Hướng Dẫn Con Người Sinh Tồn Trong Vùng Đất Hoang
Chương 44
2024-11-19 11:58:32
“Anh trai sao?” Thiếu tướng Lâm nhẹ nhàng hỏi lại: “Là anh trai mà cháu quen trên đường sao?”
Nhan Bố Bố hoảng sợ quan sát hắn, gật gật đầu.
Phong Sâm ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Trước đây tôi bị bệnh, ở trên đường gặp được em ấy, em ấy tìm cho tôi một ít đồ ăn cùng thuốc men, sau khi tôi khỏe lại, liền đơn giản mang em ấy theo.”
"Thật ư?" Thiếu tướng Lâm vẫn giữ cằm Nhan Bố Bố, thậm chí không thèm nhìn Phong Sâm.
Nhan Bố Bố cứng ngắc ngẩng đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì kể chi tiết cho chú biết đi."
"Cháu đã tìm được thuốc cho anh trai, còn giẫm phải người chết, lại đi tìm bánh mì, có người, có người muốn cướp nhưng cháu không cho. Người đó, vừa rồi cháu có nhìn thấy người đó, cậu ta cũng sống ở đây, còn, còn nhăn mặt với cháu nữa.”
Mặc dù Nhan Bố Bố lắp bắp nhưng có lẽ đã biểu đạt được ý tứ rõ ràng. Sau khi Thiếu tướng Lâm trầm mặc một lát, buông cằm của nhóc ra, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng, nhưng một tay đút vào trong túi áo.
Phong Sâm nhìn thấy động tác này của hắn, đồng tử đột nhiên co rút, sắc mặt tái nhợt, tay phải lặng lẽ đưa ra sau thắt lưng.
Nhưng giây tiếp theo, Thiếu tướng Lâm từ trong túi móc ra một cây kẹo mút đưa cho Nhan Bố Bố: "Cầm lấy."
Nhan Bố Bố máy móc nhận lấy cây kẹo mút, cũng không nói lời cảm ơn, chỉ đứng đó cứng đơ như gỗ.
Thiếu tướng Lâm lại quay sang Phong Sâm: “Lẽ ra buổi tối 11 giờ phải trở về phòng, nhưng các cậu vừa mới vào thành phố ngầm, tối nay tôi có thể phá lệ cho các cậu, trước đi tắm rửa sạch sẽ trên người, tránh mang vi khuẩn bệnh ở trên mặt đất xuống đây.”
Phong Sâm đặt tay trở lại vị trí cũ, gật gật đầu. Thiếu tướng Lâm lúc này mới xoay người, dẫn một nhóm binh lính rời đi.
"Khụ khụ... Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi, đi đến phòng các cháu." Ngô Ưu từ đầu đến cuối đều không hé răng, vẫn dựa vào tường, mãi đến bây giờ mới lên tiếng: "Vị đó là Thiếu tướng Lâm, hiện tại là sĩ quan quân đội có quân hàm cao nhất trong khu định cư dưới lòng đất, quản lý toàn bộ khu định cư.”
Nhan Bố Bố vẫn ngơ ngác cầm cây kẹo mút, Phong Sâm cầm lấy tới, bóc lớp giấy màu ra nhét lại vào tay nhóc: “Đi thôi.”
Tích--
Lại có một hồi chuông thật dài, tiếng đóng cửa và tiếng bước chân lộn xộn vừa rồi đều biến mất, mọi người đều đã trở về phòng của mình.
Ba người đi đến chỗ quẹo của hành lang thẳng tắp, Ngô Ưu dừng lại, lấy thẻ khóa ra, mở cánh cửa có ghi C68 bên cạnh.
“Đây là phòng của hai cháu.” Ngô Ưu không có vào cửa mà đưa tay bật đèn lên.
Phong Sâm đang muốn đi vào, bị Ngô Ưu ngăn lại: “Coi chừng một chút, giường ở ngay cửa.”
Nhan Bố Bố cũng tiến tới, cùng Phong Sâm nhìn vào đánh giá căn phòng.
Bên trong căn phòng cực kỳ nhỏ hẹp, không gian chật chội tù túng khiến Nhan Bố Bố nhớ đến phòng chứa đồ vặt dưới gầm cầu thang ở nhà. Cách bài trí cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn và một chiếc tủ thấp. Hơn nữa, căn phòng này hình tam giác, phần chóp nhọn được che bằng một tấm rèm nhựa, nửa che nửa hở chiếc bồn cầu phía sau, chiếc giường đơn chỉ có thể kê ngang cửa ra vào, nơi không gian rộng hơn một chút.
“Căn phòng này là chỗ ở của hai cháu, tuy không lớn nhưng hai đứa con nít như các cháu cũng không cần phòng to. Huống chi chúng ta cũng không phải chuột, chung quy cũng không thể ở mãi dưới thành phố ngầm được, đợi cho mùa hè kết thúc, nhiệt độ không quá nóng, Liên quân phía Tây thu dọn xong mặt đất, chúng ta sẽ lên đó lại.”
Ngô Ưu chỉ vào chiếc giường ở cửa: “Mặc dù cửa bị nó chặn, nhưng hai cháu có thể trèo qua rất dễ dàng, phòng này không thể để người lớn tuổi ở được, chỉ có hai cháu mới thích hợp.”
"Vâng."
Phong Sâm không ngại phòng nhỏ, cũng không ngại cửa bị chặn, hiện tại chỉ cần có chỗ dung thân là tốt lắm rồi.
Ngô Ưu vỗ vỗ vai cậu: "Hiểu chuyện!"
Thấy xung quanh không có ai, ông ta lại nhỏ giọng nói: “Chú là thấy hai đứa con nít như hai cháu không dễ dàng, mới đem căn phòng này cho các cháu. Trong hoàn cảnh như hai cháu, sẽ phải sống trong một căn phòng tám người, chen chúc nhau cùng với người khác, tiền thuê phòng hàng tháng của mỗi người phải tốn 10 điểm tín dụng. Một căn phòng độc lập lớn cần 50 tín dụng mỗi tháng, vì tiền thuê hàng tháng quá đắt, chỉ những người có gia đình mới sống trong đó. Mặc dù phòng của các cháu nhỏ, nhưng mỗi tháng chỉ tốn 20 điểm tín dụng, thực tế là chi phí tương đương với việc sống trong một căn phòng tám người."
"Cảm ơn chú." Phong Sâm nói.
Nhan Bố Bố cũng nói lời cảm ơn giòn rụm: "Cảm ơn chú."
“Tháng này sẽ miễn phí, sau này mỗi tháng phải nộp tiền thuê phòng.” Ngô Ưu đưa thẻ phòng cho Phong Sâm: “Hai cháu ngay cả hành lý cũng không có, trong nhà kho bên kia có một số vật dụng cần thiết hàng ngày, đều là đào lên được trong trận động đất, Liên quân phía Tây không cần nên cứ vứt ở đó, hai cháu và chú có thể cùng đến đó chọn một ít."
Hai cậu đi theo ông ta, trước đi đến nhà kho ấy đồ.
Cái gọi là nhà kho là một căn phòng lớn chất đống các mặt hàng linh tinh, hẳn là được Liên quân phía Tây chuyển đến từ các siêu thị bị sập.
Phong Sâm lấy ra một cái chậu nhựa, một ấm đun nước, hai cái hộp đựng cơm trưa bằng inox, hai bàn chải đánh răng, một cốc nước súc miệng, xà phòng và kem đánh răng. Trước khi ra khỏi nhà, Ngô Ưu lại ném thêm một chai sữa tắm, bột giặt và một chiếc khăn tắm mới toanh vào chậu của cậu.
Mặc dù những thứ này bình thường không có giá trị gì, nhưng trận động đất đã phá hủy toàn bộ thành phố, không biết phải mất bao lâu để khôi phục lại được ngành công nghiệp, ngay cả một khối xà phòng bình thường về sau cũng sẽ chỉ ngày càng trở nên quý giá hơn.
Phong Sâm biết rõ Ngô Ưu thật sự đã chăm sóc hai cậu, lại nói lời cảm ơn.
"Không có việc gì." Ngô Ưu xoa nhẹ đầu Nhan Bố Bố vài lần rồi đột nhiên cười: "Con trai tôi cũng giống thằng bé, có mái tóc xoăn tự nhiên, trông rất đẹp."
Đi ra khỏi nhà kho, Ngô Ưu tiếp tục dặn dò: “Đi về phía trước chính là nhà tắm, vừa rồi Thiếu tướng Lâm đã phân phó, các cháu phải đi tắm trước mới được, có mang theo quần áo sạch hay không?”
"Có."
“Quần áo bẩn thuận tay thì giặt sạch đi, phơi ở cạnh nhà tắm. Ở đó có lỗ thông hơi nên quần áo sẽ khô nhanh. Tắm xong nhanh về phòng, đừng đi loanh quanh, kẻo bị người đi tuần tra bắt gặp. Đúng rồi, phòng chứa nước ở ngay cạnh nhà tắm, nhớ lấy nước nhé.”
"Biết ạ, cảm ơn chú."
Nhan Bố Bố hoảng sợ quan sát hắn, gật gật đầu.
Phong Sâm ở bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng: “Trước đây tôi bị bệnh, ở trên đường gặp được em ấy, em ấy tìm cho tôi một ít đồ ăn cùng thuốc men, sau khi tôi khỏe lại, liền đơn giản mang em ấy theo.”
"Thật ư?" Thiếu tướng Lâm vẫn giữ cằm Nhan Bố Bố, thậm chí không thèm nhìn Phong Sâm.
Nhan Bố Bố cứng ngắc ngẩng đầu: "Đúng vậy."
"Vậy thì kể chi tiết cho chú biết đi."
"Cháu đã tìm được thuốc cho anh trai, còn giẫm phải người chết, lại đi tìm bánh mì, có người, có người muốn cướp nhưng cháu không cho. Người đó, vừa rồi cháu có nhìn thấy người đó, cậu ta cũng sống ở đây, còn, còn nhăn mặt với cháu nữa.”
Mặc dù Nhan Bố Bố lắp bắp nhưng có lẽ đã biểu đạt được ý tứ rõ ràng. Sau khi Thiếu tướng Lâm trầm mặc một lát, buông cằm của nhóc ra, chậm rãi đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn lạnh lùng như băng, nhưng một tay đút vào trong túi áo.
Phong Sâm nhìn thấy động tác này của hắn, đồng tử đột nhiên co rút, sắc mặt tái nhợt, tay phải lặng lẽ đưa ra sau thắt lưng.
Nhưng giây tiếp theo, Thiếu tướng Lâm từ trong túi móc ra một cây kẹo mút đưa cho Nhan Bố Bố: "Cầm lấy."
Nhan Bố Bố máy móc nhận lấy cây kẹo mút, cũng không nói lời cảm ơn, chỉ đứng đó cứng đơ như gỗ.
Thiếu tướng Lâm lại quay sang Phong Sâm: “Lẽ ra buổi tối 11 giờ phải trở về phòng, nhưng các cậu vừa mới vào thành phố ngầm, tối nay tôi có thể phá lệ cho các cậu, trước đi tắm rửa sạch sẽ trên người, tránh mang vi khuẩn bệnh ở trên mặt đất xuống đây.”
Phong Sâm đặt tay trở lại vị trí cũ, gật gật đầu. Thiếu tướng Lâm lúc này mới xoay người, dẫn một nhóm binh lính rời đi.
"Khụ khụ... Vậy chúng ta tiếp tục đi thôi, đi đến phòng các cháu." Ngô Ưu từ đầu đến cuối đều không hé răng, vẫn dựa vào tường, mãi đến bây giờ mới lên tiếng: "Vị đó là Thiếu tướng Lâm, hiện tại là sĩ quan quân đội có quân hàm cao nhất trong khu định cư dưới lòng đất, quản lý toàn bộ khu định cư.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhan Bố Bố vẫn ngơ ngác cầm cây kẹo mút, Phong Sâm cầm lấy tới, bóc lớp giấy màu ra nhét lại vào tay nhóc: “Đi thôi.”
Tích--
Lại có một hồi chuông thật dài, tiếng đóng cửa và tiếng bước chân lộn xộn vừa rồi đều biến mất, mọi người đều đã trở về phòng của mình.
Ba người đi đến chỗ quẹo của hành lang thẳng tắp, Ngô Ưu dừng lại, lấy thẻ khóa ra, mở cánh cửa có ghi C68 bên cạnh.
“Đây là phòng của hai cháu.” Ngô Ưu không có vào cửa mà đưa tay bật đèn lên.
Phong Sâm đang muốn đi vào, bị Ngô Ưu ngăn lại: “Coi chừng một chút, giường ở ngay cửa.”
Nhan Bố Bố cũng tiến tới, cùng Phong Sâm nhìn vào đánh giá căn phòng.
Bên trong căn phòng cực kỳ nhỏ hẹp, không gian chật chội tù túng khiến Nhan Bố Bố nhớ đến phòng chứa đồ vặt dưới gầm cầu thang ở nhà. Cách bài trí cũng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn và một chiếc tủ thấp. Hơn nữa, căn phòng này hình tam giác, phần chóp nhọn được che bằng một tấm rèm nhựa, nửa che nửa hở chiếc bồn cầu phía sau, chiếc giường đơn chỉ có thể kê ngang cửa ra vào, nơi không gian rộng hơn một chút.
“Căn phòng này là chỗ ở của hai cháu, tuy không lớn nhưng hai đứa con nít như các cháu cũng không cần phòng to. Huống chi chúng ta cũng không phải chuột, chung quy cũng không thể ở mãi dưới thành phố ngầm được, đợi cho mùa hè kết thúc, nhiệt độ không quá nóng, Liên quân phía Tây thu dọn xong mặt đất, chúng ta sẽ lên đó lại.”
Ngô Ưu chỉ vào chiếc giường ở cửa: “Mặc dù cửa bị nó chặn, nhưng hai cháu có thể trèo qua rất dễ dàng, phòng này không thể để người lớn tuổi ở được, chỉ có hai cháu mới thích hợp.”
"Vâng."
Phong Sâm không ngại phòng nhỏ, cũng không ngại cửa bị chặn, hiện tại chỉ cần có chỗ dung thân là tốt lắm rồi.
Ngô Ưu vỗ vỗ vai cậu: "Hiểu chuyện!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy xung quanh không có ai, ông ta lại nhỏ giọng nói: “Chú là thấy hai đứa con nít như hai cháu không dễ dàng, mới đem căn phòng này cho các cháu. Trong hoàn cảnh như hai cháu, sẽ phải sống trong một căn phòng tám người, chen chúc nhau cùng với người khác, tiền thuê phòng hàng tháng của mỗi người phải tốn 10 điểm tín dụng. Một căn phòng độc lập lớn cần 50 tín dụng mỗi tháng, vì tiền thuê hàng tháng quá đắt, chỉ những người có gia đình mới sống trong đó. Mặc dù phòng của các cháu nhỏ, nhưng mỗi tháng chỉ tốn 20 điểm tín dụng, thực tế là chi phí tương đương với việc sống trong một căn phòng tám người."
"Cảm ơn chú." Phong Sâm nói.
Nhan Bố Bố cũng nói lời cảm ơn giòn rụm: "Cảm ơn chú."
“Tháng này sẽ miễn phí, sau này mỗi tháng phải nộp tiền thuê phòng.” Ngô Ưu đưa thẻ phòng cho Phong Sâm: “Hai cháu ngay cả hành lý cũng không có, trong nhà kho bên kia có một số vật dụng cần thiết hàng ngày, đều là đào lên được trong trận động đất, Liên quân phía Tây không cần nên cứ vứt ở đó, hai cháu và chú có thể cùng đến đó chọn một ít."
Hai cậu đi theo ông ta, trước đi đến nhà kho ấy đồ.
Cái gọi là nhà kho là một căn phòng lớn chất đống các mặt hàng linh tinh, hẳn là được Liên quân phía Tây chuyển đến từ các siêu thị bị sập.
Phong Sâm lấy ra một cái chậu nhựa, một ấm đun nước, hai cái hộp đựng cơm trưa bằng inox, hai bàn chải đánh răng, một cốc nước súc miệng, xà phòng và kem đánh răng. Trước khi ra khỏi nhà, Ngô Ưu lại ném thêm một chai sữa tắm, bột giặt và một chiếc khăn tắm mới toanh vào chậu của cậu.
Mặc dù những thứ này bình thường không có giá trị gì, nhưng trận động đất đã phá hủy toàn bộ thành phố, không biết phải mất bao lâu để khôi phục lại được ngành công nghiệp, ngay cả một khối xà phòng bình thường về sau cũng sẽ chỉ ngày càng trở nên quý giá hơn.
Phong Sâm biết rõ Ngô Ưu thật sự đã chăm sóc hai cậu, lại nói lời cảm ơn.
"Không có việc gì." Ngô Ưu xoa nhẹ đầu Nhan Bố Bố vài lần rồi đột nhiên cười: "Con trai tôi cũng giống thằng bé, có mái tóc xoăn tự nhiên, trông rất đẹp."
Đi ra khỏi nhà kho, Ngô Ưu tiếp tục dặn dò: “Đi về phía trước chính là nhà tắm, vừa rồi Thiếu tướng Lâm đã phân phó, các cháu phải đi tắm trước mới được, có mang theo quần áo sạch hay không?”
"Có."
“Quần áo bẩn thuận tay thì giặt sạch đi, phơi ở cạnh nhà tắm. Ở đó có lỗ thông hơi nên quần áo sẽ khô nhanh. Tắm xong nhanh về phòng, đừng đi loanh quanh, kẻo bị người đi tuần tra bắt gặp. Đúng rồi, phòng chứa nước ở ngay cạnh nhà tắm, nhớ lấy nước nhé.”
"Biết ạ, cảm ơn chú."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro