Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Quả xoài có độc...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương tới nhận bánh gatô, vừa lúc Lục Tương Nghi và mấy người bạn có quan hệ không tệ với mình cũng đi tới.
Thật ra Lâm Thâm Thâm cũng chẳng làm gì, tính cách của mỗi người phụ nữ đều có chút dở hơi, dở hơi của Lâm Thâm Thâm chính là cô có chút bắt bẻ rất nhỏ đối với bánh gatô, cho nên khi cô và Cẩm Dương cùng đi đến cắt bánh gatô, Cẩm Dương đưa cho một phần bánh gato hơi to, Lâm Thâm Thâm lắc đầu, nói: "Kem hơi nhiều, ăn không tốt cho dạ dày."
Cẩm Dương thì tự nhiên để miếng bánh gatô đó xuống, tiếp tục chọn một miếng khác: "Hoa quả trên miếng bánh gatô này hơi ít..."
Lâm Thâm Thâm bắt bẻ nói một câu, rồi ngẩng đầu, nhìn quanh một vòng các đĩa bánh gato, cuối cùng chọn một miếng bánh gato không lớn không nhỏ, hoa quả bơ đều vừa phải.
Cẩm Dương cầm miếng bánh đó lên, còn thuận miệng hỏi Lâm Thâm Thâm một câu: "Miếng này?"
"Ừm." Lâm Thâm Thâm khẽ gật đầu, giơ tay lên, nhận lấy: "Miếng này có kem và hoa quả vưa đủ, ăn sẽ không bị ngấy, cũng sẽ không bị hoa quả khiến cho hơi chua, bắt đầu ăn sẽ không cảm thấy khó chịu."
"A ~ "
Lâm Thâm Thâm vừa nói dứt lời, Lục Tương Nghi đi đến nhận bánh gato lại đột nhiên cười khẽ một tiếng, tiếng cười khẽ của cô ta mặc dù rất nhẹ, nhưng mọi người lại nghe thấy rõ ràng, ý trào phúng trong đó vô cùng rõ ràng.
Thật ra chuyện bắt bẻ bánh gatô, không phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng Lục Tương Nghi cười khẩy như vậy, khiến Lâm Thâm Thâm có vẻ vô cùng khó tính.
Trong lòng Lâm Thâm Thâm lập tức hơi nổi giận, cô theo bản năng ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Tương Nghi.
Lục Tương Nghi thì lại tỏ ra rất bình tĩnh cầm một miếng bánh gatô, không hề nhìn sang Lâm Thâm Thâm, cùng chị em của mình đi đến cái bàn cách đó không xa, sau đó ưu nhã ngồi xuống.
Bên cạnh bàn đó đã có không thích đàn ông đang ngồi, từ trước đến nay Lục Tương Nghi thích dính dáng đến đàn ông, cho nên cô ta ngồi xuống, liền cắn nĩa, trên mặt mang nụ cười e dè mà ngọt ngào, khách khí chào hỏi những người đàn ông đó.
Ngoại hình của Lục Tương Nghi rất xinh đẹp, đàn ông đều là động vật thị giác, cho nên đối với một cô gái xinh đẹp như này, dĩ nhiên không hề lạnh nhạt, cho nên chưa được một lúc, Lục Tương Nghi đã bắt đầu trò chuyện hào hứng với mấy người đàn ông.
Lục Tương Nghi một bên là chị em của mình, một bên là hai cái ghế không, gần đó là một người đàn ông đi giày da, không biết người đàn ông đó nói gì với Lục Tương Nghi, Lục Tương Nghi nghiêng người nhìn vào điện thoại của người đàn ông.
Từ trước đến nay Lục Tương Nghi rất chú trọng hình tượng của mình trước mặt đàn ông, mông của cô ta còn ngồi vững vàng trên ghế, chỉ là eo hơi nghiêng về phía trước, một tay chống trên mặt bàn, giữ cằm mình, duy trì cân bằng của cơ thể mình.
Tư thế như vậy, nhìn cô ta vô cùng thướt tha, vũ mị phong tình.
Vừa rồi Lục Tương Nghi "A ~" một tiếng với Lâm Thâm Thâm, Cẩm Dương nghe thấy rõ ràng, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc này nhìn thấy Lục Tương Nghi vừa mới ngồi xuống không lâu, đã trò chuyện sôi nổi với người khác, liền không hề cầm đĩa nữa, đi về phía bàn mà Lục Tương Nghi đang ngồi.
Lâm Thâm Thâm có chút không rõ ý đồ của Cẩm Dương, dù cô vô cùng chán ghét Lục Tương Nghi, nhưng vẫn đi theo.
Khi Lâm Thâm Thâm và Cẩm Dương tới nhận bánh gatô, vừa lúc Lục Tương Nghi và mấy người bạn có quan hệ không tệ với mình cũng đi tới.
Thật ra Lâm Thâm Thâm cũng chẳng làm gì, tính cách của mỗi người phụ nữ đều có chút dở hơi, dở hơi của Lâm Thâm Thâm chính là cô có chút bắt bẻ rất nhỏ đối với bánh gatô, cho nên khi cô và Cẩm Dương cùng đi đến cắt bánh gatô, Cẩm Dương đưa cho một phần bánh gato hơi to, Lâm Thâm Thâm lắc đầu, nói: "Kem hơi nhiều, ăn không tốt cho dạ dày."
Cẩm Dương thì tự nhiên để miếng bánh gatô đó xuống, tiếp tục chọn một miếng khác: "Hoa quả trên miếng bánh gatô này hơi ít..."
Lâm Thâm Thâm bắt bẻ nói một câu, rồi ngẩng đầu, nhìn quanh một vòng các đĩa bánh gato, cuối cùng chọn một miếng bánh gato không lớn không nhỏ, hoa quả bơ đều vừa phải.
Cẩm Dương cầm miếng bánh đó lên, còn thuận miệng hỏi Lâm Thâm Thâm một câu: "Miếng này?"
"Ừm." Lâm Thâm Thâm khẽ gật đầu, giơ tay lên, nhận lấy: "Miếng này có kem và hoa quả vưa đủ, ăn sẽ không bị ngấy, cũng sẽ không bị hoa quả khiến cho hơi chua, bắt đầu ăn sẽ không cảm thấy khó chịu."
"A ~ "
Lâm Thâm Thâm vừa nói dứt lời, Lục Tương Nghi đi đến nhận bánh gato lại đột nhiên cười khẽ một tiếng, tiếng cười khẽ của cô ta mặc dù rất nhẹ, nhưng mọi người lại nghe thấy rõ ràng, ý trào phúng trong đó vô cùng rõ ràng.
Thật ra chuyện bắt bẻ bánh gatô, không phải là chuyện vô cùng nghiêm trọng, thế nhưng Lục Tương Nghi cười khẩy như vậy, khiến Lâm Thâm Thâm có vẻ vô cùng khó tính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Lâm Thâm Thâm lập tức hơi nổi giận, cô theo bản năng ngẩng đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Lục Tương Nghi.
Lục Tương Nghi thì lại tỏ ra rất bình tĩnh cầm một miếng bánh gatô, không hề nhìn sang Lâm Thâm Thâm, cùng chị em của mình đi đến cái bàn cách đó không xa, sau đó ưu nhã ngồi xuống.
Bên cạnh bàn đó đã có không thích đàn ông đang ngồi, từ trước đến nay Lục Tương Nghi thích dính dáng đến đàn ông, cho nên cô ta ngồi xuống, liền cắn nĩa, trên mặt mang nụ cười e dè mà ngọt ngào, khách khí chào hỏi những người đàn ông đó.
Ngoại hình của Lục Tương Nghi rất xinh đẹp, đàn ông đều là động vật thị giác, cho nên đối với một cô gái xinh đẹp như này, dĩ nhiên không hề lạnh nhạt, cho nên chưa được một lúc, Lục Tương Nghi đã bắt đầu trò chuyện hào hứng với mấy người đàn ông.
Lục Tương Nghi một bên là chị em của mình, một bên là hai cái ghế không, gần đó là một người đàn ông đi giày da, không biết người đàn ông đó nói gì với Lục Tương Nghi, Lục Tương Nghi nghiêng người nhìn vào điện thoại của người đàn ông.
Từ trước đến nay Lục Tương Nghi rất chú trọng hình tượng của mình trước mặt đàn ông, mông của cô ta còn ngồi vững vàng trên ghế, chỉ là eo hơi nghiêng về phía trước, một tay chống trên mặt bàn, giữ cằm mình, duy trì cân bằng của cơ thể mình.
Tư thế như vậy, nhìn cô ta vô cùng thướt tha, vũ mị phong tình.
Vừa rồi Lục Tương Nghi "A ~" một tiếng với Lâm Thâm Thâm, Cẩm Dương nghe thấy rõ ràng, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, lúc này nhìn thấy Lục Tương Nghi vừa mới ngồi xuống không lâu, đã trò chuyện sôi nổi với người khác, liền không hề cầm đĩa nữa, đi về phía bàn mà Lục Tương Nghi đang ngồi.
Lâm Thâm Thâm có chút không rõ ý đồ của Cẩm Dương, dù cô vô cùng chán ghét Lục Tương Nghi, nhưng vẫn đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro