Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Càng ngày càng...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vừa nói, Lâm Thâm Thâm chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, dường như có một chất lỏng ấm nóng đang tuôn ra, chảy xuống, cô cố gắng nín thở, duy trì nốt chút bình tĩnh cuối cùng, nhưng bàn tay túm ga giường vẫn không ngừng run rẩy, tố cáo chủ nhân của nó đang kìm nén khổ sở đến thế nào.
Lâm Thâm Thâm hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói, mặc dù ngữ điệu vẫn dứt khoát lanh lợi, nhưng trong lúc lơ đãng còn lộ vẻ vài tia yếu ớt: “Cẩm Dương, tôi biết tôi không có tư ccahs nói những điều này, giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch... Nhưng, tôi muốn ở một mình, ít nhất là bây giờ.”
Khoảnh khắc này, Cẩm Dương như mất khả năng ngôn ngữ, anh nhìn Lâm Thâm Thâm, thật lâu, lại không biết mở miệng thế nào.
Một Lâm Thâm Thâm như thế, anh chưa từng thấy, bất kể là quá khứ hay hiện tại.
Cô gái trong ký ức của anh, thẳng thắn kiêu ngạo, cho dù sau khi gặp lại, vẫn có phong thái nữ vương ngang ngược như năm xưa.
Tuy nhiên vào giờ phút này, cô lại hệt như một đứa trẻ mỏng manh yếu ớt, liều mạng níu giữ chút kiên cường cuối cùng.
Thật không giám giấu, Lâm Thâm Thâm như vậy, khiến tim anh... dấy lên một cơn đau vô hình, giống như có một con dao, không chút lưu tình đâm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong tim anh, không ngừng khuấy đảo.
Cẩm Dương nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm lúc lâu, lâu đến nổi Lâm Thâm Thâm cđã tự lấy lại tinh thần, ý thức được mình vừa nói cái gì, cô bèn có chút hối hận, do tối nay Lâm Viễn Ái ảnh hưởng quá nặng sao? Cô lại không khống chế được cảm xúc.
Lâm Thâm Thâm chớp mắt, dứt khoát cúi đầu, chôn mặt xuống tấm chăn vừa dày vừa nặng, không đối mặt với Cẩm Dương.
Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm thêm một lúc, sắc mặt của cô gái rất khó coi, anh vươn tay, muốn chạm đến gò má tái nhợt của cô, nhưng bàn tay mới giơ lên lại không cách nào di chuyển, cuối cùng chỉ có thể bất lực siết thành đấm, thầm thở dài, bèn chống giường, xuống khỏi người cô, thuận tay kéo chăn, đắp lại cho cô, xong mới xuống giường nhặt quần áo, lặng lẽ mặc vào.
Cẩm Dương cầm chìa khóa xe với ví tiền, trước khi rời đi còn đứng trước mép giường nhìn Lâm Thâm Thâm thêm một lúc, Lâm Thâm Thâm vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, không nhúc nhích.
Cẩm Dương khẽ cụp mắt, khóe môi hơi giật, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ tắt đèn, rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Thâm Thâm mới thò đầu ra ngoài, cô ngước đầu nhìn trần nhà, hơi nước nơi khóe mắt dần hóa thành thành giọt nước mắt long lanh trong suốt.
Nhưng, giọt nước mắt ấy lại sống chết cố chấp vương trên khóe mắt, không chịu chảy xuống.
Cô siết chặt tay thành đấm, đến khi giọt nước mắt kia hòa lại trong mắt mới chậm rãi thả lỏng.
Vừa nói, Lâm Thâm Thâm chỉ cảm thấy khóe mắt cay cay, dường như có một chất lỏng ấm nóng đang tuôn ra, chảy xuống, cô cố gắng nín thở, duy trì nốt chút bình tĩnh cuối cùng, nhưng bàn tay túm ga giường vẫn không ngừng run rẩy, tố cáo chủ nhân của nó đang kìm nén khổ sở đến thế nào.
Lâm Thâm Thâm hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng lấy lại giọng nói, mặc dù ngữ điệu vẫn dứt khoát lanh lợi, nhưng trong lúc lơ đãng còn lộ vẻ vài tia yếu ớt: “Cẩm Dương, tôi biết tôi không có tư ccahs nói những điều này, giữa chúng ta vốn dĩ chỉ là một cuộc giao dịch... Nhưng, tôi muốn ở một mình, ít nhất là bây giờ.”
Khoảnh khắc này, Cẩm Dương như mất khả năng ngôn ngữ, anh nhìn Lâm Thâm Thâm, thật lâu, lại không biết mở miệng thế nào.
Một Lâm Thâm Thâm như thế, anh chưa từng thấy, bất kể là quá khứ hay hiện tại.
Cô gái trong ký ức của anh, thẳng thắn kiêu ngạo, cho dù sau khi gặp lại, vẫn có phong thái nữ vương ngang ngược như năm xưa.
Tuy nhiên vào giờ phút này, cô lại hệt như một đứa trẻ mỏng manh yếu ớt, liều mạng níu giữ chút kiên cường cuối cùng.
Thật không giám giấu, Lâm Thâm Thâm như vậy, khiến tim anh... dấy lên một cơn đau vô hình, giống như có một con dao, không chút lưu tình đâm thẳng vào nơi yếu ớt nhất trong tim anh, không ngừng khuấy đảo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩm Dương nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm lúc lâu, lâu đến nổi Lâm Thâm Thâm cđã tự lấy lại tinh thần, ý thức được mình vừa nói cái gì, cô bèn có chút hối hận, do tối nay Lâm Viễn Ái ảnh hưởng quá nặng sao? Cô lại không khống chế được cảm xúc.
Lâm Thâm Thâm chớp mắt, dứt khoát cúi đầu, chôn mặt xuống tấm chăn vừa dày vừa nặng, không đối mặt với Cẩm Dương.
Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm thêm một lúc, sắc mặt của cô gái rất khó coi, anh vươn tay, muốn chạm đến gò má tái nhợt của cô, nhưng bàn tay mới giơ lên lại không cách nào di chuyển, cuối cùng chỉ có thể bất lực siết thành đấm, thầm thở dài, bèn chống giường, xuống khỏi người cô, thuận tay kéo chăn, đắp lại cho cô, xong mới xuống giường nhặt quần áo, lặng lẽ mặc vào.
Cẩm Dương cầm chìa khóa xe với ví tiền, trước khi rời đi còn đứng trước mép giường nhìn Lâm Thâm Thâm thêm một lúc, Lâm Thâm Thâm vẫn giữ nguyên tư thế vừa nãy, không nhúc nhích.
Cẩm Dương khẽ cụp mắt, khóe môi hơi giật, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ tắt đèn, rón rén rời khỏi phòng ngủ.
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Thâm Thâm mới thò đầu ra ngoài, cô ngước đầu nhìn trần nhà, hơi nước nơi khóe mắt dần hóa thành thành giọt nước mắt long lanh trong suốt.
Nhưng, giọt nước mắt ấy lại sống chết cố chấp vương trên khóe mắt, không chịu chảy xuống.
Cô siết chặt tay thành đấm, đến khi giọt nước mắt kia hòa lại trong mắt mới chậm rãi thả lỏng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro