Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 36
2024-11-19 11:58:32
Phong Sâm muốn nhìn rõ con sư tử đen này, nhưng cậu không nghĩ vừa bước xuống, nó lại đột nhiên biến mất trước mắt cậu.
Nó không biến thành một làn khói đen, cũng không kèm theo bất kỳ hiệu ứng âm thanh, mà chỉ vô thanh vô tức biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Thiếu gia." Nhan Bố Bố ghé vào tai cậu nhỏ giọng gọi, bởi vì vẫn luôn điên cuồng gào thét thần chú, âm thanh nhóc có chút khàn khàn.
Phong Sâm chợt tỉnh táo lại, hỏi: “Em có nhìn thấy con sư tử đen to lớn đó không?”
"Sư tử đen to lớn? Có một con sư tử đen lớn đang đuổi theo chúng ta sao?" Nhan Bố Bố ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
Phong Sâm dừng một chút: “Vừa rồi lúc chúng ta ngã xuống cầu thang, em không phát hiện thấy có vật gì đỡ lấy chúng ta, đưa chúng ta tới đây sao?”
"Đỡ lấy? Ai đỡ lấy chúng ta?" Nhan Bố Bố đột nhiên cao giọng: “Không phải có người đỡ lấy chúng ta đâu, là khi chúng ta rớt xuống lầu, em đã niệm thần chú, sử dụng ma lực, sau đó chúng ta liền bay lên, liền bay tới đây."
Phong Sâm sửng sốt một chút, lại hỏi: "Em thật sự không nhìn thấy con sư tử đen sao? Vậy vừa rồi tôi đã cưỡi cái gì?"
Nhan Bố Bố kiên nhẫn giải thích: "Anh không cưỡi bất cứ thứ gì, đó là ma lực của em, em đã học ma pháp từ chỗ đại sư phụ, sau đó mang theo bay trên mặt đất, vẫn bay đến đây."
Phong Sâm hít sâu một hơi, mặt không thay đổi nói: “Vậy em có thể bay thử một đoạn nữa cho tôi xem không?”
"A ô——"
“Nhỏ giọng một chút.” Phong Sâm ngắt lời.
Nhan Bố Bố hạ giọng: "A ô dát băng a đạt ô tây á!"
Một lúc sau, Phong Sâm đứng tại chỗ hỏi: "Bay đi đâu? Tại sao không bay?"
Nhan Bố Bố trầm tư nói: "Có lẽ vừa rồi em đã tiêu hao quá nhiều ma lực rồi."
Phong Sâm nhìn quanh, phát hiện con sư tư đen mang hai cậu đi, lúc này hai cậu đã rời khỏi khu công nghiệp, ra tới đường cái.
Cậu biết rằng cuộc thảo luận với Nhan Bố Bố sẽ không mang lại kết quả gì, vì vậy nói: "Đi thôi, chip nhận dạng của chúng ta đã được sửa đổi rồi. Bây giờ chúng ta có thể vượt qua sự kiểm tra của Liên quân phía Tây, hiện tại có thể đi đến thành phố ngầm."
Trong lúc đang cân nhắc, cậu vô thức bước về phía trước, cho đến khi Nhan Bố Bố lại gọi vào tai cậu: "Thiếu gia, Thiếu gia."
Dòng suy nghĩ của Phong Sâm bị gián đoạn, cậu không kiên nhẫn hỏi: “Gì vậy?”
Âm thanh của Nhan Bố Bố trở nên thận trọng: "Không có gì, em chỉ muốn hỏi xem, em có thể xuống đất tự đi được không? Em sợ anh mệt mỏi."
Lúc này Phong Sâm mới nhận ra Nhan Bố Bố vẫn đang trên lưng mình, liền đặt nhóc xuống, sau đó cởi ba lô ra và tự mình đeo.
"Vừa rồi em thật sự không nhìn thấy--"
"Đã nói đó là ma lực của em!"
"... Coi như tôi không có hỏi."
Lối vào khu định cư dưới lòng đất của Liên quân phía Tây nằm ở đầu bên kia của thành phố, khi Liên quân phía Đông còn ở đây, hai đội quân cùng nhau xây dựng.
Vào thời điểm đó, cả hai quân đội trên danh nghĩa đều tuân theo chỉ thị của Tổng chấp chính Hợp chủng quốc, có một nhóm học giả đề xuất lý thuyết về ngày tận thế, thu hút sự chú ý của giới thượng lưu, Tổng chấp chính liền chỉ định một số thành phố lớn, xây dựng các khu định cư dưới lòng đất để mọi người có thể trú ẩn
Thành phố Hải Vân khi đó là một trong những thành phố này.
Hiện tại, khi Liên quân phía Đông đã sơ tán khỏi Thành phố Hải Vân, các khu định cư dưới lòng đất đã bị Liên quân phía Tây tiếp quản hoàn toàn. Lúc còn đang xây dựng, Phong Sâm cũng không để ý nhiều, cậu chỉ biết chi phí xây dựng rất lớn, quy mô hoàn thành hẳn là cũng không nhỏ.
Từ đây đi bộ đến khu định cư dưới lòng đất phải mất mấy tiếng đồng hồ, thời tiết nóng bức đến mức hai cậu phải đi bộ một đoạn rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, miễn cho say nắng.
Đèn xăng đã để lại trong Sở nghiên cứu, Phong Sâm liền bật đèn pin lên, Nhan Bố Bố đi theo sát cậu từng bước một, miệng thì nói không ngừng.
“Thiếu gia, tại sao ngay từ đầu lại có côn trùng mọc trên những cái cây đó?”
“Đây là lần đầu tiên em thấy dây leo di chuyển.”
“Cái cây đó cũng có thể ăn thịt người, làm em sợ muốn chết.”
Nhan Bố Bố vừa nói vừa rùng mình vuốt cánh tay mình.
Phong Sâm tự động lờ đi lời nói của Nhan Bố Bố, cậu có chút mất tập trung, vẫn đang suy nghĩ về chuyện con sư tử đen.
Cậu không biết làm sao mà con sư tử đen đột nhiên xuất hiện, lại làm sao mà biến mất, cũng không biết tại sao Nhan Bố Bố lại không thể nhìn thấy nó. Còn có cảm giác kết nối kỳ diệu đó, tại sao nó lại khiến cậu có cảm giác chắc chắn rằng sư tử đen kia là chính mình?
Cậu nhớ lại những gì A Đới đã nói trên bờ cát đêm đó, khi cậu bị con rắn treo lơ lửng trên không.
"Cậu có thể thấy nó, vậy cậu và tôi chính là đồng loại, cậu hẳn còn chưa biết..."
Đồng loại...Ý tứ đồng loại có nghĩa là bọn họ có thể nhìn thấy hình dạng này, hay bọn họ có năng lực triệu hồi hình dạng này?
Phong Sâm cố gắng triệu hồi con sư tử đen trong đầu, thầm niệm những từ như “ra đây, ra đây”, nhưng không có phản hồi. Cậu đã thử nhiều phương pháp khác nhau, thậm chí còn niệm A ô... A tây á, nhưng vẫn không cảm thấy có gì khác thường.
Giọng nói của Nhan Bố Bố luôn như âm thanh nền, vẫn lải nhải chói tai, thẳng đến khi hai cậu tìm một tảng đá ngồi xuống, Phong Sâm lấy ra một chai nước mới bịt miệng nhóc lại được.
Nó không biến thành một làn khói đen, cũng không kèm theo bất kỳ hiệu ứng âm thanh, mà chỉ vô thanh vô tức biến mất, không để lại bất kỳ dấu vết nào.
"Thiếu gia." Nhan Bố Bố ghé vào tai cậu nhỏ giọng gọi, bởi vì vẫn luôn điên cuồng gào thét thần chú, âm thanh nhóc có chút khàn khàn.
Phong Sâm chợt tỉnh táo lại, hỏi: “Em có nhìn thấy con sư tử đen to lớn đó không?”
"Sư tử đen to lớn? Có một con sư tử đen lớn đang đuổi theo chúng ta sao?" Nhan Bố Bố ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn xung quanh.
Phong Sâm dừng một chút: “Vừa rồi lúc chúng ta ngã xuống cầu thang, em không phát hiện thấy có vật gì đỡ lấy chúng ta, đưa chúng ta tới đây sao?”
"Đỡ lấy? Ai đỡ lấy chúng ta?" Nhan Bố Bố đột nhiên cao giọng: “Không phải có người đỡ lấy chúng ta đâu, là khi chúng ta rớt xuống lầu, em đã niệm thần chú, sử dụng ma lực, sau đó chúng ta liền bay lên, liền bay tới đây."
Phong Sâm sửng sốt một chút, lại hỏi: "Em thật sự không nhìn thấy con sư tử đen sao? Vậy vừa rồi tôi đã cưỡi cái gì?"
Nhan Bố Bố kiên nhẫn giải thích: "Anh không cưỡi bất cứ thứ gì, đó là ma lực của em, em đã học ma pháp từ chỗ đại sư phụ, sau đó mang theo bay trên mặt đất, vẫn bay đến đây."
Phong Sâm hít sâu một hơi, mặt không thay đổi nói: “Vậy em có thể bay thử một đoạn nữa cho tôi xem không?”
"A ô——"
“Nhỏ giọng một chút.” Phong Sâm ngắt lời.
Nhan Bố Bố hạ giọng: "A ô dát băng a đạt ô tây á!"
Một lúc sau, Phong Sâm đứng tại chỗ hỏi: "Bay đi đâu? Tại sao không bay?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Bố Bố trầm tư nói: "Có lẽ vừa rồi em đã tiêu hao quá nhiều ma lực rồi."
Phong Sâm nhìn quanh, phát hiện con sư tư đen mang hai cậu đi, lúc này hai cậu đã rời khỏi khu công nghiệp, ra tới đường cái.
Cậu biết rằng cuộc thảo luận với Nhan Bố Bố sẽ không mang lại kết quả gì, vì vậy nói: "Đi thôi, chip nhận dạng của chúng ta đã được sửa đổi rồi. Bây giờ chúng ta có thể vượt qua sự kiểm tra của Liên quân phía Tây, hiện tại có thể đi đến thành phố ngầm."
Trong lúc đang cân nhắc, cậu vô thức bước về phía trước, cho đến khi Nhan Bố Bố lại gọi vào tai cậu: "Thiếu gia, Thiếu gia."
Dòng suy nghĩ của Phong Sâm bị gián đoạn, cậu không kiên nhẫn hỏi: “Gì vậy?”
Âm thanh của Nhan Bố Bố trở nên thận trọng: "Không có gì, em chỉ muốn hỏi xem, em có thể xuống đất tự đi được không? Em sợ anh mệt mỏi."
Lúc này Phong Sâm mới nhận ra Nhan Bố Bố vẫn đang trên lưng mình, liền đặt nhóc xuống, sau đó cởi ba lô ra và tự mình đeo.
"Vừa rồi em thật sự không nhìn thấy--"
"Đã nói đó là ma lực của em!"
"... Coi như tôi không có hỏi."
Lối vào khu định cư dưới lòng đất của Liên quân phía Tây nằm ở đầu bên kia của thành phố, khi Liên quân phía Đông còn ở đây, hai đội quân cùng nhau xây dựng.
Vào thời điểm đó, cả hai quân đội trên danh nghĩa đều tuân theo chỉ thị của Tổng chấp chính Hợp chủng quốc, có một nhóm học giả đề xuất lý thuyết về ngày tận thế, thu hút sự chú ý của giới thượng lưu, Tổng chấp chính liền chỉ định một số thành phố lớn, xây dựng các khu định cư dưới lòng đất để mọi người có thể trú ẩn
Thành phố Hải Vân khi đó là một trong những thành phố này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện tại, khi Liên quân phía Đông đã sơ tán khỏi Thành phố Hải Vân, các khu định cư dưới lòng đất đã bị Liên quân phía Tây tiếp quản hoàn toàn. Lúc còn đang xây dựng, Phong Sâm cũng không để ý nhiều, cậu chỉ biết chi phí xây dựng rất lớn, quy mô hoàn thành hẳn là cũng không nhỏ.
Từ đây đi bộ đến khu định cư dưới lòng đất phải mất mấy tiếng đồng hồ, thời tiết nóng bức đến mức hai cậu phải đi bộ một đoạn rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, miễn cho say nắng.
Đèn xăng đã để lại trong Sở nghiên cứu, Phong Sâm liền bật đèn pin lên, Nhan Bố Bố đi theo sát cậu từng bước một, miệng thì nói không ngừng.
“Thiếu gia, tại sao ngay từ đầu lại có côn trùng mọc trên những cái cây đó?”
“Đây là lần đầu tiên em thấy dây leo di chuyển.”
“Cái cây đó cũng có thể ăn thịt người, làm em sợ muốn chết.”
Nhan Bố Bố vừa nói vừa rùng mình vuốt cánh tay mình.
Phong Sâm tự động lờ đi lời nói của Nhan Bố Bố, cậu có chút mất tập trung, vẫn đang suy nghĩ về chuyện con sư tử đen.
Cậu không biết làm sao mà con sư tử đen đột nhiên xuất hiện, lại làm sao mà biến mất, cũng không biết tại sao Nhan Bố Bố lại không thể nhìn thấy nó. Còn có cảm giác kết nối kỳ diệu đó, tại sao nó lại khiến cậu có cảm giác chắc chắn rằng sư tử đen kia là chính mình?
Cậu nhớ lại những gì A Đới đã nói trên bờ cát đêm đó, khi cậu bị con rắn treo lơ lửng trên không.
"Cậu có thể thấy nó, vậy cậu và tôi chính là đồng loại, cậu hẳn còn chưa biết..."
Đồng loại...Ý tứ đồng loại có nghĩa là bọn họ có thể nhìn thấy hình dạng này, hay bọn họ có năng lực triệu hồi hình dạng này?
Phong Sâm cố gắng triệu hồi con sư tử đen trong đầu, thầm niệm những từ như “ra đây, ra đây”, nhưng không có phản hồi. Cậu đã thử nhiều phương pháp khác nhau, thậm chí còn niệm A ô... A tây á, nhưng vẫn không cảm thấy có gì khác thường.
Giọng nói của Nhan Bố Bố luôn như âm thanh nền, vẫn lải nhải chói tai, thẳng đến khi hai cậu tìm một tảng đá ngồi xuống, Phong Sâm lấy ra một chai nước mới bịt miệng nhóc lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro