Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 22
2024-11-19 11:58:32
Nhan Bố Bố cảm thấy tốc độ của Phong Sâm đã chậm lại, hô hấp càng ngày càng nặng nề, vì thế nhóc cố gắng quay đầu sang một bên nói: "Thiếu gia, thả em xuống đi, em rất nặng, anh tự chạy đi, đừng lo cho em."
Phong Sâm không để ý đến nhóc, quay đầu lại nhìn lại chiếc xe bánh xích đuổi theo không buông bỏ, còn có A Đới cũng đang chạy theo, khẽ cắn môi, tiếp tục chạy về phía trước.
"Thiếu, thiếu gia, thả em xuống đi." Nhan Bố Bố giãy dụa đòi xuống.
"Đừng nhúc nhích." Phong Sâm lớn tiếng quát: "Đừng gây thêm phiền phức cho tôi."
Nghe cậu nói thế này là gây thêm phiền phức, Nhan Bố Bố thật sự không dám nhúc nhích nữa.
Chiếc xe bánh xích bay tăng tốc trên bãi cát không bị cản trở, nhanh chóng đuổi kịp, càng ngày càng gần hai cậu, đã cách đó chưa đầy trăm mét. An Cách Sâm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, lớn tiếng quát: "Phong thiếu gia, đừng chạy nữa, có chuyện gì có thể nói cẩn thận với nhau."
Phong Sâm không bị thuyết phục được tiếp tục chạy, thấy mình sắp bị xe đuổi kịp, cậu bắt đầu suy nghĩ xem có nên nhảy xuống sông hay không, nhưng lại nghe thấy Nhan Bố Bố kêu lên: "Thiếu gia, cát, cát đang di chuyển."
Phong Sâm không có tâm tư để ý tới nhóc, sau khi trong lòng tính toán nhanh chóng, cậu xoay người thay đổi phương hướng chạy về phía bờ sông. Nhưng Nhan Bố Bố trong tay cậu hoàn toàn không có quy củ, còn không ngừng động đậy, khiến cậu có chút đứng không vững.
"Đã bảo em đừng nhúc nhích mà." Sau khi Phong Sâm loạng choạng nửa bước, vừa thở hổn hển vừa tức giận mắng.
"Em không có nhúc nhích." Trong giọng nói của Nhan Bố Bố hàm chứa sự sợ hãi: "Thiếu gia, là cát, cát cứ cong tới cong lui."
Cát?
Lúc này Phong Sâm mới chú ý tới bờ cát bên trái không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng lại cong lên một đống cát giống như ngọn đồi, sau đó trong nháy mắt lại sụp xuống, tựa như có một vật thể khổng lồ nào đó bị chôn vùi bên dưới, khuấy động bãi cát một cách điên cuồng.
Cậu vô thức dừng bước lại, mà những người đang đuổi theo hai cậu rõ ràng đã nhận thấy bãi cát bất thường, chiếc xe bay không dám tiếp tục truy đuổi, từ từ dừng lại ở bên cạnh, An Cách Sâm và Sở Thạch thò đầu ra ngoài cửa sổ tìm hiểu.
"Nhìn kìa, cát đang di chuyển." Nhan Bố Bố nói với Phong Sâm.
Nhưng mà ngay lúc này bãi cát lại khôi phục yên ả trở lại, như thể không có gì phát sinh qua.
A Đới và con rắn kia cũng đuổi theo, đứng cạnh chiếc xe bay. Cô ta kỳ quái liếc nhìn Sở Thạch một cái, không hiểu tại sao bọn họ lại dừng lại, sau đó sải bước đi về phía Phong Sâm, vừa đi vừa giơ súng trong tay lên.
"Đừng đi!" Sở Thạch cảm thấy nơi này không bình thường, ngay lập tức thét ra lệnh.
A Đới lại tiếp tục đi về phía trước: "Chấp sự yên tâm đi, tôi sẽ đi lấy thứ đồ đó lại cho anh."
Bãi cát giống như một hồ nước bị gió thổi, bắt đầu gợn sóng nhẹ, chân Phong Sâm từ từ chìm xuống, mu bàn chân bị hạt cát bao phủ.
Cậu không dám chạy nữa, vì thế rút chân ra, chậm rãi di chuyển sang một bên.
Trong bãi cát có một cây cột điện bằng sắt cao vài mét, cũng không biết bị cái gì đâm vào, từ phía dưới nó bắt đầu uốn cong, trải dài nằm ngang trên mặt đất. Cậu vừa đi về phía cây cột, vừa cúi đầu khẽ thì thầm: "Đừng nhúc nhích."
"Em không nhúc nhích." Nhan Bố Bố vẫn bị cậu túm lấy sau lưng, tay chân treo lơ lửng trên không trung, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào A Đới đang càng ngày càng gần, còn có nòng súng màu đen trong tay cô ta.
Nòng súng của A Đới chậm rãi di chuyển xuống, nhắm vào ngực Phong Sâm, Nhan Bố Bố nhìn chằm chằm cô ta, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp.
Nhóc muốn xông lên đẩy A Đới ra, sau đó cắn mạnh cổ tay cô ta, nhưng nghĩ đến lời khuyên của Phong Sâm, nhóc vẫn nhịn không động đậy.
A Đới cầm súng trong tay phải, duỗi tay trái ra cho Phong Sâm: "Phong thiếu gia, ngoan một chút, giao đồ đưa đây cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho cậu."
Phong Sâm nhanh chóng liếc mắt nhìn chân cô ta, thấy cát đang từ từ chìm xuống, vì thế cậu nói: "Được rồi, cô buông tha cho chúng tôi, tôi sẽ đưa thứ đồ đó cho cô."
Trên miệng A Đới gợn lên nụ cười yêu dã, giống như một con rắn độc đứng ngẩng cao đầu dưới chân cô ta, chậm rãi phun ra độc rắn: "Phong thiếu gia quả nhiên rất hiểu chuyện-"
Oanh!
Dưới lòng đất đột nhiên truyền đến âm thanh trầm đục, dưới chân cũng là một trận rung động. A Đới dừng lại trố mắt, những lời còn lại đều bị ngắt ở trong miệng, nhưng trong nháy mắt này Phong Sâm lại nhảy sang một bên, bắt được cây cột điện kia.
Bãi cát trước mặt giống như bị côn trùng cắn đục, đột nhiên xuất hiện một cái khe lớn, băng qua toàn bộ bãi cát, hạt cát xung quanh đều lúc xuống. Dưới chân A Đới trống rỗng rồi rơi xuống, con rắn đi theo cô ta đột nhiên trở nên dài hơn, một đầu quấn quanh eo cô ta, đầu kia cũng quấn quanh cột điện, treo lơ lửng toàn thân cô ta trên không trung.
Cát dưới chân ầm ầm lún xuống, cánh tay trái của Phong Sâm siết chặt cây cột điện, cánh tay phải ném Nhan Bố Bố lên trên, quát to: "Ôm đi."
Sau khi Nhan Bố Bố bị một trận xoay chuyển trời đất, nhóc dùng tay chân ôm lấy cột điện rồi ngồi trên đó.
Phong Sâm liếc mắt nhìn dưới chân cậu, chỉ thấy khe hở này sâu không thấy đáy, nhưng trên tường cát hai bên, có thứ gì đó đang chui ra, khiến người nhìn thấy không rét mà run.
Cậu nhìn kỹ lại, thứ kia hóa ra là một con cua lớn hơn một cái chậu, cái càng giống như móng vuốt thép, trên đó còn có gai nhọn, dưới ánh trăng lạnh gai nhọn lạnh lẽo kia có màu sắc đen nhánh.
Nhan Bố Bố không quan tâm đến việc nhìn bất cứ thứ gì khác, mà vội vàng thúc giục Phong Sâm: "Mau lên đây đi, thiếu gia, mau lên đây."
Nhìn thấy những con cua kia nhanh chóng trèo lên dọc theo bức tường sụp, Phong Sâm cũng lật người cưỡi trên cây cột điện.
Phong Sâm không để ý đến nhóc, quay đầu lại nhìn lại chiếc xe bánh xích đuổi theo không buông bỏ, còn có A Đới cũng đang chạy theo, khẽ cắn môi, tiếp tục chạy về phía trước.
"Thiếu, thiếu gia, thả em xuống đi." Nhan Bố Bố giãy dụa đòi xuống.
"Đừng nhúc nhích." Phong Sâm lớn tiếng quát: "Đừng gây thêm phiền phức cho tôi."
Nghe cậu nói thế này là gây thêm phiền phức, Nhan Bố Bố thật sự không dám nhúc nhích nữa.
Chiếc xe bánh xích bay tăng tốc trên bãi cát không bị cản trở, nhanh chóng đuổi kịp, càng ngày càng gần hai cậu, đã cách đó chưa đầy trăm mét. An Cách Sâm thò đầu ra ngoài cửa sổ xe, lớn tiếng quát: "Phong thiếu gia, đừng chạy nữa, có chuyện gì có thể nói cẩn thận với nhau."
Phong Sâm không bị thuyết phục được tiếp tục chạy, thấy mình sắp bị xe đuổi kịp, cậu bắt đầu suy nghĩ xem có nên nhảy xuống sông hay không, nhưng lại nghe thấy Nhan Bố Bố kêu lên: "Thiếu gia, cát, cát đang di chuyển."
Phong Sâm không có tâm tư để ý tới nhóc, sau khi trong lòng tính toán nhanh chóng, cậu xoay người thay đổi phương hướng chạy về phía bờ sông. Nhưng Nhan Bố Bố trong tay cậu hoàn toàn không có quy củ, còn không ngừng động đậy, khiến cậu có chút đứng không vững.
"Đã bảo em đừng nhúc nhích mà." Sau khi Phong Sâm loạng choạng nửa bước, vừa thở hổn hển vừa tức giận mắng.
"Em không có nhúc nhích." Trong giọng nói của Nhan Bố Bố hàm chứa sự sợ hãi: "Thiếu gia, là cát, cát cứ cong tới cong lui."
Cát?
Lúc này Phong Sâm mới chú ý tới bờ cát bên trái không ngừng chuyển động, thỉnh thoảng lại cong lên một đống cát giống như ngọn đồi, sau đó trong nháy mắt lại sụp xuống, tựa như có một vật thể khổng lồ nào đó bị chôn vùi bên dưới, khuấy động bãi cát một cách điên cuồng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu vô thức dừng bước lại, mà những người đang đuổi theo hai cậu rõ ràng đã nhận thấy bãi cát bất thường, chiếc xe bay không dám tiếp tục truy đuổi, từ từ dừng lại ở bên cạnh, An Cách Sâm và Sở Thạch thò đầu ra ngoài cửa sổ tìm hiểu.
"Nhìn kìa, cát đang di chuyển." Nhan Bố Bố nói với Phong Sâm.
Nhưng mà ngay lúc này bãi cát lại khôi phục yên ả trở lại, như thể không có gì phát sinh qua.
A Đới và con rắn kia cũng đuổi theo, đứng cạnh chiếc xe bay. Cô ta kỳ quái liếc nhìn Sở Thạch một cái, không hiểu tại sao bọn họ lại dừng lại, sau đó sải bước đi về phía Phong Sâm, vừa đi vừa giơ súng trong tay lên.
"Đừng đi!" Sở Thạch cảm thấy nơi này không bình thường, ngay lập tức thét ra lệnh.
A Đới lại tiếp tục đi về phía trước: "Chấp sự yên tâm đi, tôi sẽ đi lấy thứ đồ đó lại cho anh."
Bãi cát giống như một hồ nước bị gió thổi, bắt đầu gợn sóng nhẹ, chân Phong Sâm từ từ chìm xuống, mu bàn chân bị hạt cát bao phủ.
Cậu không dám chạy nữa, vì thế rút chân ra, chậm rãi di chuyển sang một bên.
Trong bãi cát có một cây cột điện bằng sắt cao vài mét, cũng không biết bị cái gì đâm vào, từ phía dưới nó bắt đầu uốn cong, trải dài nằm ngang trên mặt đất. Cậu vừa đi về phía cây cột, vừa cúi đầu khẽ thì thầm: "Đừng nhúc nhích."
"Em không nhúc nhích." Nhan Bố Bố vẫn bị cậu túm lấy sau lưng, tay chân treo lơ lửng trên không trung, nhưng ánh mắt lại dán chặt vào A Đới đang càng ngày càng gần, còn có nòng súng màu đen trong tay cô ta.
Nòng súng của A Đới chậm rãi di chuyển xuống, nhắm vào ngực Phong Sâm, Nhan Bố Bố nhìn chằm chằm cô ta, hô hấp bắt đầu trở nên gấp gáp.
Nhóc muốn xông lên đẩy A Đới ra, sau đó cắn mạnh cổ tay cô ta, nhưng nghĩ đến lời khuyên của Phong Sâm, nhóc vẫn nhịn không động đậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
A Đới cầm súng trong tay phải, duỗi tay trái ra cho Phong Sâm: "Phong thiếu gia, ngoan một chút, giao đồ đưa đây cho tôi, tôi sẽ tha mạng cho cậu."
Phong Sâm nhanh chóng liếc mắt nhìn chân cô ta, thấy cát đang từ từ chìm xuống, vì thế cậu nói: "Được rồi, cô buông tha cho chúng tôi, tôi sẽ đưa thứ đồ đó cho cô."
Trên miệng A Đới gợn lên nụ cười yêu dã, giống như một con rắn độc đứng ngẩng cao đầu dưới chân cô ta, chậm rãi phun ra độc rắn: "Phong thiếu gia quả nhiên rất hiểu chuyện-"
Oanh!
Dưới lòng đất đột nhiên truyền đến âm thanh trầm đục, dưới chân cũng là một trận rung động. A Đới dừng lại trố mắt, những lời còn lại đều bị ngắt ở trong miệng, nhưng trong nháy mắt này Phong Sâm lại nhảy sang một bên, bắt được cây cột điện kia.
Bãi cát trước mặt giống như bị côn trùng cắn đục, đột nhiên xuất hiện một cái khe lớn, băng qua toàn bộ bãi cát, hạt cát xung quanh đều lúc xuống. Dưới chân A Đới trống rỗng rồi rơi xuống, con rắn đi theo cô ta đột nhiên trở nên dài hơn, một đầu quấn quanh eo cô ta, đầu kia cũng quấn quanh cột điện, treo lơ lửng toàn thân cô ta trên không trung.
Cát dưới chân ầm ầm lún xuống, cánh tay trái của Phong Sâm siết chặt cây cột điện, cánh tay phải ném Nhan Bố Bố lên trên, quát to: "Ôm đi."
Sau khi Nhan Bố Bố bị một trận xoay chuyển trời đất, nhóc dùng tay chân ôm lấy cột điện rồi ngồi trên đó.
Phong Sâm liếc mắt nhìn dưới chân cậu, chỉ thấy khe hở này sâu không thấy đáy, nhưng trên tường cát hai bên, có thứ gì đó đang chui ra, khiến người nhìn thấy không rét mà run.
Cậu nhìn kỹ lại, thứ kia hóa ra là một con cua lớn hơn một cái chậu, cái càng giống như móng vuốt thép, trên đó còn có gai nhọn, dưới ánh trăng lạnh gai nhọn lạnh lẽo kia có màu sắc đen nhánh.
Nhan Bố Bố không quan tâm đến việc nhìn bất cứ thứ gì khác, mà vội vàng thúc giục Phong Sâm: "Mau lên đây đi, thiếu gia, mau lên đây."
Nhìn thấy những con cua kia nhanh chóng trèo lên dọc theo bức tường sụp, Phong Sâm cũng lật người cưỡi trên cây cột điện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro