Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 12
2024-11-19 11:58:32
Đêm nay quả thật Nhan Bố Bố đã có một khoảng thời gian khó khăn.
Phong Sâm ngủ mê man, gọi như thế nào cũng không tỉnh, vì vậy nhóc phải mất rất nhiều nỗ lực để cởi sạch quần áo trên người cậu, bọc vải nhung lên. Cũng may tấm vải nhung này lớn lại dài, tự nhóc quấn một đầu, đầu kia cũng có thể quấn chặt Phong Sâm.
Ngọn lửa trong cửa hàng cuối cùng cũng được dập tắt, xung quanh chìm vào một mảnh màu đen tuyền, khi sấm sét đánh ầm ầm lại đột nhiên được chiếu sáng.
Nhan Bố Bố nghe tiếng mưa rơi ào ào, lại kề sát Phong Sâm, luôn cảm thấy cậu yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Trong lòng nhóc nghi hoặc liệu Phong Sâm có còn sống hay không, vì vậy thỉnh thoảng mò mẫm tay vào ngực cậu để xem nơi đó có còn đập không.
Sau khi trằn trọc cả ngày, nhóc mệt mỏi lại buồn ngủ, khuỷu tay và đầu gối cũng đau nhức, khi sắp ngủ thiếp đi, Phong Sâm lại bắt đầu run rẩy.
Cậu run rẩy dữ dội đến nỗi toàn thân co rụt lại thành một đoàn, khớp hàm lại đánh lập cập.
Nhan Bố Bố không còn cách nào khác đành phải ôm cậu thật chặt, nhỏ giọng cầu xin hết lần này đến lần khác: "Thiếu gia, anh đừng run rẩy, đừng run rẩy, em rất sợ..."
Cũng may cuối cùng Phong Sâm cũng bình tĩnh lại, chìm vào mê man nặng nề, Nhan Bố Bố vừa kinh vừa sợ, cũng mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Khi Phong Sâm tỉnh dậy, mưa đã tạnh, mặt trời đang treo lơ lửng ở giữa. Trước tiên cậu lấy chiếc ba lô, đụng đến hộp mật mã vẫn còn đó, sau đó nhìn thời gian trên đồng hồ, cho thấy đã mười giờ sáng.
Bây giờ cậu không còn sốt nữa, chỉ là trên người còn có chút đau nhức. Nghiên đầu nhìn sang cạnh Nhan Bố Bố, thấy nhóc đã đá vải nhung xuống, toàn thân trần truồng nằm trên băng ghế dài, nhưng đầu nhóc lại quấn chặt trong tấm vải nhung, chỉ lộ ra mái tóc quăn đen tuyền.
Nếu không phải lồng ngực nho nhỏ trắng nõn kia không phập phồng lên xuống, Phong Sâm đã hoài nghi nhóc đã bị ngạt thở chết.
Ngay lúc cậu muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân mình cũng trần truồng, thậm chí còn không còn một chiếc quần, cho nên vội vàng đi tìm quần áo.
Quần áo của cậu đều khoát trên lưng ghế, bây giờ đều sắp khô ráo, nhưng sau khi mặc vào khi rất nhăn nheo.
Quần áo của Nhan Bố Bố bị ném lung tung ở đầu băng ghế, bị nhồi thành một cục, dính đến mức gần như không thể nhận ra được. Cậu cầm lên vẩy vẩy, bùn ở trên liền theo đó rơi xuống.
Nhan Bố Bố đang nằm mơ bị mạng nhện che kín miệng mũi, đã bị đẩy tỉnh lại, khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt ưa nhìn của Phong Sâm.
"Thiếu gia, mạng nhện... anh đã xé toạc nó..."
Phong Sâm không nghe rõ, cúi người vỗ vỗ mặt nhóc: "Đừng ngủ nữa, nên dậy rồi."
Nhan Bố Bố lẩm bẩm ngồi dậy, giơ tay dụi dụi mắt, trên bụng có vài vòng thịt béo, rốn gần như biến mất không thấy.
"Thiếu gia, sao anh lại ở đây, mẹ em - - "
Nhan Bố Bố đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lời nói đột ngột dừng lại.
Phong Sâm như thể không nghe thấy, cậu đi đến đầu bên kia thu dọn ba lô, sau khi thu dọn xong, cậu quay đầu lại thì thấy Nhan Bố Bố vẫn đang ngồi cúi đầu không nhúc nhích.
"Mang giày vào đi, mang giày vào rồi chúng ta đi tìm thứ gì đó để ăn."
Nhan Bố Bố khẽ dạ một tiếng, lại dụi dụi mắt, quay đầu tìm quần áo của mình, nhưng Phong Sâm lại nói: "Quần áo đó không mặc được, đi giày trước đi."
Nhan Bố Bố xỏ giày vào, bắt đầu xử lý dây giày khiến nhóc đau đầu, hơn nửa ngày mới buộc xong nút thắt lỏng lẻo.
Ngay khi nhóc vừa trần truồng đứng dậy, Phong Sâm khoác áo khoác tây trang lên người nhóc, lại ngồi xổm xuống, thay nhóc cài từng cái cúc áo một.
Áo khoác tây trang này quá lớn đối với Nhan Bố Bố, che đến mu bàn chân, như thể cái lồng vải. Đợi Phong Sâm đi mang theo ba lô, nhóc vẫy vẫy tay áo quá dài, ngập ngừng nói: "Thiếu gia, nếu không, để em mặc quần áo của mình đi."
Phong Sâm quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ này của nhóc, im lặng một lúc rồi mới nói: "Không được, quần áo kia của em không thể mặc được nữa, đều là bùn đất."
Nhan Bố Bố có chút khó xử, đưa tay ra gãi gãi mặt, nhưng ngón tay không thể vươn ra được.
Phong Sâm nói: "Đến đây."
Nhan Bố Bố nghe lời đi về phía trước, Phong Sâm xắn tay áo nhóc lên mấy lai, lại buộc lại dây giày, ngẩng đầu nhìn nhóc, hỏi: "Như vậy tốt hơn rồi chứ?"
Nhan Bố Bố Bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy có thể đi được chưa?"
"Vâng, có thể."
Mỗi ngày Nhan Bố Bố đều đeo túi xách từ siêu thị, nắm lấy tay Phong Sâm bước ra khỏi trạm xe buýt.
Mặc dù mặt trời khá nắng, nhưng mặt đất vẫn ẩm ướt, mưa đã tạo thành một lớp bùn dày, mỗi bước chân đều phát ra âm thanh phác phác.
Trên đầu truyền đến âm thanh ù ù, Nhan Bố Bố ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc trực thăng bay thấp, còn có một người ngồi, cầm loa phóng thanh hét xuống dưới.
"...... Ở mỗi góc phố, đều có thức ăn và nước uống do Liên quân phía Tây phân phối, mọi người tìm kiếm điểm phân phối gần nhất..."
Đợi khi trực thăng đi xa, Phong Sâm dẫn Nhan Bố Bố đến đầu phố gần nhất, vừa đi vừa hỏi: "Tối hôm qua em đi đâu tìm thuốc cho tôi?"
Nhan Bố Bố chỉ về phía trước: "Ngay trước mặt ấy, ở đó có một hiệu thuốc."
Phong Sâm hỏi: "Thuốc kia là tự em lấy à?"
"Không phải, đó là do một ông chú tốt bụng trong hiệu thuốc đưa, chú ấy đang lấy thuốc, em hỏi chú ấy có thể đưa cho em một chút hay không, anh trai đang bệnh rất nặng, chú ấy liền đưa cho em."
Phong Sâm ừ một tiếng, ý hiệu mình đã biết.
Đi đến một đống đá, Nhan Bố Bố đột nhiên đến gần cậu, có chút khẩn trương nhắc nhở cậu: "Ngay tại đó, có một người chết nằm sấp ở đó, chúng ta phải giẫm lên bác đó mới qua được. Bất quá anh không cần phải sợ, em đã đưa đồ cho bác ấy rồi."
Phong Sâm nhìn chỗ phình ra trên lối đi của đống đá, trên đó có vài cái hộp các tông, sau đó dừng lại hỏi: "Tối hôm qua một mình em giẫm lên người bác ấy à?"
"Vâng... Lúc trở về thì một mình, lúc đi thì có một con mèo bên cạnh.” Trong lòng Nhan Bố Bố còn sợ hãi rùng mình một cái.
Phong Sâm không hỏi gì thêm nữa, đổi ba lô đến trước ngực, đi đến trước mặt nhóc rồi ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em."
"Em có thể-"
"Nhanh lên."
Nhan Bố Bố không dám từ chối nữa, vì thế cẩn thận trèo lên lưng Phong Sâm.
Phong Sâm ngủ mê man, gọi như thế nào cũng không tỉnh, vì vậy nhóc phải mất rất nhiều nỗ lực để cởi sạch quần áo trên người cậu, bọc vải nhung lên. Cũng may tấm vải nhung này lớn lại dài, tự nhóc quấn một đầu, đầu kia cũng có thể quấn chặt Phong Sâm.
Ngọn lửa trong cửa hàng cuối cùng cũng được dập tắt, xung quanh chìm vào một mảnh màu đen tuyền, khi sấm sét đánh ầm ầm lại đột nhiên được chiếu sáng.
Nhan Bố Bố nghe tiếng mưa rơi ào ào, lại kề sát Phong Sâm, luôn cảm thấy cậu yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Trong lòng nhóc nghi hoặc liệu Phong Sâm có còn sống hay không, vì vậy thỉnh thoảng mò mẫm tay vào ngực cậu để xem nơi đó có còn đập không.
Sau khi trằn trọc cả ngày, nhóc mệt mỏi lại buồn ngủ, khuỷu tay và đầu gối cũng đau nhức, khi sắp ngủ thiếp đi, Phong Sâm lại bắt đầu run rẩy.
Cậu run rẩy dữ dội đến nỗi toàn thân co rụt lại thành một đoàn, khớp hàm lại đánh lập cập.
Nhan Bố Bố không còn cách nào khác đành phải ôm cậu thật chặt, nhỏ giọng cầu xin hết lần này đến lần khác: "Thiếu gia, anh đừng run rẩy, đừng run rẩy, em rất sợ..."
Cũng may cuối cùng Phong Sâm cũng bình tĩnh lại, chìm vào mê man nặng nề, Nhan Bố Bố vừa kinh vừa sợ, cũng mệt mỏi không chịu nổi mà ngủ thiếp đi.
Khi Phong Sâm tỉnh dậy, mưa đã tạnh, mặt trời đang treo lơ lửng ở giữa. Trước tiên cậu lấy chiếc ba lô, đụng đến hộp mật mã vẫn còn đó, sau đó nhìn thời gian trên đồng hồ, cho thấy đã mười giờ sáng.
Bây giờ cậu không còn sốt nữa, chỉ là trên người còn có chút đau nhức. Nghiên đầu nhìn sang cạnh Nhan Bố Bố, thấy nhóc đã đá vải nhung xuống, toàn thân trần truồng nằm trên băng ghế dài, nhưng đầu nhóc lại quấn chặt trong tấm vải nhung, chỉ lộ ra mái tóc quăn đen tuyền.
Nếu không phải lồng ngực nho nhỏ trắng nõn kia không phập phồng lên xuống, Phong Sâm đã hoài nghi nhóc đã bị ngạt thở chết.
Ngay lúc cậu muốn đứng lên, lại phát hiện toàn thân mình cũng trần truồng, thậm chí còn không còn một chiếc quần, cho nên vội vàng đi tìm quần áo.
Quần áo của cậu đều khoát trên lưng ghế, bây giờ đều sắp khô ráo, nhưng sau khi mặc vào khi rất nhăn nheo.
Quần áo của Nhan Bố Bố bị ném lung tung ở đầu băng ghế, bị nhồi thành một cục, dính đến mức gần như không thể nhận ra được. Cậu cầm lên vẩy vẩy, bùn ở trên liền theo đó rơi xuống.
Nhan Bố Bố đang nằm mơ bị mạng nhện che kín miệng mũi, đã bị đẩy tỉnh lại, khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt ưa nhìn của Phong Sâm.
"Thiếu gia, mạng nhện... anh đã xé toạc nó..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Sâm không nghe rõ, cúi người vỗ vỗ mặt nhóc: "Đừng ngủ nữa, nên dậy rồi."
Nhan Bố Bố lẩm bẩm ngồi dậy, giơ tay dụi dụi mắt, trên bụng có vài vòng thịt béo, rốn gần như biến mất không thấy.
"Thiếu gia, sao anh lại ở đây, mẹ em - - "
Nhan Bố Bố đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lời nói đột ngột dừng lại.
Phong Sâm như thể không nghe thấy, cậu đi đến đầu bên kia thu dọn ba lô, sau khi thu dọn xong, cậu quay đầu lại thì thấy Nhan Bố Bố vẫn đang ngồi cúi đầu không nhúc nhích.
"Mang giày vào đi, mang giày vào rồi chúng ta đi tìm thứ gì đó để ăn."
Nhan Bố Bố khẽ dạ một tiếng, lại dụi dụi mắt, quay đầu tìm quần áo của mình, nhưng Phong Sâm lại nói: "Quần áo đó không mặc được, đi giày trước đi."
Nhan Bố Bố xỏ giày vào, bắt đầu xử lý dây giày khiến nhóc đau đầu, hơn nửa ngày mới buộc xong nút thắt lỏng lẻo.
Ngay khi nhóc vừa trần truồng đứng dậy, Phong Sâm khoác áo khoác tây trang lên người nhóc, lại ngồi xổm xuống, thay nhóc cài từng cái cúc áo một.
Áo khoác tây trang này quá lớn đối với Nhan Bố Bố, che đến mu bàn chân, như thể cái lồng vải. Đợi Phong Sâm đi mang theo ba lô, nhóc vẫy vẫy tay áo quá dài, ngập ngừng nói: "Thiếu gia, nếu không, để em mặc quần áo của mình đi."
Phong Sâm quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ này của nhóc, im lặng một lúc rồi mới nói: "Không được, quần áo kia của em không thể mặc được nữa, đều là bùn đất."
Nhan Bố Bố có chút khó xử, đưa tay ra gãi gãi mặt, nhưng ngón tay không thể vươn ra được.
Phong Sâm nói: "Đến đây."
Nhan Bố Bố nghe lời đi về phía trước, Phong Sâm xắn tay áo nhóc lên mấy lai, lại buộc lại dây giày, ngẩng đầu nhìn nhóc, hỏi: "Như vậy tốt hơn rồi chứ?"
Nhan Bố Bố Bất đắc dĩ gật đầu.
"Vậy có thể đi được chưa?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Vâng, có thể."
Mỗi ngày Nhan Bố Bố đều đeo túi xách từ siêu thị, nắm lấy tay Phong Sâm bước ra khỏi trạm xe buýt.
Mặc dù mặt trời khá nắng, nhưng mặt đất vẫn ẩm ướt, mưa đã tạo thành một lớp bùn dày, mỗi bước chân đều phát ra âm thanh phác phác.
Trên đầu truyền đến âm thanh ù ù, Nhan Bố Bố ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một chiếc trực thăng bay thấp, còn có một người ngồi, cầm loa phóng thanh hét xuống dưới.
"...... Ở mỗi góc phố, đều có thức ăn và nước uống do Liên quân phía Tây phân phối, mọi người tìm kiếm điểm phân phối gần nhất..."
Đợi khi trực thăng đi xa, Phong Sâm dẫn Nhan Bố Bố đến đầu phố gần nhất, vừa đi vừa hỏi: "Tối hôm qua em đi đâu tìm thuốc cho tôi?"
Nhan Bố Bố chỉ về phía trước: "Ngay trước mặt ấy, ở đó có một hiệu thuốc."
Phong Sâm hỏi: "Thuốc kia là tự em lấy à?"
"Không phải, đó là do một ông chú tốt bụng trong hiệu thuốc đưa, chú ấy đang lấy thuốc, em hỏi chú ấy có thể đưa cho em một chút hay không, anh trai đang bệnh rất nặng, chú ấy liền đưa cho em."
Phong Sâm ừ một tiếng, ý hiệu mình đã biết.
Đi đến một đống đá, Nhan Bố Bố đột nhiên đến gần cậu, có chút khẩn trương nhắc nhở cậu: "Ngay tại đó, có một người chết nằm sấp ở đó, chúng ta phải giẫm lên bác đó mới qua được. Bất quá anh không cần phải sợ, em đã đưa đồ cho bác ấy rồi."
Phong Sâm nhìn chỗ phình ra trên lối đi của đống đá, trên đó có vài cái hộp các tông, sau đó dừng lại hỏi: "Tối hôm qua một mình em giẫm lên người bác ấy à?"
"Vâng... Lúc trở về thì một mình, lúc đi thì có một con mèo bên cạnh.” Trong lòng Nhan Bố Bố còn sợ hãi rùng mình một cái.
Phong Sâm không hỏi gì thêm nữa, đổi ba lô đến trước ngực, đi đến trước mặt nhóc rồi ngồi xổm xuống: "Tôi cõng em."
"Em có thể-"
"Nhanh lên."
Nhan Bố Bố không dám từ chối nữa, vì thế cẩn thận trèo lên lưng Phong Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro