Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Dùng nửa thân d...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Cẩm tiên sinh, anh về rồi?”
Cẩm Dương gật đầu, khi đổi giày ở cửa, nghe tiếng TV trong phòng khách, hỏi: “Bạc Duệ còn chưa ngủ?”
“Đúng vậy, Cẩm tiên sinh.” Người giúp việc cười ha ha bổ sung: “Bạc Duệ đang xem phim hoạt hình.”
Cẩm Dương gật đầu, nói: “Hôm nay phiền cô rồi, cô có thể tan việc về nhà.”
“Dạ, Cẩm tiên sinh.” Người giúp việc đáp, liền xoay người cầm túi xách, thay giày rời đi.
Người giúp việc đi rồi, Cẩm Dương mới đi vào phòng khách, đến gần, Cẩm Dương mới biết con trai mình đúng là đang xem phim hoạt hình, chính là bộ phim hoạt hình đang hot “Cừu vui vẻ và sói xám”, cho nên Cẩm Dương chỉ liếc mắt nhìn màn hình và Bạc Duệ đang ngồi ngay ngắn trên sofa, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.
Cẩm Dương tắm, lát sau đi ra, phim hoạt hình đã hết, lúc này Bạc Duệ mới chịu dời đôi mắt trong suốt như lưu ly khỏi màn hình, liếc thấy Cẩm Dương, bé liền đứng lên, ngoan ngoãn kêu: “Ba.”
Cẩm Dương “ừ” một tiếng, ngồi xuống sofa, thuận miệng hỏi con trai mình: “Hôm nay học được gì ở trường?”
Bạc Duệ ngồi xuống sofa theo Cẩm Dương, đầu nghiêng qua, miệng lầu bầu: “Ngỗng, ngỗng, ngỗn, khúc ca hướng trời, nước trắng xanh, cà rốt đỏ đỏ…”
Cẩm Dương cau mày, sửng sốt một hồi mới phản ứng được Bạc Duệ rốt cuộc đọc cái gì, nhịn cơn tức sửa lại cho Bạc Duệ.
Bạc Duệ là một đứa bé rất thông minh, Cẩm Dương chỉ sửa hai lần, bé không còn “nước trắng xanh, cà rốt đỏ đỏ” nữa.
Cẩm Dương nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, thời gian không còn sớm, đang định bảo Bạc Duệ đi ngủ.
Nhưng không biết Bạc Duệ chợt nhớ ra gì đó, leo xuống sofa, cầm cặp của mình, lấy điện thoại bên trong, chạy ton ton trở lại, leo lên sofa, làm xong, một tay chống cằm, một tay mở Wechat trong điện thoại, tìm người gần đó.
Cẩm Dương nhìn lướt qua con trai mình, hỏi: “Con đang làm gì?”
“Con tìm người mà con vừa gặp đã yêu.” Bạc Duệ không ngẩng đầu lên, trả lời.
Chỉ cần vị trí của Wechat không thay đổi là có thể giữ địa chỉ mãi.
Cho nên, Bạc Duệ vừa dứt lời, bé liền thấy một hình đại diện quen thuộc, lập tức hào hứng kêu lên: “Con tìm được rồi!”
Khi ngón tay Bạc Duệ dừng trên nút gửi lời mời kết bạn, bé đột nhiên dừng lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Cẩm Dương liếc màn hình điện thoại của con trai mình, thấy hình đại diện kia quả nhiên là khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm, mắt ngọc mày ngài, tinh thần tốt đẹp.
Cẩm Dương nghĩ lại cảnh tạm biệt chẳng vui vẻ gì trong tiệc rượu vừa rồi, tâm tình trở nên muộn phiền, quay đầu xem TV.
Đợi một hồi, Cẩm Dương thấy con trai mình nửa ngày cũng không có phản ứng, tùy ý hỏi: “Sao không add đi?”
Bạc Duệ ngước mắt lên chăm chú nhìn Cẩm Dương, nghiêm trang nói: “Con hơi căng thẳng, còn hơi ngại nữa.”
Cẩm Dương liếc mắt nhìn con trai, không bỏ mặc bé, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy con trai mình đúng là không có tiền đồ, thật mất mặt!
“Cẩm tiên sinh, anh về rồi?”
Cẩm Dương gật đầu, khi đổi giày ở cửa, nghe tiếng TV trong phòng khách, hỏi: “Bạc Duệ còn chưa ngủ?”
“Đúng vậy, Cẩm tiên sinh.” Người giúp việc cười ha ha bổ sung: “Bạc Duệ đang xem phim hoạt hình.”
Cẩm Dương gật đầu, nói: “Hôm nay phiền cô rồi, cô có thể tan việc về nhà.”
“Dạ, Cẩm tiên sinh.” Người giúp việc đáp, liền xoay người cầm túi xách, thay giày rời đi.
Người giúp việc đi rồi, Cẩm Dương mới đi vào phòng khách, đến gần, Cẩm Dương mới biết con trai mình đúng là đang xem phim hoạt hình, chính là bộ phim hoạt hình đang hot “Cừu vui vẻ và sói xám”, cho nên Cẩm Dương chỉ liếc mắt nhìn màn hình và Bạc Duệ đang ngồi ngay ngắn trên sofa, lập tức đi thẳng vào phòng ngủ.
Cẩm Dương tắm, lát sau đi ra, phim hoạt hình đã hết, lúc này Bạc Duệ mới chịu dời đôi mắt trong suốt như lưu ly khỏi màn hình, liếc thấy Cẩm Dương, bé liền đứng lên, ngoan ngoãn kêu: “Ba.”
Cẩm Dương “ừ” một tiếng, ngồi xuống sofa, thuận miệng hỏi con trai mình: “Hôm nay học được gì ở trường?”
Bạc Duệ ngồi xuống sofa theo Cẩm Dương, đầu nghiêng qua, miệng lầu bầu: “Ngỗng, ngỗng, ngỗn, khúc ca hướng trời, nước trắng xanh, cà rốt đỏ đỏ…”
Cẩm Dương cau mày, sửng sốt một hồi mới phản ứng được Bạc Duệ rốt cuộc đọc cái gì, nhịn cơn tức sửa lại cho Bạc Duệ.
Bạc Duệ là một đứa bé rất thông minh, Cẩm Dương chỉ sửa hai lần, bé không còn “nước trắng xanh, cà rốt đỏ đỏ” nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cẩm Dương nhìn đồng hồ, đã tám giờ rưỡi, thời gian không còn sớm, đang định bảo Bạc Duệ đi ngủ.
Nhưng không biết Bạc Duệ chợt nhớ ra gì đó, leo xuống sofa, cầm cặp của mình, lấy điện thoại bên trong, chạy ton ton trở lại, leo lên sofa, làm xong, một tay chống cằm, một tay mở Wechat trong điện thoại, tìm người gần đó.
Cẩm Dương nhìn lướt qua con trai mình, hỏi: “Con đang làm gì?”
“Con tìm người mà con vừa gặp đã yêu.” Bạc Duệ không ngẩng đầu lên, trả lời.
Chỉ cần vị trí của Wechat không thay đổi là có thể giữ địa chỉ mãi.
Cho nên, Bạc Duệ vừa dứt lời, bé liền thấy một hình đại diện quen thuộc, lập tức hào hứng kêu lên: “Con tìm được rồi!”
Khi ngón tay Bạc Duệ dừng trên nút gửi lời mời kết bạn, bé đột nhiên dừng lại, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Cẩm Dương liếc màn hình điện thoại của con trai mình, thấy hình đại diện kia quả nhiên là khuôn mặt của Lâm Thâm Thâm, mắt ngọc mày ngài, tinh thần tốt đẹp.
Cẩm Dương nghĩ lại cảnh tạm biệt chẳng vui vẻ gì trong tiệc rượu vừa rồi, tâm tình trở nên muộn phiền, quay đầu xem TV.
Đợi một hồi, Cẩm Dương thấy con trai mình nửa ngày cũng không có phản ứng, tùy ý hỏi: “Sao không add đi?”
Bạc Duệ ngước mắt lên chăm chú nhìn Cẩm Dương, nghiêm trang nói: “Con hơi căng thẳng, còn hơi ngại nữa.”
Cẩm Dương liếc mắt nhìn con trai, không bỏ mặc bé, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy con trai mình đúng là không có tiền đồ, thật mất mặt!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro