Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 41
2024-11-19 11:58:32
Binh lính nhìn Nhan Bố Bố, Nhan Bố Bố cũng bình tĩnh nhìn lại binh lính, sau đó nghiêng đầu về phía Phong Sâm: "Anh ấy dẫn cháu đi cùng."
Bởi vì quá khẩn trương, trên mặt đứa nhỏ không có biểu tình gì, cộng với việc đặt ngón tay cái đặt ở túi trước áo yếm, khiến nhóc nhìn có chút lạnh lùng.
Binh lính hỏi: "Vậy khoảng thời gian này cháu trải qua như thế nào?"
Vấn đề này Phong Sâm không cần phải nói dối: “Ở lại bãi đỗ xe, tìm đồ ăn ở xung quanh.”
Tất cả binh lính đều đang nhìn hai cậu, ánh mắt giống như đèn pha đổ dồn vào cơ thể bụi bặm của hai cậu. Nhan Bố Bố càng lúc càng khẩn trương, sắc mặt càng ngày càng lãnh đạm.
“Thằng nhỏ này nhìn có chút kiêu ngạo.” Binh lính nhìn nhóc một lát rồi nói với người bên cạnh.
Những người này tựa hồ cảm thấy Nhan Bố Bố rất thú vị, đều phát ra tiếng cười.
Binh lính hỏi Phong Sâm: "Cậu tên gì?"
"Tần Thâm."
"Nhóc con, còn nhóc thì sao? Tên nhóc là gì?" Binh lính lại hỏi Nhan Bố Bố.
Nhan Bố Bố bị mọi người nhìn chằm chằm còn cười cười, đầu óc nhóc vốn đã trống rỗng, bây giờ lại bị hỏi tên, vô thức nói ra ba chữ Nhan Bố Bố.
“Khụ khụ.” Phong Sâm đột nhiên cúi đầu khụ hai tiếng.
Nhan Bố Bố giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Phong Sâm đã ân cần dặn dò, nhóc nhất định không được nói tên thật, phải nói tên của nhóc là... Tên nhóc là...
Tên mình là gì nhỉ?
"Viên tinh thạch phức tạp và xinh đẹp." Nhan Bố Bố mặt vô cảm nói ra mấy chữ.
Binh lính sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
Nhan Bố Bố nhận ra mình đã nói sai, đột nhiên rút tay về, rũ xuống bên hông, có chút thất thố nhìn Phong Sâm, hơi thở trở nên gấp gáp.
Phong Sâm bình tĩnh nắm lấy tay nhóc siết chặt, mở miệng nói: "Em ấy tên là Phàn Nhân Tinh, nhưng em ấy không thích cách phát âm của cái tên này, cho nên bình thường cũng không nói thẳng."
Đám binh lính hiểu ra, đều bật cười.
Tay Nhan Bố Bố được Phong Sâm nắm lấy, đột nhiên cảm thấy bớt khẩn trương hơn, vẻ mặt cũng thoải mái hơn không ít.
Binh lính bước sang một bên, để lộ máy kiểm tra phía sau: "Đây, đặt cổ tay của các cậu lên trên."
Hai cậu thay phiên nhau đặt cổ tay lên, Phong Sâm liếc nhanh nhìn màn hình hiển thị bên cạnh, thông tin cá nhân hiển thị trên đó là chính xác với thông tin cậu đã chỉnh sửa.
Việc xác minh danh tính cá nhân không có vấn đề gì, cả hai lại làm theo mệnh lệnh bước lên máy dò kiểm tra vật nguy hiểm bên cạnh.
Máy kiểm tra quét toàn bộ cơ thể hai cậu, phát ra tiếng bíp máy móc: ".. Không thể mang theo súng và đạn dược, hoặc các sản phẩm hóa chất không thể xác định được tính chất..."
Nhan Bố Bố đứng cạnh Phong Sâm, nhìn đường màu xanh lục chậm rãi trượt từ dưới lên trên. Khi nó trượt tới ngực Phong Sâm, cũng là nơi có chiếc ba lô, nhóc cảm thấy bàn tay Phong Sâm siết chặt tay của mình.
Nhóc nắm lại một ngón tay của Phong Sâm, như cách nhóc từng an ủi bản thân, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
"Đing! Việc kiểm tra đã hoàn tất, không phát hiện vật phẩm khả nghi nào."
Khi âm thanh nhắc nhở đã thông qua kiểm tra vang lên, Phong Sâm chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm tay Nhan Bố Bố, bước ra khỏi máy kiểm tra.
"Đã thông qua kiểm tra, các cậu có thể tiến vào khu định cư dưới lòng đất." Binh lính lau mồ hôi trên mặt: “Đi vào dọc theo lối đi, đi bằng phương tiện vận chuyển đến điểm tiếp nhận, những chuyện khác không được xen vào."
Phong Sâm nói cảm ơn, dẫn theo Nhan Bố Bố về phía hành lang. Dáng vẻ rất tự nhiên, kỳ thật chỉ có chính cậu mới biết, vừa rồi tim cậu gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Lối đi không dài, chẳng mấy chốc đã đi đến cuối, trước mặt xuất hiện một cái bục tròn lớn, phía trên cùng xung quanh đều bao bọc bởi những thanh sắt, giống như một cái lồng chim khổng lồ bằng sắt thép, giữa song sắt chỉ lộ ra một khoảng trống như là cánh cửa.
Phong Sâm dẫn Nhan Bố Bố vào bục tròn, Nhan Bố Bố không nói gì mà chỉ tò mò nhìn xung quanh.
"Chuyến vận chuyển xuống lập tức xuất phát, xin hãy đứng vững và chú ý an toàn."
Một giọng nữ máy móc tự động vang lên, song sắt từ từ đóng lại, sau tiếng đinh vang, Nhan Bố Bố cảm thấy chân mình run lên, sau đó là cảm giác rơi xuống.
Bên ngoài kính là một những thanh sắt thép không ngừng vươn cao, cho thấy bục tròn đang nhanh chóng hạ xuống, đèn phía trên đầu nhấp nháy do tiếp xúc không tốt, phát ra tiếng điện rò rỉ xèo xèo.
Cảm giác mát lạnh mát ập đến, cái nóng biến mất, Phong Sâm nhìn đồng hồ, con số trên màn hình tinh thể lỏng là 36 độ, con số này vẫn đang tiếp tục giảm xuống.
Oanh.
Phương tiện vận chuyển phát ra một tiếng động lớn rồi đột nhiên dừng lại, Nhan Bố Bố loạng choạng sắp ngã xuống, nhưng Phong Sâm đã nhanh tay le mắt kịp đỡ lại.
"Thiếu gia!"
"Đừng hoảng hốt."
Dưới bục tròn vang lên tiếng bánh răng cọt kẹt, một lúc sau lại có tiếng vang khác rồi tiếp tục đi xuống.
Nhan Bố Bố cẩn thận đứng lên, hỏi: "Đây là thang máy à?"
Phong Sâm suy nghĩ một chút: “Hẳn không phải là thang máy, mà là dùng phương pháp chế tạo hoàn toàn bằng cơ khí, điều này có thể bảo đảm cho dù thiếu điện thì phương tiện vận chuyển vẫn có thể vận hành.”
Nhan Bố Bố cái hiểu cái không à một tiếng.
Bên ngoài song sắt là những thanh sắt thép lạnh ngắt, phía sau là bức tường đen tuyền, tầm nhìn hạn chế, cộng với lồng chim bằng sắt, tạo cho người nhìn một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Nhan Bố Bố cảm thấy hơi choáng váng, đang định quay đi thì trước mắt đột nhiên sáng lên.
Bức tường đen sẫm chặn tầm nhìn biến mất, một không gian khổng lồ dưới lòng đất xuất hiện phía sau khung sắt.
Bởi vì quá khẩn trương, trên mặt đứa nhỏ không có biểu tình gì, cộng với việc đặt ngón tay cái đặt ở túi trước áo yếm, khiến nhóc nhìn có chút lạnh lùng.
Binh lính hỏi: "Vậy khoảng thời gian này cháu trải qua như thế nào?"
Vấn đề này Phong Sâm không cần phải nói dối: “Ở lại bãi đỗ xe, tìm đồ ăn ở xung quanh.”
Tất cả binh lính đều đang nhìn hai cậu, ánh mắt giống như đèn pha đổ dồn vào cơ thể bụi bặm của hai cậu. Nhan Bố Bố càng lúc càng khẩn trương, sắc mặt càng ngày càng lãnh đạm.
“Thằng nhỏ này nhìn có chút kiêu ngạo.” Binh lính nhìn nhóc một lát rồi nói với người bên cạnh.
Những người này tựa hồ cảm thấy Nhan Bố Bố rất thú vị, đều phát ra tiếng cười.
Binh lính hỏi Phong Sâm: "Cậu tên gì?"
"Tần Thâm."
"Nhóc con, còn nhóc thì sao? Tên nhóc là gì?" Binh lính lại hỏi Nhan Bố Bố.
Nhan Bố Bố bị mọi người nhìn chằm chằm còn cười cười, đầu óc nhóc vốn đã trống rỗng, bây giờ lại bị hỏi tên, vô thức nói ra ba chữ Nhan Bố Bố.
“Khụ khụ.” Phong Sâm đột nhiên cúi đầu khụ hai tiếng.
Nhan Bố Bố giật mình một cái, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Phong Sâm đã ân cần dặn dò, nhóc nhất định không được nói tên thật, phải nói tên của nhóc là... Tên nhóc là...
Tên mình là gì nhỉ?
"Viên tinh thạch phức tạp và xinh đẹp." Nhan Bố Bố mặt vô cảm nói ra mấy chữ.
Binh lính sửng sốt hỏi: “Cái gì?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Bố Bố nhận ra mình đã nói sai, đột nhiên rút tay về, rũ xuống bên hông, có chút thất thố nhìn Phong Sâm, hơi thở trở nên gấp gáp.
Phong Sâm bình tĩnh nắm lấy tay nhóc siết chặt, mở miệng nói: "Em ấy tên là Phàn Nhân Tinh, nhưng em ấy không thích cách phát âm của cái tên này, cho nên bình thường cũng không nói thẳng."
Đám binh lính hiểu ra, đều bật cười.
Tay Nhan Bố Bố được Phong Sâm nắm lấy, đột nhiên cảm thấy bớt khẩn trương hơn, vẻ mặt cũng thoải mái hơn không ít.
Binh lính bước sang một bên, để lộ máy kiểm tra phía sau: "Đây, đặt cổ tay của các cậu lên trên."
Hai cậu thay phiên nhau đặt cổ tay lên, Phong Sâm liếc nhanh nhìn màn hình hiển thị bên cạnh, thông tin cá nhân hiển thị trên đó là chính xác với thông tin cậu đã chỉnh sửa.
Việc xác minh danh tính cá nhân không có vấn đề gì, cả hai lại làm theo mệnh lệnh bước lên máy dò kiểm tra vật nguy hiểm bên cạnh.
Máy kiểm tra quét toàn bộ cơ thể hai cậu, phát ra tiếng bíp máy móc: ".. Không thể mang theo súng và đạn dược, hoặc các sản phẩm hóa chất không thể xác định được tính chất..."
Nhan Bố Bố đứng cạnh Phong Sâm, nhìn đường màu xanh lục chậm rãi trượt từ dưới lên trên. Khi nó trượt tới ngực Phong Sâm, cũng là nơi có chiếc ba lô, nhóc cảm thấy bàn tay Phong Sâm siết chặt tay của mình.
Nhóc nắm lại một ngón tay của Phong Sâm, như cách nhóc từng an ủi bản thân, nhẹ nhàng nhéo nhéo.
"Đing! Việc kiểm tra đã hoàn tất, không phát hiện vật phẩm khả nghi nào."
Khi âm thanh nhắc nhở đã thông qua kiểm tra vang lên, Phong Sâm chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, sau đó nắm tay Nhan Bố Bố, bước ra khỏi máy kiểm tra.
"Đã thông qua kiểm tra, các cậu có thể tiến vào khu định cư dưới lòng đất." Binh lính lau mồ hôi trên mặt: “Đi vào dọc theo lối đi, đi bằng phương tiện vận chuyển đến điểm tiếp nhận, những chuyện khác không được xen vào."
Phong Sâm nói cảm ơn, dẫn theo Nhan Bố Bố về phía hành lang. Dáng vẻ rất tự nhiên, kỳ thật chỉ có chính cậu mới biết, vừa rồi tim cậu gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Lối đi không dài, chẳng mấy chốc đã đi đến cuối, trước mặt xuất hiện một cái bục tròn lớn, phía trên cùng xung quanh đều bao bọc bởi những thanh sắt, giống như một cái lồng chim khổng lồ bằng sắt thép, giữa song sắt chỉ lộ ra một khoảng trống như là cánh cửa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Sâm dẫn Nhan Bố Bố vào bục tròn, Nhan Bố Bố không nói gì mà chỉ tò mò nhìn xung quanh.
"Chuyến vận chuyển xuống lập tức xuất phát, xin hãy đứng vững và chú ý an toàn."
Một giọng nữ máy móc tự động vang lên, song sắt từ từ đóng lại, sau tiếng đinh vang, Nhan Bố Bố cảm thấy chân mình run lên, sau đó là cảm giác rơi xuống.
Bên ngoài kính là một những thanh sắt thép không ngừng vươn cao, cho thấy bục tròn đang nhanh chóng hạ xuống, đèn phía trên đầu nhấp nháy do tiếp xúc không tốt, phát ra tiếng điện rò rỉ xèo xèo.
Cảm giác mát lạnh mát ập đến, cái nóng biến mất, Phong Sâm nhìn đồng hồ, con số trên màn hình tinh thể lỏng là 36 độ, con số này vẫn đang tiếp tục giảm xuống.
Oanh.
Phương tiện vận chuyển phát ra một tiếng động lớn rồi đột nhiên dừng lại, Nhan Bố Bố loạng choạng sắp ngã xuống, nhưng Phong Sâm đã nhanh tay le mắt kịp đỡ lại.
"Thiếu gia!"
"Đừng hoảng hốt."
Dưới bục tròn vang lên tiếng bánh răng cọt kẹt, một lúc sau lại có tiếng vang khác rồi tiếp tục đi xuống.
Nhan Bố Bố cẩn thận đứng lên, hỏi: "Đây là thang máy à?"
Phong Sâm suy nghĩ một chút: “Hẳn không phải là thang máy, mà là dùng phương pháp chế tạo hoàn toàn bằng cơ khí, điều này có thể bảo đảm cho dù thiếu điện thì phương tiện vận chuyển vẫn có thể vận hành.”
Nhan Bố Bố cái hiểu cái không à một tiếng.
Bên ngoài song sắt là những thanh sắt thép lạnh ngắt, phía sau là bức tường đen tuyền, tầm nhìn hạn chế, cộng với lồng chim bằng sắt, tạo cho người nhìn một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Nhan Bố Bố cảm thấy hơi choáng váng, đang định quay đi thì trước mắt đột nhiên sáng lên.
Bức tường đen sẫm chặn tầm nhìn biến mất, một không gian khổng lồ dưới lòng đất xuất hiện phía sau khung sắt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro