Mỗi người đều có mục đích riêng
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
Hạ Cẩm Trình đang
dương dương tự đắc chờ Diệu Tinh mở miệng, ngay cả dáng vẻ luống cuống
của Diệu Tinh vì anh đang tức giận cũng có thể tưởng tượng được, anh
thấy thật thoải mái…
“Em làm gì sai sao?” Đường Nhã Đình ngạc nhiên hỏi.
Nghe không phải giọng nói đó, Hạ Cẩm Trình xoay lại. Nhìn thấy người đến là Đường Nhã Đình, anh đứng dậy.
“Tại sao lại là em!”
“…” Không thể tưởng tượng được thái độ của anh lại lạnh nhạt như vậy, nhất thời Đường Nhã Đình hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhanh chóng nở nụ cười. “Sao vậy? Nhìn thấy là em, anh rất thất vọng ư? Đang chờ ai sao?”
Hạ Cẩm Trình chớp mắt, ý thức được thái độ của mình quá lộ liễu. Dằn xuống chán ghét, anh cười khẽ.
“Không phải!” Anh cười. “Anh chỉ ngạc nhiên sao em lại đến nơi này, em tránh anh còn không kịp, đột nhiên hôm nay lại xuất hiện, anh có hơi thụ sủng nhược kinh.”
Đường Nhã Đình nhìn Hạ Cẩm Trình, cũng chỉ một khoảng thời gian ngắn mà thôi, cô đã càng lúc càng không thể hiểu được anh ta, đã từng chỉ cần liếc mắt, cô có thể biết Hạ Cẩm Trình đang nghĩ gì, nhưng mà bây giờ… Anh rõ ràng đặc biệt quan tâm đến Trình Diệu Tinh, nhưng lại chưa từ bỏ việc theo đuổi cô. Tuy nhiên… Nếu nói anh ta vẫn yêu cô như trước đây, thì cô lại cảm thấy cảm giác đó không giống như tình yêu…
“Đang nghĩ gì thế?”Hạ Cẩm Trình tiến lên một bước, mập mờ đến gần Đường Nhã Đình, “Vốn muốn đến đón em xuất viện, nhưng… Nghĩ đến em đã có Tiêu Lăng Phong. Vì vậy… Vẫn nên tự biết xấu hổ thì hơn.”
“Cẩm Trình, anh trở nên rất lạ!” Đường Nhã Đình ngẩng đầu. “Tại sao em hoàn toàn không nhìn thấu được ý nghĩ của anh!”
“Nhìn thấu thì sao, em vốn đã không quan tâm rồi!” Hạ Cẩm Trình mỉm cười. Không thể phân biệt là đang cười nhạo hay là tự châm chọc… “Đặc biệt đến công ty anh, hẳn không phải chỉ đơn giản nói chuyện phiếm như thế này?”
“Em là vì chuyện Diệu Tinh.” Đường Nhã Đình vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hạ Cẩm Trình.
“Cảm thấy áy náy!” Hạ Cẩm Trình cười. “Nhưng Nhã Đình à, em có lỗi với Diệu Tinh đâu chỉ mỗi chuyện này? Năm đó…”
Nghe những lời này của Hạ Cẩm Trình, sắc mặt Đường Nhã Đình lúc thì trắng lúc thì tím.
“Vì sao anh lại muốn nhắc tới chuyện này!” Đường Nhã Đình mất khống chế hét lên. “Rõ ràng anh đã đồng ý sẽ không nhắc đến nữa, tại sao anh còn nói!”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, em sợ gì chứ!” Hạ Cẩm Trình mỉm cười. “Được rồi, trêu em thôi!” Đột nhiên Hạ Cẩm Trình trở nên cực kỳ dịu dàng. “Xin lỗi Nhã Đình. Không phải anh cố ý muốn gợi lại chuyện cũ làm tổn thương em.” Anh ta nói xong, ôm lấy Đường Nhã Đình. “Chẳng qua, có lúc anh không thể khống chế được mình, chỉ cần nghĩ đến việc em không yêu anh, thì anh sẽ rất đau lòng, thật sự không cam tâm…” Không cam tâm, tại sao người đàn bà như cô, vẫn có thể sống tốt như thế này…
Hạ Cẩm Trình thay đổi quá lớn làm Đường Nhã Đình không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hạ Cẩm Trình vẫn đang suy đoán Đường Nhã Đình muốn làm gì, chắc chắn cô ta không đơn giản chỉ muốn nói xin lỗi như vậy, không muốn quản nhiều như vậy. Anh không thể kéo dài việc trả thù thêm nữa. Anh muốn nhanh chóng giải quyết tất cả, sau đó dẫn Diệu Tinh rời khỏi đây, đúng vậy, phải dẫn cô ấy rời khỏi nơi này, cách xa mọi đau thương, càng phải cách thật xa Tiêu Lăng Phong…
Đau lòng? Không cam tâm? Đường Nhã Đình hừ lạnh. Tôi không tin, lời nói của đàn ông đều giả dối, thay vì muốn anh đảm bảo giữ bí mật, chi bằng muốn anh ngoan ngoãn câm miệng…
“Em làm gì sai sao?” Đường Nhã Đình ngạc nhiên hỏi.
Nghe không phải giọng nói đó, Hạ Cẩm Trình xoay lại. Nhìn thấy người đến là Đường Nhã Đình, anh đứng dậy.
“Tại sao lại là em!”
“…” Không thể tưởng tượng được thái độ của anh lại lạnh nhạt như vậy, nhất thời Đường Nhã Đình hơi xấu hổ, nhưng vẫn nhanh chóng nở nụ cười. “Sao vậy? Nhìn thấy là em, anh rất thất vọng ư? Đang chờ ai sao?”
Hạ Cẩm Trình chớp mắt, ý thức được thái độ của mình quá lộ liễu. Dằn xuống chán ghét, anh cười khẽ.
“Không phải!” Anh cười. “Anh chỉ ngạc nhiên sao em lại đến nơi này, em tránh anh còn không kịp, đột nhiên hôm nay lại xuất hiện, anh có hơi thụ sủng nhược kinh.”
Đường Nhã Đình nhìn Hạ Cẩm Trình, cũng chỉ một khoảng thời gian ngắn mà thôi, cô đã càng lúc càng không thể hiểu được anh ta, đã từng chỉ cần liếc mắt, cô có thể biết Hạ Cẩm Trình đang nghĩ gì, nhưng mà bây giờ… Anh rõ ràng đặc biệt quan tâm đến Trình Diệu Tinh, nhưng lại chưa từ bỏ việc theo đuổi cô. Tuy nhiên… Nếu nói anh ta vẫn yêu cô như trước đây, thì cô lại cảm thấy cảm giác đó không giống như tình yêu…
“Đang nghĩ gì thế?”Hạ Cẩm Trình tiến lên một bước, mập mờ đến gần Đường Nhã Đình, “Vốn muốn đến đón em xuất viện, nhưng… Nghĩ đến em đã có Tiêu Lăng Phong. Vì vậy… Vẫn nên tự biết xấu hổ thì hơn.”
“Cẩm Trình, anh trở nên rất lạ!” Đường Nhã Đình ngẩng đầu. “Tại sao em hoàn toàn không nhìn thấu được ý nghĩ của anh!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhìn thấu thì sao, em vốn đã không quan tâm rồi!” Hạ Cẩm Trình mỉm cười. Không thể phân biệt là đang cười nhạo hay là tự châm chọc… “Đặc biệt đến công ty anh, hẳn không phải chỉ đơn giản nói chuyện phiếm như thế này?”
“Em là vì chuyện Diệu Tinh.” Đường Nhã Đình vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hạ Cẩm Trình.
“Cảm thấy áy náy!” Hạ Cẩm Trình cười. “Nhưng Nhã Đình à, em có lỗi với Diệu Tinh đâu chỉ mỗi chuyện này? Năm đó…”
Nghe những lời này của Hạ Cẩm Trình, sắc mặt Đường Nhã Đình lúc thì trắng lúc thì tím.
“Vì sao anh lại muốn nhắc tới chuyện này!” Đường Nhã Đình mất khống chế hét lên. “Rõ ràng anh đã đồng ý sẽ không nhắc đến nữa, tại sao anh còn nói!”
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, em sợ gì chứ!” Hạ Cẩm Trình mỉm cười. “Được rồi, trêu em thôi!” Đột nhiên Hạ Cẩm Trình trở nên cực kỳ dịu dàng. “Xin lỗi Nhã Đình. Không phải anh cố ý muốn gợi lại chuyện cũ làm tổn thương em.” Anh ta nói xong, ôm lấy Đường Nhã Đình. “Chẳng qua, có lúc anh không thể khống chế được mình, chỉ cần nghĩ đến việc em không yêu anh, thì anh sẽ rất đau lòng, thật sự không cam tâm…” Không cam tâm, tại sao người đàn bà như cô, vẫn có thể sống tốt như thế này…
Hạ Cẩm Trình thay đổi quá lớn làm Đường Nhã Đình không biết phải bắt đầu từ đâu.
Hạ Cẩm Trình vẫn đang suy đoán Đường Nhã Đình muốn làm gì, chắc chắn cô ta không đơn giản chỉ muốn nói xin lỗi như vậy, không muốn quản nhiều như vậy. Anh không thể kéo dài việc trả thù thêm nữa. Anh muốn nhanh chóng giải quyết tất cả, sau đó dẫn Diệu Tinh rời khỏi đây, đúng vậy, phải dẫn cô ấy rời khỏi nơi này, cách xa mọi đau thương, càng phải cách thật xa Tiêu Lăng Phong…
Đau lòng? Không cam tâm? Đường Nhã Đình hừ lạnh. Tôi không tin, lời nói của đàn ông đều giả dối, thay vì muốn anh đảm bảo giữ bí mật, chi bằng muốn anh ngoan ngoãn câm miệng…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro