Sẽ không có lần sau
Tg Mể Mể
2024-07-15 19:24:21
Ánh nắng chiếu vào khung cửa, Bảo Khuyên trở mình cơ thể đau nhứt khiến cô phải nhăn mặt, thứ gì đó đặt trên bụng khiến cho cô cảm thấy vô cùng khó chịu, Bảo Khuyên có thể cảm nhận được hơi thở nóng hổi và mùi hương của đàn ông sọc thẳng vào mũi của cô. Bảo Khuyên quay đầu sang nhìn đôi mắt của cô mở to môi mấp máy nói.
“T… ại sao lại xảy ra những chuyện này.”
Cô cố gắng lục lại ký ức của đêm qua, những hình ảnh đó khá mơ hồ, cảm giác thân mật vẫn rất chân thật, Bảo Khuyên không kiềm được mà ngồi bật dậy, cô không tin trinh tiết mà cô đã thủ như ngọc trong một đêm thác loạn đã dẫn đến hậu quả này.
Bảo Khuyên nhìn về phía của Ngạn Thanh, hắn cũng đã bị sự động đậy của Bảo Khuyên làm cho thức giấc, hắn đưa tay dai dai thái dương, đập vào mắt của Ngạn Thanh là bờ lưng trắng không tì vết của Bảo Khuyên, hắn biết rất rõ những chuyện xảy ra tối qua nhưng đó là bản năng của đàn ông, nếu chịu đựng được trước sự kích thích đó có lẽ Ngạn Thanh đã mất đi nhu cầu sinh lý.
Ngạn Thanh ngồi dậy định giải thích thì Bảo Khuyên đã bước xuống giường, cô còn quấn theo chiếc chăn cồng kềnh đến nổi chân tay luống cuống mà ngã nhào xuống sàn.
“Á…”
Ngạn Thanh định đi đến đỡ lấy Bảo Khuyên nhưng cô lại hét về phía hắn.
“Không được đến đây.”
Nói rồi cô đứng lên đi tiếp vào phòng tắm, lúc này Bảo Khuyên mới bọc lộ cảm xúc bên trong ra.
“Tại sao lại xảy ra những chuyện như thế này, tức chết thôi, mình đúng là ngu ngốc mới tin vào những điều kiện quái ác đó.”
Bảo Khuyên chợt nhớ ra điều gì đó (phải rồi lỡ như mình mang thai thì còn phiền phức hơn, phải phòng tránh thôi, bình tĩnh chuyện gì cũng có thể giải quyết mình đã là người trưởng thành xem như bản thân xui xẻo gặp phải ác ma mà để đánh mất bản thân.)
Cô chỉ biết an ủi bản thân mà thôi, nhưng trong thân tâm lại rất sầu não.
Thay đồ xong đi ra bên ngoài, nhìn bóng dáng trần trụi chỉ có một chiếc quần che đậy đang đứng ngoài ban công khiến cô càng khó chịu, cô hận bản thân không thể đi đến đá hắn ngã xuống đó, Bảo Khuyên đi đến cửa thì Ngạn Thanh lại lên tiếng.
“Định cứ làm mặt lạnh như thế sao?”
Bảo Khuyên không quay lại cô vẫn đối đáp lạnh lùng.
“Anh bảo tôi nên làm gì nữa chứ, bản thân tôi cũng cảm thấy rất khó tin.”
Ngạn Thanh bước vào.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
Bảo Khuyên nói lớn.
“Không cần! tôi thà mang danh hư hỏng mất đi sự trong sạch không thể liên quan đến người như anh.”
Lời nói bị cắt ngang còn bị sỉ nhục đến như thế, càng khiến cho hắn nổi đóa.
“Cô có cần quá đáng như thế không, người chủ động là cô, bây giờ tôi lại là kẻ có lỗi, quay lại đây nói chuyện cho rõ ràng, đừng khiến tôi nổi giận.”
Ngạn Thanh tiến đến kéo tay của Bảo Khuyên cô vô thức xoay người lại, đập vào mắt là vết thương đã bị rỉ máu của Ngạn Thanh, Bảo Khuyên liền đưa tay chạm vào.
“Vết thương bị rách rồi, máu đang rỉ ra để tôi băng bó lại cho anh.”.
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
Cô vẫn là bệnh nghề nghiệp mà quên bén bản thân đang chiến tranh lạnh với Ngạn Thanh, hắn ngồi xuống giường để Bảo Khuyên băng bó lại vết thương cho mình, cũng vì cô quá nhiệt huyết bàn tay bấu vào vết thương của Ngạn Thanh mấy lần, hắn cũng chìm vào cơn mê loạn mà chẳng cảm thấy đau, Bảo Khuyên nói hắn mới cảm nhận được sự nhứt nhói.
Bảo Khuyên tư thù cá nhân mà mạnh tay ấn bông đã tẩm thuốc vào vết thương khiến cho Ngạn Thanh nhăn nhó, hắn liếc nhìn Bảo Khuyên nói.
“Cô đang cố tình có đúng không?”
Bảo Khuyên không nói gì tiếp tục băng bó, xong việc cô định quay người rời đi đột nhiên một lực kéo khiến cho Bảo Khuyên ngồi trở lại lên giường, Bảo Khuyên cố gắng giữ bình tĩnh nói.
“Muốn gì nữa đây?”
Ngạn Thanh rất khó chịu khi bản thân giống như một kẻ bị gán tội.
“Tôi biết cả tôi và cô không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tôi và cô cũng là đối tác của nhau đôi bên cùng có lợi, cô không truy cứu chuyện này nữa chứ?”
Ngạn Thanh nghiêm giọng nói.
“Sẽ không có lần sao đâu.”
Bảo Khuyên lườm hắn một cái.
“Còn có lần sao tôi sẽ tiêm cho anh một liều thuốc độc để anh ra đi không kịp trăn chối có biết không hả.”
Ngạn Thanh thở phào nhẹ nhõm đây mới là tính cách thật của Bảo Khuyên.
“Được tôi xin hứa sẽ không có lần sao.”
“T… ại sao lại xảy ra những chuyện này.”
Cô cố gắng lục lại ký ức của đêm qua, những hình ảnh đó khá mơ hồ, cảm giác thân mật vẫn rất chân thật, Bảo Khuyên không kiềm được mà ngồi bật dậy, cô không tin trinh tiết mà cô đã thủ như ngọc trong một đêm thác loạn đã dẫn đến hậu quả này.
Bảo Khuyên nhìn về phía của Ngạn Thanh, hắn cũng đã bị sự động đậy của Bảo Khuyên làm cho thức giấc, hắn đưa tay dai dai thái dương, đập vào mắt của Ngạn Thanh là bờ lưng trắng không tì vết của Bảo Khuyên, hắn biết rất rõ những chuyện xảy ra tối qua nhưng đó là bản năng của đàn ông, nếu chịu đựng được trước sự kích thích đó có lẽ Ngạn Thanh đã mất đi nhu cầu sinh lý.
Ngạn Thanh ngồi dậy định giải thích thì Bảo Khuyên đã bước xuống giường, cô còn quấn theo chiếc chăn cồng kềnh đến nổi chân tay luống cuống mà ngã nhào xuống sàn.
“Á…”
Ngạn Thanh định đi đến đỡ lấy Bảo Khuyên nhưng cô lại hét về phía hắn.
“Không được đến đây.”
Nói rồi cô đứng lên đi tiếp vào phòng tắm, lúc này Bảo Khuyên mới bọc lộ cảm xúc bên trong ra.
“Tại sao lại xảy ra những chuyện như thế này, tức chết thôi, mình đúng là ngu ngốc mới tin vào những điều kiện quái ác đó.”
Bảo Khuyên chợt nhớ ra điều gì đó (phải rồi lỡ như mình mang thai thì còn phiền phức hơn, phải phòng tránh thôi, bình tĩnh chuyện gì cũng có thể giải quyết mình đã là người trưởng thành xem như bản thân xui xẻo gặp phải ác ma mà để đánh mất bản thân.)
Cô chỉ biết an ủi bản thân mà thôi, nhưng trong thân tâm lại rất sầu não.
Thay đồ xong đi ra bên ngoài, nhìn bóng dáng trần trụi chỉ có một chiếc quần che đậy đang đứng ngoài ban công khiến cô càng khó chịu, cô hận bản thân không thể đi đến đá hắn ngã xuống đó, Bảo Khuyên đi đến cửa thì Ngạn Thanh lại lên tiếng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Định cứ làm mặt lạnh như thế sao?”
Bảo Khuyên không quay lại cô vẫn đối đáp lạnh lùng.
“Anh bảo tôi nên làm gì nữa chứ, bản thân tôi cũng cảm thấy rất khó tin.”
Ngạn Thanh bước vào.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm…”
Bảo Khuyên nói lớn.
“Không cần! tôi thà mang danh hư hỏng mất đi sự trong sạch không thể liên quan đến người như anh.”
Lời nói bị cắt ngang còn bị sỉ nhục đến như thế, càng khiến cho hắn nổi đóa.
“Cô có cần quá đáng như thế không, người chủ động là cô, bây giờ tôi lại là kẻ có lỗi, quay lại đây nói chuyện cho rõ ràng, đừng khiến tôi nổi giận.”
Ngạn Thanh tiến đến kéo tay của Bảo Khuyên cô vô thức xoay người lại, đập vào mắt là vết thương đã bị rỉ máu của Ngạn Thanh, Bảo Khuyên liền đưa tay chạm vào.
“Vết thương bị rách rồi, máu đang rỉ ra để tôi băng bó lại cho anh.”.
||||| Truyện đề cử: Sát Thần Chí Tôn |||||
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vẫn là bệnh nghề nghiệp mà quên bén bản thân đang chiến tranh lạnh với Ngạn Thanh, hắn ngồi xuống giường để Bảo Khuyên băng bó lại vết thương cho mình, cũng vì cô quá nhiệt huyết bàn tay bấu vào vết thương của Ngạn Thanh mấy lần, hắn cũng chìm vào cơn mê loạn mà chẳng cảm thấy đau, Bảo Khuyên nói hắn mới cảm nhận được sự nhứt nhói.
Bảo Khuyên tư thù cá nhân mà mạnh tay ấn bông đã tẩm thuốc vào vết thương khiến cho Ngạn Thanh nhăn nhó, hắn liếc nhìn Bảo Khuyên nói.
“Cô đang cố tình có đúng không?”
Bảo Khuyên không nói gì tiếp tục băng bó, xong việc cô định quay người rời đi đột nhiên một lực kéo khiến cho Bảo Khuyên ngồi trở lại lên giường, Bảo Khuyên cố gắng giữ bình tĩnh nói.
“Muốn gì nữa đây?”
Ngạn Thanh rất khó chịu khi bản thân giống như một kẻ bị gán tội.
“Tôi biết cả tôi và cô không muốn chuyện đó xảy ra, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, tôi và cô cũng là đối tác của nhau đôi bên cùng có lợi, cô không truy cứu chuyện này nữa chứ?”
Ngạn Thanh nghiêm giọng nói.
“Sẽ không có lần sao đâu.”
Bảo Khuyên lườm hắn một cái.
“Còn có lần sao tôi sẽ tiêm cho anh một liều thuốc độc để anh ra đi không kịp trăn chối có biết không hả.”
Ngạn Thanh thở phào nhẹ nhõm đây mới là tính cách thật của Bảo Khuyên.
“Được tôi xin hứa sẽ không có lần sao.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro