Họa vô đơn chí
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
Tiêu Lăng Phong ôm Diệu Tinh nghiêng ngã lảo đảo chạy vào bệnh viện. Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng cảm thấy Diệu Tinh lại nhẹ như vậy! Ôm
cô vào trong ngực, anh cảm thấy cô giống như tùy thời cũng có thể sẽ bị
một trận gió thổi đi mất. Nơi khóe miệng của cô vẫn còn treo móc vết
máu, sự việc đến tột cùng là dạng gì mà lại có thể có thể làm kích thích Diệu Tinh đến mức ho ra máu như vậy? Tiêu Lăng Phong nắm thật chặt quả
đấm, anh cố gắng đè cơn tức giận trong lòng xuống, phát hiện ở đây không có gì quan trọng hơn so sinh mệnh Diệu Tinh.
" Trình Diệu Tinh, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn, em mở mắt ra nhìn anh một chút! Anh không cho em có chuyện, em có nghe thấy không vậy?" Tiêu Lăng Phong rống to lên một tiếng, nghe như đang ra lệnh, sau đó anh ôm thật chặc Diệu Tinh vào trong ngực mình.
Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, suy yếu, dường như ngay cả hô hấp cũng như đã sắp dừng lại, vô luận Tiêu Lăng Phong có nói gì, cô cũng không có một chút phản ứng nào. Hình như là cô thật sự cực kỳ mệt mỏi, phảng phất thật sự muốn dùng cái chết để tự giải thoát mình vậy!
"Diệu Tinh. Anh không cho phép em có chuyện, anh sẽ không muốn em có chuyện." Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu, tăng nhanh bước chân.
Bên ngoài cửa phòng cấp cứu của bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong lo lắng chờ ở bên ngoài, hết lần này tới lần khác, anh đã đe dọa làm hại đến sinh mạng Diệu Tinh. Anh hung hăng trách cứ mình. Tại sao anh lại làm ra chuyện như vậy đối với Diệu Tinh! Anh biết rất rõ ràng rằng cô là một người yếu ớt như vậy, nhưng mà anh lại bởi vì sự tức giận trong lòng mình, mà lại lựa chọn cách làm tổn thương cô!
Diệu Tinh, em không được có chuyện, anh bảo đảm về sau này cũng sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa!. Cầu xin em, em không nên có chuyện… Tiêu Lăng Phong lo lắng xoa hai lòng bàn tay với nhau. Nghĩ tới những lời mà Diệu Tinh đã nói..., anh đã cảm thấy đau đến mức không muốn sống nữa! Diệu Tinh đã cảm thấy bản thân mình tuyệt vọng như thế nào, nên mới khiến cho cô ngay cả việc nhìn thấy bọn họ, cô cũng không muốn nhìn nữa!
Bên ngoài bệnh viện.
Mộ Sở bỏ rơi Lệ Viêm, một đường đi theo Tiêu Lăng Phong tới bệnh viện. Nghĩ đến bộ dáng ho ra máu của Diệu Tinh, Mộ Sở liền đau lòng đến mức không cách nào hô hấp nổi. Những lời nói của anh, đã thật sự làm tổn thương tới cô rồi. Anh đã làm tổn thương cô như vậy, có phải là đã không còn cách nào để vãn hồi nữa hay không???
Diệu Tinh, anh không muốn như vậy, nhưng mà.... anh chợt nắm thật chặc quả đấm. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Mộ Sở, tại sao mày lại ở chỗ này mà áy náy? Người làm sai rõ ràng chính là bọn họ, chính vì sự phản bội đó của bọn họ, mà anh trai của mày mới bị chết. Cho nên…
"Mộ Sở, mày không có làm sai, không có làm sai…" nghĩ như vậy, Mộ Sở nhanh chóng nổ máy xe, nhanh chóng rời đi. Một người phụ nữ như vậy, tuyệt đối cũng không hề đáng giá để cho anh thương hại! Không đáng giá… Nhưng khi anh nói xong, sự đau lòng lại tới càng lợi hại
Ngồi ở trong hành lang, Tiêu Lăng Phong lo lắng nhìn phòng cấp cứu, thế nào mà qua lâu như vậy rồi vẫn còn chưa thấy đi ra.
Lãnh Liệt vội vã chạy vào bệnh viện, liếc mắt nhìn đèn trên phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ, anh hít sâu một hơi, rồi vẫn chạy tiến lên. "Tổng Giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi có vẻ thiếu thiếu sự hăng hái, hiện tại anh đang đúng là đang trải qua một chuyện lớn. Anh không cảm thấy còn có chuyện gì có thể bết bát hơn so với sự an nguy của Diệu Tinh.
"Đứa trẻ bị thương ở trong vụ thang máy ngoài ý muốn kia…" Lãnh Liệt nắm thật chặc quả đấm, không nói thẳng ra chuyện này. Anh biết Tiêu Lăng Phong nhất định sẽ hiểu.
"Súc sinh!" Tiêu Lăng Phong bóp chặt quả đấm vang lên tiếng lách cách. Mộ Sở, người mày hận chính là tao, tại sao nhất định phải gây sự với người khác. Đứa trẻ kia còn chưa đủ được năm tuổi… Trong nháy mắt, lỗ mũi Tiêu Lăng Phong chợt đau xót cay nồng, nỗi đau đớn trong lòng từ từ khuếch tán ra ngoài.
Tao sẽ không cứ thế mà bỏ qua cho mày, sẽ không!
"Tổng Giám đốc, phải làm sao bây giờ hiện tại ở bên kia vẫn đang la hét muốn khởi tố chúng ta! "Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Liệt. "Nhóm của anh có ai không?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Lăng Phong, anh hãy bình tĩnh một chút! Bây giờ trước tiên vẫn là cần phải xử lý tốt chuyện trước mắt đã. Chuyện của tôi, sau này hãy nói, được không" Lãnh Liệt hỏi.
"A!" Tiêu Lăng Phong cười khổ một tiếng. "Tốt lắm. Buổi chiều tôi muốn triệu tập buổi họp báo với cánh nhà báo!" Tiêu Lăng Phong nói qua lần nữa rồi ngồi xuống. "Hiện tại anh hãy đi trước xem người nhà đứa bé kia một chút, chờ Diệu Tinh đi ra, tôi liền qua dó ngay!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền xó xoa hai bên Thái dương, vẻ đầy sự mệt mỏi.
Diệu Tinh. Cuộc sống của anh bây giờ thật sự là rất rối loạn rồi. Em không thể ở đó có chuyện được! Diệu Tinh, cho dù em tỉnh lại, sau đó tiếp tục hận anh cũng được, trách móc anh cũng tốt! Thậm chí, nếu em muốn rời khỏi, anh cũng sẽ không có một câu oán hận. Chẳng qua là, cầu xin em đừng nên xảy ra chuyện gì.
Thời gian, rõ ràng không phải là rất dài, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại cảm thấy giống như đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi…
"Bác sĩ, như thế nào rồi?" thấy Diệu Tinh được đẩy ra ngoài, Tiêu Lăng Phong lảo đảo nghiêng ngã tiến lên. Gương mặt Diệu Tinh trắng bệch giống như là một trang giấy, cả trái tim Tiêu Lăng Phong cũng như bị nhéo chặt lại vậy.
"Máu đã thôi chảy ra rồi, may mắn đã đưa tới đây kịp thời, cho nên mới không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, bất quá vị tiểu thư này cảm xúc rất không ổn định, phải chú ý không thể làm cho cô ấy bị kích thích…Hơn nữa dinh dưỡng của cô ấy không đầy đủ, quá thiếu dinh dưỡng và bị thiếu máu, phải chú ý việc chăm sóc nuôi dưỡng. Tốt nhất vẫn là tìm một người mà chăm sóc cho cô đi! Hiện tại tình trạng của cô là thật sự không thể rời bỏ người."
"Được được!" Tiêu Lăng Phong cứ gật đầu không ngừng: "Tôi hiểu điều này mà bác sĩ, cám ơn ông!"
Tiêu Lăng Phong nói xong, bước mấy bước đi tới bên cạnh giường. Nhẹ nhàng nâng cánh tay của Diệu Tinh lên, cách lớp băng gạc, nhẹ nhàng hôn xuống.
"Vết thương của cô cũng không phải là nặng, nhưng mà hình như là tự cô ấy trốn tránh, không muốn tỉnh lại!" bác sĩ than nhẹ. Sinh mệnh còn trẻ tuổi như vậy, lại trở thành ra thế này, rốt cuộc là chuyện gì
Nghe lời của bác sĩ, Tiêu Lăng Phong trong lòng kéo một hồi đau đớn. Diệu Tinh, em phải ngoan ngoãn đó! Hiện tại anh nhất định phải rời đi một chút, chờ anh đã xử lý tốt công chuyện rồi, anh lại sẽ tới thăm em! Diệu Tinh, em nhớ phải tỉnh lại nhanh lên một chút, anh còn chưa nói cho em biết, là anh yêu em!
Diệu Tinh, anh vẫn còn chưa kịp đối xử với em thật là tốt đẹp nữa. Anh còn muốn nói với em, Diệu Tinh, chúng ta không cần quan tâm đến cái tờ khế ước kia, em hãy sinh cho anh một cục cưng nhé! Có được hay không em? Anh khom lưng đặt lên trên môi Diệu Tinh một nụ hôn, thật nhẹ nhàng, nhưng lại tràn ngập thâm tình
"Bác Phúc. Tôi là Lăng Phong đây!" Anh điện thoại cho cận vệ gần gũi với ông nội nhất. "Bác hãy phái mấy người tới bệnh viện, Diệu Diệu nhập viện rồi, xin ngài cần phải bảo vệ cô ấy thật tốt! " Tiêu Lăng Phong nói xong xoải bước rời đi.
Chuyện còn phiền toái hơn, cách xa hơn so với trong sự tưởng tượng anh. Vốn là cho là, nếu đã biết được thân phận của Mộ Sở, muốn tra được chuyện gì, thì không phải là chuyện khó khăn. Cho là chỉ cần tra được, thì mọi chuyện sẽ có biện pháp giải quyết! Thế nhưng mà chuyện bây giờ lại đã diễn biến trở thành như vậy. Một đứa trẻ như vậy, thế nhưng đã chết
Hít sâu một hơi, Tiêu Lăng Phong bước vào trong xe. Mộ Sở, mày càng như vậy, thì tao càng sẽ không chịu nhận thua. Tao muốn mày phải trả giá thật lớn vì lỗi lầm của mình. Tao bảo đảm, mày đã tạo cho tao thành phiền toái, lẫn sự tổn thương cho Diệu Tinh như vậy, tao sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho mày đâu!
Tiêu Lăng Phong ở trong bệnh viện, thời điểm nhìn thấy mấy người trong một nhà kia như đã hỏng mất, trái tim của anh thế nhưng lại đau đớn kịch liệt, nhìn thấy thân thể nho nhỏ ở bên dưới lớp vải trắng này, đáy mắt anh lặng lẽ toát ra một tầng hơi nước, lần trước anh đến thăm thằng bé, thằng bé còn có thể cách lớp thủy tinh lệ lộ ra một nụ cười thánh thiện dễ mến như thế đối với anh. Thế nào mà mới hôm nay, cả mẹ và bà nội của thằng bé đang kêu gào đòi, đánh anh. Thế nhưng mà anh lại tuyệt không hề thấy đau, thật sự không đau. Giờ phút này, bọn họ đến một chút khí lực cũng không có, làm gì còn có dư thừa khí lực nhiều để có thể tới đánh anh được…
Thật xin lỗi, trọng lượng những lời này thật sự quá cần phải nói những gì! Tiêu Lăng Phong run rẩy, đánh một quyền vào trên vách tường màu trắng của bệnh viện. Mộ Sở, tao nhất định sẽ làm cho mày phải trả giá thật lớn, nhất định sẽ như vậy!
" Trình Diệu Tinh, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn, em mở mắt ra nhìn anh một chút! Anh không cho em có chuyện, em có nghe thấy không vậy?" Tiêu Lăng Phong rống to lên một tiếng, nghe như đang ra lệnh, sau đó anh ôm thật chặc Diệu Tinh vào trong ngực mình.
Diệu Tinh tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, suy yếu, dường như ngay cả hô hấp cũng như đã sắp dừng lại, vô luận Tiêu Lăng Phong có nói gì, cô cũng không có một chút phản ứng nào. Hình như là cô thật sự cực kỳ mệt mỏi, phảng phất thật sự muốn dùng cái chết để tự giải thoát mình vậy!
"Diệu Tinh. Anh không cho phép em có chuyện, anh sẽ không muốn em có chuyện." Tiêu Lăng Phong lớn tiếng kêu, tăng nhanh bước chân.
Bên ngoài cửa phòng cấp cứu của bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong lo lắng chờ ở bên ngoài, hết lần này tới lần khác, anh đã đe dọa làm hại đến sinh mạng Diệu Tinh. Anh hung hăng trách cứ mình. Tại sao anh lại làm ra chuyện như vậy đối với Diệu Tinh! Anh biết rất rõ ràng rằng cô là một người yếu ớt như vậy, nhưng mà anh lại bởi vì sự tức giận trong lòng mình, mà lại lựa chọn cách làm tổn thương cô!
Diệu Tinh, em không được có chuyện, anh bảo đảm về sau này cũng sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa!. Cầu xin em, em không nên có chuyện… Tiêu Lăng Phong lo lắng xoa hai lòng bàn tay với nhau. Nghĩ tới những lời mà Diệu Tinh đã nói..., anh đã cảm thấy đau đến mức không muốn sống nữa! Diệu Tinh đã cảm thấy bản thân mình tuyệt vọng như thế nào, nên mới khiến cho cô ngay cả việc nhìn thấy bọn họ, cô cũng không muốn nhìn nữa!
Bên ngoài bệnh viện.
Mộ Sở bỏ rơi Lệ Viêm, một đường đi theo Tiêu Lăng Phong tới bệnh viện. Nghĩ đến bộ dáng ho ra máu của Diệu Tinh, Mộ Sở liền đau lòng đến mức không cách nào hô hấp nổi. Những lời nói của anh, đã thật sự làm tổn thương tới cô rồi. Anh đã làm tổn thương cô như vậy, có phải là đã không còn cách nào để vãn hồi nữa hay không???
Diệu Tinh, anh không muốn như vậy, nhưng mà.... anh chợt nắm thật chặc quả đấm. @MeBau*diendan@leequyddonn@ Mộ Sở, tại sao mày lại ở chỗ này mà áy náy? Người làm sai rõ ràng chính là bọn họ, chính vì sự phản bội đó của bọn họ, mà anh trai của mày mới bị chết. Cho nên…
"Mộ Sở, mày không có làm sai, không có làm sai…" nghĩ như vậy, Mộ Sở nhanh chóng nổ máy xe, nhanh chóng rời đi. Một người phụ nữ như vậy, tuyệt đối cũng không hề đáng giá để cho anh thương hại! Không đáng giá… Nhưng khi anh nói xong, sự đau lòng lại tới càng lợi hại
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngồi ở trong hành lang, Tiêu Lăng Phong lo lắng nhìn phòng cấp cứu, thế nào mà qua lâu như vậy rồi vẫn còn chưa thấy đi ra.
Lãnh Liệt vội vã chạy vào bệnh viện, liếc mắt nhìn đèn trên phòng cấp cứu vẫn sáng như cũ, anh hít sâu một hơi, rồi vẫn chạy tiến lên. "Tổng Giám đốc, đã xảy ra chuyện rồi!"
"Chuyện gì vậy?" Tiêu Lăng Phong hỏi có vẻ thiếu thiếu sự hăng hái, hiện tại anh đang đúng là đang trải qua một chuyện lớn. Anh không cảm thấy còn có chuyện gì có thể bết bát hơn so với sự an nguy của Diệu Tinh.
"Đứa trẻ bị thương ở trong vụ thang máy ngoài ý muốn kia…" Lãnh Liệt nắm thật chặc quả đấm, không nói thẳng ra chuyện này. Anh biết Tiêu Lăng Phong nhất định sẽ hiểu.
"Súc sinh!" Tiêu Lăng Phong bóp chặt quả đấm vang lên tiếng lách cách. Mộ Sở, người mày hận chính là tao, tại sao nhất định phải gây sự với người khác. Đứa trẻ kia còn chưa đủ được năm tuổi… Trong nháy mắt, lỗ mũi Tiêu Lăng Phong chợt đau xót cay nồng, nỗi đau đớn trong lòng từ từ khuếch tán ra ngoài.
Tao sẽ không cứ thế mà bỏ qua cho mày, sẽ không!
"Tổng Giám đốc, phải làm sao bây giờ hiện tại ở bên kia vẫn đang la hét muốn khởi tố chúng ta! "Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Liệt. "Nhóm của anh có ai không?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Lăng Phong, anh hãy bình tĩnh một chút! Bây giờ trước tiên vẫn là cần phải xử lý tốt chuyện trước mắt đã. Chuyện của tôi, sau này hãy nói, được không" Lãnh Liệt hỏi.
"A!" Tiêu Lăng Phong cười khổ một tiếng. "Tốt lắm. Buổi chiều tôi muốn triệu tập buổi họp báo với cánh nhà báo!" Tiêu Lăng Phong nói qua lần nữa rồi ngồi xuống. "Hiện tại anh hãy đi trước xem người nhà đứa bé kia một chút, chờ Diệu Tinh đi ra, tôi liền qua dó ngay!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền xó xoa hai bên Thái dương, vẻ đầy sự mệt mỏi.
Diệu Tinh. Cuộc sống của anh bây giờ thật sự là rất rối loạn rồi. Em không thể ở đó có chuyện được! Diệu Tinh, cho dù em tỉnh lại, sau đó tiếp tục hận anh cũng được, trách móc anh cũng tốt! Thậm chí, nếu em muốn rời khỏi, anh cũng sẽ không có một câu oán hận. Chẳng qua là, cầu xin em đừng nên xảy ra chuyện gì.
Thời gian, rõ ràng không phải là rất dài, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại cảm thấy giống như đã trôi qua rất lâu, rất lâu rồi…
"Bác sĩ, như thế nào rồi?" thấy Diệu Tinh được đẩy ra ngoài, Tiêu Lăng Phong lảo đảo nghiêng ngã tiến lên. Gương mặt Diệu Tinh trắng bệch giống như là một trang giấy, cả trái tim Tiêu Lăng Phong cũng như bị nhéo chặt lại vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Máu đã thôi chảy ra rồi, may mắn đã đưa tới đây kịp thời, cho nên mới không tạo thành hậu quả gì nghiêm trọng, bất quá vị tiểu thư này cảm xúc rất không ổn định, phải chú ý không thể làm cho cô ấy bị kích thích…Hơn nữa dinh dưỡng của cô ấy không đầy đủ, quá thiếu dinh dưỡng và bị thiếu máu, phải chú ý việc chăm sóc nuôi dưỡng. Tốt nhất vẫn là tìm một người mà chăm sóc cho cô đi! Hiện tại tình trạng của cô là thật sự không thể rời bỏ người."
"Được được!" Tiêu Lăng Phong cứ gật đầu không ngừng: "Tôi hiểu điều này mà bác sĩ, cám ơn ông!"
Tiêu Lăng Phong nói xong, bước mấy bước đi tới bên cạnh giường. Nhẹ nhàng nâng cánh tay của Diệu Tinh lên, cách lớp băng gạc, nhẹ nhàng hôn xuống.
"Vết thương của cô cũng không phải là nặng, nhưng mà hình như là tự cô ấy trốn tránh, không muốn tỉnh lại!" bác sĩ than nhẹ. Sinh mệnh còn trẻ tuổi như vậy, lại trở thành ra thế này, rốt cuộc là chuyện gì
Nghe lời của bác sĩ, Tiêu Lăng Phong trong lòng kéo một hồi đau đớn. Diệu Tinh, em phải ngoan ngoãn đó! Hiện tại anh nhất định phải rời đi một chút, chờ anh đã xử lý tốt công chuyện rồi, anh lại sẽ tới thăm em! Diệu Tinh, em nhớ phải tỉnh lại nhanh lên một chút, anh còn chưa nói cho em biết, là anh yêu em!
Diệu Tinh, anh vẫn còn chưa kịp đối xử với em thật là tốt đẹp nữa. Anh còn muốn nói với em, Diệu Tinh, chúng ta không cần quan tâm đến cái tờ khế ước kia, em hãy sinh cho anh một cục cưng nhé! Có được hay không em? Anh khom lưng đặt lên trên môi Diệu Tinh một nụ hôn, thật nhẹ nhàng, nhưng lại tràn ngập thâm tình
"Bác Phúc. Tôi là Lăng Phong đây!" Anh điện thoại cho cận vệ gần gũi với ông nội nhất. "Bác hãy phái mấy người tới bệnh viện, Diệu Diệu nhập viện rồi, xin ngài cần phải bảo vệ cô ấy thật tốt! " Tiêu Lăng Phong nói xong xoải bước rời đi.
Chuyện còn phiền toái hơn, cách xa hơn so với trong sự tưởng tượng anh. Vốn là cho là, nếu đã biết được thân phận của Mộ Sở, muốn tra được chuyện gì, thì không phải là chuyện khó khăn. Cho là chỉ cần tra được, thì mọi chuyện sẽ có biện pháp giải quyết! Thế nhưng mà chuyện bây giờ lại đã diễn biến trở thành như vậy. Một đứa trẻ như vậy, thế nhưng đã chết
Hít sâu một hơi, Tiêu Lăng Phong bước vào trong xe. Mộ Sở, mày càng như vậy, thì tao càng sẽ không chịu nhận thua. Tao muốn mày phải trả giá thật lớn vì lỗi lầm của mình. Tao bảo đảm, mày đã tạo cho tao thành phiền toái, lẫn sự tổn thương cho Diệu Tinh như vậy, tao sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho mày đâu!
Tiêu Lăng Phong ở trong bệnh viện, thời điểm nhìn thấy mấy người trong một nhà kia như đã hỏng mất, trái tim của anh thế nhưng lại đau đớn kịch liệt, nhìn thấy thân thể nho nhỏ ở bên dưới lớp vải trắng này, đáy mắt anh lặng lẽ toát ra một tầng hơi nước, lần trước anh đến thăm thằng bé, thằng bé còn có thể cách lớp thủy tinh lệ lộ ra một nụ cười thánh thiện dễ mến như thế đối với anh. Thế nào mà mới hôm nay, cả mẹ và bà nội của thằng bé đang kêu gào đòi, đánh anh. Thế nhưng mà anh lại tuyệt không hề thấy đau, thật sự không đau. Giờ phút này, bọn họ đến một chút khí lực cũng không có, làm gì còn có dư thừa khí lực nhiều để có thể tới đánh anh được…
Thật xin lỗi, trọng lượng những lời này thật sự quá cần phải nói những gì! Tiêu Lăng Phong run rẩy, đánh một quyền vào trên vách tường màu trắng của bệnh viện. Mộ Sở, tao nhất định sẽ làm cho mày phải trả giá thật lớn, nhất định sẽ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro