Kẻ chủ mưu ở phía sau
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
Tiêu Lăng Phong vội vã nhanh chóng lái xe trên đường. Ở đoạn khúc cua
đầu đường, anh suýt nữa thì đụng phải một chiếc xe đột nhiên lao ra.
Người trong xe chậm rãi nhìn ra, xuyên qua cửa sổ xe, anh chỉ nhìn thấy
được, một bên gương mặt người trong xe đang đeo chiếc mặt nạ nửa mặt màu bạc. Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng cho xe lui về phía sau một chút, sau đó
nhanh chóng cho xe chạy nhanh về phía trước. Mấy ngón tay của anh nắm
tay lái tay thoáng có run rẩy. Dạ Khuynh Thành mới vừa hôi phục lại được việc buôn bán, kết quả chưa được mấy ngày thì đã xảy ra chuyện như vậy.
Tại cửa Dạ Khuynh Thành, từng chiếc xe cứu thương đang rũ còi ầm ỹ chạy đi. Phóng viên và đám người vây xem xung quanh cảm giác khiến cho nơi đến nước cũng không chảy lọt qua.
"Hiện tại bây giờ, ở cửa Dạ Khuynh Thành, mọi người đang làm ở hiện trường đều phải trình diện. Bởi vì việc cung cấp thực phẩm ở thời gian lúc trước đã gây nên chuyện khách hàng ăn uống bị ngộ độc thức ăn, chuyện này còn chưa được thông báo, lại tiếp tục xảy ra chuyện ngày hôm nay, tại Dạ Khuynh Thành lại xảy ra chuyện thang máy bị rơi xuống, làm cho hơn mười người bị thương...
"Joe!" Tiêu Lăng Phong vội vã chạy vào bên trong. Nhưng mà anh còn chưa kịp đến gần, liền bị đám người xô tới vây quanh ngăn trở đường đi.
"Hắn đã tới..." Có người nào đo kêu lên một câu. Trong nháy mắt, toàn bộ máy chụp hình liền hướng về phía Tiêu Lăng Phong, ánh đèn chụp ảnh ánh lên loang loáng nhắm ngay vào anh.
"Tiêu tổng, đối với chuyện xảy ra ở tại khách sạn của ngài ngày hôm nay, ngài có thể nói điều gì được không?!"
"Ngài vừa mới khôi phục lại được việc buôn bán, ngay lập tức lại có vấn đề xảy ra như vậy, Tiêu tổng, có phải là trong nội bộ quản lý của ngài có vấn đề gì khúc mắc hay không?"
"Chuyện này, ngài định xử lý như thế nào, ngài hãy nói vài lời đi!"
"Đúng vậy đó! Nói vài lời đi!"
"Nói vài lời đi!"
"Thật xin lỗi, đến bây giờ chuyện vẫn còn chưa được điều tra rõ ràng, tôi cũng chưa thể thông báo hay giải đáp được điều gì. Nhưng xin mọi người hãy tin tưởng, nhất định tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý! Tiêu Lăng Phong giải thích, sau đó dưới sự hộ tống của nhân viên an ninh, anh đi vào đại sảnh.
Lãnh Liệt đi sau lưng Tiêu Lăng Phong, quay đầu lại liếc mắt nhìn chiếc xe đang dừng ở cách đó không xa. Bàn tay anh nắm siết lại thật chặc thành quả đấm, sau đó anh sải bước đi vào trong đại sảnh. Anh nên sớm phải nghĩ đến, Thiếu chủ sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho Dạ Khuynh Thành, càng sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho Tiêu Lăng Phong, chẳng qua là... Tại sao Thiếu chủ trả thù, lại cứ muốn làm liên luỵ đến người vô tội...
Trên mặt đá cẩm thạch lát trên mặt đất còn có thể nhìn thấy vết máu lấm tấm. Người bị thương không chỉ có có khách hàng, mà còn có cả công nhân viên của công ty. Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm, mỗi một bước đi của anh, cũng đều mang vẻ nặng nề như vậy.
Trong thang máy vẫn còn có vết máu lẫn đồ đạc gì đó của khách hàng bị rớt lại. Hết thảy đều có vẻ rất xốc xếch. Ở phía ngoài cửa sổ, đám phóng viên đang hướng ống kính về phía tình hình bên trong khách sạn, chụp ảnh rắc rắc không ngừng.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy!" Tiêu Lăng Phong tiếng hỏi vang dội cả đại sảnh. Lúc này chỉ mới bắt đầu giờ kinh doanh, thế nào mà lại xảy ra nhiều vấn đề như vậy.
"Tổng giám đốc, ngày hôm trước thang máy vừa mới được kiểm định xong, tôi bảo đảm vấn đề không phải là do công nhân viên làm việc thất trách!" Viên quản lý run run rẩy rẩy nhìn bộ dáng Tiêu Lăng Phong đang phẫn nộ.
"Khốn kiếp!" Tiêu Lăng Phong giơ quyền đánh vào trên vách tường.
"Tổng Giám đốc, ngài hãy bình tỉnh một chút, chuyện này vẫn nên báo cảnh sát xử lý đi!" Joe nói xong lấy điện thoại ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe vẫn đậu ở chỗ đó như cũ. Gắng sức quay mặt đi, anh thu xếp mọi chuyện thủ tục tiếp sau sự kiện này.
"Joe, chuyện bên này tôi giao cho anh, hiện giờ tôi phải đi đến bệnh viện!" Bởi vì không khí lẫn sự bất an làm cho ngực Tiêu Lăng Phong cứ phập phồng kịch liệt. Nắm thật chặc quả đấm, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Alex, đừng có để cho tao tìm được chứng cớ mày chính là thủ phạm.
Tiêu Lăng Phong rời khỏi Dạ Khuynh Thành, phóng viên một đường theo đuôi xe của Tiêu Lăng Phong mãi cho đến bệnh viện. Sự kiện thang máy của Dạ Khuynh Thành một lần nữa lại được lên trang đầu của các tờ báo lớn. Có người nói là việc quản lý của Dạ Khuynh Thành có chỗ sơ hở. Cũng có người ám chỉ là gia đình nhà họ Tiêu đang phải hứng chịu cơn bão lớn.
Sự tình nhìn thấy còn hơn cả tưởng tượng. Thời điểm thang máy rơi xuống, chính là lúc cao điểm dòng người đi đến dùng cơm, trong đó cũng không thiếu người già và trẻ nhỏ. Bọn họ cũng chính là những người bị thương nặng nhất.
Chưa từng có cảm giác thấy những cảnh tưởng khó chịu như thế. Nhìn những người cha mẹ trẻ tuổi đang nóng ruột, đau lòng ôm con của mình. Tiêu Lăng Phong chỉ hận không thể lập tức tóm được hung thủ đứng ở phía sau chuyện này, hung hăng dạy dỗ hắn. Cho dù đối tượng của hắn trong nhà họ Tiêu chính là anh, nhưng tại sao hắn còn phải dính líu đến người khác.
Lãnh Liệt ngồi ở Dạ Khuynh Thành ánh mắt nhìn lạnh lẽo, làm cho người ta chọc tức cũng không dám ra ngoài. Tay nắm chặc thành quả đấm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng lách cách kinh người. Anh từ từ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy mã số.
"Chờ tôi!" Hai chữ lạnh như băng thật giống như là vừa xuyên qua chín tầng băng giá. Bụp! Tiếp theo chỉ chớp mắt một, màn hình điện thoại di động liền nổ tung ở trong tay của anh. Xông qua đám người, Lãnh Liệt xoải bước đi về phía chiếc xe đã đậu ở chỗ đó thật lâu.
"Thế nào lại chủ động tìm tôi vậy?!" Trên mặt đeo chiếc mặt nạ nửa mặt, Mộ Sở chậm rãi lên tiếng hỏi. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên tờ báo mới nhất, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy vẻ thỏa mãn.
"Mấy người còn có nhân tính hay không vậy?" Ngón tay Lãnh Liệt nắm chặt lấy ống quần, giọng nói bởi vì sự giận dữ mà có chút run rẩy.
"Hắc..." Mộ Sở cười lạnh, "Tôi không nghe lầm đấy chứ!" Mộ Sở xoay mặt lại nhìn Lãnh Liệt, "Một sát thủ bí mật luôn giết người không chớp mắt, thế nhưng lại ở đây nói chuyện nhân tính với tôi!" Trong lời nói của Mộ Sở không khỏi có chút giễu cợt. Bọn họ đã từng cùng nhau vào sanh ra tử. Nhưng mà giờ phút này, người cậu ta coi là huynh đệ kia lại có thể đứng ở bên cạnh người khác, ở phía đối địch với cậu ta."Thế nào? Sống ở bên ngoài ba năm, đã được nếm mùi vị ấm áp của nhân gian, đã biết cái gì gọi là cuộc sống rồi hả?""Tôi đã nói rồi, chuyện của anh và Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không can dự, cũng không muốn nhúng tay, chẳng qua là xin anh không nên làm liên luỵ đến người vô tội. Tại sao anh có thể tùy tùy tiện tiện cứ như vậy lấy tánh mạng con người ra để nói giỡn như vậy!" Lãnh Liệt kích động chất vấn.
"Thế nào mà cách nói chuyện của anh và Diệu Tinh đều có kiểu nói giống nhau như vậy nhỉ?" Mộ Sở nhíu mi.
"Anh có biết hay không. Trong thang máy còn có người già, còn có trẻ em, có đứa bé vẫn còn chưa đến năm tuổi!" Lãnh Liệt siết thật chặc quả đấm. Anh nhận được điện thoại, thời điểm chạy tới, cảnh tượng nhìn thấy trước hết chính là đứa trẻ này. Mặc dù đã được cha mẹ bảo vệ thật chặt chẽ, nhưng mà đứa bé vẫn bị áp thương... từ trong cái miệng nhỏ thỉnh thoảng còn bất chợt ói ra máu. Đứa bé lôi kéo ngón tay của mẹ nó thật chặc, vừa khóc thút thít an ủi mẹ "Mẹ, bảo bảo không đau, bảo bảo không sợ, mẹ đừng khóc..."
"Liệt..." Thấy cảm xúc kích động của Lãnh Liệt. Lệ Viêm định mở miệng làm dịu bớt cảm xúc của anh xuống. Tính tình của Lãnh Liệt rất đáng sợ. Chọc giận anh, không biết anh sẽ làm ra cái gì.
"Cút …" Một từ lạnh lùng từ trong cặp môi mỏng của anh được khạc ra.
"Liệt. Cậu hãy bình tỉnh một chút, chuyện như vậy, cũng xảy ra ngoài dự tính của tôi." Lệ Viêm giải thích.
"Tôi cũng biết là cậu!" Lãnh Liệt cười lạnh kéo Lệ Viêm qua, chẳng biết từ lúc nào, ở ngón giữa của anh đã có thêm một thanh dao găm sắc bén. Thân đao không dài, tuy nhiên nó phát ra thứ ánh sáng đặc biệt rét.
"Liệt. Cậu... Cậu làm cái gì vậy!" Lệ Viêm giơ tay lên. Lãnh Liệt phi đao. Nhưng có phải là cậu ta chỉ đùa giỡn hay không, chỉ cần cậu ta hơi dùng lực một chút thì mình xong rồi.
"Lãnh Liệt. Cậu đang vì người ngoài mà lại sử dụng dao đối với là huynh đệ của mình hay sao!" Ánh mắt của Mộ Sở âm u lạnh lẽo thêm mấy phần."Bỏ đao xuống!" Anh ta ra lệnh."Liệt, cậu có nghe thấy không!"
Lãnh Liệt từ từ thu cây dao kia lại.
"Các người hãy tự thu xếp cho tốt đi!" Buông ra cổ áo Lệ Viêm ra, Lãnh Liệt lui lại, mở cửa xe bước ra ngoài. Nhìn thấy người đi đường đang đi tới. Lãnh Liệt từ từ buông lỏng ngón tay, "Nếu như cậu còn tiếp tục như vậy, tôi... sẽ làm việc bất kể..." Nói xong anh xoải bước rời đi.
"Thiếu chủ..."
"Theo cậu ta đi đi!" Mộ Sở cắt ngang lời nói của Lệ Viêm..., phái người đi bệnh viện thăm dò toàn bộ tình hình trong đó một chút cho tôi." Mộ Sở nghĩ tới ánh mắt hận không thể giết người của Lãnh Liệt, cũng biết. Chuyện khẳng định đã vượt ra khỏi dự đoán của anh...
"Hiện tại chúng ta trở về bệnh viện. Tôi nghĩ, không bao lâu nữa, Diệu Tinh sẽ đi đến bệnh viện!" Từ bên trong tủ chứa đồ, lấy ra một hộp nhỏ, không bao lâu, một vết trầy xước cùng với vết thương do bị đụng phải hiện ra rõ ràng ở trên gương mặt tuấn dật của anh. Mộ Sở chậm rãi lấy ra chiếc băng đeo choàng lên trên cổ, sau đó nâng cánh tay lên.
"Tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi không còn phải cầm súng nữa, có khi đổi nghề thành thợ trang điểm cũng không tồi chút nào!" Mộ Sở khẽ cười. Tiêu Lăng Phong, mày yêu Diệu Tinh cũng không liên quan gì hết, bởi vì bị chính người mình yêu làm tổn thương, như vậy mới chính là nỗi đau lớn nhất...
Bùi Hạo Thần ngồi ở trong xe. Nhìn Lãnh Liệt đi vào công ty, lại quan sát chiếc xe dừng ở cách đó không xa.
"Uyển Kiệt, trước điều tra cho tôi một chiếc xe." Anh liếc mắt nhìn bảng số xe. Chẳng qua là thật đáng tiếc vì cự ly quá xa, anh không nhìn thấy rõ bộ dạng của người ngồi ở bên trong xe." Thật chẳng lẽ lại giống như Lăng Phong đã nói, người phụ tá tên Joe kia cũng có vấn đề. Dạ Khuynh Thành liên tiếp gặp chuyện không may như vậy, sợ rằng chuyện chính là nhằm vào Dạ Khuynh Thành cùng Tiêu Lăng Phong. Có lẽ cũng đúng như lời của Lăng Phong đã nói, cái gã giả mạo "Tư Đồ Sở" kia cũng có mối liên quan đến chuyện tai nạn xe cộ của Mộ Thần năm đó...
"Shit!" Kết cục của chuyện này cũng thật ám muội. Hết thảy mọi chuyện giờ cũng đã có thể đoán được, cũng đều hợp tình hợp lý, nhưng mà tại sao lại nhất định không tìm được chứng cớ... Nắm thật chặc tay lái. Bùi Hạo Thần hơi híp mắt lại suy nghĩ.
"Mình cũng không tin như vậy, cho dù chúng ta còn chưa đấu lại được với tụi bay!" Bùi Hạo Thần nói xong liền đốt một điếu thuốc, chờ đợi cho chiếc xe kia rời đi...
Nhà trọ.
Khi Diệu Tinh tỉnh lại, hẳn là là sau giờ ngọ. Cô bỗng nhúc nhích, một tiếng rên đau đớn nhè nhẹ từ trong lỗ mũi phát ra. Cô mệt mỏi mở mắt, liền bị ánh mặt trời chói chang làm cho chói lóa, theo bản năng cô quay mặt đi.
A... Diệu Tinh khẽ rên một tiếng. Hồi lâu cô mới từ từ lật người, toàn thân đau nhức tựa như là bị phá hủy một lần nữa vậy. Chỉ cần cô nhẹ nhàng cử động một chút, cũng đau đến khó chịu.
Trên người của cô đang mặc một chiếc áo ngủ sạch sẻ. Nhìn lọ thuốc cao ở trên bàn. Diệu Tinh nở nụ cười trào phúng. Tôi có cần phải cảm tạ anh một câu không đây, anh đã có lòng từ bi, giúp tôi thay đổi quần áo… Diệu Tinh cười, tiếng cười bắt đầu rất thấp, từ từ cười đến thành tiếng rất lớn. Nước mắt cũng từ trong tròng mắt rơi xuống...
Cửa sổ trong phòng được mở rộng ra, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không khí gay mũi không cách nào hô hấp nổi. Cô cố gắng chống đỡ, hao phí sức đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra. Dùng sức đẩy cánh cửa sổ ra, lại suýt nữa bị ngã xuống. Cô chống vào cửa kính đứng hồi lâu, mới có thể coi như đứng vững được. Cảm giác đau rát đau kích thích giác quan của Diệu Tinh. Trên cánh tay sạch sẽ có thể nhìn thấy rõ dấu vết đã bị dùng sức nắm chặt lưu lại.
Từng hình ảnh của đêm hôm qua cứ hiện ra rõ ràng từng chút, từng chút một. Diệu Tinh nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, nhưng vẫn không thể nào quên đi được được từng màn từng màn đầy nhục nhã kia...
Diệu Tinh nở nụ cười chua xót, nước mắt của cô từ từ rơi xuống. Diệu Tinh tựa vào trên cửa sổ sát đất. Cô từ từ trượt ngồi xuống. Tiêu Lăng Phong, tại sao chung quy anh lại luôn đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Đến tột cùng tôi đã làm sai điều gì, đã làm sai điều gì... Cô từ từ chôn mặt ở trong khuỷu tay. Những giọt nước mắt lạnh như băng rơi xuống trên cánh tay... Lạnh như băng, thấu vào tận xương...
Tại cửa Dạ Khuynh Thành, từng chiếc xe cứu thương đang rũ còi ầm ỹ chạy đi. Phóng viên và đám người vây xem xung quanh cảm giác khiến cho nơi đến nước cũng không chảy lọt qua.
"Hiện tại bây giờ, ở cửa Dạ Khuynh Thành, mọi người đang làm ở hiện trường đều phải trình diện. Bởi vì việc cung cấp thực phẩm ở thời gian lúc trước đã gây nên chuyện khách hàng ăn uống bị ngộ độc thức ăn, chuyện này còn chưa được thông báo, lại tiếp tục xảy ra chuyện ngày hôm nay, tại Dạ Khuynh Thành lại xảy ra chuyện thang máy bị rơi xuống, làm cho hơn mười người bị thương...
"Joe!" Tiêu Lăng Phong vội vã chạy vào bên trong. Nhưng mà anh còn chưa kịp đến gần, liền bị đám người xô tới vây quanh ngăn trở đường đi.
"Hắn đã tới..." Có người nào đo kêu lên một câu. Trong nháy mắt, toàn bộ máy chụp hình liền hướng về phía Tiêu Lăng Phong, ánh đèn chụp ảnh ánh lên loang loáng nhắm ngay vào anh.
"Tiêu tổng, đối với chuyện xảy ra ở tại khách sạn của ngài ngày hôm nay, ngài có thể nói điều gì được không?!"
"Ngài vừa mới khôi phục lại được việc buôn bán, ngay lập tức lại có vấn đề xảy ra như vậy, Tiêu tổng, có phải là trong nội bộ quản lý của ngài có vấn đề gì khúc mắc hay không?"
"Chuyện này, ngài định xử lý như thế nào, ngài hãy nói vài lời đi!"
"Đúng vậy đó! Nói vài lời đi!"
"Nói vài lời đi!"
"Thật xin lỗi, đến bây giờ chuyện vẫn còn chưa được điều tra rõ ràng, tôi cũng chưa thể thông báo hay giải đáp được điều gì. Nhưng xin mọi người hãy tin tưởng, nhất định tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích hợp lý! Tiêu Lăng Phong giải thích, sau đó dưới sự hộ tống của nhân viên an ninh, anh đi vào đại sảnh.
Lãnh Liệt đi sau lưng Tiêu Lăng Phong, quay đầu lại liếc mắt nhìn chiếc xe đang dừng ở cách đó không xa. Bàn tay anh nắm siết lại thật chặc thành quả đấm, sau đó anh sải bước đi vào trong đại sảnh. Anh nên sớm phải nghĩ đến, Thiếu chủ sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho Dạ Khuynh Thành, càng sẽ không vì vậy mà bỏ qua cho Tiêu Lăng Phong, chẳng qua là... Tại sao Thiếu chủ trả thù, lại cứ muốn làm liên luỵ đến người vô tội...
Trên mặt đá cẩm thạch lát trên mặt đất còn có thể nhìn thấy vết máu lấm tấm. Người bị thương không chỉ có có khách hàng, mà còn có cả công nhân viên của công ty. Tiêu Lăng Phong nắm thật chặc quả đấm, mỗi một bước đi của anh, cũng đều mang vẻ nặng nề như vậy.
Trong thang máy vẫn còn có vết máu lẫn đồ đạc gì đó của khách hàng bị rớt lại. Hết thảy đều có vẻ rất xốc xếch. Ở phía ngoài cửa sổ, đám phóng viên đang hướng ống kính về phía tình hình bên trong khách sạn, chụp ảnh rắc rắc không ngừng.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy!" Tiêu Lăng Phong tiếng hỏi vang dội cả đại sảnh. Lúc này chỉ mới bắt đầu giờ kinh doanh, thế nào mà lại xảy ra nhiều vấn đề như vậy.
"Tổng giám đốc, ngày hôm trước thang máy vừa mới được kiểm định xong, tôi bảo đảm vấn đề không phải là do công nhân viên làm việc thất trách!" Viên quản lý run run rẩy rẩy nhìn bộ dáng Tiêu Lăng Phong đang phẫn nộ.
"Khốn kiếp!" Tiêu Lăng Phong giơ quyền đánh vào trên vách tường.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tổng Giám đốc, ngài hãy bình tỉnh một chút, chuyện này vẫn nên báo cảnh sát xử lý đi!" Joe nói xong lấy điện thoại ra, nhìn ra ngoài cửa sổ, anh vẫn có thể nhìn thấy chiếc xe vẫn đậu ở chỗ đó như cũ. Gắng sức quay mặt đi, anh thu xếp mọi chuyện thủ tục tiếp sau sự kiện này.
"Joe, chuyện bên này tôi giao cho anh, hiện giờ tôi phải đi đến bệnh viện!" Bởi vì không khí lẫn sự bất an làm cho ngực Tiêu Lăng Phong cứ phập phồng kịch liệt. Nắm thật chặc quả đấm, anh nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Alex, đừng có để cho tao tìm được chứng cớ mày chính là thủ phạm.
Tiêu Lăng Phong rời khỏi Dạ Khuynh Thành, phóng viên một đường theo đuôi xe của Tiêu Lăng Phong mãi cho đến bệnh viện. Sự kiện thang máy của Dạ Khuynh Thành một lần nữa lại được lên trang đầu của các tờ báo lớn. Có người nói là việc quản lý của Dạ Khuynh Thành có chỗ sơ hở. Cũng có người ám chỉ là gia đình nhà họ Tiêu đang phải hứng chịu cơn bão lớn.
Sự tình nhìn thấy còn hơn cả tưởng tượng. Thời điểm thang máy rơi xuống, chính là lúc cao điểm dòng người đi đến dùng cơm, trong đó cũng không thiếu người già và trẻ nhỏ. Bọn họ cũng chính là những người bị thương nặng nhất.
Chưa từng có cảm giác thấy những cảnh tưởng khó chịu như thế. Nhìn những người cha mẹ trẻ tuổi đang nóng ruột, đau lòng ôm con của mình. Tiêu Lăng Phong chỉ hận không thể lập tức tóm được hung thủ đứng ở phía sau chuyện này, hung hăng dạy dỗ hắn. Cho dù đối tượng của hắn trong nhà họ Tiêu chính là anh, nhưng tại sao hắn còn phải dính líu đến người khác.
Lãnh Liệt ngồi ở Dạ Khuynh Thành ánh mắt nhìn lạnh lẽo, làm cho người ta chọc tức cũng không dám ra ngoài. Tay nắm chặc thành quả đấm, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng lách cách kinh người. Anh từ từ lấy điện thoại di động ra, bấm một dãy mã số.
"Chờ tôi!" Hai chữ lạnh như băng thật giống như là vừa xuyên qua chín tầng băng giá. Bụp! Tiếp theo chỉ chớp mắt một, màn hình điện thoại di động liền nổ tung ở trong tay của anh. Xông qua đám người, Lãnh Liệt xoải bước đi về phía chiếc xe đã đậu ở chỗ đó thật lâu.
"Thế nào lại chủ động tìm tôi vậy?!" Trên mặt đeo chiếc mặt nạ nửa mặt, Mộ Sở chậm rãi lên tiếng hỏi. Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên tờ báo mới nhất, khóe miệng mang theo một nụ cười đầy vẻ thỏa mãn.
"Mấy người còn có nhân tính hay không vậy?" Ngón tay Lãnh Liệt nắm chặt lấy ống quần, giọng nói bởi vì sự giận dữ mà có chút run rẩy.
"Hắc..." Mộ Sở cười lạnh, "Tôi không nghe lầm đấy chứ!" Mộ Sở xoay mặt lại nhìn Lãnh Liệt, "Một sát thủ bí mật luôn giết người không chớp mắt, thế nhưng lại ở đây nói chuyện nhân tính với tôi!" Trong lời nói của Mộ Sở không khỏi có chút giễu cợt. Bọn họ đã từng cùng nhau vào sanh ra tử. Nhưng mà giờ phút này, người cậu ta coi là huynh đệ kia lại có thể đứng ở bên cạnh người khác, ở phía đối địch với cậu ta."Thế nào? Sống ở bên ngoài ba năm, đã được nếm mùi vị ấm áp của nhân gian, đã biết cái gì gọi là cuộc sống rồi hả?""Tôi đã nói rồi, chuyện của anh và Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không can dự, cũng không muốn nhúng tay, chẳng qua là xin anh không nên làm liên luỵ đến người vô tội. Tại sao anh có thể tùy tùy tiện tiện cứ như vậy lấy tánh mạng con người ra để nói giỡn như vậy!" Lãnh Liệt kích động chất vấn.
"Thế nào mà cách nói chuyện của anh và Diệu Tinh đều có kiểu nói giống nhau như vậy nhỉ?" Mộ Sở nhíu mi.
"Anh có biết hay không. Trong thang máy còn có người già, còn có trẻ em, có đứa bé vẫn còn chưa đến năm tuổi!" Lãnh Liệt siết thật chặc quả đấm. Anh nhận được điện thoại, thời điểm chạy tới, cảnh tượng nhìn thấy trước hết chính là đứa trẻ này. Mặc dù đã được cha mẹ bảo vệ thật chặt chẽ, nhưng mà đứa bé vẫn bị áp thương... từ trong cái miệng nhỏ thỉnh thoảng còn bất chợt ói ra máu. Đứa bé lôi kéo ngón tay của mẹ nó thật chặc, vừa khóc thút thít an ủi mẹ "Mẹ, bảo bảo không đau, bảo bảo không sợ, mẹ đừng khóc..."
"Liệt..." Thấy cảm xúc kích động của Lãnh Liệt. Lệ Viêm định mở miệng làm dịu bớt cảm xúc của anh xuống. Tính tình của Lãnh Liệt rất đáng sợ. Chọc giận anh, không biết anh sẽ làm ra cái gì.
"Cút …" Một từ lạnh lùng từ trong cặp môi mỏng của anh được khạc ra.
"Liệt. Cậu hãy bình tỉnh một chút, chuyện như vậy, cũng xảy ra ngoài dự tính của tôi." Lệ Viêm giải thích.
"Tôi cũng biết là cậu!" Lãnh Liệt cười lạnh kéo Lệ Viêm qua, chẳng biết từ lúc nào, ở ngón giữa của anh đã có thêm một thanh dao găm sắc bén. Thân đao không dài, tuy nhiên nó phát ra thứ ánh sáng đặc biệt rét.
"Liệt. Cậu... Cậu làm cái gì vậy!" Lệ Viêm giơ tay lên. Lãnh Liệt phi đao. Nhưng có phải là cậu ta chỉ đùa giỡn hay không, chỉ cần cậu ta hơi dùng lực một chút thì mình xong rồi.
"Lãnh Liệt. Cậu đang vì người ngoài mà lại sử dụng dao đối với là huynh đệ của mình hay sao!" Ánh mắt của Mộ Sở âm u lạnh lẽo thêm mấy phần."Bỏ đao xuống!" Anh ta ra lệnh."Liệt, cậu có nghe thấy không!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lãnh Liệt từ từ thu cây dao kia lại.
"Các người hãy tự thu xếp cho tốt đi!" Buông ra cổ áo Lệ Viêm ra, Lãnh Liệt lui lại, mở cửa xe bước ra ngoài. Nhìn thấy người đi đường đang đi tới. Lãnh Liệt từ từ buông lỏng ngón tay, "Nếu như cậu còn tiếp tục như vậy, tôi... sẽ làm việc bất kể..." Nói xong anh xoải bước rời đi.
"Thiếu chủ..."
"Theo cậu ta đi đi!" Mộ Sở cắt ngang lời nói của Lệ Viêm..., phái người đi bệnh viện thăm dò toàn bộ tình hình trong đó một chút cho tôi." Mộ Sở nghĩ tới ánh mắt hận không thể giết người của Lãnh Liệt, cũng biết. Chuyện khẳng định đã vượt ra khỏi dự đoán của anh...
"Hiện tại chúng ta trở về bệnh viện. Tôi nghĩ, không bao lâu nữa, Diệu Tinh sẽ đi đến bệnh viện!" Từ bên trong tủ chứa đồ, lấy ra một hộp nhỏ, không bao lâu, một vết trầy xước cùng với vết thương do bị đụng phải hiện ra rõ ràng ở trên gương mặt tuấn dật của anh. Mộ Sở chậm rãi lấy ra chiếc băng đeo choàng lên trên cổ, sau đó nâng cánh tay lên.
"Tôi nghĩ, nếu một ngày nào đó tôi không còn phải cầm súng nữa, có khi đổi nghề thành thợ trang điểm cũng không tồi chút nào!" Mộ Sở khẽ cười. Tiêu Lăng Phong, mày yêu Diệu Tinh cũng không liên quan gì hết, bởi vì bị chính người mình yêu làm tổn thương, như vậy mới chính là nỗi đau lớn nhất...
Bùi Hạo Thần ngồi ở trong xe. Nhìn Lãnh Liệt đi vào công ty, lại quan sát chiếc xe dừng ở cách đó không xa.
"Uyển Kiệt, trước điều tra cho tôi một chiếc xe." Anh liếc mắt nhìn bảng số xe. Chẳng qua là thật đáng tiếc vì cự ly quá xa, anh không nhìn thấy rõ bộ dạng của người ngồi ở bên trong xe." Thật chẳng lẽ lại giống như Lăng Phong đã nói, người phụ tá tên Joe kia cũng có vấn đề. Dạ Khuynh Thành liên tiếp gặp chuyện không may như vậy, sợ rằng chuyện chính là nhằm vào Dạ Khuynh Thành cùng Tiêu Lăng Phong. Có lẽ cũng đúng như lời của Lăng Phong đã nói, cái gã giả mạo "Tư Đồ Sở" kia cũng có mối liên quan đến chuyện tai nạn xe cộ của Mộ Thần năm đó...
"Shit!" Kết cục của chuyện này cũng thật ám muội. Hết thảy mọi chuyện giờ cũng đã có thể đoán được, cũng đều hợp tình hợp lý, nhưng mà tại sao lại nhất định không tìm được chứng cớ... Nắm thật chặc tay lái. Bùi Hạo Thần hơi híp mắt lại suy nghĩ.
"Mình cũng không tin như vậy, cho dù chúng ta còn chưa đấu lại được với tụi bay!" Bùi Hạo Thần nói xong liền đốt một điếu thuốc, chờ đợi cho chiếc xe kia rời đi...
Nhà trọ.
Khi Diệu Tinh tỉnh lại, hẳn là là sau giờ ngọ. Cô bỗng nhúc nhích, một tiếng rên đau đớn nhè nhẹ từ trong lỗ mũi phát ra. Cô mệt mỏi mở mắt, liền bị ánh mặt trời chói chang làm cho chói lóa, theo bản năng cô quay mặt đi.
A... Diệu Tinh khẽ rên một tiếng. Hồi lâu cô mới từ từ lật người, toàn thân đau nhức tựa như là bị phá hủy một lần nữa vậy. Chỉ cần cô nhẹ nhàng cử động một chút, cũng đau đến khó chịu.
Trên người của cô đang mặc một chiếc áo ngủ sạch sẻ. Nhìn lọ thuốc cao ở trên bàn. Diệu Tinh nở nụ cười trào phúng. Tôi có cần phải cảm tạ anh một câu không đây, anh đã có lòng từ bi, giúp tôi thay đổi quần áo… Diệu Tinh cười, tiếng cười bắt đầu rất thấp, từ từ cười đến thành tiếng rất lớn. Nước mắt cũng từ trong tròng mắt rơi xuống...
Cửa sổ trong phòng được mở rộng ra, nhưng mà cô vẫn cảm thấy không khí gay mũi không cách nào hô hấp nổi. Cô cố gắng chống đỡ, hao phí sức đi tới bên cửa sổ, kéo rèm cửa sổ ra. Dùng sức đẩy cánh cửa sổ ra, lại suýt nữa bị ngã xuống. Cô chống vào cửa kính đứng hồi lâu, mới có thể coi như đứng vững được. Cảm giác đau rát đau kích thích giác quan của Diệu Tinh. Trên cánh tay sạch sẽ có thể nhìn thấy rõ dấu vết đã bị dùng sức nắm chặt lưu lại.
Từng hình ảnh của đêm hôm qua cứ hiện ra rõ ràng từng chút, từng chút một. Diệu Tinh nhắm mắt lại, lắc lắc đầu, nhưng vẫn không thể nào quên đi được được từng màn từng màn đầy nhục nhã kia...
Diệu Tinh nở nụ cười chua xót, nước mắt của cô từ từ rơi xuống. Diệu Tinh tựa vào trên cửa sổ sát đất. Cô từ từ trượt ngồi xuống. Tiêu Lăng Phong, tại sao chung quy anh lại luôn đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy? Đến tột cùng tôi đã làm sai điều gì, đã làm sai điều gì... Cô từ từ chôn mặt ở trong khuỷu tay. Những giọt nước mắt lạnh như băng rơi xuống trên cánh tay... Lạnh như băng, thấu vào tận xương...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro