Người đàn ông ấu trĩ
Hải Diệp
2024-07-19 22:46:51
Tiêu Lăng Phong từ trong phòng tắm đi ra, Diệu Tinh đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng. Anh đột nhiên cảm thấy cuộc sống như thế này rất giống cuộc
sống sau hôn nhân, thời điểm mỗi ngày tỉnh lại, sờ sờ sang bên cạnh, sẽ
không còn thấy lạnh như băng một mảnh nữa, rời giường đã có người chuẩn
bị bữa ăn sáng. Thời điểm buổi tối, nhìn thấy có người ngủ ở bên cạnh
mình…
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Diệu Tinh vừa bày bát đũa vừa hỏi. Cô không hề phát hiện ra câu hỏi của mình có bao nhiêu tự nhiên.
"Anh đang suy nghĩ, có một người yêu, lại rất thích hợp lấy về nhà làm vợ như vậy, rất không dễ dàng!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ngồi xuống, cũng không buồn quan sát đến phản ứng của Diệu Tinh. @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Anh muốn ăn cái đó!" Anh vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ tay vào bên âu cháo.
"Tiêu Lăng Phong, anh không sao chớ!" Diệu Tinh cau mày.
"Nhưng anh cứ muốn emi!" Tiêu Lăng Phong cười xấu xa.
"Anh…" Diệu Tinh nổi cáu. Người đàn ông này thật đúng là ấu trĩ. Tiêu Lăng Phong thấy Diệu Tinh không lên tiếng liền kéo tay của cô qua, để cô múc cho mình chén cháo, sau đó anh liền vui thích ngồi xuống, lại còn có dự định ăn sẽ để phát ra thành tiếng.
"Nhàm chán!" Diệu Tinh ngồi xuống, phối hợp ăn bữa ăn sáng. Cô cho là Tiêu Lăng Phong thấy mình như vậy cảm thấy không thú vị, sẽ dừng lại. Nhưng ngoài ý muốn, anh thế nhưng lại càng phát ra vẻ đắc ý. Ngay cả sau khi ăn xong, động tác lau miệng của anh cũng phá lệ khoa trương.
"Anh đi làm đây!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy, sau đó bất kể Diệu Tinh có đồng ý hay không, anh ôm chầm lấy bả vai của cô, đặt ở trên môi của cô một nụ hôn dây dưa triền miên. "Chào buổi sáng!" Tiêu Lăng Phong cười hòa nhã
"…" Cái người này.
"Anh đi làm, em phải ngoan ngoãn ở nhà không nên chạy loạn. Biết chưa?" Anh dịu dàng sửa sang lại mái tóc hơi bị lòa xòa ra của Diệu Tinh.
"Ơ này, tôi cũng muốn đi!" Diệu Tinh bất mãn.
"Hôm nay công ty cũng không cần em đến bận rộn. Nơi nào cũng không muốn đi!" Tiêu Lăng Phong không yên tâm dặn dò.. "Tự anh đã cầm cái chìa khóa rồi, cho nên, bất luận kẻ nào gõ cửa cũng không cần để ý tới, hiểu không?"
"Tiêu Lăng Phong, tôi đây không là một đứa trẻ con nhé!" Diệu Tinh bất mãn chu mỏ.
"Anh biết em không phải là một đứa trẻ con, nhưng mà không biết là có người nào đó hẳn đã là làm một chút những việc mà chỉ có một đứa trẻ con mới có thể làm." Tiêu Lăng Phong ngẩng mặt lên nói.
"Tôi đâu có!" Diệu Tinh không hài lòng cau mày, giống như là một đứa trẻ con bị nói trắng tâm sự trong lòng mình ra vậy.
"Cũng không biết là người nào đó khi ngủ lại đá chăn ra ấy nhỉ!" Tiêu Lăng Phong nghếch đầu. "Ừ không biết có thể bị chảy nước miếng hay không nữa..."
"Anh…" Diệu Tinh nổi đóa. Sau đó nắm tay thành quả đấm đánh vào trên người Tiêu Lăng Phong, "Không cho anh nói bậy!"
"Ha ha!" nhìn bộ dáng ngây thơ của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cười ra thành tiếng đầy vẻ cưng chiều. "Được rồi, không đùa em nữa! Nhớ ăn cơm đó, buổi trưa, anh sẽ bảo người đưa chút quần áo tới đây cho em. Em không được đi ra ngoài, nhớ không?" Anh nắm bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh không yên tâm dặn dò một câu.
"Tiêu Lăng Phong, có phải đã có chuyện xảy ra hay không?" Diệu Tinh hỏi lại vẻ không yên tâm: "Có phải là chuyện có liên quan đến Mộ Sở hay không vậy?"
"Diệu Tinh, những chuyện này chỉ anh mới có thể giải quyết được." Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: "Tin tưởng anh, bất kể có phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em, không để cho em phải chịu thương tổn!" Trong khi Diệu Tinh còn chưa kịp buông lỏng quả đấm, Tiêu Lăng Phong đã áp sát vào khóa miệng Diệu Tinh, chậm rãi in lên đó một nụ hôn.
"Tiêu Lăng Phong! Tôi đã nhớ lời của anh rồi!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên: "Anh đã nói sẽ bảo vệ tôi, không để cho tôi bị thương. Cho nên tôi muốn trước hết anh phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, chỉ có bảo vệ tốt cho chính bản thân mình, thì anh mới có thể bảo vệ tôi được!"
Khóe miệng Tiêu Lăng Phong liền lộ ra một ý cười. Rõ ràng là cô quan tâm đến anh như vậy, tại làm sao cứ phải nói bằng những từ nghe mịt mờ đâu đâu! Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ, gật đầu một cái: “Được!”
Diệu Tinh đưa Tiêu Lăng Phong ra tới cửa, hơi do dự, nhưng đến cuối cùng cô liền hơi kiễng mũi chân lên một chút, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên gương mặt Tiêu Lăng Phong: "Tiêu Lăng Phong, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi. Hết thảy đều sẽ tốt đẹp!"
Ừ, Tiêu Lăng Phong gật đầu, anh và Diệu Tinh có thể có ngày hôm nay, cũng đủ để cho anh tin tưởng, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.
Tiêu Lăng Phong rời khỏi biệt thự, Xe của Lãnh Liệt chậm rãi dừng lại. "Lên xe đi!" Lãnh Liệt mở miệng.
"Joe, tôi có nên cần phải tăng thêm tiền lương cho anh hay không đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Tôi làm như vậy cũng không phải là giống như một nhân viên chỉ thích đi nịnh hót, còn đưa đón Tổng giám đốc của mình đi làm!" Lãnh Liệt cười khẽ.
"Vậy chính là dùng thân phận của bạn bè tới hay sao?" Tiêu Lăng Phong gật gật đầu."Vậy thì dứt khoát tiền lương của anh cũng đừng muốn! Bạn bè sao…"
"Có thể suy tính!" Lãnh Liệt gật đầu. Từ trong kính chiếu hậu, anh liếc mắt nhìn thật chặt vào Minh đang đi theo ở phía sau, hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên anh gia tăng tốc độ, bỏ rơi Minh không chút phòng bị nào ở lại xa xa.
"Joe chuyện lần này có phải là rất nghiêm trọng hay không?"
Lãnh Liệt gật đầu. "Nhưng mà anh cứ yên tâm. Tôi sẽ không để cho anh và Diệu Tinh có chuyện!" Lãnh Liệt nghiêm túc nói ra một câu.
"Tôi tin tưởng anh!" Tiêu Lăng Phong gật đầu.
"Xem ra anh đã tin tưởng tôi đến mức độ như vậy, có phải là tôi cũng nên cần phải cố gắng làm lính bảo vệ cho hai người hơn ở nơi này hơn nữa hay không?"
"Tại sao anh lại không rời khỏi nơi đó vậy?" Tiêu Lăng Phong mở miệng muốn hỏi, anh nhìn ra được, Lãnh Liệt không thích nơi đó.
"Rất lâu rồi, mọi người đều là thân bất do kỷ (*)." Lãnh Liệt than nhẹ. "Ông già là người lòng dạ luôn luôn độc ác. Đối với cháu ruột của mình cũng không một chút nương tay nào. Cho nên anh có thể tưởng tượng ông ta đối với anh sẽ như thế nào. Vì vậy, Lăng Phong, không cần phải trách cứ A Sở, thật ra thì cậu ấy cũng là một con người rất đáng thương.”
(*) Thân bất do kỷ: Nguyên văn cả câu: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Dịch nghĩa: Người ở trong giang hồ thân thể không còn là của mình. Ý nói người đã dẫn thân vào chốn giang hồ, nhiều khi phải làm hoặc không không thể làm những chuyện mà bản thân mình không hề mong muốn.
Tiêu Lăng Phong không lên tiếng. Mộ Sở, quan hệ giữa bọn họ quá phức tạp. Nếu như có thể, anh đương nhiên cũng không hy vọng là người đối địch với Mộ Sở, bởi vì thật sự Mộ Sở đã cứu Diệu Tinh, cũng bởi vì Mộ Sở là em trai của Mộ Thần, là huyết mạch cuối cùng của nhà họ Mộ.
***************
Diệu Tinh dọn dẹp trong ngoài gian phòng, giặt giũ hết quần áo của Tiêu Lăng Phong, là ủi xong xuôi, đang lúc cô cực kỳ cao hứng bận rộn công việc, thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, mà người gọi điện thoại tới kia chính là Hạ Cẩm Trình, con người lâu nay đã biến mất tăm tích.
"Cẩm Trình!" Diệu Tinh kinh hãi kêu lên.
"Thật lâu không gặp, nói thật là anh không có cách nào để ra ngoài một chúti!" Trong giọng nói chậm rãi của Hạ Cẩm Trình có thể nghe thấy rõ sự mệt mỏi.
"Cẩm Trình, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệu Tinh có chút bất an.
"Anh không sao, chỉ là anh mới vừa xuống máy bay nên, hơi mệt một chút!" Hạ Cẩm Trình nhẹ nhang nói: "Diệu Tinh, anh rất muốn gặp em, ra ngoài gặp anh một chút được không?" Hạ Cẩm Trình hỏi thăm, trong giọng nói của anh tràn đầy sự mong đợi.
"Được, chúng ta gặp mặt ở nơi nào!"
"Ra ngoài uống một ly rượu được không?" Hạ Cẩm Trình hỏi, trong lòng của anh đang cực kỳ buồn bực. Hiện tại chỉ muốn uống một chén.
Trong nháy mắt, Diệu Tinh có một chút do dự. Tiêu Lăng Phong nói không cho cô uống rượu lúc đói. Huống chi chuyện lần trước ở trong quán rượu cũng không khỏi làm cho cô có thể không cẩn thận.
"Thế nào? Không thể được sao?" Hạ Cẩm Trình hỏi.
"A, không phải như vậy!" Diệu Tinh cười: "Bây giờ em liền qua đây!" Diệu Tinh nói xong để điện thoại xuống. Do dự một chút, cô vẫn ghi lại mấy chữ lên tờ giấy để lại cho Tiêu Lăng Phong, sau đó liền vội vã đi ra ngoài.
Nhìn thấy Diệu Tinh chạy đến. Ở trong một chiếc xe taxi đang dừng ở cách đó không xa, từ trong xe truyền ra một tiếng cười nhẹ. "Tao cũng biết Hạ Cẩm Trình trở lại một cái là sẽ đi tìm mày mà!" Đường Nhã Đình cắn răng: "Tao lại là muốn nhìn một chút xem, ngày hôm nay có phải là mày vẫn lại may mắn như lần trước hay không. Muốn nhìn một chút xem, sau khi chính mắt nhìn thấy sự quay lưng phản bội của mày, có phảiTiêu Lăng Phong vẫn có thể tiếp tục yêu mày như lúc ban đầu hay không!
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Diệu Tinh vừa bày bát đũa vừa hỏi. Cô không hề phát hiện ra câu hỏi của mình có bao nhiêu tự nhiên.
"Anh đang suy nghĩ, có một người yêu, lại rất thích hợp lấy về nhà làm vợ như vậy, rất không dễ dàng!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền ngồi xuống, cũng không buồn quan sát đến phản ứng của Diệu Tinh. @MeBau*diendan@leequyddonn@ "Anh muốn ăn cái đó!" Anh vênh mặt hất hàm sai khiến chỉ tay vào bên âu cháo.
"Tiêu Lăng Phong, anh không sao chớ!" Diệu Tinh cau mày.
"Nhưng anh cứ muốn emi!" Tiêu Lăng Phong cười xấu xa.
"Anh…" Diệu Tinh nổi cáu. Người đàn ông này thật đúng là ấu trĩ. Tiêu Lăng Phong thấy Diệu Tinh không lên tiếng liền kéo tay của cô qua, để cô múc cho mình chén cháo, sau đó anh liền vui thích ngồi xuống, lại còn có dự định ăn sẽ để phát ra thành tiếng.
"Nhàm chán!" Diệu Tinh ngồi xuống, phối hợp ăn bữa ăn sáng. Cô cho là Tiêu Lăng Phong thấy mình như vậy cảm thấy không thú vị, sẽ dừng lại. Nhưng ngoài ý muốn, anh thế nhưng lại càng phát ra vẻ đắc ý. Ngay cả sau khi ăn xong, động tác lau miệng của anh cũng phá lệ khoa trương.
"Anh đi làm đây!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy, sau đó bất kể Diệu Tinh có đồng ý hay không, anh ôm chầm lấy bả vai của cô, đặt ở trên môi của cô một nụ hôn dây dưa triền miên. "Chào buổi sáng!" Tiêu Lăng Phong cười hòa nhã
"…" Cái người này.
"Anh đi làm, em phải ngoan ngoãn ở nhà không nên chạy loạn. Biết chưa?" Anh dịu dàng sửa sang lại mái tóc hơi bị lòa xòa ra của Diệu Tinh.
"Ơ này, tôi cũng muốn đi!" Diệu Tinh bất mãn.
"Hôm nay công ty cũng không cần em đến bận rộn. Nơi nào cũng không muốn đi!" Tiêu Lăng Phong không yên tâm dặn dò.. "Tự anh đã cầm cái chìa khóa rồi, cho nên, bất luận kẻ nào gõ cửa cũng không cần để ý tới, hiểu không?"
"Tiêu Lăng Phong, tôi đây không là một đứa trẻ con nhé!" Diệu Tinh bất mãn chu mỏ.
"Anh biết em không phải là một đứa trẻ con, nhưng mà không biết là có người nào đó hẳn đã là làm một chút những việc mà chỉ có một đứa trẻ con mới có thể làm." Tiêu Lăng Phong ngẩng mặt lên nói.
"Tôi đâu có!" Diệu Tinh không hài lòng cau mày, giống như là một đứa trẻ con bị nói trắng tâm sự trong lòng mình ra vậy.
"Cũng không biết là người nào đó khi ngủ lại đá chăn ra ấy nhỉ!" Tiêu Lăng Phong nghếch đầu. "Ừ không biết có thể bị chảy nước miếng hay không nữa..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh…" Diệu Tinh nổi đóa. Sau đó nắm tay thành quả đấm đánh vào trên người Tiêu Lăng Phong, "Không cho anh nói bậy!"
"Ha ha!" nhìn bộ dáng ngây thơ của Diệu Tinh, Tiêu Lăng Phong cười ra thành tiếng đầy vẻ cưng chiều. "Được rồi, không đùa em nữa! Nhớ ăn cơm đó, buổi trưa, anh sẽ bảo người đưa chút quần áo tới đây cho em. Em không được đi ra ngoài, nhớ không?" Anh nắm bàn tay nhỏ bé của Diệu Tinh không yên tâm dặn dò một câu.
"Tiêu Lăng Phong, có phải đã có chuyện xảy ra hay không?" Diệu Tinh hỏi lại vẻ không yên tâm: "Có phải là chuyện có liên quan đến Mộ Sở hay không vậy?"
"Diệu Tinh, những chuyện này chỉ anh mới có thể giải quyết được." Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, trong mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: "Tin tưởng anh, bất kể có phát sinh chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em, không để cho em phải chịu thương tổn!" Trong khi Diệu Tinh còn chưa kịp buông lỏng quả đấm, Tiêu Lăng Phong đã áp sát vào khóa miệng Diệu Tinh, chậm rãi in lên đó một nụ hôn.
"Tiêu Lăng Phong! Tôi đã nhớ lời của anh rồi!" Diệu Tinh ngẩng đầu lên: "Anh đã nói sẽ bảo vệ tôi, không để cho tôi bị thương. Cho nên tôi muốn trước hết anh phải bảo vệ bản thân mình thật tốt, chỉ có bảo vệ tốt cho chính bản thân mình, thì anh mới có thể bảo vệ tôi được!"
Khóe miệng Tiêu Lăng Phong liền lộ ra một ý cười. Rõ ràng là cô quan tâm đến anh như vậy, tại làm sao cứ phải nói bằng những từ nghe mịt mờ đâu đâu! Tiêu Lăng Phong bất đắc dĩ, gật đầu một cái: “Được!”
Diệu Tinh đưa Tiêu Lăng Phong ra tới cửa, hơi do dự, nhưng đến cuối cùng cô liền hơi kiễng mũi chân lên một chút, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên gương mặt Tiêu Lăng Phong: "Tiêu Lăng Phong, mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi. Hết thảy đều sẽ tốt đẹp!"
Ừ, Tiêu Lăng Phong gật đầu, anh và Diệu Tinh có thể có ngày hôm nay, cũng đủ để cho anh tin tưởng, hết thảy đều sẽ tốt đẹp.
Tiêu Lăng Phong rời khỏi biệt thự, Xe của Lãnh Liệt chậm rãi dừng lại. "Lên xe đi!" Lãnh Liệt mở miệng.
"Joe, tôi có nên cần phải tăng thêm tiền lương cho anh hay không đây?" Tiêu Lăng Phong hỏi.
"Tôi làm như vậy cũng không phải là giống như một nhân viên chỉ thích đi nịnh hót, còn đưa đón Tổng giám đốc của mình đi làm!" Lãnh Liệt cười khẽ.
"Vậy chính là dùng thân phận của bạn bè tới hay sao?" Tiêu Lăng Phong gật gật đầu."Vậy thì dứt khoát tiền lương của anh cũng đừng muốn! Bạn bè sao…"
"Có thể suy tính!" Lãnh Liệt gật đầu. Từ trong kính chiếu hậu, anh liếc mắt nhìn thật chặt vào Minh đang đi theo ở phía sau, hừ lạnh một tiếng. Đột nhiên anh gia tăng tốc độ, bỏ rơi Minh không chút phòng bị nào ở lại xa xa.
"Joe chuyện lần này có phải là rất nghiêm trọng hay không?"
Lãnh Liệt gật đầu. "Nhưng mà anh cứ yên tâm. Tôi sẽ không để cho anh và Diệu Tinh có chuyện!" Lãnh Liệt nghiêm túc nói ra một câu.
"Tôi tin tưởng anh!" Tiêu Lăng Phong gật đầu.
"Xem ra anh đã tin tưởng tôi đến mức độ như vậy, có phải là tôi cũng nên cần phải cố gắng làm lính bảo vệ cho hai người hơn ở nơi này hơn nữa hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Tại sao anh lại không rời khỏi nơi đó vậy?" Tiêu Lăng Phong mở miệng muốn hỏi, anh nhìn ra được, Lãnh Liệt không thích nơi đó.
"Rất lâu rồi, mọi người đều là thân bất do kỷ (*)." Lãnh Liệt than nhẹ. "Ông già là người lòng dạ luôn luôn độc ác. Đối với cháu ruột của mình cũng không một chút nương tay nào. Cho nên anh có thể tưởng tượng ông ta đối với anh sẽ như thế nào. Vì vậy, Lăng Phong, không cần phải trách cứ A Sở, thật ra thì cậu ấy cũng là một con người rất đáng thương.”
(*) Thân bất do kỷ: Nguyên văn cả câu: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ". Dịch nghĩa: Người ở trong giang hồ thân thể không còn là của mình. Ý nói người đã dẫn thân vào chốn giang hồ, nhiều khi phải làm hoặc không không thể làm những chuyện mà bản thân mình không hề mong muốn.
Tiêu Lăng Phong không lên tiếng. Mộ Sở, quan hệ giữa bọn họ quá phức tạp. Nếu như có thể, anh đương nhiên cũng không hy vọng là người đối địch với Mộ Sở, bởi vì thật sự Mộ Sở đã cứu Diệu Tinh, cũng bởi vì Mộ Sở là em trai của Mộ Thần, là huyết mạch cuối cùng của nhà họ Mộ.
***************
Diệu Tinh dọn dẹp trong ngoài gian phòng, giặt giũ hết quần áo của Tiêu Lăng Phong, là ủi xong xuôi, đang lúc cô cực kỳ cao hứng bận rộn công việc, thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại, mà người gọi điện thoại tới kia chính là Hạ Cẩm Trình, con người lâu nay đã biến mất tăm tích.
"Cẩm Trình!" Diệu Tinh kinh hãi kêu lên.
"Thật lâu không gặp, nói thật là anh không có cách nào để ra ngoài một chúti!" Trong giọng nói chậm rãi của Hạ Cẩm Trình có thể nghe thấy rõ sự mệt mỏi.
"Cẩm Trình, anh làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Diệu Tinh có chút bất an.
"Anh không sao, chỉ là anh mới vừa xuống máy bay nên, hơi mệt một chút!" Hạ Cẩm Trình nhẹ nhang nói: "Diệu Tinh, anh rất muốn gặp em, ra ngoài gặp anh một chút được không?" Hạ Cẩm Trình hỏi thăm, trong giọng nói của anh tràn đầy sự mong đợi.
"Được, chúng ta gặp mặt ở nơi nào!"
"Ra ngoài uống một ly rượu được không?" Hạ Cẩm Trình hỏi, trong lòng của anh đang cực kỳ buồn bực. Hiện tại chỉ muốn uống một chén.
Trong nháy mắt, Diệu Tinh có một chút do dự. Tiêu Lăng Phong nói không cho cô uống rượu lúc đói. Huống chi chuyện lần trước ở trong quán rượu cũng không khỏi làm cho cô có thể không cẩn thận.
"Thế nào? Không thể được sao?" Hạ Cẩm Trình hỏi.
"A, không phải như vậy!" Diệu Tinh cười: "Bây giờ em liền qua đây!" Diệu Tinh nói xong để điện thoại xuống. Do dự một chút, cô vẫn ghi lại mấy chữ lên tờ giấy để lại cho Tiêu Lăng Phong, sau đó liền vội vã đi ra ngoài.
Nhìn thấy Diệu Tinh chạy đến. Ở trong một chiếc xe taxi đang dừng ở cách đó không xa, từ trong xe truyền ra một tiếng cười nhẹ. "Tao cũng biết Hạ Cẩm Trình trở lại một cái là sẽ đi tìm mày mà!" Đường Nhã Đình cắn răng: "Tao lại là muốn nhìn một chút xem, ngày hôm nay có phải là mày vẫn lại may mắn như lần trước hay không. Muốn nhìn một chút xem, sau khi chính mắt nhìn thấy sự quay lưng phản bội của mày, có phảiTiêu Lăng Phong vẫn có thể tiếp tục yêu mày như lúc ban đầu hay không!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro