Hợp Đồng Tình Nhân 2

Hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho tôi

Hải Diệp

2024-07-19 22:46:51

Diệu Tinh đứng một mình ở trên ban công. Sau khi gặp Tiêu Lăng Phong ở trong bữa tiệc sinh nhật trở về, cả đêm Diệu Tinh chưa từng chợp mắt. Đủ loại quá khứ giống như thủy triều ập tới. Diệu Tinh mặc cho mình bị cuốn vào vùng nước xoáy của cừu hận. Bàn tay cô nắm thật chặt lấy lan can ban công, bất giác móng tay đã bị gãy hết lúc nào không biết...

Năm năm trôi qua, cô vẫn bị những cơn ác mộng dây dưa không dứt. Hồi ức của năm năm trước vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu, khiến cho đầu Diệu Tinh đau đến cau mày, tay cũng càng nắm chặt hơn.

Tách! Cho đến lúc có một chiếc móng trên ngón tay bị gãy ra, nơi đầu ngón tay toác ra tứa máu, chân mày của cô mới khẽ chau lại một cái. Diệu Tinh từ từ giơ tay lên xem xét đầu ngón tay. Nhưng sau đó cô lại thả tay xuống, cũng không thèm để ý chút nào, xoay người đi vào trong nhà.

Đúng lúc chuông điện thoại trên bàn vang lên.

"A lô!" Diệu Tinh bắt máy điện thoại, nhưng mà hồi lâu cũng không có hồi âm ở phía đầu điện thoại bên kia. Diệu Tinh đoán được, cú điện thoại này rất có thể là của Tiêu Lăng Phong gọi tới. Cô khẽ cười để điện thoại xuống, đi ra ngoài căn phòng. Nếu như Tiêu Lăng Phong tìm đến, có phải là chính cô cũng không có lý do nào để tránh né hay không?

Đinh! Thang máy chợt dừng lại một chút, khi cửa thang máy vừa mở ra, Tiêu Lăng Phong đã nhìn thấy Diệu Tinh. So với sự kinh ngạc của anh thì Diệu Tinh lại bình tĩnh hơn rất nhiều.

Trong lòng Tiêu Lăng Phong chẳng qua thử ôm một chút hy vọng đi tới nơi này. Mới vừa rồi anh đã gọi điện thoại nhưng không biết nên nói cái gì, anh cho là Diệu Tinh sẽ tránh né, chưa từng nghĩ rằng, cô thế nhưng lại đi ra ngoài. Ngay cả trang phục cũng rất chính thức, làm cho anh không thể xác định được có phải Diệu Tinh đi ra gặp anh hay không.

"Em phải đi ra ngoài sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

Diệu Tinh quan sát Tiêu Lăng Phong. Ngẫm lại với năm năm trước, giờ đây anh trở nên thành thục, cũng càng có sức hấp dẫn hơn. Xem ra mấy năm qua Đường Nhã Đình đã phục vụ anh khá tốt. Khẽ nhíu cặp lông mày lại, Diệu Tinh đi vòng qua bên người Tiêu Lăng Phong.

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kéo cổ tay Diệu Tinh lại. Cổ tay của cô cực kỳ mảnh khảnh, thật lạnh như băng. Lạnh giá đến thấu xương... "Chúng ta..." Tiêu Lăng Phong đang nói, tự nhiên lời nói lại cứng ở trên khóe miệng. Bên dưới đầu ngón tay của anh, xúc cảm của vết sẹo thật rõ ràng như vậy.

Diệu Tinh cùng Tiêu Lăng Phong quan sát vết sẹo trên cổ tay của cô. Đây là dấu vết để lại sau khi Diệu Tinh gặp phải nguy hiểm, cô suýt nữa bị người khác luân phiên cường bạo, nên đã tự sát.

"Tổng giám đốc Tiêu, xin ngài hãy tôn trọng người khác một chút! Tôi cũng không muốn mình mới vừa vừa về nước, liền bị xảy ra xì căng đan tin tức cùng một phụ nữ ầm ĩ vì một người đàn ông!" Diệu Tinh uốn éo vặn vẹo cánh tay để tránh thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Lăng Phong, sau đó liền vẫy vẫy cổ tay.

"Thật xin lỗi!" Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng nói một câu. Chuyện này mới nực cười đến cỡ nào chứ. Hai người bọn họ bây giờ thế nhưng lại lạnh nhạt đến độ phải nói lời xin lỗi với nhau. "Tay của em..." Tiêu Lăng Phong nhìn đầu ngón tay của Diệu Tinh. "Còn đau không?"

"Vết thương nhỏ thôi mà!" Diệu Tinh chẳng hề để ý, ngay cả nhìn cũng không hề nhìn đến ngón tay của mình một cái.

Trong ngực Tiêu Lăng Phong như bị siết chặt lại thật là đau. Cô thực sự không biết quý trọng bản thân mình như vậy hay sao! "Chúng ta nói chuyện với nhau một chút được không?" Tiêu Lăng Phong thử thương lượng.

"Được thôi!" Diệu Tinh gật đầu. Tiêu Lăng Phong đã chuẩn bị tốt sẽ bị Diệu Tinh kiến quyết cự tuyệt, sẽ bị cô gây khó khăn cho mình ra sao. Thế nhưng anh không ngờ Diệu Tinh lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Bộ dạng này của cô thật sự đã làm cho anh cảm thấy bất an. Diệu Tinh đến gần cửa sổ ngồi xuống. "Một ly cà phê đen!" Diệu Tinh nói đối với người phục vụ. "Anh muốn nói chuyện gì nào?"

Tiêu Lăng Phong ngượng ngùng ngồi xuống. Diệu Tinh thật sự trở nên không hề giống với cô của thời gian trước kia. Chỉ cần nhìn thấy cô như vậy, người ta cũng sẽ có cảm giác cảm thấy lạnh quá! Đã từng, ở trong mắt của cô, anh cũng không phải là người duy nhất, nhưng hiện tại... anh đã không lọt được vào mắt của cô nữa rồi.

"Tại sao em lại uống cà phê đen, không phải là em rất sợ vị đắng hay sao?" Tiêu Lăng Phong không biết nên nói cái gì, cho nên lựa chọn những lời này làm lời dạo đầu.

"Đắng sao?" Diệu Tinh hỏi lại, cô còn cẩn thận thưởng thức đồ uống. "Tôi lại cảm thấy cực kỳ hoàn hảo đó! Rất tinh khiết và thơm ngon như lúc ban đầu!"

Diệu Tinh để cái ly xuống, "A!" Tựa như vừa nghĩ tới điều gì đó, Diệu Tinh gật đầu vẻ sáng tỏ: "Hình như là, trước kia tôi rất sợ vị đắng, nhưng mà... Chẳng phải thời gian cũng sẽ làm thay đổi hết thảy hay sao! Nếu như anh đã phải trải qua những khổ sở mà người khác cũng chưa từng trải qua. Nếu như trong lòng của anh phải chịu đủ mọi khổ sở rồi... thì bất luận có khổ sở cỡ nào, có đắng chát thế nào đi nữa, thì anh cũng sẽ thấy ngọt ngào!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"... Em có khỏe không?" Tiêu Lăng Phong chua xót mở miệng hỏi. "Anh ta đối với em có tốt không?" Không ai chưa từng trải qua sự thống khổ? Anh đương nhiên cũng đã trải qua, bị buộc phải rời khỏi người phụ nữ mà anh yêu mến. Bị người khác tính toán, gián tiếp giết chết đứa con của mình... Anh cũng đã đi tìm hiểu nhưng không tìm ra được chuyện gì, chuyện này so với miêu tả còn đau đớn hơn, phiền não hơn, sống không bằng chết!

"Như anh thấy đấy, rất tốt! Hiện tại đã công thành danh toại. Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa từng bao giờ thấy tốt đẹp như vậy!" Diệu Tinh nhún nhún vai nói.

Tiêu Lăng Phong nắm quyền thật chặc. Trong lòng rõ ràng có nhiều lời muốn nói như vậy..., nhưng mà... Giờ phút này anh lại không biết mình nên mở miệng như thế nào. Ngón tay của anh bóp chặt ở chung một chỗ. "Anh vẫn luôn luôn đi tìm em!" Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mình đã xa cách suốt năm năm qua. "Tại sao em muốn rời đi, tại sao nhiều năm như vậy, em cũng không cho anh biết một chút tin tức nào về em như vậy? Em muốn trốn tránh anh phải không?"

"Trốn tránh anh sao?" Diệu Tinh kinh ngạc hỏi lại: "Tiêu thiếu gia, anh đã nghĩ quá nhiều rồi đó! Những năm qua, tôi chưa từng bao giờ trốn tránh cái gì, tại sao lại phải trốn tránh anh? Còn về phần báo cho anh tin tức... Xin hỏi, anh lấy thân phận gì để muốn biết tin tức của tôi?"

Tiêu Lăng Phong nắm quyền thật chặt. "Em biết rất rõ ràng, anh sẽ tìm em, cho nên, em đã xóa đi hết thảy những tư liệu của mình, ngay cả ghi chép ngày em xuất cảnh cũng không hề có... Đây không phải là em muốn trốn tránh anh thì là cái gì?" Tiêu Lăng Phong không thể nào nhẫn nhịn, giữ được âm điệu hòa nhã nữa.

"Nhưng mà anh tìm tôi để làm cái gì kia chứ?" Diệu Tinh kinh ngạc nhíu mi lại. "Định đưa thiệp mời sao?"

"Diệu Tinh, em không nên như vậy nữa có được không?" Trong lúc tình thế cấp bách, Tiêu Lăng Phong cầm lấy tay Diệu Tinh. "Chuyện xảy ra hồi năm năm trước không giống như em đã nghĩ đâu!" Tiêu Lăng Phong nói tiếp: "Em nghe anh giải thích một chút có được hay không..."

"Cũng không có gì quan trọng hết!" Diệu Tinh rút tay về. Bộ dạng của cô không thèm để ý chút nào, hình như là cô hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng mình vậy.

"Không quan trọng sao?" Tiêu Lăng Phong thử hỏi thăm dò.

"Bằng không thì sao đây?" Diệu Tinh cười cười vẻ không sao hết. "Đối với người không muốn liên hệ với nhau nữa, thì có hiểu lầm hay không cũng có quan hệ gì đâu!"

"Em nói chúng ta không còn là người muốn liên hệ với nhau nữa sao?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh vẻ đầy bị tổn thương. "Diệu Tinh. Chúng ta đã cùng nhau đã trải qua nhiều chuyện như vậy, đến bây giờ em thế nhưng lại nói cho anh biết, chúng ta là những người không có quan hệ gì với nhau sao?"

Hứ! Diệu Tinh cười một tiếng giễu cợt: "Tiêu Lăng Phong, anh không cảm thấy mình rất nực cười hay sao? Chuyện đã qua đã lâu như vậy, anh vẫn còn ở nơi này giả bộ mình vô tội, cầu xin tha thứ! Anh có ý gì sao!"

Thái độ giễu cợt của Diệu Tinh, giống như một cái tát nặng nề đánh vào trên mặt của Tiêu Lăng Phong.

"Chúng ta không thể nói chuyện bình tĩnh hòa nhã với nhau được một chút hay sao?" Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ hỏi một câu đối với Diệu Tinh. Bọn họ không nên tiếp tục như vậy.

"Vậy anh cảm thấy hiện tại tôi đang mắc chứng cuồng loạn hay sao?" Diệu Tinh cười hỏi.

Đúng vậy! Cô không có, nhưng mà trong lòng của anh lại thật sự hi vọng đúng là như vậy. Bở vì nếu là như vậy, ít nhất anh còn có thể chứng minh được, cô vẫn còn quan tâm đến chuyện lúc trước, cô vẫn không có cách nào quên được. Nhưng mà giờ phút này, cô thế nhưng lại có thể bình tĩnh cùng anh uống cà phê, nói chuyện phiếm như vậy.

"Nếu như anh không có chuyện gì khác để nói nữa, tôi phải đi lên nhà rồi." Diệu Tinh để cái ly xuống đứng dậy.

"Em đợi một chút!" Tiêu Lăng Phong vội vàng kéo Diệu Tinh lại. "Diệu Tinh, em không phải là người bạc tình như vậy, anh không tin là em đã quên anh!"

"Tôi không nhớ anh sao? Anh chính là Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh cười. "Anh phải biết rằng, đời này, cho dù tôi có quên mất chính mình là người nào, thì cũng sẽ không quên anh được!"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"..."

"Còn nữa!" Diệu Tinh hơi ngừng một chút, giơ một ngón tay lên, từng chút từng chút gạt từng ngón tay của Tiêu Lăng Phong ra: "Tôi có tính thích sạch sẽ, không nên tùy tiện đụng chạm vào tôi!"

Tiêu Lăng Phong bị lời của cô làm cho trong lòng đau nhói, đồng thời ánh mắt cũng chú ý tới ngón tay của cô. Trên tay của cô không có chiếc nhẫn, cũng không hề có dấu vết đã từng mang chiếc nhẫn. Trong lúc bất chợt, anh tựa như lại nhìn thấy hi vọng, tỉ mỉ ngắm bên ngoài xong, sau đó ngẩng đầu lên. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy giễu cợt của Diệu Tinh. Anh giống như bị đánh mạnh một cái.

"Diệu Tinh..." Tiêu Lăng Phong khẽ run lên.

"Nếu như anh không ngại, xin hãy gọi tôi là Lau­ra!" Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong ngạo mạn nói.

"Lau­ra?" Tiêu Lăng Phong hỏi. "Không, em không phải là Lau­ra!" Anh lắc đầu, "Em là Diệu Tinh!"

"Tôi nghĩ có thể là anh đã quên, Trình Diệu Tinh đã sớm chết rồi!" Lần nữa cô lại chán ghét tránh ra khỏi bàn tay của Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh đẩy Tiêu Lăng Phong ra một cái: "Nếu như hôm nay anh tới đây chính là vì muốn thảo luận chuyện tôi là ai, hoặc là nói xin lỗi gì đó, như vậy thì không cần đâu, bởi vì tôi đây cũng không có ý định tha thứ cho anh!"

"..." Tiêu Lăng Phong nghẹn tắc. Cô không có ý định tha thứ.

"Mục đích trở về nước lần này của tôi, Tiêu Lăng Phong, tôi cũng không có ý định có bất kỳ giấu giếm nào. Đầu tiên, chính là công việc của người vợ của anh ở dưới cờ chi nhánh công ty tập đoàn M. Nếu như cô ta không muốn bị việc gì đó, vậy hãy anh hãy bảo cô ta tự động chào từ giã đi. Còn anh nữa! Tôi đã nói rồi, những câu đã nói tôi sẽ giữ đúng lời, cho nên cũng mời anh hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt đi!"

"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kéo tay Diệu Tinh: "Anh không tin em sẽ biến thành một con người như vậy.

"Anh cũng không nghĩ rằng tôi sẽ trở về trong nước đó thôi, nhưng mà... Tôi lại không như vậy, tôi đã trở lại!"

"Diệu Tinh, cho anh cơ hội để giải thích có được không? Anh biết trong quá khứ anh đã làm sai rất nhiều chuyện! Diệu Tinh, em hãy trở lại đi, hãy cho anh một cơ hội để bồi bổ lại!" Thái độ của Tiêu Lăng Phong khẩn thiết gần như hèn mọn.

"Trở về ư? Trở về đâu đây? Trở lại bên cạnh anh sao?" Diệu Tinh giống như nghe kể chuyện cười vậy. “Chẳng phải Nhã Đình của anh đã sinh cho anh một đôi Long Phượng thai rồi đó sao? Anh còn muốn con gì nữa? Bất quá... Chuyện này hiện giờ tôi lại không thể nào giúp đỡ anh được rồi!" Ngón tay Diệu Tinh từ từ cuộn lên. "Anh có biết không, năm năm trước, sau trận tai nạn xe cộ kia, bác sĩ đã nói, tôi không thể sinh con được nữa!" Diệu Tinh trần thuật, trong giọng nói tựa như còn mang theo một ý cười.

Tiêu Lăng Phong nhắm mắt lại tràn đầy thống khổ. Trái tim anh giống như bị xé nứt ra vậy, ngay cả hô hấp cũng mang theo mùi vị của máu tanh.

"Thật xin lỗi!" Tiêu Lăng Phong thống khổ nói, nếu không phải năm đó anh đi theo Diệu Tinh ra ngoài, thì chuyện về sau sẽ không phát sinh rồi.

"Thật xin lỗisao?" Diệu Tinh hỏi."Lời nói thật xin lỗi này của anh hiện tại không chút đáng tiền!" Diệu Tinh lắc đầu.

"Diệu Tinh, chuyện năm đó, anh rất xin lỗi, nhưng mà chuyện thật sự không phải là như em nghĩ đâu! Em hãy cho anh một cơ hội, có được hay không? Anh sẽ bồi bổ lại cho em!"

"Bồi bổ lại sao?" Diệu Tinh nhíu mi. "Anh cảm thấy anh muốn bồi bổ lại cho tôi, nhưng tôi lại cần anh phải bồi bổ lại hay sao?" Diệu Tinh hỏi. "Hiện tại tôi cũng không thiếu cái gì hết. Anh bồi bổ lại có thể tiết kiệm được rồi."

"Diệu Tinh, em nhất định cứ phải xa cách như vậy hay sao? Em cho anh một cơ hội có được hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi.

Ha ha... Nghe thấy những lời này của Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh liền bật cười lên khanh khách. "Xa cách ư? Vậy xin hỏi Tiêu thiếu gia, anh cảm thấy tôi đối với anh cũng nhiệt tình như lửa, có phải hay không?" Diệu Tinh tiến lên, khinh bạc nâng lấy cằm của Tiêu Lăng Phong: "Anh nghĩ muốn bồi bổ lại sao? Được thôi!" Diệu Tinh gật đầu, "Vậy anh hãy trả lại đứa nhỏ của tôi cho tôi đi..."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hợp Đồng Tình Nhân 2

Số ký tự: 0