên như vậy sẽ hù dọa đến Diệu Tinh. Mà anh còn lo lắng hơn nữa là,
chuyện có lẽ sẽ không được hoàn mỹ giống như hiện tại anh đã tưởng
tượng. Đã có quá nhiều chuyện bất hạnh phát sinh ra như vậy, hại anh cảm thấy, phải chăng có lẽ may mắn sẽ không bao giờ nữa còn quan tâm đến
anh nữa...
"Cậu, cậu làm sao vậy, có phải là cậu không thấy vui hay không?" Cô nhóc nói xong lại đến bên cạnh anh cọ xát. Cô bé nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên, gắng sức lau nơi khóe mắt của Tiêu Lăng Phong. Lúc này Tiêu Lăng Phong mới phát hiện ra, khóe mắt của mình thế nhưng lại đang rưng rưng nước mắt.
"Tiêu Lăng Phong, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh hỏi.
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, khó nén được vẻ mặt đầy kích động.
"Không có, không sao hết." Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. Anh vẫn nên đợi đến khi mọi chuyện được xác định chính xác rồi mới nói cho Diệu Tinh biết. Chuyện này thật sự rất đột ngột, Diệu Tinh cần phải có thời gian! Mà Tịch Mạt và con gái cũng cần. Dù sao năm năm qua, con gái của anh cũng là do Tịch Mạt chăm nom...
...
"Hôm nay đột nhiên thế nào mà anh lại thần thần bí bí như vậy?" Lãnh Liệt nhìn Tiêu Lăng Phong.
"Liệt, con của tôi, tôi đã tìm được con rồi!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong bởi vì kích động mà có chút không yên.
"... Lăng Phong, anh không sao chớ!" Lãnh Liệt nói xong lại sờ sờ lên trán của Tiêu Lăng Phong.
"Tôi không hề nói đùa với cậu!" Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói. "Tịch Mạt là em gái của tôi, cậu cũng đã biết rồi đó…"
"..." Lãnh Liệt chờ phần cuối của câu nói.
"Alice chính là do Tịch Mạt nhận về nuôi dưỡng! Tịch Mạt chỉ là mẹ nuôi, giữa hai người bọn họ rõ ràng không có máu mủ... Không, giữa hai người bọn họ có liên hệ máu mủ!" Tiêu Lăng Phong cải chính lại. "Ý của tôi muốn nói là, Alice lại giống Tịch Mạt như vậy, là bởi vì con bé giống với cô của nó, anh có hiểu không?"
“…”
Những lời nói của Tiêu Lăng Phong đã làm cho Lãnh Liệt bừng tỉnh. Anh đã hiểu ra, thế nào mà bọn họ lại không từng nghĩ tới điểm này... Dùng sức vỗ đầu của mình một cái, Lãnh Liệt cũng rất kích động. "Tôi hiểu ý của anh rồi, tôi sẽ lập tức đi xác định một chút chuyện này. Tránh cho đến lúc đó Diệu Tinh không tin, anh cũng thừa dịp lúc này nói chuyện cùng với Diệu Tinh một chút! Còn tiểu thư Tịch Mạt... cô ấy sẽ không có gì dị nghị chứ?"
Tiêu Lăng Phong gật đầu. Anh vén chăn lên làm bộ muốn xuống giường.
"Này, anh định làm cái gì vậy?" Lãnh Liệt vội ngăn Tiêu Lăng Phong lại "Anh chớ có lộn xộn."
"Liệt, cho dù là một phút tôi cũng đã không thể nào chờ đợi thêm được nữa rồi! Rốt cuộc tôi đã tìm được bảo bảo rồi! Đó là bảo bảo của tôi và Diệu Tinh..."
"Vết thương trên người anh đang như vậy, anh không thể lộn xộn!" Lãnh Liệt cau mày. "Yên tâm đi! Dù sao đứa nhỏ cũng vẫn còn ở chỗ đó, cũng sẽ không bị vứt đi! Anh cứ việc ở đó mà bồi dưỡng cho thân thể của mình cho thật khỏe lại là được, hết thảy mọi chuyện cứ giao cho tôi!"
Tiêu Lăng Phong suy nghĩ một chút, gật đầu một cái. "Liệt, chuyện này phải làm phiền anh rồi!"
"Dài dòng!" Lãnh Liệt cười. "Vậy tôi đi ra ngoài trước, rất nhanh tôi sẽ cho anh một kết quả!" Lãnh Liệt nói xong, ánh mắt rơi vào một sợi tóc mềm mại hơi vàng vàng ở trên giường. Khóe miệng của anh hơi nhếch lên một nụ cười, "Chuyện đơn giản tiếp theo..." Tiêu Lăng Phong còn chưa kịp nói thêm gì khác, đã bị Lãnh Liệt nhổ luôn sợi tóc, một giây kế tiếp, Lãnh Liệt liền biến mất...
Tiêu Lăng Phong sờ sờ lên chỗ da đầu còn thấy đau đau. Không sai, đây không phải là trong giấc mộng. Anh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh còn dư lại gần nửa quả táo. Khó trách con bé lại có quan hệ thân mật cùng với Diệu Tinh như vậy, khó trách ngay lần đầu tiên, chỉ cần nhìn thấy đứa bé này một cái, tim của anh liền nhảy dồn dập. Thì ra nguyên nhân của những cảm xúc này chính là do… máu mủ.
Ở tại một bệnh viện khác. Lúc này Ti Khiết đang ở trong bệnh viện. Cô lại đến bệnh viện thăm Đường Nhã Đình một lần nữa. Khi cô nhìn thấy trên trán Đường Nhã Đình quấn một lớp băng gạc, liền khẽ cười một tiếng.
"Thật là, cô, là một người phụ nữ liệu còn có thể làm ra được những chuyện gì nữa đây? Ngay cả chuyện tự sát như vậy mà cũng không có thành ý!" Ti Khiết vừa nói, vừa cảm giác mình thật là tà ác.
"Cô lại muốn đến đây nói cái gì vậy?" Chẳng qua là chỉ ngắn ngủn mấy ngày, Đường Nhã Đình liền tiều tụy không còn ra hình người. Cô vô lực tựa vào trên giường bệnh. Một cái tay bị còng lại ở trên khung giường. Tất cả hộc tủ bên giường, chăn đắp cũng bị chuyển qua một nơi mà Đường Nhã Đình không thể đưa tay ra lấy được. Ở sau đợt cấp cứu vừa qua, cô đã bị kích thích nghiêm trọng, mấy lần cô đã làm náo loạn, ngay cả tự sát. Bệnh viện đã nhiều lần phải dùng thuốc an thần mới làm cho Đường Nhã Đình an tĩnh trở lại. Suy tính đến việc không thể sử dụng quá liều lượng thuốc an thần, cho nên bất đắc dĩ, bệnh viện dứt khoát đã bàn bạc cùng với cảnh sát để còng tay Đường Nhã Đình lại.
"Này! Tại sao cô lại nói như thế!" Ti Khiết nói vẻ vô tội lại vừa như bị uất ức vừa có vẻ xem thường: " Chúng ta dầu gì cũng đã giao tiếp, đã từng biết nhau từ thủa nhỏ, làm sao cô lại có thể nghĩ về tôi như vậy chứ!" Ti Khiết cười ác liệt. Chậc chậc chậc... "Tay của cô đúng là thật rất khác biệt..."
"Rốt cuộc thì cô muốn đến đây muốn nói lung tung cái gì, cô hãy cút đi cho tôi, cút đi cho tôi!"
"Chẳng qua là tôi tới đây muốn nói cho biết một chút về tình trạng gần đây của tiểu Na!" Ti Khiết đứng dậy. "Cánh tay của con bé đã bắt đầu khép miệng vết thương rồi, nó không còn kêu đau nữa, chẳng qua là... con bé hãy còn nhỏ như vậy, còn không biết tính nghiêm trọng của vết sẹo." Ti Khiết nhẹ giọng nhắc nhở. "Tiểu Triết cũng rất ngoan, mặc dù là vẫn còn thấy người là bị sợ hãi, nhưng mà... nó đã bắt đầu biết trả lời đối với những câu hỏi của ba ba rồi!"
"Nói bậy!" Đường Nhã Đình kích động kêu to. Chiếc còng tay đụng vào khung giường phát ra âm thanh âm lanh canh: "Đó là con của tôi, con của tôi!" Đường Nhã Đình đỏ mắt quát.
Hừ... Ti Khiết cười lạnh. "Loại phụ nữ như cô thế này mà cũng xứng có con sao?" Ti Khiết nhíu mi lại. Có lẽ... Kết quả như thế, mới đúng là ý nghĩa mà ông trời đang lại cho đứa nhỏ." Ti Khiết chậm rãi tiến tới gần Đường Nhã Đình. "Cô cảm thấy tôi làm chuyện này là rất quá đáng, có phải hay không? Cô cảm thấy tôi rất xấu xa có đúng hay không?" Ti Khiết cười. "Nhưng mà Đường Nhã Đình, tôi muốn nói cho cô biết, những việc mà tôi làm, cùng không bằng ngay cả một phần vạn so với cô! Cho nên... cô cứ như vậy liền sống cho thật tốt để mà còn sống chuộc tội đi! Cô sẽ nhìn thấy người mà cô đã căm hận, đã hãm hại được sống rất vui vẻ! Cô sẽ nhìn thấy con của cô sẽ chung sống hòa hợp cùng với Hạ Cẩm Trình! Bọn chúng sẽ được sống hạnh phúc, thoải bên ở cạnh anh ấy... Có một người phụ nữ rất thiện lương nữa, có lẽ... con của cô, còn có thể coi người khác làm mẹ..."
"Cô câm miệng lại cho tôi, đồ đê tiện..." Đường Nhã Đình mắng chửi một câu thô tục, nhưng mới mắng chỉ được một nửa thì…
"Bốp…" một cái tát chát chúa được đánh xuống làm cho Đường Nhã Đình bị nghiêng mặt đi. Ti Khiết liền vẫy vẫy tay vẻ ưu nhã. "Theo những lan truyền ở tại thành phố T tươi đẹp này, ở trước mặt cô, tôi làm sao có thể đảm đương được sự xưng hô này kia chứ!" Ti Khiết cười. "Cô khẩu khẩu thanh thanh (luôn mồm luôn miệng) mắng chửi người khác, nhưng mà ai ấy nhỉ, mới mười chín tuổi liền mang thai con của người ta, là video điên khùng của ai bị truyền ra..."
Đường Nhã Đình giận đến phát run, nhưng lại không lời nào để nói.
"Hừ! Đường Nhã Đình, tốt nhất là hãy hiểu rõ ràng cho tôi, tình hình bây giờ là như thế nào. Tôi là phụ nữ, nhưng mà giống như cô, tôi cũng không có sự thiện lương cùng lòng nhân từ nên có. Nhất là đối với cô..." Ti Khiết vỗ vỗ lên cái mặt đã sưng lên của Đường Nhã Đình.
"A! Đúng rồi!" Ti Khiết tựa như đột nhiên nghĩ đến cái gì. "Nếu như mà cô còn muốn cắt cổ tay gì đó, thì cũng không cần phải uổng phí sức lực nữa đâu. Tôi đã tìm người để theo dõi cô chằm chằm, tôi đây không muốn để cho cô bị chết. Dĩ nhiên, trừ chuyện cô muốn chết ra, những chuyện khác, bọn họ sẽ không làm vượt quá giới hạn, cô có thể yên tâm."
"Biến đi, cô cút ra ngoài cho tôi!" Đường Nhã Đình kêu to.
"Những gì nên nói tôi đều đã nói xong rồi, bây giờ tôi phải đi!" Ti Khiết cười cười: "A, còn nữa, nhờ hồng phúc của cô, hiện tại sức khỏe của Lăng Phong đã tốt hơn nhiều. Anh ấy và Diệu Tinh, nhìn qua cũng đã có chuyển biến tốt rồi! A, còn có một việc, hiện tại không riêng gì tiểu Na chung đụng cùng với Diệu Tinh rất tốt, thật ra thì... bảo bảo năm đó của Diệu Tinh vẫn còn sống! Tôi thật lòng hi vọng cô vẫn có thể còn sống thật tốt để nhìn một nhà Lăng Phong đoàn tụ, nhìn Diệu Tinh sống hạnh phúc...
"Cậu, cậu làm sao vậy, có phải là cậu không thấy vui hay không?" Cô nhóc nói xong lại đến bên cạnh anh cọ xát. Cô bé nâng bàn tay nhỏ bé của mình lên, gắng sức lau nơi khóe mắt của Tiêu Lăng Phong. Lúc này Tiêu Lăng Phong mới phát hiện ra, khóe mắt của mình thế nhưng lại đang rưng rưng nước mắt.
"Tiêu Lăng Phong, anh làm sao vậy?" Diệu Tinh hỏi.
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, khó nén được vẻ mặt đầy kích động.
"Không có, không sao hết." Tiêu Lăng Phong lắc đầu một cái. Anh vẫn nên đợi đến khi mọi chuyện được xác định chính xác rồi mới nói cho Diệu Tinh biết. Chuyện này thật sự rất đột ngột, Diệu Tinh cần phải có thời gian! Mà Tịch Mạt và con gái cũng cần. Dù sao năm năm qua, con gái của anh cũng là do Tịch Mạt chăm nom...
...
"Hôm nay đột nhiên thế nào mà anh lại thần thần bí bí như vậy?" Lãnh Liệt nhìn Tiêu Lăng Phong.
"Liệt, con của tôi, tôi đã tìm được con rồi!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong bởi vì kích động mà có chút không yên.
"... Lăng Phong, anh không sao chớ!" Lãnh Liệt nói xong lại sờ sờ lên trán của Tiêu Lăng Phong.
"Tôi không hề nói đùa với cậu!" Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói. "Tịch Mạt là em gái của tôi, cậu cũng đã biết rồi đó…"
"..." Lãnh Liệt chờ phần cuối của câu nói.
"Alice chính là do Tịch Mạt nhận về nuôi dưỡng! Tịch Mạt chỉ là mẹ nuôi, giữa hai người bọn họ rõ ràng không có máu mủ... Không, giữa hai người bọn họ có liên hệ máu mủ!" Tiêu Lăng Phong cải chính lại. "Ý của tôi muốn nói là, Alice lại giống Tịch Mạt như vậy, là bởi vì con bé giống với cô của nó, anh có hiểu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“…”
Những lời nói của Tiêu Lăng Phong đã làm cho Lãnh Liệt bừng tỉnh. Anh đã hiểu ra, thế nào mà bọn họ lại không từng nghĩ tới điểm này... Dùng sức vỗ đầu của mình một cái, Lãnh Liệt cũng rất kích động. "Tôi hiểu ý của anh rồi, tôi sẽ lập tức đi xác định một chút chuyện này. Tránh cho đến lúc đó Diệu Tinh không tin, anh cũng thừa dịp lúc này nói chuyện cùng với Diệu Tinh một chút! Còn tiểu thư Tịch Mạt... cô ấy sẽ không có gì dị nghị chứ?"
Tiêu Lăng Phong gật đầu. Anh vén chăn lên làm bộ muốn xuống giường.
"Này, anh định làm cái gì vậy?" Lãnh Liệt vội ngăn Tiêu Lăng Phong lại "Anh chớ có lộn xộn."
"Liệt, cho dù là một phút tôi cũng đã không thể nào chờ đợi thêm được nữa rồi! Rốt cuộc tôi đã tìm được bảo bảo rồi! Đó là bảo bảo của tôi và Diệu Tinh..."
"Vết thương trên người anh đang như vậy, anh không thể lộn xộn!" Lãnh Liệt cau mày. "Yên tâm đi! Dù sao đứa nhỏ cũng vẫn còn ở chỗ đó, cũng sẽ không bị vứt đi! Anh cứ việc ở đó mà bồi dưỡng cho thân thể của mình cho thật khỏe lại là được, hết thảy mọi chuyện cứ giao cho tôi!"
Tiêu Lăng Phong suy nghĩ một chút, gật đầu một cái. "Liệt, chuyện này phải làm phiền anh rồi!"
"Dài dòng!" Lãnh Liệt cười. "Vậy tôi đi ra ngoài trước, rất nhanh tôi sẽ cho anh một kết quả!" Lãnh Liệt nói xong, ánh mắt rơi vào một sợi tóc mềm mại hơi vàng vàng ở trên giường. Khóe miệng của anh hơi nhếch lên một nụ cười, "Chuyện đơn giản tiếp theo..." Tiêu Lăng Phong còn chưa kịp nói thêm gì khác, đã bị Lãnh Liệt nhổ luôn sợi tóc, một giây kế tiếp, Lãnh Liệt liền biến mất...
Tiêu Lăng Phong sờ sờ lên chỗ da đầu còn thấy đau đau. Không sai, đây không phải là trong giấc mộng. Anh nghiêng mặt nhìn sang bên cạnh còn dư lại gần nửa quả táo. Khó trách con bé lại có quan hệ thân mật cùng với Diệu Tinh như vậy, khó trách ngay lần đầu tiên, chỉ cần nhìn thấy đứa bé này một cái, tim của anh liền nhảy dồn dập. Thì ra nguyên nhân của những cảm xúc này chính là do… máu mủ.
Ở tại một bệnh viện khác. Lúc này Ti Khiết đang ở trong bệnh viện. Cô lại đến bệnh viện thăm Đường Nhã Đình một lần nữa. Khi cô nhìn thấy trên trán Đường Nhã Đình quấn một lớp băng gạc, liền khẽ cười một tiếng.
"Thật là, cô, là một người phụ nữ liệu còn có thể làm ra được những chuyện gì nữa đây? Ngay cả chuyện tự sát như vậy mà cũng không có thành ý!" Ti Khiết vừa nói, vừa cảm giác mình thật là tà ác.
"Cô lại muốn đến đây nói cái gì vậy?" Chẳng qua là chỉ ngắn ngủn mấy ngày, Đường Nhã Đình liền tiều tụy không còn ra hình người. Cô vô lực tựa vào trên giường bệnh. Một cái tay bị còng lại ở trên khung giường. Tất cả hộc tủ bên giường, chăn đắp cũng bị chuyển qua một nơi mà Đường Nhã Đình không thể đưa tay ra lấy được. Ở sau đợt cấp cứu vừa qua, cô đã bị kích thích nghiêm trọng, mấy lần cô đã làm náo loạn, ngay cả tự sát. Bệnh viện đã nhiều lần phải dùng thuốc an thần mới làm cho Đường Nhã Đình an tĩnh trở lại. Suy tính đến việc không thể sử dụng quá liều lượng thuốc an thần, cho nên bất đắc dĩ, bệnh viện dứt khoát đã bàn bạc cùng với cảnh sát để còng tay Đường Nhã Đình lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Này! Tại sao cô lại nói như thế!" Ti Khiết nói vẻ vô tội lại vừa như bị uất ức vừa có vẻ xem thường: " Chúng ta dầu gì cũng đã giao tiếp, đã từng biết nhau từ thủa nhỏ, làm sao cô lại có thể nghĩ về tôi như vậy chứ!" Ti Khiết cười ác liệt. Chậc chậc chậc... "Tay của cô đúng là thật rất khác biệt..."
"Rốt cuộc thì cô muốn đến đây muốn nói lung tung cái gì, cô hãy cút đi cho tôi, cút đi cho tôi!"
"Chẳng qua là tôi tới đây muốn nói cho biết một chút về tình trạng gần đây của tiểu Na!" Ti Khiết đứng dậy. "Cánh tay của con bé đã bắt đầu khép miệng vết thương rồi, nó không còn kêu đau nữa, chẳng qua là... con bé hãy còn nhỏ như vậy, còn không biết tính nghiêm trọng của vết sẹo." Ti Khiết nhẹ giọng nhắc nhở. "Tiểu Triết cũng rất ngoan, mặc dù là vẫn còn thấy người là bị sợ hãi, nhưng mà... nó đã bắt đầu biết trả lời đối với những câu hỏi của ba ba rồi!"
"Nói bậy!" Đường Nhã Đình kích động kêu to. Chiếc còng tay đụng vào khung giường phát ra âm thanh âm lanh canh: "Đó là con của tôi, con của tôi!" Đường Nhã Đình đỏ mắt quát.
Hừ... Ti Khiết cười lạnh. "Loại phụ nữ như cô thế này mà cũng xứng có con sao?" Ti Khiết nhíu mi lại. Có lẽ... Kết quả như thế, mới đúng là ý nghĩa mà ông trời đang lại cho đứa nhỏ." Ti Khiết chậm rãi tiến tới gần Đường Nhã Đình. "Cô cảm thấy tôi làm chuyện này là rất quá đáng, có phải hay không? Cô cảm thấy tôi rất xấu xa có đúng hay không?" Ti Khiết cười. "Nhưng mà Đường Nhã Đình, tôi muốn nói cho cô biết, những việc mà tôi làm, cùng không bằng ngay cả một phần vạn so với cô! Cho nên... cô cứ như vậy liền sống cho thật tốt để mà còn sống chuộc tội đi! Cô sẽ nhìn thấy người mà cô đã căm hận, đã hãm hại được sống rất vui vẻ! Cô sẽ nhìn thấy con của cô sẽ chung sống hòa hợp cùng với Hạ Cẩm Trình! Bọn chúng sẽ được sống hạnh phúc, thoải bên ở cạnh anh ấy... Có một người phụ nữ rất thiện lương nữa, có lẽ... con của cô, còn có thể coi người khác làm mẹ..."
"Cô câm miệng lại cho tôi, đồ đê tiện..." Đường Nhã Đình mắng chửi một câu thô tục, nhưng mới mắng chỉ được một nửa thì…
"Bốp…" một cái tát chát chúa được đánh xuống làm cho Đường Nhã Đình bị nghiêng mặt đi. Ti Khiết liền vẫy vẫy tay vẻ ưu nhã. "Theo những lan truyền ở tại thành phố T tươi đẹp này, ở trước mặt cô, tôi làm sao có thể đảm đương được sự xưng hô này kia chứ!" Ti Khiết cười. "Cô khẩu khẩu thanh thanh (luôn mồm luôn miệng) mắng chửi người khác, nhưng mà ai ấy nhỉ, mới mười chín tuổi liền mang thai con của người ta, là video điên khùng của ai bị truyền ra..."
Đường Nhã Đình giận đến phát run, nhưng lại không lời nào để nói.
"Hừ! Đường Nhã Đình, tốt nhất là hãy hiểu rõ ràng cho tôi, tình hình bây giờ là như thế nào. Tôi là phụ nữ, nhưng mà giống như cô, tôi cũng không có sự thiện lương cùng lòng nhân từ nên có. Nhất là đối với cô..." Ti Khiết vỗ vỗ lên cái mặt đã sưng lên của Đường Nhã Đình.
"A! Đúng rồi!" Ti Khiết tựa như đột nhiên nghĩ đến cái gì. "Nếu như mà cô còn muốn cắt cổ tay gì đó, thì cũng không cần phải uổng phí sức lực nữa đâu. Tôi đã tìm người để theo dõi cô chằm chằm, tôi đây không muốn để cho cô bị chết. Dĩ nhiên, trừ chuyện cô muốn chết ra, những chuyện khác, bọn họ sẽ không làm vượt quá giới hạn, cô có thể yên tâm."
"Biến đi, cô cút ra ngoài cho tôi!" Đường Nhã Đình kêu to.
"Những gì nên nói tôi đều đã nói xong rồi, bây giờ tôi phải đi!" Ti Khiết cười cười: "A, còn nữa, nhờ hồng phúc của cô, hiện tại sức khỏe của Lăng Phong đã tốt hơn nhiều. Anh ấy và Diệu Tinh, nhìn qua cũng đã có chuyển biến tốt rồi! A, còn có một việc, hiện tại không riêng gì tiểu Na chung đụng cùng với Diệu Tinh rất tốt, thật ra thì... bảo bảo năm đó của Diệu Tinh vẫn còn sống! Tôi thật lòng hi vọng cô vẫn có thể còn sống thật tốt để nhìn một nhà Lăng Phong đoàn tụ, nhìn Diệu Tinh sống hạnh phúc...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro