Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Năm lần bảy lượ...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cẩm Dương đứng bên giường nhìn trong chốc lát, khẽ thở dài một hơi, quần áo cũng không cởi, trực tiếp nằm lên giường, sau đó vươn tay, thò vào trong chăn, tìm kiếm một hồi, tìm được vạt áo của Lâm Thâm Thâm.
Cơ thể Lâm Thâm Thâm co ro, đột nhiên như thế, theo bản năng giơ tay lên, bắt lấy tay Cẩm Dương.
Đối mặt với Lâm Thâm Thâm ngăn cản, bàn tay Cẩm Dương không hề do dự, xe nhẹ đường quen đặt tay lên bụng cô, không hề nhúc nhích.
Bàn tay của Cẩm Dương trùm lên hơn nửa bụng cô, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay anh xuyên qua làn da hơi lạnh của cô, dần dần thấm trong cơ thể của cô.
Bụng dưới vốn vừa đau vừa tê, dưới nhiệt độ như vậy, chậm rãi trở nên thư thái.
Lâm Thâm Thâm bởi vì đau đớn mà cơ thể cuộn lại, theo thời gian dần trôi qua mà đôi mày nhíu chặt dần giãn ra.
Cả người không nhịn được lười biếng giật giật tay chân, đầu cũng nhẹ nhàng giật giật, tìm một tư thế thoải mái trên gối đầu.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, Lâm Thâm Thâm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Một cánh tay của anh chống đầu, dung nhan đường cong hoàn mỹ, trầm tĩnh mà lóa mắt, làn mi dài và dày tạo thành bóng râm ở trên khuôn mặt anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất tùy ý mỏng manh, mấy chiếc cúc trên áo đã cởi ra, lộ ra xương quai xanh gợi cảm tinh xảo, đeo một chiếc dây chuyền bạc đơn giản.
Thật ra có rất ít đàn ông đeo dây chuyền bạc, nhưng đeo ở trên người anh, không có vẻ nữ tính, mà ngược lại nhìn rất vừa.
Lâm Thâm Thâm biết người đàn ông này, ngoại hình kinh người, thế nhưng nếu nhìn kỹ, cô lại phát hiện, vẻ đẹp của anh còn khiến lòng người rung động.
Cho dù lúc này trên khuôn mặt anh không có vẻ mặt gì nhiều, thế nhưng lại đủ khiến người ta thần hồn điên đảo.
Lâm Thâm Thâm nhất thời không kìm được, nhìn si mê.
Hình như Cẩm Dương chú ý tới ánh mắt của Lâm Thâm Thâm, làn mi dài hơi giật giật, đôi mắt đen nhánh chậm rãi rơi vào trên khuôn mặt Lâm Thâm Thâm.
Trước giờ Lâm Thâm Thâm chưa từng nhìn chằm chằm một người đến thất thần như vậy, khi cô tiếp xúc với ánh mắt của Cẩm Dương, cả người liền mang theo vài phần ngượng ngùng, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Đôi mắt đen như mực của Lâm Thâm Thâm chớp chớp, di chuyển ánh mắt, thế nhưng Cẩm Dương vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt không hề suy suyển.
Đáy mắt anh hiện lên ánh sáng thâm thúy, giống như hang sâu không thấy đáy, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, khiến người ta không kìm lòng được.
Cho dù Lâm Thâm Thâm không nhìn tới anh, nhưng vẫn cảm giác mình như thể bị ánh mắt của anh nhìn đến nỗi trên người xuất hiện hai cái lỗ, trong lòng không kìm được nóng lên, trong mũi hừ nhẹ một cái, rôi quay đầu đi, âm điệu ngạo mạn mà thanh thúy: "Cẩm Dương, có phải anh cảm thấy tôi vô cùng xinh đẹp hay không?"
Cẩm Dương không ngờ Lâm Thâm Thâm đột nhiên lại nói chuyện, trong lúc nhất thời cả người có vẻ hơi giật mình, ánh mắt nhìn qua Lâm Thâm Thâm, không di chuyển chút nào.
Lâm Thâm Thâm không hề thẹn thùng, ngược lại còn chìa mặt mình về phía Cẩm Dương, sau đó nghiêng má phải bốn mươi lăm độ cho Cẩm Dương nhìn, dõng dạc mở miệng, nói: "Góc này của tôi là đẹp nhất, nếu như anh muốn nhìn, bản cô nương sẽ để cho anh nhìn miễn phí đến đủ thì thôi."
Cẩm Dương đứng bên giường nhìn trong chốc lát, khẽ thở dài một hơi, quần áo cũng không cởi, trực tiếp nằm lên giường, sau đó vươn tay, thò vào trong chăn, tìm kiếm một hồi, tìm được vạt áo của Lâm Thâm Thâm.
Cơ thể Lâm Thâm Thâm co ro, đột nhiên như thế, theo bản năng giơ tay lên, bắt lấy tay Cẩm Dương.
Đối mặt với Lâm Thâm Thâm ngăn cản, bàn tay Cẩm Dương không hề do dự, xe nhẹ đường quen đặt tay lên bụng cô, không hề nhúc nhích.
Bàn tay của Cẩm Dương trùm lên hơn nửa bụng cô, nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay anh xuyên qua làn da hơi lạnh của cô, dần dần thấm trong cơ thể của cô.
Bụng dưới vốn vừa đau vừa tê, dưới nhiệt độ như vậy, chậm rãi trở nên thư thái.
Lâm Thâm Thâm bởi vì đau đớn mà cơ thể cuộn lại, theo thời gian dần trôi qua mà đôi mày nhíu chặt dần giãn ra.
Cả người không nhịn được lười biếng giật giật tay chân, đầu cũng nhẹ nhàng giật giật, tìm một tư thế thoải mái trên gối đầu.
Trong lúc lơ đãng ngẩng đầu, Lâm Thâm Thâm liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Một cánh tay của anh chống đầu, dung nhan đường cong hoàn mỹ, trầm tĩnh mà lóa mắt, làn mi dài và dày tạo thành bóng râm ở trên khuôn mặt anh.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng rất tùy ý mỏng manh, mấy chiếc cúc trên áo đã cởi ra, lộ ra xương quai xanh gợi cảm tinh xảo, đeo một chiếc dây chuyền bạc đơn giản.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật ra có rất ít đàn ông đeo dây chuyền bạc, nhưng đeo ở trên người anh, không có vẻ nữ tính, mà ngược lại nhìn rất vừa.
Lâm Thâm Thâm biết người đàn ông này, ngoại hình kinh người, thế nhưng nếu nhìn kỹ, cô lại phát hiện, vẻ đẹp của anh còn khiến lòng người rung động.
Cho dù lúc này trên khuôn mặt anh không có vẻ mặt gì nhiều, thế nhưng lại đủ khiến người ta thần hồn điên đảo.
Lâm Thâm Thâm nhất thời không kìm được, nhìn si mê.
Hình như Cẩm Dương chú ý tới ánh mắt của Lâm Thâm Thâm, làn mi dài hơi giật giật, đôi mắt đen nhánh chậm rãi rơi vào trên khuôn mặt Lâm Thâm Thâm.
Trước giờ Lâm Thâm Thâm chưa từng nhìn chằm chằm một người đến thất thần như vậy, khi cô tiếp xúc với ánh mắt của Cẩm Dương, cả người liền mang theo vài phần ngượng ngùng, đột nhiên lấy lại tinh thần.
Đôi mắt đen như mực của Lâm Thâm Thâm chớp chớp, di chuyển ánh mắt, thế nhưng Cẩm Dương vẫn nhìn cô chăm chú, ánh mắt không hề suy suyển.
Đáy mắt anh hiện lên ánh sáng thâm thúy, giống như hang sâu không thấy đáy, rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, khiến người ta không kìm lòng được.
Cho dù Lâm Thâm Thâm không nhìn tới anh, nhưng vẫn cảm giác mình như thể bị ánh mắt của anh nhìn đến nỗi trên người xuất hiện hai cái lỗ, trong lòng không kìm được nóng lên, trong mũi hừ nhẹ một cái, rôi quay đầu đi, âm điệu ngạo mạn mà thanh thúy: "Cẩm Dương, có phải anh cảm thấy tôi vô cùng xinh đẹp hay không?"
Cẩm Dương không ngờ Lâm Thâm Thâm đột nhiên lại nói chuyện, trong lúc nhất thời cả người có vẻ hơi giật mình, ánh mắt nhìn qua Lâm Thâm Thâm, không di chuyển chút nào.
Lâm Thâm Thâm không hề thẹn thùng, ngược lại còn chìa mặt mình về phía Cẩm Dương, sau đó nghiêng má phải bốn mươi lăm độ cho Cẩm Dương nhìn, dõng dạc mở miệng, nói: "Góc này của tôi là đẹp nhất, nếu như anh muốn nhìn, bản cô nương sẽ để cho anh nhìn miễn phí đến đủ thì thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro