Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 30
2024-11-19 11:58:32
Nhan Bố Bố nhận ra đây là con hổ, trước đây nhóc đã từng nhìn thấy nó trong sở thú, nhưng những con hổ ở đó đều nằm ủ rủ trong chuồng, chẳng thèm quan tâm đến ai, chứ không hung ác như bây giờ.
Vừa nãy Phong Sâm đã cất con dao găm vào ba lô rồi ném lên hàng ghế ở phía sau xe. Bây giờ cậu không kịp lấy con dao găm, xung quanh không có gì tiện tay, thấy con hổ sắp trèo vào, trong lúc cấp bách, cậu liền cầm lấy cái nồi sắt bên cạnh, bất chấp mọi thứ mà đập vào đầu con hổ.
Sau tiếng đập bang bang liên hồi, con hổ phát ra một tiếng gầm đau đớn, muốn nhào vào qua cửa kính xe, nhưng Phong Sâm lại dùng đáy nồi đẩy đầu của nó ra ngoài.
"Đi lấy dao găm của tôi đến đây, trong ba lô." Phong Sâm dùng sức đè con hổ, đồng thời lớn tiếng ra lệnh cho Nhan Bố Bố đang đứng ngơ ngác bên cạnh.
Nhan Bố Bố đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt hoảng sợ tìm kiếm ba lô khắp xung quanh.
"Ở phía sau xe." Phong Sâm hét lớn.
Con hổ tiếp tục cố gắng chen vào, những đầu móng vuốt sắc nhọn của nó cào cào vào thân xe, phát ra những tiếng động rợn người. Phong Sâm gồng mình chống đỡ bằng chiếc nồi sắt, hai chân dựa vào thanh vịn phía sau, vài đường gân xanh trên cổ nổi lên ẩn hện dưới lớp cơ mỏng.
Nhan Bố Bố tìm được ba lô rồi tay chân luống cuống bới lấy được con dao găm ra, bởi vì quá mức hoảng sợ, khi xoay người thì vấp ngã sóng soài.
Nhóc không hề chần chừ nửa giây mà bò người lên, cầm lấy dao găm, nhanh chóng lao về phía Phong Sâm: "Thiếu gia, lấy này."
Phong Sâm nào được rảnh tay cầm lấy dao găm, chỉ cần cậu thả lỏng sức lực một chút, con hổ sẽ vồ tới.
"Đâm, nó." Mặt cậu trướng đến đỏ bừng, từ giữa kẽ răng nặn ra hai chữ.
Thanh vịn mà chân cậu đang chống đỡ đang chấn động kêu rầm rầm, tựa hồ sắp lỏng ra, Phong Sâm không dám lơ là, lại khó khăn nói: "Đừng, sợ, đâm, nó."
Nhan Bố Bố không chần chừ nữa, mặc dù môi run rẩy, hai chân nhũn đến mức không thể đứng vững, nhưng nhóc vẫn nghe theo mệnh lệnh của Phong Sâm, sau một tiếng hét lớn, hai tay nhóc cầm con dao găm đâm vào móng vuốt hổ trên thùng xe.
Mũi dao đâm vào móng vuốt của con hổ, nhưng vì sức lực yếu nên không đâm được sâu, ngược lại còn khiến côn hổ hung hăng hơn, càng điên cuồng lao vào trong xe.
"Tiếp tục!" Phong Sâm gầm lên, chống đỡ con hổ: “Dùng sức đâm nó."
Sắc mặt Nhan Bố Bố tái nhợt, nhưng vẫn nghe lời rút dao găm ra, liên tục đâm vào móng vuốt của con hổ, miệng phát ra tiếng kêu the thé biến dạng.
"Mày đi mau, mày đi mau, đi đi, con hổ xấu xa, đi đi, a ô băng dát a đạt ô tây á, mày đi mau...”
Máu từ móng vuốt của con hổ trào ra, nháy mắt nhuộm đỏ bộ lông màu vàng, chảy dọc theo vách xe xuống dưới.
Con hổ không thể chịu đựng được cơn đau, lại không thể vồ lấy, cuối cùng cũng bỏ cuộc, phịch một tiếng trượt xuống cửa sổ xe, khập khiễng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhìn thấy nó biến mất ở xa xa, nồi sắt trong tay Phong Sâm rơi xuống đất, cậu lùi lại hai bước, kiệt sức ngã ngồi xuống.
Nhan Bố Bố vẫn đứng tại chỗ, hai tay cầm chặt dao găm, vừa khóc vừa nhìn Phong Sâm, hai chân không ngừng run rẩy.
Phong Sâm dựa lưng vào chân ghế, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cậu muốn duỗi tay về phía Nhan Bố Bố, nhưng cánh tay lại bủn rủn đến mức không nhấc được, nên chỉ đành nở nụ cười, thở hổn hển nói: "Lại đây."
"Ư ư...” Nhan Bố Bố lê từng bước một đi qua.
"Cất dao găm đi."
Nhan Bố Bố ném con dao găm lên ghế bên cạnh, cả người vẫn run rẩy như lên cơn sốt.
"Ngồi bên cạnh tôi."
Nhan Bố Bố ngồi xuống bên cạnh Phong Sâm, thút tha thút thít ôm lấy cánh tay cậu. Phong Sâm nhìn xoáy vào đỉnh đầu của nhóc, thấp giọng nói: "Đừng khóc, không sao đâu."
Nhan Bố Bố dần dần bình tĩnh lại, nín khóc, chỉ dựa vào Phong Sâm, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng.
"Biểu hiện vừa rồi của em rất khá." Phong Sâm nói.
Nhan Bố Bố ngẩng đầu nhìn cậu, mặc dù mặt đầy vết nước, không thể phân biệt được là nước mắt hay mồ hôi, nhưng một đôi con ngươi đen láy lại bắt đầu tỏa sáng.
"Biểu hiện của em rất khá sao?" Nhóc khàn giọng hỏi
Phong Sâm gật đầu: "Đúng vậy, biểu hiện rất khá, phục tùng mệnh lệnh, phản ứng kịp thời, ra tay cũng rất dứt khoát."
"Em không sợ nó, nếu có thêm hai con hổ nữa, em cũng có thể đối phó được." Nhan Bố Bố lập tức đầy máu, giọng nói cũng ngừng run rẩy.
"Vừa rồi em sử dụng một chút ma pháp, không dùng nhiều lắm, nếu em dùng thêm một chút nữa thì nó đã chết rồi. Thật ra em còn có thể dùng chân đá nó, nhìn này, chính là như vậy, chỉ là em không dễ dàng sử dụng chiêu này ra..."
Nhóc nói xong thì đứng lên, bắt đầu khoa tay múa chân.
Phong Sâm chỉ lẳng lặng nhìn nhóc, không có phát biểu ý kiến gì, đợi khi thể lực gần như khôi phục, cậu liền đứng dậy bắt đầu thu dọn ba lô.
"Chúng ta cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, kẻo con hổ quay lại trả thù."
Phong Sâm nói rất hàm súc, kỳ thật trong lòng cậu biết rõ con hổ này nhất định đã ăn không ít xác chết, có thể còn có người sống. Hiện tại những xác chết có thể tìm được cũng đã bị phân hủy cao đến mức ngay cả hổ cũng thấy khó nuốt, chung quy có thể quay lại tìm hai bọn cậu.
Nhan Bố Bố vốn đang hào hứng biểu diễn mình đối phó với con hổ như thế nào, nhưng khi nghe thấy lời này, nhóc đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở to lo lắng.
"Đeo túi của em lên, đổ đầy nước, bây giờ chúng ta đi ngay, đến Sở nghiên cứu để thay đổi con chip nhận dạng thân phận, sau đó thì vào thành phố ngầm."
Vừa nãy Phong Sâm đã cất con dao găm vào ba lô rồi ném lên hàng ghế ở phía sau xe. Bây giờ cậu không kịp lấy con dao găm, xung quanh không có gì tiện tay, thấy con hổ sắp trèo vào, trong lúc cấp bách, cậu liền cầm lấy cái nồi sắt bên cạnh, bất chấp mọi thứ mà đập vào đầu con hổ.
Sau tiếng đập bang bang liên hồi, con hổ phát ra một tiếng gầm đau đớn, muốn nhào vào qua cửa kính xe, nhưng Phong Sâm lại dùng đáy nồi đẩy đầu của nó ra ngoài.
"Đi lấy dao găm của tôi đến đây, trong ba lô." Phong Sâm dùng sức đè con hổ, đồng thời lớn tiếng ra lệnh cho Nhan Bố Bố đang đứng ngơ ngác bên cạnh.
Nhan Bố Bố đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt hoảng sợ tìm kiếm ba lô khắp xung quanh.
"Ở phía sau xe." Phong Sâm hét lớn.
Con hổ tiếp tục cố gắng chen vào, những đầu móng vuốt sắc nhọn của nó cào cào vào thân xe, phát ra những tiếng động rợn người. Phong Sâm gồng mình chống đỡ bằng chiếc nồi sắt, hai chân dựa vào thanh vịn phía sau, vài đường gân xanh trên cổ nổi lên ẩn hện dưới lớp cơ mỏng.
Nhan Bố Bố tìm được ba lô rồi tay chân luống cuống bới lấy được con dao găm ra, bởi vì quá mức hoảng sợ, khi xoay người thì vấp ngã sóng soài.
Nhóc không hề chần chừ nửa giây mà bò người lên, cầm lấy dao găm, nhanh chóng lao về phía Phong Sâm: "Thiếu gia, lấy này."
Phong Sâm nào được rảnh tay cầm lấy dao găm, chỉ cần cậu thả lỏng sức lực một chút, con hổ sẽ vồ tới.
"Đâm, nó." Mặt cậu trướng đến đỏ bừng, từ giữa kẽ răng nặn ra hai chữ.
Thanh vịn mà chân cậu đang chống đỡ đang chấn động kêu rầm rầm, tựa hồ sắp lỏng ra, Phong Sâm không dám lơ là, lại khó khăn nói: "Đừng, sợ, đâm, nó."
Nhan Bố Bố không chần chừ nữa, mặc dù môi run rẩy, hai chân nhũn đến mức không thể đứng vững, nhưng nhóc vẫn nghe theo mệnh lệnh của Phong Sâm, sau một tiếng hét lớn, hai tay nhóc cầm con dao găm đâm vào móng vuốt hổ trên thùng xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mũi dao đâm vào móng vuốt của con hổ, nhưng vì sức lực yếu nên không đâm được sâu, ngược lại còn khiến côn hổ hung hăng hơn, càng điên cuồng lao vào trong xe.
"Tiếp tục!" Phong Sâm gầm lên, chống đỡ con hổ: “Dùng sức đâm nó."
Sắc mặt Nhan Bố Bố tái nhợt, nhưng vẫn nghe lời rút dao găm ra, liên tục đâm vào móng vuốt của con hổ, miệng phát ra tiếng kêu the thé biến dạng.
"Mày đi mau, mày đi mau, đi đi, con hổ xấu xa, đi đi, a ô băng dát a đạt ô tây á, mày đi mau...”
Máu từ móng vuốt của con hổ trào ra, nháy mắt nhuộm đỏ bộ lông màu vàng, chảy dọc theo vách xe xuống dưới.
Con hổ không thể chịu đựng được cơn đau, lại không thể vồ lấy, cuối cùng cũng bỏ cuộc, phịch một tiếng trượt xuống cửa sổ xe, khập khiễng chạy ra khỏi bãi đỗ xe.
Nhìn thấy nó biến mất ở xa xa, nồi sắt trong tay Phong Sâm rơi xuống đất, cậu lùi lại hai bước, kiệt sức ngã ngồi xuống.
Nhan Bố Bố vẫn đứng tại chỗ, hai tay cầm chặt dao găm, vừa khóc vừa nhìn Phong Sâm, hai chân không ngừng run rẩy.
Phong Sâm dựa lưng vào chân ghế, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cậu muốn duỗi tay về phía Nhan Bố Bố, nhưng cánh tay lại bủn rủn đến mức không nhấc được, nên chỉ đành nở nụ cười, thở hổn hển nói: "Lại đây."
"Ư ư...” Nhan Bố Bố lê từng bước một đi qua.
"Cất dao găm đi."
Nhan Bố Bố ném con dao găm lên ghế bên cạnh, cả người vẫn run rẩy như lên cơn sốt.
"Ngồi bên cạnh tôi."
Nhan Bố Bố ngồi xuống bên cạnh Phong Sâm, thút tha thút thít ôm lấy cánh tay cậu. Phong Sâm nhìn xoáy vào đỉnh đầu của nhóc, thấp giọng nói: "Đừng khóc, không sao đâu."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Bố Bố dần dần bình tĩnh lại, nín khóc, chỉ dựa vào Phong Sâm, thỉnh thoảng lại nấc lên một tiếng.
"Biểu hiện vừa rồi của em rất khá." Phong Sâm nói.
Nhan Bố Bố ngẩng đầu nhìn cậu, mặc dù mặt đầy vết nước, không thể phân biệt được là nước mắt hay mồ hôi, nhưng một đôi con ngươi đen láy lại bắt đầu tỏa sáng.
"Biểu hiện của em rất khá sao?" Nhóc khàn giọng hỏi
Phong Sâm gật đầu: "Đúng vậy, biểu hiện rất khá, phục tùng mệnh lệnh, phản ứng kịp thời, ra tay cũng rất dứt khoát."
"Em không sợ nó, nếu có thêm hai con hổ nữa, em cũng có thể đối phó được." Nhan Bố Bố lập tức đầy máu, giọng nói cũng ngừng run rẩy.
"Vừa rồi em sử dụng một chút ma pháp, không dùng nhiều lắm, nếu em dùng thêm một chút nữa thì nó đã chết rồi. Thật ra em còn có thể dùng chân đá nó, nhìn này, chính là như vậy, chỉ là em không dễ dàng sử dụng chiêu này ra..."
Nhóc nói xong thì đứng lên, bắt đầu khoa tay múa chân.
Phong Sâm chỉ lẳng lặng nhìn nhóc, không có phát biểu ý kiến gì, đợi khi thể lực gần như khôi phục, cậu liền đứng dậy bắt đầu thu dọn ba lô.
"Chúng ta cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt, kẻo con hổ quay lại trả thù."
Phong Sâm nói rất hàm súc, kỳ thật trong lòng cậu biết rõ con hổ này nhất định đã ăn không ít xác chết, có thể còn có người sống. Hiện tại những xác chết có thể tìm được cũng đã bị phân hủy cao đến mức ngay cả hổ cũng thấy khó nuốt, chung quy có thể quay lại tìm hai bọn cậu.
Nhan Bố Bố vốn đang hào hứng biểu diễn mình đối phó với con hổ như thế nào, nhưng khi nghe thấy lời này, nhóc đột nhiên cứng đờ, hai mắt mở to lo lắng.
"Đeo túi của em lên, đổ đầy nước, bây giờ chúng ta đi ngay, đến Sở nghiên cứu để thay đổi con chip nhận dạng thân phận, sau đó thì vào thành phố ngầm."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro