Lòng rối bời
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
“Hợp đồng?” Trái tim
Diệu Tinh nhói đau. “Nếu như anh nói hợp đồng, đã hại chết Mộ Thần thì…
Tiêu Lăng Phong, có phải chờ tôi cũng chết đi thì cái hợp đồng của anh
mới ngưng hẳn?”
Alex đứng bên cạnh, anh nghe không hiểu Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong đang nói gì. Chẳng qua nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng xanh mét cũa Tiêu Lăng Phong, thì trong lòng anh lạnh lùng mỉm cười. Tiêu Lăng Phong, lần này anh đã biết cái gọi là có trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi chứ? Lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi. Anh làm như thế nào để cướp Diệu Tinh khỏi tay anh tôi thì tôi sẽ đoạt lại như thế ấy…
“Sai rồi!” Tiêu Lăng Phong khẽ nói. “Diệu Tinh, chỉ cần điều lệ trong hợp đồng không hoàn thành, thì… Em vĩnh viễn thuộc về tôi!” Anh nói xong, ôm lấy ót Diệu Tinh, thô bạo hôn lên môi cô, sau đó hả hê liếc nhìn Alex. “Diệu Tinh, đừng quên, em là của tôi.”
“Anh giữ lại tôi rồi thế nào? Lên giường khách hàng của anh?” Diệu Tinh nhíu mày. “Hay là… Cha vợ tương lai của anh?” Diệu Tinh nói xong, đột nhiên bật cười. “Tiêu Lăng Phong, anh có từng nghĩ, nếu tôi không cẩn thận gả cho Đường Cát Nguyên, vậy không phải tôi biến thành mẹ của anh sao!”
“Em…” Tiêu Lăng Phong bị chọc giận, đang muốn nói gì đó thì điện thoại anh vang lên từng hồi chuông không dứt. “Alo?” Anh tức giận nhận điện thoại. “Ông nói cái gì?” Lúc nhận điện thoại, hai gò má Tiêu Lăng Phong vốn dĩ đang đỏ bừng lại đột nhên biến trắng. “Ông… Nói lại lần nữa!”
Diệu Tinh nhìn phản ứng của Tiêu Lăng Phong, khinh thường đẩy tay anh ta ra. Dùng sức lau môi.
“Được, tôi lập tức qua đó!” Tiêu Lăng Phong nói với người trong điện thoại. Bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy, trừng mắt nhìn Alex đang đứng dựa vào bên cạnh Diệu Tinh, anh xoay người chạy nhanh đi.
Đường Nhã Đình cắt cổ tay. Tại sao lại như vậy chứ? Anh ảo não muốn ném điện thoại trong tay đi.
Trong phòng bệnh, Đường Nhã Đình được kịp thời phát hiện, đang khóc đến mệt lã, ngồi trên giường, một tiếng cũng không nói. Trên giường, trên sàn nhà, khắp nơi đều loang lỗ vết máu. Joe đứng bên cạnh, một phút cũng không dời mắt khỏi Đường Nhã Đình.
“Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Không thể chịu nổi ánh mắt nhìn chằm như nhìn phạm nhân của Joe, Đường Nhã Đình gào lên. “Anh còn ở đây không chịu đi, tôi sẽ nói với Lăng Phong, anh ức hiếp tôi, có mưu đồ bất chính với tôi!”
“Em quậy cái gì vậy?” Tiêu Lăng Phong vội vã chạy đến phòng bệnh, nghe lời nói của Đường Nhã Đình, vốn anh đang tức cành hông lại càng thêm tức giận, Nhã Đình, từ lúc nào mà cô ấy đã thay đổi thanh như vậy.
“Lăng Phong!” Nghe giọng Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lập tức nặn ra nước mắt uất ức. “Sao giờ này anh mới đến, em cho rằng anh không cần em nữa!” Cô ta khóc lóc.
Ngực Tiêu Lăng Phong vì vừa phải gấp rút chạy tới mà phập phồng, anh nhìn cô gái bốc đồng trước mắt này, đột nhiên lần đầu tiên thấy có chút bất đắc dĩ, muốn né tránh.
“Sao em lại ngu như vậy?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tại sao lại tự làm tổn thương mình.” Giọng nói của anh run rẩy vì đau đớn…
“Lăng Phong, em mặc kệ, em chỉ muốn anh trở lại, nếu như… Nếu như không có anh, em sống còn ý nghĩa gì?” Cô khóc, kéo tay áo của Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, em van anh, tin em một lần, cho em một cơ hội. Lần này, thật sự em không có làm, không phải em! Không phải…” Cô lắc đầu. Nhưng ngoại trừ nói không phải do mình làm, cô không thể tìm cho mình chứng cứ vô tội, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai… Cô khóc đến run lẩy bẩy.
Trái tim Tiêu Lăng Phong co rút. Từ từ khom lưng đỡ Đường Nhã Đình dậy.
“Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, không có gì quan trọng hơn sinh mạnh!”
“Anh còn quan trọng hơn cả sinh mạng em!” Đường Nhã Đình lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, từ nhỏ đến lớn, em chỉ có anh mà thôi, mẹ không qua tâm em, cha cũng bỏ mặc em, em bị ức hiếp, cần người bảo vệ, đều do anh ở bên cạnh em. Lăng Phong. Em chỉ có anh, em không thể không có anh!” Đường Nhã Đình gần như khóc đến tê tâm liệt phế.
Nghe lời nói của Đường Nhã Đình, trái tim Tiêu Lăng Phong như bị đâm vào. Không thấy vết thương nhưng lại đau muốn chết.
“Lăng Phong, không phải anh đã đồng ý với em sao? Anh nói anh sẽ không rời khỏi em, anh nói anh sẽ luôn bảo vệ em, em van anh, đừng chia tay có được không…”
Nhìn dáng vẻ nước mắt loang lổ đầy mặt của Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong nhịn không được giơ tay lên, lau đi nước nước mắt của cô.
“Đừng khóc.” Tiêu Lăng Phong nhỏ giọng an ủi.
“Được, em không khóc!” Đường Nhã Đình như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lau nước mắt. “Lăng Phong, anh đã từng nói, chỉ cần em ngoan ngoãn không khóc, khi trưởng thanh, anh sẽ cưới em, có phải không, anh còn nhớ không? Lăng Phong?”
Trong nháy mắt, hồi ức lúc đó cuộn về. Khi bọn họ vẫn còn là hai đứa bé, trong nhà trẻ, Đường Nhã Đình bị bạn khác ức hiếp, cười nhạo, dước gốc đại thụ, khóc kinh thiên động địa. Tiêu Lăng Phong, cũng bị những bạn nhỏ nói là con hoang không có cha mẹ mà bắt bạt, đưa bàn tay nhỏ bé kéo cô lên, nói với cô: Nhã Đình, đừng khóc, chỉ cần em ngoan ngoãn không khóc, chờ khi em lớn, anh sẽ cưới em…
Mọi thứ đều gần như vậy, nhưng sao cũng thật xa xôi… Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình, đây vẫn còn là cô bé nhu nhược cần mình bảo vệ nữa sao…
“Lăng Phong, anh không nhớ sao? Anh không nhớ có phải không?” Đường Nhã Đình kéo vạt áo anh. “Em biết em sai rồi, biết thật rồi. Sau này em sẽ ngoan ngoãn, Lăng Phong, anh muốn em làm gì em cũng làm, chỉ đừng chia tay em, có được không, có được không…” Cô gần như hèn mọn cầu xin, đâm sâu vào trong trái tim Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, ôm em đi…”
Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, nhắm chặt mắt, nhưng thật lâu sau cũng không thể đè én được sự đau lòng. Làm sao đây, nên làm cái gì đây. Tiếng khóc thê lương của Đường Nhã Đình ngay bên tai, còn dáng vẻ thê thảm của Diệu Tinh thì không cách nào xua đi được…
Từ từ siết chặt tay, anh cảm thấy cơ thể mình giống như bị những suy nghĩ trong đầu giằng co, cấu xé.
“Đây là cô gái mà ngươi vẫn luôn cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ngươi đã nói sẽ luôn luôn bảo vệ cô ấy. Nhã Đình chỉ nhất thời hồ đồ thôi, cô ấy đã biết sai rồi, tha thứ cho cô ấy đi…”
“Diệu Tinh bị hại thê thảm thế kia, tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ như vây, đây không phải là lần đầu tiên, ngươi không thể tiếp tục làm tổn thương cô ấy…”
“Cầu xin anh, ôm em một cái có được không…”
Tiêu Lăng Phong thở dồn dập, hai giọng nói kia cứ quẩn quanh bên tay, bủa vây lấy anh, đối mặt với thỉnh cầu của Đường Nhã Đình, cánh tay của anh cũng không biết nên nâng lên… Hay là làm thế nào. Anh nên làm cái gì đây…
“Lăng Phong…” Đường Nhã Đình ra vẻ đáng thương cầu xin. “Tha thứ cho em một lần, có được không…”
Alex đứng bên cạnh, anh nghe không hiểu Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong đang nói gì. Chẳng qua nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng xanh mét cũa Tiêu Lăng Phong, thì trong lòng anh lạnh lùng mỉm cười. Tiêu Lăng Phong, lần này anh đã biết cái gọi là có trăm miệng cũng không thể bào chữa rồi chứ? Lúc này chỉ mới bắt đầu mà thôi. Anh làm như thế nào để cướp Diệu Tinh khỏi tay anh tôi thì tôi sẽ đoạt lại như thế ấy…
“Sai rồi!” Tiêu Lăng Phong khẽ nói. “Diệu Tinh, chỉ cần điều lệ trong hợp đồng không hoàn thành, thì… Em vĩnh viễn thuộc về tôi!” Anh nói xong, ôm lấy ót Diệu Tinh, thô bạo hôn lên môi cô, sau đó hả hê liếc nhìn Alex. “Diệu Tinh, đừng quên, em là của tôi.”
“Anh giữ lại tôi rồi thế nào? Lên giường khách hàng của anh?” Diệu Tinh nhíu mày. “Hay là… Cha vợ tương lai của anh?” Diệu Tinh nói xong, đột nhiên bật cười. “Tiêu Lăng Phong, anh có từng nghĩ, nếu tôi không cẩn thận gả cho Đường Cát Nguyên, vậy không phải tôi biến thành mẹ của anh sao!”
“Em…” Tiêu Lăng Phong bị chọc giận, đang muốn nói gì đó thì điện thoại anh vang lên từng hồi chuông không dứt. “Alo?” Anh tức giận nhận điện thoại. “Ông nói cái gì?” Lúc nhận điện thoại, hai gò má Tiêu Lăng Phong vốn dĩ đang đỏ bừng lại đột nhên biến trắng. “Ông… Nói lại lần nữa!”
Diệu Tinh nhìn phản ứng của Tiêu Lăng Phong, khinh thường đẩy tay anh ta ra. Dùng sức lau môi.
“Được, tôi lập tức qua đó!” Tiêu Lăng Phong nói với người trong điện thoại. Bàn tay cầm điện thoại có chút run rẩy, trừng mắt nhìn Alex đang đứng dựa vào bên cạnh Diệu Tinh, anh xoay người chạy nhanh đi.
Đường Nhã Đình cắt cổ tay. Tại sao lại như vậy chứ? Anh ảo não muốn ném điện thoại trong tay đi.
Trong phòng bệnh, Đường Nhã Đình được kịp thời phát hiện, đang khóc đến mệt lã, ngồi trên giường, một tiếng cũng không nói. Trên giường, trên sàn nhà, khắp nơi đều loang lỗ vết máu. Joe đứng bên cạnh, một phút cũng không dời mắt khỏi Đường Nhã Đình.
“Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài.” Không thể chịu nổi ánh mắt nhìn chằm như nhìn phạm nhân của Joe, Đường Nhã Đình gào lên. “Anh còn ở đây không chịu đi, tôi sẽ nói với Lăng Phong, anh ức hiếp tôi, có mưu đồ bất chính với tôi!”
“Em quậy cái gì vậy?” Tiêu Lăng Phong vội vã chạy đến phòng bệnh, nghe lời nói của Đường Nhã Đình, vốn anh đang tức cành hông lại càng thêm tức giận, Nhã Đình, từ lúc nào mà cô ấy đã thay đổi thanh như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lăng Phong!” Nghe giọng Tiêu Lăng Phong, Đường Nhã Đình lập tức nặn ra nước mắt uất ức. “Sao giờ này anh mới đến, em cho rằng anh không cần em nữa!” Cô ta khóc lóc.
Ngực Tiêu Lăng Phong vì vừa phải gấp rút chạy tới mà phập phồng, anh nhìn cô gái bốc đồng trước mắt này, đột nhiên lần đầu tiên thấy có chút bất đắc dĩ, muốn né tránh.
“Sao em lại ngu như vậy?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tại sao lại tự làm tổn thương mình.” Giọng nói của anh run rẩy vì đau đớn…
“Lăng Phong, em mặc kệ, em chỉ muốn anh trở lại, nếu như… Nếu như không có anh, em sống còn ý nghĩa gì?” Cô khóc, kéo tay áo của Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, em van anh, tin em một lần, cho em một cơ hội. Lần này, thật sự em không có làm, không phải em! Không phải…” Cô lắc đầu. Nhưng ngoại trừ nói không phải do mình làm, cô không thể tìm cho mình chứng cứ vô tội, rốt cuộc là ai, rốt cuộc là ai… Cô khóc đến run lẩy bẩy.
Trái tim Tiêu Lăng Phong co rút. Từ từ khom lưng đỡ Đường Nhã Đình dậy.
“Về sau đừng làm chuyện ngu ngốc như vậy, không có gì quan trọng hơn sinh mạnh!”
“Anh còn quan trọng hơn cả sinh mạng em!” Đường Nhã Đình lôi kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, từ nhỏ đến lớn, em chỉ có anh mà thôi, mẹ không qua tâm em, cha cũng bỏ mặc em, em bị ức hiếp, cần người bảo vệ, đều do anh ở bên cạnh em. Lăng Phong. Em chỉ có anh, em không thể không có anh!” Đường Nhã Đình gần như khóc đến tê tâm liệt phế.
Nghe lời nói của Đường Nhã Đình, trái tim Tiêu Lăng Phong như bị đâm vào. Không thấy vết thương nhưng lại đau muốn chết.
“Lăng Phong, không phải anh đã đồng ý với em sao? Anh nói anh sẽ không rời khỏi em, anh nói anh sẽ luôn bảo vệ em, em van anh, đừng chia tay có được không…”
Nhìn dáng vẻ nước mắt loang lổ đầy mặt của Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong nhịn không được giơ tay lên, lau đi nước nước mắt của cô.
“Đừng khóc.” Tiêu Lăng Phong nhỏ giọng an ủi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Được, em không khóc!” Đường Nhã Đình như nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên lau nước mắt. “Lăng Phong, anh đã từng nói, chỉ cần em ngoan ngoãn không khóc, khi trưởng thanh, anh sẽ cưới em, có phải không, anh còn nhớ không? Lăng Phong?”
Trong nháy mắt, hồi ức lúc đó cuộn về. Khi bọn họ vẫn còn là hai đứa bé, trong nhà trẻ, Đường Nhã Đình bị bạn khác ức hiếp, cười nhạo, dước gốc đại thụ, khóc kinh thiên động địa. Tiêu Lăng Phong, cũng bị những bạn nhỏ nói là con hoang không có cha mẹ mà bắt bạt, đưa bàn tay nhỏ bé kéo cô lên, nói với cô: Nhã Đình, đừng khóc, chỉ cần em ngoan ngoãn không khóc, chờ khi em lớn, anh sẽ cưới em…
Mọi thứ đều gần như vậy, nhưng sao cũng thật xa xôi… Tiêu Lăng Phong nhìn Đường Nhã Đình, đây vẫn còn là cô bé nhu nhược cần mình bảo vệ nữa sao…
“Lăng Phong, anh không nhớ sao? Anh không nhớ có phải không?” Đường Nhã Đình kéo vạt áo anh. “Em biết em sai rồi, biết thật rồi. Sau này em sẽ ngoan ngoãn, Lăng Phong, anh muốn em làm gì em cũng làm, chỉ đừng chia tay em, có được không, có được không…” Cô gần như hèn mọn cầu xin, đâm sâu vào trong trái tim Tiêu Lăng Phong. “Lăng Phong, ôm em đi…”
Tay Tiêu Lăng Phong run rẩy, nhắm chặt mắt, nhưng thật lâu sau cũng không thể đè én được sự đau lòng. Làm sao đây, nên làm cái gì đây. Tiếng khóc thê lương của Đường Nhã Đình ngay bên tai, còn dáng vẻ thê thảm của Diệu Tinh thì không cách nào xua đi được…
Từ từ siết chặt tay, anh cảm thấy cơ thể mình giống như bị những suy nghĩ trong đầu giằng co, cấu xé.
“Đây là cô gái mà ngươi vẫn luôn cưng chiều từ nhỏ đến lớn, ngươi đã nói sẽ luôn luôn bảo vệ cô ấy. Nhã Đình chỉ nhất thời hồ đồ thôi, cô ấy đã biết sai rồi, tha thứ cho cô ấy đi…”
“Diệu Tinh bị hại thê thảm thế kia, tại sao lại có thể dễ dàng tha thứ như vây, đây không phải là lần đầu tiên, ngươi không thể tiếp tục làm tổn thương cô ấy…”
“Cầu xin anh, ôm em một cái có được không…”
Tiêu Lăng Phong thở dồn dập, hai giọng nói kia cứ quẩn quanh bên tay, bủa vây lấy anh, đối mặt với thỉnh cầu của Đường Nhã Đình, cánh tay của anh cũng không biết nên nâng lên… Hay là làm thế nào. Anh nên làm cái gì đây…
“Lăng Phong…” Đường Nhã Đình ra vẻ đáng thương cầu xin. “Tha thứ cho em một lần, có được không…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro