Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Yêu cô không th...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"... làm tình nhân của anh một năm, một năm sau, anh sẽ để xí nghiệp Lâm thị của em cải tử hồi sinh."
Cẩm Dương nói cực kỳ rõ ràng ý của mình.
Nói dễ nghe, cô là tình nhân của anh, nói khó nghe, cô dùng thân thể của mình để đổi lấy lợi ích.
Không danh không phận, là trò chơi của anh.
Lâm Thâm Thâm nhìn Cẩm Dương, cô nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, hoàn toàn che giấu nỗi buồn lóe lên trong mắt, không để lộ ra bất kỳ đầu mối nào.
Cô giữ vẻ điềm tĩnh, một lúc lâu sau, cô lại nâng mi mắt lên lần nữa, ánh mắt trầm tĩnh, là dáng vẻ Lâm Thâm Thâm đao súng không vào giống mọi khi mà Cẩm Dương quen thuộc.
Ánh mắt của cô điềm tĩnh như hồ nước, bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào, ưu nhã gật đầu với anh, sau đó mới mở miệng, giọng điệu bình thản như người trong cuộc không phải là cô: " Được, em đồng ý với anh."
Thật ra Cẩm Dương làm như vậy, là đã tự tìm lối thoát cho quan hệ của bọn họ.
Anh dùng hợp đồng, để che giấu chút tự ái còn sót lại của mình, nhưng không ngờ, cô còn bình tĩnh hơn cả anh.
Trong lòng Cẩm Dương lập tức có cảm giác bị thất bại.
Khoảng khắc đó, trên khuôn mặt của anh bao phủ một tầng giận dữ, khóe môi nhếch lên theo thói quen, dùng giọng mũi phát ra tiếng cười khẽ giễu cợt, sau đó anh rút tập hợp đồng từ trong túi hồ sơ ra, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cứ như vậy cầm bút ký tên mình vào, rồng bay phượng múa ký xuống hai chữ to.
Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm nhìn hai chữ "Cẩm Dương" xuất hiện trên tờ hợp đồng, cô thở ra một hơi dài, sau đó nhận lấy chiếc bút ký từ trong tay Cẩm Dương, cũng ký tên mình xuống.
Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm ký tên mình xuống bên cạnh tên anh xong, anh mới lạnh lùng rút một tờ hợp đồng ra, sau đó đứng lên, không thèm nói năng câu gì, xoay người rời đi thẳng.
Sau khi đi ra khỏi nhà trọ của Lâm Thâm Thâm, Cẩm Dương đứng ở trên hành lang, mắt nhìn chằm chằm vào tờ hợp đồng trong tay, biểu tình lập tức thay đổi nhanh chóng.
Anh biết, con người có thể sai, nhưng không thể lặp lại cùng một sai lầm lần nữa.
Tuy nhiên, vừa rồi anh đã lại phạm vào một sai lầm… vì Lâm Thâm Thâm.
Anh biết rõ cô không nhớ mình, nhưng anh vẫn chọn lối sống gắn kết hai người lại với nhau.
Bởi vì, anh không tìm được lý do thuyết phục mình buông tay.
Bởi vì, trong lòng anh gầm thét với mình rằng, sáu năm trời mày cũng chờ được, tại sao bây giờ lại muốn buông tay?
Đúng vậy, sáu năm qua, anh luôn trông giữ một tòa thành trống không, chờ một người xưa cũ. Sáu năm, nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, anh lặng lẽ liếm vết thương lòng một mình, chịu đựng nỗi cô đơn, khó khăn lắm mới chờ được đến khi cô xuất hiện, sau khi gặp lại, anh nghĩ tới nghĩ lui, nhưng lại nhận ra, chuyện duy nhất mình có thể làm, chính là yêu cô ——không tha!
Cẩm Dương chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Thâm Thâm, em nhìn anh đi, một lần thôi cũng được, anh nhớ em..."
"Dù cho thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng thời gian của anh vẫn luôn dừng lại ở lần đầu tiên gặp em."
"Một năm, một năm, em dùng một năm để khiến xí nghiệp Lâm thị phát triển nhanh chóng, mà anh dùng một năm này, cướp đi trái tim của em!"
...
Bên trong nhà trọ, sau khi Cẩm Dương rời đi, để lại một mình Lâm Thâm Thâm, cô lặng lẽ ngồi ở trong phòng ngủ.
Qua một lúc lâu sau, Lâm Thâm Thâm mới chậm rãi đứng lên, từ từ đi tới trước chiếc tủ cạnh đầu giường, mở ngăn kéo ra, lấy ra chiếc hộp sắt bán đảo tinh xảo ở trong ngăn kéo.
Có một chiếc khóa vàng nhỏ móc ở trên đó, cô lấy chìa khóa ra, mở chiếc hộp sắt bán đảo, trong đó có mấy tấm thiệp, còn cả đồng 5 tệ.
"... làm tình nhân của anh một năm, một năm sau, anh sẽ để xí nghiệp Lâm thị của em cải tử hồi sinh."
Cẩm Dương nói cực kỳ rõ ràng ý của mình.
Nói dễ nghe, cô là tình nhân của anh, nói khó nghe, cô dùng thân thể của mình để đổi lấy lợi ích.
Không danh không phận, là trò chơi của anh.
Lâm Thâm Thâm nhìn Cẩm Dương, cô nhẹ nhàng rũ mi mắt xuống, hoàn toàn che giấu nỗi buồn lóe lên trong mắt, không để lộ ra bất kỳ đầu mối nào.
Cô giữ vẻ điềm tĩnh, một lúc lâu sau, cô lại nâng mi mắt lên lần nữa, ánh mắt trầm tĩnh, là dáng vẻ Lâm Thâm Thâm đao súng không vào giống mọi khi mà Cẩm Dương quen thuộc.
Ánh mắt của cô điềm tĩnh như hồ nước, bình tĩnh không có bất kỳ gợn sóng nào, ưu nhã gật đầu với anh, sau đó mới mở miệng, giọng điệu bình thản như người trong cuộc không phải là cô: " Được, em đồng ý với anh."
Thật ra Cẩm Dương làm như vậy, là đã tự tìm lối thoát cho quan hệ của bọn họ.
Anh dùng hợp đồng, để che giấu chút tự ái còn sót lại của mình, nhưng không ngờ, cô còn bình tĩnh hơn cả anh.
Trong lòng Cẩm Dương lập tức có cảm giác bị thất bại.
Khoảng khắc đó, trên khuôn mặt của anh bao phủ một tầng giận dữ, khóe môi nhếch lên theo thói quen, dùng giọng mũi phát ra tiếng cười khẽ giễu cợt, sau đó anh rút tập hợp đồng từ trong túi hồ sơ ra, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, cứ như vậy cầm bút ký tên mình vào, rồng bay phượng múa ký xuống hai chữ to.
Cẩm Dương.
Lâm Thâm Thâm nhìn hai chữ "Cẩm Dương" xuất hiện trên tờ hợp đồng, cô thở ra một hơi dài, sau đó nhận lấy chiếc bút ký từ trong tay Cẩm Dương, cũng ký tên mình xuống.
Cẩm Dương nhìn Lâm Thâm Thâm ký tên mình xuống bên cạnh tên anh xong, anh mới lạnh lùng rút một tờ hợp đồng ra, sau đó đứng lên, không thèm nói năng câu gì, xoay người rời đi thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi đi ra khỏi nhà trọ của Lâm Thâm Thâm, Cẩm Dương đứng ở trên hành lang, mắt nhìn chằm chằm vào tờ hợp đồng trong tay, biểu tình lập tức thay đổi nhanh chóng.
Anh biết, con người có thể sai, nhưng không thể lặp lại cùng một sai lầm lần nữa.
Tuy nhiên, vừa rồi anh đã lại phạm vào một sai lầm… vì Lâm Thâm Thâm.
Anh biết rõ cô không nhớ mình, nhưng anh vẫn chọn lối sống gắn kết hai người lại với nhau.
Bởi vì, anh không tìm được lý do thuyết phục mình buông tay.
Bởi vì, trong lòng anh gầm thét với mình rằng, sáu năm trời mày cũng chờ được, tại sao bây giờ lại muốn buông tay?
Đúng vậy, sáu năm qua, anh luôn trông giữ một tòa thành trống không, chờ một người xưa cũ. Sáu năm, nói dài thì không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, anh lặng lẽ liếm vết thương lòng một mình, chịu đựng nỗi cô đơn, khó khăn lắm mới chờ được đến khi cô xuất hiện, sau khi gặp lại, anh nghĩ tới nghĩ lui, nhưng lại nhận ra, chuyện duy nhất mình có thể làm, chính là yêu cô ——không tha!
Cẩm Dương chậm rãi nhắm hai mắt lại, nhẹ giọng nói: "Thâm Thâm, em nhìn anh đi, một lần thôi cũng được, anh nhớ em..."
"Dù cho thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng thời gian của anh vẫn luôn dừng lại ở lần đầu tiên gặp em."
"Một năm, một năm, em dùng một năm để khiến xí nghiệp Lâm thị phát triển nhanh chóng, mà anh dùng một năm này, cướp đi trái tim của em!"
...
Bên trong nhà trọ, sau khi Cẩm Dương rời đi, để lại một mình Lâm Thâm Thâm, cô lặng lẽ ngồi ở trong phòng ngủ.
Qua một lúc lâu sau, Lâm Thâm Thâm mới chậm rãi đứng lên, từ từ đi tới trước chiếc tủ cạnh đầu giường, mở ngăn kéo ra, lấy ra chiếc hộp sắt bán đảo tinh xảo ở trong ngăn kéo.
Có một chiếc khóa vàng nhỏ móc ở trên đó, cô lấy chìa khóa ra, mở chiếc hộp sắt bán đảo, trong đó có mấy tấm thiệp, còn cả đồng 5 tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro