Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Lơ đãng hỏi han...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lâm Thâm Thâm vẫn rủ thấp tầm mắt, lặng im quỳ gối trước bia mộ, qua hồi lâu, Lâm Thâm Thâm mới lấy hết dũng khí, dần dần ngẩng đầu lên, nhìn hai tấm ảnh đen trắng khắc trên bia mộ.
Trong hình nhìn cha mẹ còn rất trẻ, mẹ mặc váy, chỗ cổ áo thắt một chiếc nơ con bướm, mái tóc xoăn tự nhiên được mẹ chải lên búi ở sau gáy, trên khuôn mặt cũng giống như cha, đều cười vô cùng xán lạn, lộ ra cả hàm răng trắng noãn.
"Thâm Thâm, tiểu bảo bối của cha, cha đến cứu con đây —— "
"Lâm Thâm Thâm, con đã làm bài xong chưa, tại sao đã chạy đến xem ti vi rồi?"
Cha từ mẫu nghiêm, gia đình hòa thuận.
Đó là bến cảng tốt đẹp nhất của cô.
Thế nhưng, hiện tại, chỗ dựa vĩ đại và ấm áp nhất phía sau cô, đã âm dương cách biệt với cô.
Lâm Thâm Thâm nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt không kìm được rơi xuống, tay của cô nắm chặt thành nắm đấm, tốn rất nhiều sức lực, mới khe khẽ lên tiếng nói: "Cha, mẹ, con đến thăm hai người đây..."
Dù biết rất rõ ràng, người đã chết, sẽ không có ý thức, nhưng vẫn có rất nhiều tâm sự muốn nói với người đã chết, tối hôm qua Lâm Thâm Thâm rõ ràng suy nghĩ rất nhiều lời để nói cho cha mẹ của mình, có tủi thân, khó khăn, có nhớ nhung, thế nhưng khi cô quỳ gối trước mộ của cha mẹ, cô lại phát hiện, mình không sao nói nên lời những lời mà mình đã nghĩ kĩ, trong miệng toàn nói ra những câu nói giả dối ——
Con rất khỏe, Viễn Ái cũng rất khỏe, quan hệ của hai bọn con bây giờ cực kì tốt, cha mẹ không cần lo lắng cho con, Viễn Ái đã trưởng thành, vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi tuổi, hiện tại đã là một nam tử hán, thằng bé chăm sóc con rất tốt...
Lâm Thâm Thâm nói, bỗng dưng không nói được nữa, chỉ cúi thấp đầu, không nói tiếng nào quỳ gối trước mộ, mãi cho đến khi mặt trời phương đông hoàn toàn dâng lên, treo trên bầu trời cao, Lâm Thâm Thâm mới đứng dậy từ trước ngôi mộ.
Cô cúi người thật sâu với ngôi mộ, nhìn bia mộ trong chốc lát, rồi quay người, xuống núi.
...
Đợi đến khi Lâm Thâm Thâm từ khu mộ ngoại thành trở lại thành phố, đã gần mười một giờ trưa, cô không chưa ăn sáng, thế nhưng không hề thấy đói, chẳng qua là cảm thấy cả người mỏi mệt trực tiếp trở về nhà.
Khi Lâm Thâm Thâm rót nước cho mình, cảm giác được phần bụng truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, cô nhíu nhíu mày lại, theo bản năng để chén nước xuống, đi vào nhà vệ sinh, cởi quần xuống, quả nhiên thấy vết màu đỏ sậm trên quần lót.
Lâm Thâm Thâm đứng dậy, đi vào phòng ngủ tìm đồ lót, tồi mới quay lại nhà vệ sinh thay, sau đó dán băng vệ sinh.
Cô làm xong tất cả, nhanh chóng bò lên giường, đắp chăn, yên tĩnh nằm đấy, đáy lòng yên lặng đếm thời gian, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, chưa đến năm phút, phần bụng đã truyền đến cảm giác đau đớn lan ra toàn thân.
Lâm Thâm Thâm ôm chăn, nằm trên giường thở hổn hển, làm dịu cơn đau bụng kinh của mình, vất vả lắm mới chịu được qua một trận, Lâm Thâm Thâm vừa định xoay người, đã nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên.
Lâm Thâm Thâm nhíu mày lại, ráng lê người ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy trên màn hình hiện tên của Cẩm Dương, Lâm Thâm Thâm không chần chờ nghe điện thoại.
Lâm Thâm Thâm còn chưa mở miệng nói chuyện, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói ưu nhã nhất quán của Cẩm Dương: "Ở đâu?"
Lâm Thâm Thâm vẫn rủ thấp tầm mắt, lặng im quỳ gối trước bia mộ, qua hồi lâu, Lâm Thâm Thâm mới lấy hết dũng khí, dần dần ngẩng đầu lên, nhìn hai tấm ảnh đen trắng khắc trên bia mộ.
Trong hình nhìn cha mẹ còn rất trẻ, mẹ mặc váy, chỗ cổ áo thắt một chiếc nơ con bướm, mái tóc xoăn tự nhiên được mẹ chải lên búi ở sau gáy, trên khuôn mặt cũng giống như cha, đều cười vô cùng xán lạn, lộ ra cả hàm răng trắng noãn.
"Thâm Thâm, tiểu bảo bối của cha, cha đến cứu con đây —— "
"Lâm Thâm Thâm, con đã làm bài xong chưa, tại sao đã chạy đến xem ti vi rồi?"
Cha từ mẫu nghiêm, gia đình hòa thuận.
Đó là bến cảng tốt đẹp nhất của cô.
Thế nhưng, hiện tại, chỗ dựa vĩ đại và ấm áp nhất phía sau cô, đã âm dương cách biệt với cô.
Lâm Thâm Thâm nghĩ đi nghĩ lại, nước mắt không kìm được rơi xuống, tay của cô nắm chặt thành nắm đấm, tốn rất nhiều sức lực, mới khe khẽ lên tiếng nói: "Cha, mẹ, con đến thăm hai người đây..."
Dù biết rất rõ ràng, người đã chết, sẽ không có ý thức, nhưng vẫn có rất nhiều tâm sự muốn nói với người đã chết, tối hôm qua Lâm Thâm Thâm rõ ràng suy nghĩ rất nhiều lời để nói cho cha mẹ của mình, có tủi thân, khó khăn, có nhớ nhung, thế nhưng khi cô quỳ gối trước mộ của cha mẹ, cô lại phát hiện, mình không sao nói nên lời những lời mà mình đã nghĩ kĩ, trong miệng toàn nói ra những câu nói giả dối ——
Con rất khỏe, Viễn Ái cũng rất khỏe, quan hệ của hai bọn con bây giờ cực kì tốt, cha mẹ không cần lo lắng cho con, Viễn Ái đã trưởng thành, vừa mới trải qua sinh nhật hai mươi tuổi, hiện tại đã là một nam tử hán, thằng bé chăm sóc con rất tốt...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Thâm Thâm nói, bỗng dưng không nói được nữa, chỉ cúi thấp đầu, không nói tiếng nào quỳ gối trước mộ, mãi cho đến khi mặt trời phương đông hoàn toàn dâng lên, treo trên bầu trời cao, Lâm Thâm Thâm mới đứng dậy từ trước ngôi mộ.
Cô cúi người thật sâu với ngôi mộ, nhìn bia mộ trong chốc lát, rồi quay người, xuống núi.
...
Đợi đến khi Lâm Thâm Thâm từ khu mộ ngoại thành trở lại thành phố, đã gần mười một giờ trưa, cô không chưa ăn sáng, thế nhưng không hề thấy đói, chẳng qua là cảm thấy cả người mỏi mệt trực tiếp trở về nhà.
Khi Lâm Thâm Thâm rót nước cho mình, cảm giác được phần bụng truyền đến cảm giác đau đớn quen thuộc, cô nhíu nhíu mày lại, theo bản năng để chén nước xuống, đi vào nhà vệ sinh, cởi quần xuống, quả nhiên thấy vết màu đỏ sậm trên quần lót.
Lâm Thâm Thâm đứng dậy, đi vào phòng ngủ tìm đồ lót, tồi mới quay lại nhà vệ sinh thay, sau đó dán băng vệ sinh.
Cô làm xong tất cả, nhanh chóng bò lên giường, đắp chăn, yên tĩnh nằm đấy, đáy lòng yên lặng đếm thời gian, quả nhiên không ngoài dự liệu của cô, chưa đến năm phút, phần bụng đã truyền đến cảm giác đau đớn lan ra toàn thân.
Lâm Thâm Thâm ôm chăn, nằm trên giường thở hổn hển, làm dịu cơn đau bụng kinh của mình, vất vả lắm mới chịu được qua một trận, Lâm Thâm Thâm vừa định xoay người, đã nghe thấy điện thoại di động của mình vang lên.
Lâm Thâm Thâm nhíu mày lại, ráng lê người ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động, nhìn thấy trên màn hình hiện tên của Cẩm Dương, Lâm Thâm Thâm không chần chờ nghe điện thoại.
Lâm Thâm Thâm còn chưa mở miệng nói chuyện, bên kia điện thoại đã truyền đến giọng nói ưu nhã nhất quán của Cẩm Dương: "Ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro