Lời tạm biệt
Tg Mể Mể
2024-07-15 19:24:21
Bảo Khuyên phải viết đơn xin nghỉ việc, nghe tin cô nghỉ việc Như Quỳnh đã vô cùng hoang mang, cô bạn hớt hải chạy đến chỗ của bạn mình.
“Bảo Khuyên! Tại sao lại nghỉ việc gia đình cậu gặp vấn đề gì sao?”
Bảo Khuyên buồn bã nói.
“Không phải tớ có chuyện cá nhân cần xử lý, cậu đừng trách tớ, có thời gian tớ vẫn sẽ hẹn gặp cậu để trò chuyện.”
Như Quỳnh vẫn hoài nghi nói.
“Cậu kết hôn cùng người bạn trai của mình nên mới nghỉ việc ở đây có đúng không?”
Bảo Khuyên che miệng của Như Quỳnh lại.
“Cậu nói chuyện nhỏ tiếng thôi, người khác nghe thì không hay đâu, tớ có chuyện riêng rất khó nói, cậu đừng khiến tớ khó xử có được không.”
Đột nhiên có một giọng nói ấm áp xen vào.
“Bảo Khuyên đến phòng làm việc của tôi một lúc.”
Bác sĩ Vĩnh Khiêm đi đến gọi Bảo Khuyên, tim của cô bỗng nhiên đập mạnh, cô và Như Quỳnh nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bảo Khuyên đi theo Vĩnh Khiêm vào phòng làm việc của anh, Vĩnh Khiêm ngồi xuống ghế làm việc rồi mời Bảo Khuyên ngồi đối diện với mình.
“Tại sao cô lại nghỉ việc?’
Bảo Khuyên ngập ngừng một lúc mới nói ra.
“Tôi có việc riêng nên không thể tiếp tục được ạ.”
“Nghe tin cô nghỉ việc thật sự tôi rất bất ngờ, cũng khá buồn đấy.”
Bảo Khuyên hơi bất ngờ vì Vĩnh Khiêm bảo sẽ buồn khi mình nghỉ việc.
“Anh buồn sao?”
Vĩnh Khiêm gật đầu, gương mặt của anh cũng đã chất chứa nỗi buồn.
“Sau này có thể liên lạc được với nhau không?”
Bảo Khuyên cứ tưởng là bản thân đã nghe lầm, trái tim của cô đang đập rất mạnh, cô đang suy nghĩ chẳng lẽ Vĩnh Khiêm cũng đã có tình cảm với cô.
“Anh muốn giữ liên lạc với tôi sao?”
Gương mặt của Vĩnh Khiêm có chút ửng đỏ, dù là trưởng khoa nhưng anh cũng là lần đầu để ý đến một ai đó, bản thân cũng rất căng thẳng và khá bối rối.
Hôm nay Vĩnh Khiêm đã lấy dũng khí để thổ lộ nỗi lòng của mình.
“Nếu cô cảm thấy phiền thì……..”
Bảo Khuyên đã lên tiếng cắt ngang lời của Vĩnh Khiêm.
“Được! chứ tôi cũng rất vui vì anh đã quan tâm mình.”
Hai người trao số di động cho nhau, đột nhiên Vĩnh Khiêm nắm lấy cánh tay của Bảo Khuyên.
“Sau này có khó khăn cứ gọi cho tôi.”
Bây giờ cô cũng rất muốn thổ lộ tình cảm với anh, nhưng đời sống của Bảo Khuyên quá phức tạp chẳng thể ở bên một người tri thức và lịch sự giống Vĩnh Khiêm, cô đàng nén lại cảm xúc của bản thân.
“Cảm ơn trưởng khoa.”
Vĩnh Khiêm mỉm cười nhìn cô.
“Sau này không cần gọi anh là trưởng khoa nữa vì em đâu còn làm việc ở đây, cứ gọi tên thôi là được.”
Bảo Khuyên vô cùng vui mừng nhìn người mình thích thầm quan tâm mình.
“Em cảm ơn anh.”
………..
Sau cuộc nói chuyện cùng với Vĩnh Khiêm, tâm trạng của Bảo Khuyên vô cùng thoải mái và có đôi phần nôn nao khó tả, Bảo Khuyên lấy một thùng carton để thu dọn đồ đạc, cô đã gắn bó với nơi này gần năm năm qua thật sự có rất nhiều kỉ niệm vui buồn, mọi người cũng rất quý trọng Bảo Khuyên, nên đã tổ chức một buổi tiệc chia tay cùng cô, nước mắt đã dâng ngập cả mí của Bảo Khuyên cô đã sắp khóc vì tình cảm của mọi người dành cho mình.
Đột nhiên Ánh Tuyết đi đến ánh mắt đầy thích thú nói.
“Một y tá mà cũng khiến nhiều người dao động vậy sao.”
Cô ta đi đến gần Bảo Khuyên tiếp tục nói.
“Chúc cô may mắn khi rời khỏi đây.”
Như Quỳnh cũng chẳng ưa gì bản tính hống hách của Ánh Tuyết định bước lên chỉ trích cô ta, nhưng Bảo Khuyên đã ngăn cô bạn lại.
“Đừng gây chuyện với cô ta.”
Bảo Khuyên mỉm cười nói với mọi người.
“Cảm ơn vì tất cả sau này có thể tụ họp chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa thật thịnh soạn.”
Bảo Khuyên mang thùng chứa đồ của mình đi ra bên ngoài, cô vẫn có chút luyến tiếc, nên đã quay lại nhìn thêm một lần, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Vẫn luyến tiếc tên bác sĩ đó sao?”
Bảo Khuyên giật mình nhìn lại cảm giác xúc động cũng biến mất.
“Anh không có trái tim à, không biết buồn à.”
Ngạn Thanh ôm lấy thùng carton của Bảo Khuyên bỏ vào cốp xe rồi đi vào xe ngồi.
“Đi thôi hôm nay tôi sẽ sắp xếp hai người đến làm ba và mẹ của cô.”
Bảo Khuyên thở ra một hơi rồi cũng ngồi vào xe.
“Anh muốn vở diễn này đến khi nào kết thúc.”
Ngạn Thanh im lặng một lúc mới lên tiếng.
“Khi nào cảm thấy thích hợp thì tôi sẽ dừng lại.”
“Đến khi nào sẽ thích hợp chứ, tôi muốn kết thúc trong vòng sáu tháng, tôi còn phải có bạn trai còn sự nghiệp của mình nữa không thể mắc vào mớ rắc rối này được.”
Ngạn Thanh mỉm cười đầy sự mỉa mai.
“Số tiền ba cô nợ tôi, tôi e là cô trả cả đời cũng chẳng hết, đừng bao giờ ra điều kiện với tôi, việc kết thúc hay không điều do tôi quyết định.”
Bảo Khuyên cảm thấy bản thân như một vật bị đem đi hiến tế, thoáng chốt cô lại nghĩ đến tương lai của mình, và cả tình cảm dành cho bác sĩ Vĩnh Khiêm, càng nghĩ cô càng cảm thấy bản thân đã hết hy vọng về một chuyện tình đẹp với Vĩnh Khiêm.
MÌNH ĐANG NỖ LỰC RA CHƯƠNG ĐIỀU ĐẶN MỌI NGƯỜI ĐỌC LIKE VÀ ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN CHO MÌNH NHÉ!!!
“Bảo Khuyên! Tại sao lại nghỉ việc gia đình cậu gặp vấn đề gì sao?”
Bảo Khuyên buồn bã nói.
“Không phải tớ có chuyện cá nhân cần xử lý, cậu đừng trách tớ, có thời gian tớ vẫn sẽ hẹn gặp cậu để trò chuyện.”
Như Quỳnh vẫn hoài nghi nói.
“Cậu kết hôn cùng người bạn trai của mình nên mới nghỉ việc ở đây có đúng không?”
Bảo Khuyên che miệng của Như Quỳnh lại.
“Cậu nói chuyện nhỏ tiếng thôi, người khác nghe thì không hay đâu, tớ có chuyện riêng rất khó nói, cậu đừng khiến tớ khó xử có được không.”
Đột nhiên có một giọng nói ấm áp xen vào.
“Bảo Khuyên đến phòng làm việc của tôi một lúc.”
Bác sĩ Vĩnh Khiêm đi đến gọi Bảo Khuyên, tim của cô bỗng nhiên đập mạnh, cô và Như Quỳnh nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bảo Khuyên đi theo Vĩnh Khiêm vào phòng làm việc của anh, Vĩnh Khiêm ngồi xuống ghế làm việc rồi mời Bảo Khuyên ngồi đối diện với mình.
“Tại sao cô lại nghỉ việc?’
Bảo Khuyên ngập ngừng một lúc mới nói ra.
“Tôi có việc riêng nên không thể tiếp tục được ạ.”
“Nghe tin cô nghỉ việc thật sự tôi rất bất ngờ, cũng khá buồn đấy.”
Bảo Khuyên hơi bất ngờ vì Vĩnh Khiêm bảo sẽ buồn khi mình nghỉ việc.
“Anh buồn sao?”
Vĩnh Khiêm gật đầu, gương mặt của anh cũng đã chất chứa nỗi buồn.
“Sau này có thể liên lạc được với nhau không?”
Bảo Khuyên cứ tưởng là bản thân đã nghe lầm, trái tim của cô đang đập rất mạnh, cô đang suy nghĩ chẳng lẽ Vĩnh Khiêm cũng đã có tình cảm với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh muốn giữ liên lạc với tôi sao?”
Gương mặt của Vĩnh Khiêm có chút ửng đỏ, dù là trưởng khoa nhưng anh cũng là lần đầu để ý đến một ai đó, bản thân cũng rất căng thẳng và khá bối rối.
Hôm nay Vĩnh Khiêm đã lấy dũng khí để thổ lộ nỗi lòng của mình.
“Nếu cô cảm thấy phiền thì……..”
Bảo Khuyên đã lên tiếng cắt ngang lời của Vĩnh Khiêm.
“Được! chứ tôi cũng rất vui vì anh đã quan tâm mình.”
Hai người trao số di động cho nhau, đột nhiên Vĩnh Khiêm nắm lấy cánh tay của Bảo Khuyên.
“Sau này có khó khăn cứ gọi cho tôi.”
Bây giờ cô cũng rất muốn thổ lộ tình cảm với anh, nhưng đời sống của Bảo Khuyên quá phức tạp chẳng thể ở bên một người tri thức và lịch sự giống Vĩnh Khiêm, cô đàng nén lại cảm xúc của bản thân.
“Cảm ơn trưởng khoa.”
Vĩnh Khiêm mỉm cười nhìn cô.
“Sau này không cần gọi anh là trưởng khoa nữa vì em đâu còn làm việc ở đây, cứ gọi tên thôi là được.”
Bảo Khuyên vô cùng vui mừng nhìn người mình thích thầm quan tâm mình.
“Em cảm ơn anh.”
………..
Sau cuộc nói chuyện cùng với Vĩnh Khiêm, tâm trạng của Bảo Khuyên vô cùng thoải mái và có đôi phần nôn nao khó tả, Bảo Khuyên lấy một thùng carton để thu dọn đồ đạc, cô đã gắn bó với nơi này gần năm năm qua thật sự có rất nhiều kỉ niệm vui buồn, mọi người cũng rất quý trọng Bảo Khuyên, nên đã tổ chức một buổi tiệc chia tay cùng cô, nước mắt đã dâng ngập cả mí của Bảo Khuyên cô đã sắp khóc vì tình cảm của mọi người dành cho mình.
Đột nhiên Ánh Tuyết đi đến ánh mắt đầy thích thú nói.
“Một y tá mà cũng khiến nhiều người dao động vậy sao.”
Cô ta đi đến gần Bảo Khuyên tiếp tục nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chúc cô may mắn khi rời khỏi đây.”
Như Quỳnh cũng chẳng ưa gì bản tính hống hách của Ánh Tuyết định bước lên chỉ trích cô ta, nhưng Bảo Khuyên đã ngăn cô bạn lại.
“Đừng gây chuyện với cô ta.”
Bảo Khuyên mỉm cười nói với mọi người.
“Cảm ơn vì tất cả sau này có thể tụ họp chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa thật thịnh soạn.”
Bảo Khuyên mang thùng chứa đồ của mình đi ra bên ngoài, cô vẫn có chút luyến tiếc, nên đã quay lại nhìn thêm một lần, đột nhiên có một giọng nói vang lên.
“Vẫn luyến tiếc tên bác sĩ đó sao?”
Bảo Khuyên giật mình nhìn lại cảm giác xúc động cũng biến mất.
“Anh không có trái tim à, không biết buồn à.”
Ngạn Thanh ôm lấy thùng carton của Bảo Khuyên bỏ vào cốp xe rồi đi vào xe ngồi.
“Đi thôi hôm nay tôi sẽ sắp xếp hai người đến làm ba và mẹ của cô.”
Bảo Khuyên thở ra một hơi rồi cũng ngồi vào xe.
“Anh muốn vở diễn này đến khi nào kết thúc.”
Ngạn Thanh im lặng một lúc mới lên tiếng.
“Khi nào cảm thấy thích hợp thì tôi sẽ dừng lại.”
“Đến khi nào sẽ thích hợp chứ, tôi muốn kết thúc trong vòng sáu tháng, tôi còn phải có bạn trai còn sự nghiệp của mình nữa không thể mắc vào mớ rắc rối này được.”
Ngạn Thanh mỉm cười đầy sự mỉa mai.
“Số tiền ba cô nợ tôi, tôi e là cô trả cả đời cũng chẳng hết, đừng bao giờ ra điều kiện với tôi, việc kết thúc hay không điều do tôi quyết định.”
Bảo Khuyên cảm thấy bản thân như một vật bị đem đi hiến tế, thoáng chốt cô lại nghĩ đến tương lai của mình, và cả tình cảm dành cho bác sĩ Vĩnh Khiêm, càng nghĩ cô càng cảm thấy bản thân đã hết hy vọng về một chuyện tình đẹp với Vĩnh Khiêm.
MÌNH ĐANG NỖ LỰC RA CHƯƠNG ĐIỀU ĐẶN MỌI NGƯỜI ĐỌC LIKE VÀ ĐỂ LẠI BÌNH LUẬN CHO MÌNH NHÉ!!!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro