Em còn có điều gì hay hơn để giải thích nữa đây?
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
Nghe thấy giọng nói của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh quay mặt sang, nhìn sắc mặt Tiêu Lăng Phong, cô run rẩy.
"Lăng Phong, chuyện không phải là như vậy." Cô tiến lên. "Không phải là anh đã từng nói rồi sao, anh tin tưởng ở em!"
Trái tim Tiêu Lăng Phong run rẩy. Đúng vậy, anh cũng đã từng nói anh tin tưởng Diệu Tinh.
"Sự thật cũng đã đặt ở trước mắt, Diệu Tinh, em còn nói không phải, em như vậy là có ý tứ gì đây, hả?" Mộ Sở khẽ cười một tiếng, đối với phần kết quả kiểm tra này, thực sự hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.
"Nhất định là anh!" Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Mộ Sở. "Chính là anh đã động tay chân vào bản kết quả kiểm tra xét nghiệm này, nhất định là như vậy!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu.
"Tại sao anh lại phải táy máy tay chân kia chứ?" Mộ Sở lau nước mắt trên mặt Diệu Tinh.
"Anh đừng đụng vào tôi!" Diệu Tinh dùng một lực rất mạnh hất tay của anh ra. "Mộ Sở, tại sao anh nhất định cứ phải làm như vậy, có phải là phá hủy được tôi thì anh mới vui vẻ được đúng không?"
Mộ Sở bị lời nói của Diệu Tinh chọc giận. "Thế nào vậy! Tại sao em cứ chán ghét tôi như vậy? Mang thai đứa con của tôi, em liền ác tâm như vậy?" Mộ Sở hầm hừ, ánh mắt cũng trở thành màu đỏ, "Nhưng mà dù làm thế nào đi nữa, Trình Diệu Tinh, cho dù em có không thừa nhận, thì cũng không có biện pháp nào khác. Em hiện tại không có ý muốn dự định nuôi dưỡng đứa nhỏ của tôi đến lớn như vậy sao? Em hãy ngoan ngoãn chờ đợi đứa con ra đời đi!"
"Anh là đồ khốn kiếp!" Diệu Tinh gầm lên. "Đứa bé này không phải là, không phải là của anh." Diệu Tinh lắc đầu nhìn Tiêu Lăng Phong vẻ đầy bất lực: "Lăng Phong, nhất định là bọn họ đã động tay chân vào kết quả kiểm tra kia. Anh hãy tin tưởng ở em, đứa nhỏ này thật sự là con của anh." Diệu Tinh khóc, thân thể cô có chút phát run.
Trái tim của Tiêu Lăng Phong giống như bị nhiều phương hướng khác nhau xé rách. Trong lòng anh đang có một giọng nói khuyên anh phải tin tưởng ở Diệu Tinh, nhưng mà lập tức lại có ngay một giọng nói khác vang lên phản bác lại, kết quả kiểm tra kia sẽ không gạt người.
"Lăng Phong? Thấy Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, Diệu Tinh trong lòng cũng bất an. Anh do dự như vậy là có ý gì đây? "Hãy tin tưởng em..." Ngns tay của Diệu Tinh nắm chặt lấy tay của Tiêu Lăng Phong.
"..." Trái tim Tiêu Lăng Phong như bị bóp chặt lại vo tròn thành một đoàn.
"Lăng Phong, sống với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh vẫn còn chưa hiểu về em hay sao?" Diệu Tinh vẫn cố gắng giải thích như cũ: " Hãy tin tưởng em, Lăng Phong..."
Mộ Sở đứng ở một bên, nhìn Diệu Tinh gần như hèn mọn cầu xin đối với Tiêu Lăng Phong hãy tin tưởng mình. Anh cảm thấy một màn này cực kỳ giễu cợt. Một người hoàn toàn không thể tin tưởng vào cô như vậy, liệu có cái gì đáng giá để cho cô phải khăng khăng một lòng như vậy.
Ông cụ Mộ chậm rãi đi lên trước. Ông nhìn bộ dạng Diệu Tinh than thở khóc lóc, khẽ cười một tiếng.
"Trong bụng của cô đã là cốt nhục của nhà Mộ, vậy thì ta đây cũng bỏ qua cho cô. Còn về phần chuyện tình cảm giữa ba người như thế nào, tự các người hãy cùng nhau giải quyết đi!" Ông cụ nói xong liền xoay người bỏ đi.
"Ông hãy giết tôi đi!" Diệu Tinh kêu to, cổ họng đã khàn khàn. "Tôi cũng đã nói tất cả rồi, đứa bé này không hề có quan hệ gì với Mộ Sở hết, không có quan hệ gì hết!"
"Nhưng mà kết quả kiểm tra đo lường kia sẽ không gạt người." Ông cụ lắc đầu một cái sau đó nhìn về phía đứa cháu nội của mình: "Tại sao ta lại có thể có một đứa cháu như anh kia chứ. Anh thế nhưng lại có thể nhìn người phụ nữ của mình mang thai con của mình, nhưng lại ở trong ngực của người khác như vậy!"
Nghe thấy những lời này, Diệu Tinh cảm thấy cả bầu trời giống như sắp sụp đổ. Cô từ từ ngồi xổm xuống, cũng không biết cần phải giải thích thế nào. Vẻ miễn cưỡng không biểu lộ thái độ của Tiêu Lăng Phong đã hành hạ thần kinh của Diệu Tinh.
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại không tin em?" Diệu Tinh u oán hỏi. "Mới vừa rồi anh còn nói anh tin tưởng em, hiện tại anh lại không mở miệng nói gì là thế nào, anh tin vào phần kết quả kiểm tra này, có phải hay không..."
"Diệu Tinh, đừng làm rộn. Tôi sẽ, sẽ có trách nhiệm đối với em với con của chúng ta!" Mộ Sở đi tới bên người Diệu Tinh, "Tôi cũng có thể cho em một cuộc sống yên tĩnh, năm đó ba ba có thể vì mẹ mà buông tha tất cả, tôi cũng có thể làm như vậy!"
"Tôi muốn anh câm miệng!" Diệu Tinh kích động kêu lên, dùng sức đẩy Mộ Sở ra. "Anh cách xa tôi ra một chút, cách xa tôi ra một chút!" Diệu Tinh run rẩy ngồi phệt xuống dưới đất, ngực phập phồng kịch liệt theo nhịp thở hào hển. Cô chống bàn tay nhỏ bé xuống đất, ngón tay nắm lại thật chặc, vì dùng sức mà khớp xương bởi trắng bệch ra.
"Diệu Tinh, em hãy bình tỉnh một chút!"
"Cút đi!" Diệu Tinh cự tuyệt sự nâng đỡ của Mộ Sở, thô lỗ mắng.
Tiêu Lăng Phong hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm xúc đang trào lên cuồn cuộn trong lòng: "Diệu Tinh, em không nên kích động, anh tin tưởng em, nhanh lên một chút, em đừng nên ngồi ở dưới đất nữa."
Nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong nói, nước mắt Diệu Tinh chảy ra nhiều hơn: "Tại sao anh lại phải do dự?" Giọng nói của Diệu Tinh run rẩy, "Tiêu Lăng Phong, anh dao động rồi, có phải hay không?"
"Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai của cô. Trong lòng của anh vẫn tin tưởng Diệu Tinh, nhưng mà đối mặt với kết quả như thế, anh thật sự đã bị hù sợ. Chẳng lẽ ngay cả một chút nghi ngờ mà anh do dự một cái cũng không được hay sao!
"Em không muốn anh thương hại. Tiêu Lăng Phong, em không muốn anh tin tưởng em theo kiểu như vậy." Diệu Tinh quật cường đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra. "Em nghĩ muốn làm lại kết quả kiểm tra mới một lần nữa, em muốn anh không phải hối hận vì anh đã không tin!" Giọng nói của Diệu Tinh tràn đầy sự uất ức.
"Diệu Tinh, đừng làm rộn, để anh dẫn em trở về."
"Em không muốn!" Giống như là một đứa trẻ bốc đồng, Diệu Tinh kêu lên. Sau đó tự mình phí sức đứng lên. "Em muốn làm một kiểm tra xét nghiệm mới, nhìn tận mắt nhìn bọn họ làm!"
Bên ngoài bệnh viện.
"Lão gia, tại sao chúng ta lại phải táy máy tay chân ở trên bản kết quả xét nghiệm kia vậy? Như vậy không phải là đã mất đi một cơ hội giết Trình Diệu Tinh hay sao?" Ông cụ Mộ đã phân phó, bất kể kết quả kiểm tra đo lường như thế nào, cũng nhất định phải làm cho trên văn bản kiểm tra xét nghiệm biểu hiện kết quả, đứa bé này là của Mộ Sở.
"Muốn giết cô ta lúc nào cũng có thể, nhưng mà... muốn Tiêu Lăng Phong thống khổ, như vậy mới chính là phương pháp xử lí trực tiếp nhất! Có như vậy, chẳng những Tiêu Lăng Phong và Trình Diệu Tinh sẽ quyết liệt, mà ngay cả Trình Diệu Tinh cũng sẽ hận A Sở, cảm thấy chuyện này là do A Sở làm..." Ông cụ Mộ nhìn về phía phương hướng bệnh viện cười nhẹ một tiếng. Bất quá cũng chỉ là một đám trẻ ranh mới mọc lông, lại dám chơi cùng với ta sao."Hừ, thật không tự lượng sức mình!"
Diệu Tinh chống thân thể run rẩy, nháy mắt một cái cũng không nháy mắt, nhìn bác sĩ làm lại kiểm tra xét nghiệm một lần nữa. Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên vách tường. Anh cúi đầu thật thấp, chuyện xảy ra quá mức đột ngột, ngay cả anh cũng không có một chút phòng bị nào.
Hô hấp của Diệu Tinh vẫn hết sức dồn dập như cũ. Tay của cô chống lên thủy tinh, cánh tay cố gắng chống đỡ cho mình, chỉ sợ có bỏ sót chỗ nào đó sẽ xuất hiện cái gì không may. Cảm xúc của Diệu Tinh đã làm ảnh hưởng đến đứa trẻ. Đứa trẻ giãy đạp vẻ bất an. Tay Diệu Tinh chống lên bụng. Bảo bảo, không nên làm loạn như vậy, con hãy kiên trì một chút, một hồi nữa là tốt mà thôi.
"Diệu Tinh, đừng làm rộn, chúng ta trở về nhà đi thôi." Tiêu Lăng Phong tiến lên kéo cô.
"Em không muốn!" Diệu Tinh lắc đầu. "Em sẽ chứng minh cho anh thấy…" Cô nỉ non.
Kết quả kiểm tra, rốt cục cũng đã được gấp rút mang ra đến đoạt lấy kết quả mở ra… Nhưng mà... Cô cũng còn không còn kịp mỉm cười nữa, nước mắt liền rơi xuống chảy ra ngoài.
Nhìn phản ứng kia của Diệu Tinh, Mộ Sở đã đoán được kết quả. Nhưng mà lúc này chuyện gì đã xảy ra vậy. Chẳng lẽ là ông nội...
Tiêu Lăng Phong từ từ đứng thẳng thân thể, đi tới bên người Diệu Tinh. Nhìn vào phần theo dõi kết quả kia, anh khổ sở cười lên một tiếng.
"Em còn có điều gì hay hơn để giải thích nữa đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Diệu Tinh, lần này, em còn dám trách anh không tin em nữa sao?" Giọng nói của anh run rẩy. " Em còn có điều gì hay hơn để giải thích hay không?..."
"Lăng Phong, chuyện không phải là như vậy." Cô tiến lên. "Không phải là anh đã từng nói rồi sao, anh tin tưởng ở em!"
Trái tim Tiêu Lăng Phong run rẩy. Đúng vậy, anh cũng đã từng nói anh tin tưởng Diệu Tinh.
"Sự thật cũng đã đặt ở trước mắt, Diệu Tinh, em còn nói không phải, em như vậy là có ý tứ gì đây, hả?" Mộ Sở khẽ cười một tiếng, đối với phần kết quả kiểm tra này, thực sự hoàn toàn ngoài dự liệu của anh.
"Nhất định là anh!" Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Mộ Sở. "Chính là anh đã động tay chân vào bản kết quả kiểm tra xét nghiệm này, nhất định là như vậy!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu.
"Tại sao anh lại phải táy máy tay chân kia chứ?" Mộ Sở lau nước mắt trên mặt Diệu Tinh.
"Anh đừng đụng vào tôi!" Diệu Tinh dùng một lực rất mạnh hất tay của anh ra. "Mộ Sở, tại sao anh nhất định cứ phải làm như vậy, có phải là phá hủy được tôi thì anh mới vui vẻ được đúng không?"
Mộ Sở bị lời nói của Diệu Tinh chọc giận. "Thế nào vậy! Tại sao em cứ chán ghét tôi như vậy? Mang thai đứa con của tôi, em liền ác tâm như vậy?" Mộ Sở hầm hừ, ánh mắt cũng trở thành màu đỏ, "Nhưng mà dù làm thế nào đi nữa, Trình Diệu Tinh, cho dù em có không thừa nhận, thì cũng không có biện pháp nào khác. Em hiện tại không có ý muốn dự định nuôi dưỡng đứa nhỏ của tôi đến lớn như vậy sao? Em hãy ngoan ngoãn chờ đợi đứa con ra đời đi!"
"Anh là đồ khốn kiếp!" Diệu Tinh gầm lên. "Đứa bé này không phải là, không phải là của anh." Diệu Tinh lắc đầu nhìn Tiêu Lăng Phong vẻ đầy bất lực: "Lăng Phong, nhất định là bọn họ đã động tay chân vào kết quả kiểm tra kia. Anh hãy tin tưởng ở em, đứa nhỏ này thật sự là con của anh." Diệu Tinh khóc, thân thể cô có chút phát run.
Trái tim của Tiêu Lăng Phong giống như bị nhiều phương hướng khác nhau xé rách. Trong lòng anh đang có một giọng nói khuyên anh phải tin tưởng ở Diệu Tinh, nhưng mà lập tức lại có ngay một giọng nói khác vang lên phản bác lại, kết quả kiểm tra kia sẽ không gạt người.
"Lăng Phong? Thấy Tiêu Lăng Phong không lên tiếng, Diệu Tinh trong lòng cũng bất an. Anh do dự như vậy là có ý gì đây? "Hãy tin tưởng em..." Ngns tay của Diệu Tinh nắm chặt lấy tay của Tiêu Lăng Phong.
"..." Trái tim Tiêu Lăng Phong như bị bóp chặt lại vo tròn thành một đoàn.
"Lăng Phong, sống với nhau lâu như vậy, chẳng lẽ anh vẫn còn chưa hiểu về em hay sao?" Diệu Tinh vẫn cố gắng giải thích như cũ: " Hãy tin tưởng em, Lăng Phong..."
Mộ Sở đứng ở một bên, nhìn Diệu Tinh gần như hèn mọn cầu xin đối với Tiêu Lăng Phong hãy tin tưởng mình. Anh cảm thấy một màn này cực kỳ giễu cợt. Một người hoàn toàn không thể tin tưởng vào cô như vậy, liệu có cái gì đáng giá để cho cô phải khăng khăng một lòng như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ Mộ chậm rãi đi lên trước. Ông nhìn bộ dạng Diệu Tinh than thở khóc lóc, khẽ cười một tiếng.
"Trong bụng của cô đã là cốt nhục của nhà Mộ, vậy thì ta đây cũng bỏ qua cho cô. Còn về phần chuyện tình cảm giữa ba người như thế nào, tự các người hãy cùng nhau giải quyết đi!" Ông cụ nói xong liền xoay người bỏ đi.
"Ông hãy giết tôi đi!" Diệu Tinh kêu to, cổ họng đã khàn khàn. "Tôi cũng đã nói tất cả rồi, đứa bé này không hề có quan hệ gì với Mộ Sở hết, không có quan hệ gì hết!"
"Nhưng mà kết quả kiểm tra đo lường kia sẽ không gạt người." Ông cụ lắc đầu một cái sau đó nhìn về phía đứa cháu nội của mình: "Tại sao ta lại có thể có một đứa cháu như anh kia chứ. Anh thế nhưng lại có thể nhìn người phụ nữ của mình mang thai con của mình, nhưng lại ở trong ngực của người khác như vậy!"
Nghe thấy những lời này, Diệu Tinh cảm thấy cả bầu trời giống như sắp sụp đổ. Cô từ từ ngồi xổm xuống, cũng không biết cần phải giải thích thế nào. Vẻ miễn cưỡng không biểu lộ thái độ của Tiêu Lăng Phong đã hành hạ thần kinh của Diệu Tinh.
"Tiêu Lăng Phong, tại sao anh lại không tin em?" Diệu Tinh u oán hỏi. "Mới vừa rồi anh còn nói anh tin tưởng em, hiện tại anh lại không mở miệng nói gì là thế nào, anh tin vào phần kết quả kiểm tra này, có phải hay không..."
"Diệu Tinh, đừng làm rộn. Tôi sẽ, sẽ có trách nhiệm đối với em với con của chúng ta!" Mộ Sở đi tới bên người Diệu Tinh, "Tôi cũng có thể cho em một cuộc sống yên tĩnh, năm đó ba ba có thể vì mẹ mà buông tha tất cả, tôi cũng có thể làm như vậy!"
"Tôi muốn anh câm miệng!" Diệu Tinh kích động kêu lên, dùng sức đẩy Mộ Sở ra. "Anh cách xa tôi ra một chút, cách xa tôi ra một chút!" Diệu Tinh run rẩy ngồi phệt xuống dưới đất, ngực phập phồng kịch liệt theo nhịp thở hào hển. Cô chống bàn tay nhỏ bé xuống đất, ngón tay nắm lại thật chặc, vì dùng sức mà khớp xương bởi trắng bệch ra.
"Diệu Tinh, em hãy bình tỉnh một chút!"
"Cút đi!" Diệu Tinh cự tuyệt sự nâng đỡ của Mộ Sở, thô lỗ mắng.
Tiêu Lăng Phong hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm xúc đang trào lên cuồn cuộn trong lòng: "Diệu Tinh, em không nên kích động, anh tin tưởng em, nhanh lên một chút, em đừng nên ngồi ở dưới đất nữa."
Nghe thấy những lời Tiêu Lăng Phong nói, nước mắt Diệu Tinh chảy ra nhiều hơn: "Tại sao anh lại phải do dự?" Giọng nói của Diệu Tinh run rẩy, "Tiêu Lăng Phong, anh dao động rồi, có phải hay không?"
"Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong nắm lấy bả vai của cô. Trong lòng của anh vẫn tin tưởng Diệu Tinh, nhưng mà đối mặt với kết quả như thế, anh thật sự đã bị hù sợ. Chẳng lẽ ngay cả một chút nghi ngờ mà anh do dự một cái cũng không được hay sao!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Em không muốn anh thương hại. Tiêu Lăng Phong, em không muốn anh tin tưởng em theo kiểu như vậy." Diệu Tinh quật cường đẩy tay Tiêu Lăng Phong ra. "Em nghĩ muốn làm lại kết quả kiểm tra mới một lần nữa, em muốn anh không phải hối hận vì anh đã không tin!" Giọng nói của Diệu Tinh tràn đầy sự uất ức.
"Diệu Tinh, đừng làm rộn, để anh dẫn em trở về."
"Em không muốn!" Giống như là một đứa trẻ bốc đồng, Diệu Tinh kêu lên. Sau đó tự mình phí sức đứng lên. "Em muốn làm một kiểm tra xét nghiệm mới, nhìn tận mắt nhìn bọn họ làm!"
Bên ngoài bệnh viện.
"Lão gia, tại sao chúng ta lại phải táy máy tay chân ở trên bản kết quả xét nghiệm kia vậy? Như vậy không phải là đã mất đi một cơ hội giết Trình Diệu Tinh hay sao?" Ông cụ Mộ đã phân phó, bất kể kết quả kiểm tra đo lường như thế nào, cũng nhất định phải làm cho trên văn bản kiểm tra xét nghiệm biểu hiện kết quả, đứa bé này là của Mộ Sở.
"Muốn giết cô ta lúc nào cũng có thể, nhưng mà... muốn Tiêu Lăng Phong thống khổ, như vậy mới chính là phương pháp xử lí trực tiếp nhất! Có như vậy, chẳng những Tiêu Lăng Phong và Trình Diệu Tinh sẽ quyết liệt, mà ngay cả Trình Diệu Tinh cũng sẽ hận A Sở, cảm thấy chuyện này là do A Sở làm..." Ông cụ Mộ nhìn về phía phương hướng bệnh viện cười nhẹ một tiếng. Bất quá cũng chỉ là một đám trẻ ranh mới mọc lông, lại dám chơi cùng với ta sao."Hừ, thật không tự lượng sức mình!"
Diệu Tinh chống thân thể run rẩy, nháy mắt một cái cũng không nháy mắt, nhìn bác sĩ làm lại kiểm tra xét nghiệm một lần nữa. Tiêu Lăng Phong tựa người vào trên vách tường. Anh cúi đầu thật thấp, chuyện xảy ra quá mức đột ngột, ngay cả anh cũng không có một chút phòng bị nào.
Hô hấp của Diệu Tinh vẫn hết sức dồn dập như cũ. Tay của cô chống lên thủy tinh, cánh tay cố gắng chống đỡ cho mình, chỉ sợ có bỏ sót chỗ nào đó sẽ xuất hiện cái gì không may. Cảm xúc của Diệu Tinh đã làm ảnh hưởng đến đứa trẻ. Đứa trẻ giãy đạp vẻ bất an. Tay Diệu Tinh chống lên bụng. Bảo bảo, không nên làm loạn như vậy, con hãy kiên trì một chút, một hồi nữa là tốt mà thôi.
"Diệu Tinh, đừng làm rộn, chúng ta trở về nhà đi thôi." Tiêu Lăng Phong tiến lên kéo cô.
"Em không muốn!" Diệu Tinh lắc đầu. "Em sẽ chứng minh cho anh thấy…" Cô nỉ non.
Kết quả kiểm tra, rốt cục cũng đã được gấp rút mang ra đến đoạt lấy kết quả mở ra… Nhưng mà... Cô cũng còn không còn kịp mỉm cười nữa, nước mắt liền rơi xuống chảy ra ngoài.
Nhìn phản ứng kia của Diệu Tinh, Mộ Sở đã đoán được kết quả. Nhưng mà lúc này chuyện gì đã xảy ra vậy. Chẳng lẽ là ông nội...
Tiêu Lăng Phong từ từ đứng thẳng thân thể, đi tới bên người Diệu Tinh. Nhìn vào phần theo dõi kết quả kia, anh khổ sở cười lên một tiếng.
"Em còn có điều gì hay hơn để giải thích nữa đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi: "Diệu Tinh, lần này, em còn dám trách anh không tin em nữa sao?" Giọng nói của anh run rẩy. " Em còn có điều gì hay hơn để giải thích hay không?..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro