Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Cuộc đời của cô...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cẩm Dương đứng trước cửa, nhịp thở hơi gấp, tầm mắt tự động lược bỏ hết đám người không liên quan trong phòng, nhìn thẳng về Lâm Thâm Thâm ngồi đối diện mình.
Cô gái đầu tóc xốc xếch, quần áo xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, tay cô còn nắm chặt vạt áo, xuyên qua khe hở từ mảnh áo rách, Cẩm Dương còn có thể thấy một mảnh da thịt trắng nõn của cô.
Thời điểm ấy, Cẩm Dương không hình dung được tâm trạng của mình thế nào, lồng ngực như dội lên một ngọn lửa, ngọn lửa ấy cháy hừng hực, sức nóng không ngừng lan tỏa khắp cơ thể anh, giống như sáu năm trước, cô bất ngờ rời khỏi Bắc Kinh, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh, tối ấy anh không cách nào chợp mắt, hễ nhắm mắt lại là thấy bóng hình của cô, nhớ đến đau nhói tim gan, cả người nóng nảy, cuối cùng chỉ có thể không ngừng hút thuốc, không biết hút bao nhiêu, tận khi bị mùi thuốc lá gay mũi hun đến khó chịu. Cảm giác bây giờ giống hết lúcc ấy.
Quanh người Cẩm Dương chậm rãi tản ra khí chất tàn bạo, hai mắt như chứa lửa, sáng bừng hừng hực nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm trước mặt.
Mọi người cũng dần lấy lại tinh thần, viên cảnh sát lớn tuổi lập tức lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh là...”
Ông ta chưa dứt lời, Cẩm Dương đã sải bước đi thẳng về phía Lâm Thâm Thâm.
Tỷ lệ thuận với khoảng cách, anh càng nhìn rõ hơn, trên gò má trắng nõn của Lâm Thâm Thâm hằn vết năm ngón tay đỏ rực, lửa giận phảng phất như muốn trào ra từ mắt Cẩm Dương, ngọn lửa trong ngực cũng như cuộn thành một quả bóng tuyết, càng lăn càng to, hận không thể nổ tung ngay tức khắc.
Nhưng anh chỉ có thể nhịn, không ngừng cố gắng khiến bản thân trông có vẻ ung dung bình tĩnh.
Tuy nhiên dáng vẻ đó của anh không thuyết phục được bất cứ ai, ai cũng nhận ra, ưới lớp vỏ bọc lịch thiếp tuấn tú này đang đè nén một thứ cảm xúc gọi là ‘hận không thể giết người’.
Mặc dù Cẩm Dương đã gắng sức khống chê biểu cảm khuôn mặt mình thành bình tĩnh vô hại, nhưng có vẻ anh lại quên không che giấu ánh mắt, sự hung ác nơi đáy mắt đó đủ khiến bất cứ người nào nhìn vào cũng toát mồ hôi lạnh.
Mọi người trong phòng nín thở theo từng bước chân anh, không ai dám thở mạnh.
Lúc Lâm Thâm Thâm bị mấy người kia suýt nữa làm nhục, cô có sợ, nhưng bây giờ, cô nhìn Cẩm Dương từ từ đến gần mình, đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh toát, là cảm giác sợ hãi áp lực chưa từng có.
Cô từng chứng kiến hình ảnh Cẩm Dương thật sự nổi điên, chính vào cái đêm cô và Tạ Thiếu Hoa ở chung với nhau, anh lái xe đâm vào xe của Tạ Thiếu Hoa, khi đó, cô cảm thấy Cẩm Dương rất xa lạ.
Nhưng Cẩm Dương khi đó, trên mặt viết to hai chữ ‘tức giận’.
Còn bây giờ, Cẩm Dương lúc này, sắc mặt bình thản ung dung, không có gì khác so với bình thường, thậm chí dưới ánh đèn nhấp nháy trong phòng, thần thái anh còn nhuốm một chút dịu dàng.
Nhưng khi nhìn sâu đến đáy mắt, Lâm Thâm Thâm vẫn cảm nhận được sự hung ác như ẩn như hiện.
Một Cẩm Dương như vậy, khiến Lâm Thâm Thâm có chút hít thở không thông.
Thế nên khi Cẩm Dương đứng trước mặt mình, Lâm Thâm Thâm đến thở mạnh cũng không dám, áp lực nặng nề khiến cơ thể cô cứng ngắc, không nhịn được run rẩy.
Cẩm Dương nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm một lúc, rồi bỗng chậm rãi cúi người, Lâm Thâm Thâm sợ đến giật bắn mình, một thoáng khi nhác thấy Cẩm Dương giơ tay ra, cô theo bản năng nhắm tịt mắt, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ‘roẹt’ vang lên.
Cẩm Dương đứng trước cửa, nhịp thở hơi gấp, tầm mắt tự động lược bỏ hết đám người không liên quan trong phòng, nhìn thẳng về Lâm Thâm Thâm ngồi đối diện mình.
Cô gái đầu tóc xốc xếch, quần áo xốc xếch, sắc mặt tái nhợt, tay cô còn nắm chặt vạt áo, xuyên qua khe hở từ mảnh áo rách, Cẩm Dương còn có thể thấy một mảnh da thịt trắng nõn của cô.
Thời điểm ấy, Cẩm Dương không hình dung được tâm trạng của mình thế nào, lồng ngực như dội lên một ngọn lửa, ngọn lửa ấy cháy hừng hực, sức nóng không ngừng lan tỏa khắp cơ thể anh, giống như sáu năm trước, cô bất ngờ rời khỏi Bắc Kinh, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh, tối ấy anh không cách nào chợp mắt, hễ nhắm mắt lại là thấy bóng hình của cô, nhớ đến đau nhói tim gan, cả người nóng nảy, cuối cùng chỉ có thể không ngừng hút thuốc, không biết hút bao nhiêu, tận khi bị mùi thuốc lá gay mũi hun đến khó chịu. Cảm giác bây giờ giống hết lúcc ấy.
Quanh người Cẩm Dương chậm rãi tản ra khí chất tàn bạo, hai mắt như chứa lửa, sáng bừng hừng hực nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm trước mặt.
Mọi người cũng dần lấy lại tinh thần, viên cảnh sát lớn tuổi lập tức lên tiếng hỏi: “Xin hỏi, anh là...”
Ông ta chưa dứt lời, Cẩm Dương đã sải bước đi thẳng về phía Lâm Thâm Thâm.
Tỷ lệ thuận với khoảng cách, anh càng nhìn rõ hơn, trên gò má trắng nõn của Lâm Thâm Thâm hằn vết năm ngón tay đỏ rực, lửa giận phảng phất như muốn trào ra từ mắt Cẩm Dương, ngọn lửa trong ngực cũng như cuộn thành một quả bóng tuyết, càng lăn càng to, hận không thể nổ tung ngay tức khắc.
Nhưng anh chỉ có thể nhịn, không ngừng cố gắng khiến bản thân trông có vẻ ung dung bình tĩnh.
Tuy nhiên dáng vẻ đó của anh không thuyết phục được bất cứ ai, ai cũng nhận ra, ưới lớp vỏ bọc lịch thiếp tuấn tú này đang đè nén một thứ cảm xúc gọi là ‘hận không thể giết người’.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Cẩm Dương đã gắng sức khống chê biểu cảm khuôn mặt mình thành bình tĩnh vô hại, nhưng có vẻ anh lại quên không che giấu ánh mắt, sự hung ác nơi đáy mắt đó đủ khiến bất cứ người nào nhìn vào cũng toát mồ hôi lạnh.
Mọi người trong phòng nín thở theo từng bước chân anh, không ai dám thở mạnh.
Lúc Lâm Thâm Thâm bị mấy người kia suýt nữa làm nhục, cô có sợ, nhưng bây giờ, cô nhìn Cẩm Dương từ từ đến gần mình, đáy lòng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh toát, là cảm giác sợ hãi áp lực chưa từng có.
Cô từng chứng kiến hình ảnh Cẩm Dương thật sự nổi điên, chính vào cái đêm cô và Tạ Thiếu Hoa ở chung với nhau, anh lái xe đâm vào xe của Tạ Thiếu Hoa, khi đó, cô cảm thấy Cẩm Dương rất xa lạ.
Nhưng Cẩm Dương khi đó, trên mặt viết to hai chữ ‘tức giận’.
Còn bây giờ, Cẩm Dương lúc này, sắc mặt bình thản ung dung, không có gì khác so với bình thường, thậm chí dưới ánh đèn nhấp nháy trong phòng, thần thái anh còn nhuốm một chút dịu dàng.
Nhưng khi nhìn sâu đến đáy mắt, Lâm Thâm Thâm vẫn cảm nhận được sự hung ác như ẩn như hiện.
Một Cẩm Dương như vậy, khiến Lâm Thâm Thâm có chút hít thở không thông.
Thế nên khi Cẩm Dương đứng trước mặt mình, Lâm Thâm Thâm đến thở mạnh cũng không dám, áp lực nặng nề khiến cơ thể cô cứng ngắc, không nhịn được run rẩy.
Cẩm Dương nhìn chằm chằm Lâm Thâm Thâm một lúc, rồi bỗng chậm rãi cúi người, Lâm Thâm Thâm sợ đến giật bắn mình, một thoáng khi nhác thấy Cẩm Dương giơ tay ra, cô theo bản năng nhắm tịt mắt, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng ‘roẹt’ vang lên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro