Hợp Đồng Tình Nhân Của Người Thừa Kế: Yêu Mãi Không Tha
Yêu hậu độc ác...
Diệp Phi Dạ
2024-10-05 10:26:55
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông trước mặt cô ta vùi cả khuôn mặt vào trước ngực của cô ta, làm Lâm Thâm Thâm không phân biệt được đối phương là ai, chỉ là nhừng quần áo của anh ta nhìn vẫn được coi là chỉnh tể, một tay vòng qua eo của Lục Tương Nghi, một tay luồn vào trong váy của Lục Tương Nghi...
Hình ảnh đó hương diễm biết bao nhiêu?
Lục Tương Nghi, nghe tên thì văn văn tĩnh tĩnh, vẻ ngoài cũng giống như cái tên, nhìn băng thanh ngọc khiết, mặc dù nhìn không sáng chói rực rỡ như Lâm Thâm Thâm, nhưng cô ta lại mang đến cho người ta cảm giác thanh nhã, xuất trần thoát tục giống như là một đóa hoa sen trắng.
Ở trong giới kinh doanh của thành Bắc Kinh này, danh tiếng của Lục Tương Nghi cũng được coi là cực kỳ tốt, cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ nhu nhu nhược nhược, yếu đuối lại hiền lành, với lại chưa bao giờ mâu thuẫn xích mích với người khác, không giống như Lâm Thâm Thâm, lúc nào cũng không vòng vo quanh co, ngang ngược nóng tính.
Thậm chí, có người còn nói, Lục Tương Nghi là người đáng lấy làm vợ nhất trong số các danh viện.
Hai người bên ngoài ban công mải mê với niềm vui của mình, không biết chuyện mình trộm tình đang bị người theo dõi, vẫn chìm đắm trong niềm vui xác thịt, mang theo bầu không khí hương sắc ngào ngạt.
"Oh... thoải mái quá... Nhanh lên đi..." Lục Tương Nghi ngẩng cao đầu đên, giống như đang tận hưởng khoái cảm chóng vánh này, nói cô ta muốn bao nhiêu lẳng lơ, thì có bấy nhiêu lẳng lơ.
Người đàn ông kia nghe thấy Lục Tương Nghi nói như vậy, thấp giọng cười hai tiếng, sau đó tiếng rên rỉ Lục Tương Nghi phát ra từ trong miệng lạ càng lẳng lơ hơn: "A... uhm... ừ..."
Lâm Thâm Thâm là người mặt dày nổi tiếng, lời nói và hành động tràn đầy hơi thở của nữ lưu manh. Không cần đi đâu xa, cứ lấy chuyện lúc trước cô dây dưa với Cẩm Dương, tuổi còn trẻ, đã biết chủ dộng trộm nụ hôn đầu của người ta.
Nhưng vào giờ phút này, những tiếng rên rỉ và hình ảnh nóng bỏng ngoài ban công kia, khiến cho người mặt dày như Lâm Thâm Thâm phải xấu hổ quay mặt đi, trên mặt cũng không nhịn được đỏ ửng vì xấu hổ, trong lòng cô châm chọc nghĩ: Chỉ hận không thể công bố cảnh tượng trước mắt này ra ngoài, để mọi người vây xem, nhìn xem Lục Tương Nghi luôn được người khen không dứt miệng kia là loại mặt hàng như thế nào!
Từ đầu đến cuối người đàn ông kia đều không cởi quần áo ra, anh ta chỉ đưa tay luồn vào trong vạt váy của cô ta, mang cô ta lên cao triều. Anh ta từ từ rút tay ra, từ ánh sáng mờ ảo bên ngoài ban công, Lâm Thâm Thâm nhìn thấy trên đầu ngón tay của người đàn ông kia bị lớp chất lỏng màu trắng ngà bao phủ.
Người đàn ông cười khẩy, đưa tay tới trước mặt Lục Tương Nghi, thở dài nói: “Bây giờ không có nước rửa ray, em có khăn giấy không?"
"Khăn giấy để làm gì?" Lục Tương Nghi liếc nhìn người đàn ông, nằm lấy bàn tay của người đàn ông đó, lè lưỡi ra, liếm từng chút từng chút lớp chất lỏng bên dưới người mình dính đầy trên đầu bàn tay của người đàn ông kia.
Vừa liếm, cô ta vừa ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nhìn thấy có thứ gì đó khó có thể diễn tả thành lời dâng trào trong mắt người đàn ông.
Người đàn ông đột nhiên rút tay ra, cúi đầu ép đến gần cô ta, cuồng nhiệt hôn xuống, nói bằng giọng khàn khàn bị nhuốm đầy dục vọng: "Tiểu yêu tinh, anh không nhịn được..."
"Đừng mà... em không thể biến mất tăm trong một thời gian dài ở trong bữa tiệc rượu này được, chờ lát nữa bà nội không nhìn thấy em đâu, sẽ nghĩ em không hiểu chuyện, đêm khuya về nhà lại trách mắng em, vì vậy anh cố chịu đựng thêm lát nữa đi, chờ tiệc rượu kết thúc, em sẽ qua chỗ anh, có được không?" Lục Tương Nghi nũng nịu nói.
Lâm Thâm Thâm nghe thấy mà rùng cả mình, da gà nổi chằng chịt toàn thân.
Người đàn ông kia như tận hưởng sự nũng nịu của Lục Tương Nghi, thấp giọng bật cười, nhìn có vẻ rất thích thú, sau đó quyến luyến hôn lên môi Lục Tương Nghi, rồi mới ghét bên tai cô ta, nói: "Được rồi, tối nay anh sẽ chờ em, nhìn xem anh có giết chết em hay không!"
"Ghét ——" Lục Tương Nghi nâng tay lên, giả vờ xấu hổ, nện nhẹ lên người người đàn ông kia, sau đó ngẩng đầu lên, hôn lên má của người đàn ông: "Được rồi, anh đi vào trước đi, em sẽ vào sau."
“Ừ, buổi tối gặp."
Người đàn ông trước mặt cô ta vùi cả khuôn mặt vào trước ngực của cô ta, làm Lâm Thâm Thâm không phân biệt được đối phương là ai, chỉ là nhừng quần áo của anh ta nhìn vẫn được coi là chỉnh tể, một tay vòng qua eo của Lục Tương Nghi, một tay luồn vào trong váy của Lục Tương Nghi...
Hình ảnh đó hương diễm biết bao nhiêu?
Lục Tương Nghi, nghe tên thì văn văn tĩnh tĩnh, vẻ ngoài cũng giống như cái tên, nhìn băng thanh ngọc khiết, mặc dù nhìn không sáng chói rực rỡ như Lâm Thâm Thâm, nhưng cô ta lại mang đến cho người ta cảm giác thanh nhã, xuất trần thoát tục giống như là một đóa hoa sen trắng.
Ở trong giới kinh doanh của thành Bắc Kinh này, danh tiếng của Lục Tương Nghi cũng được coi là cực kỳ tốt, cô ta lúc nào cũng tỏ vẻ nhu nhu nhược nhược, yếu đuối lại hiền lành, với lại chưa bao giờ mâu thuẫn xích mích với người khác, không giống như Lâm Thâm Thâm, lúc nào cũng không vòng vo quanh co, ngang ngược nóng tính.
Thậm chí, có người còn nói, Lục Tương Nghi là người đáng lấy làm vợ nhất trong số các danh viện.
Hai người bên ngoài ban công mải mê với niềm vui của mình, không biết chuyện mình trộm tình đang bị người theo dõi, vẫn chìm đắm trong niềm vui xác thịt, mang theo bầu không khí hương sắc ngào ngạt.
"Oh... thoải mái quá... Nhanh lên đi..." Lục Tương Nghi ngẩng cao đầu đên, giống như đang tận hưởng khoái cảm chóng vánh này, nói cô ta muốn bao nhiêu lẳng lơ, thì có bấy nhiêu lẳng lơ.
Người đàn ông kia nghe thấy Lục Tương Nghi nói như vậy, thấp giọng cười hai tiếng, sau đó tiếng rên rỉ Lục Tương Nghi phát ra từ trong miệng lạ càng lẳng lơ hơn: "A... uhm... ừ..."
Lâm Thâm Thâm là người mặt dày nổi tiếng, lời nói và hành động tràn đầy hơi thở của nữ lưu manh. Không cần đi đâu xa, cứ lấy chuyện lúc trước cô dây dưa với Cẩm Dương, tuổi còn trẻ, đã biết chủ dộng trộm nụ hôn đầu của người ta.
Nhưng vào giờ phút này, những tiếng rên rỉ và hình ảnh nóng bỏng ngoài ban công kia, khiến cho người mặt dày như Lâm Thâm Thâm phải xấu hổ quay mặt đi, trên mặt cũng không nhịn được đỏ ửng vì xấu hổ, trong lòng cô châm chọc nghĩ: Chỉ hận không thể công bố cảnh tượng trước mắt này ra ngoài, để mọi người vây xem, nhìn xem Lục Tương Nghi luôn được người khen không dứt miệng kia là loại mặt hàng như thế nào!
Từ đầu đến cuối người đàn ông kia đều không cởi quần áo ra, anh ta chỉ đưa tay luồn vào trong vạt váy của cô ta, mang cô ta lên cao triều. Anh ta từ từ rút tay ra, từ ánh sáng mờ ảo bên ngoài ban công, Lâm Thâm Thâm nhìn thấy trên đầu ngón tay của người đàn ông kia bị lớp chất lỏng màu trắng ngà bao phủ.
Người đàn ông cười khẩy, đưa tay tới trước mặt Lục Tương Nghi, thở dài nói: “Bây giờ không có nước rửa ray, em có khăn giấy không?"
"Khăn giấy để làm gì?" Lục Tương Nghi liếc nhìn người đàn ông, nằm lấy bàn tay của người đàn ông đó, lè lưỡi ra, liếm từng chút từng chút lớp chất lỏng bên dưới người mình dính đầy trên đầu bàn tay của người đàn ông kia.
Vừa liếm, cô ta vừa ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, nhìn thấy có thứ gì đó khó có thể diễn tả thành lời dâng trào trong mắt người đàn ông.
Người đàn ông đột nhiên rút tay ra, cúi đầu ép đến gần cô ta, cuồng nhiệt hôn xuống, nói bằng giọng khàn khàn bị nhuốm đầy dục vọng: "Tiểu yêu tinh, anh không nhịn được..."
"Đừng mà... em không thể biến mất tăm trong một thời gian dài ở trong bữa tiệc rượu này được, chờ lát nữa bà nội không nhìn thấy em đâu, sẽ nghĩ em không hiểu chuyện, đêm khuya về nhà lại trách mắng em, vì vậy anh cố chịu đựng thêm lát nữa đi, chờ tiệc rượu kết thúc, em sẽ qua chỗ anh, có được không?" Lục Tương Nghi nũng nịu nói.
Lâm Thâm Thâm nghe thấy mà rùng cả mình, da gà nổi chằng chịt toàn thân.
Người đàn ông kia như tận hưởng sự nũng nịu của Lục Tương Nghi, thấp giọng bật cười, nhìn có vẻ rất thích thú, sau đó quyến luyến hôn lên môi Lục Tương Nghi, rồi mới ghét bên tai cô ta, nói: "Được rồi, tối nay anh sẽ chờ em, nhìn xem anh có giết chết em hay không!"
"Ghét ——" Lục Tương Nghi nâng tay lên, giả vờ xấu hổ, nện nhẹ lên người người đàn ông kia, sau đó ngẩng đầu lên, hôn lên má của người đàn ông: "Được rồi, anh đi vào trước đi, em sẽ vào sau."
“Ừ, buổi tối gặp."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro