Hướng Dẫn Nấu Ăn Sinh Tồn Ở Cổ Đại
Chương 8
2024-10-23 09:48:06
Đứa béo cho bỏng ngô vào miệng, lớp đường bên ngoài đã nguội đi một chút, cắn vào có cảm giác hơi giòn. Bỏng ngô mềm xốp thơm ngọt, vị ngọt đậm đà của caramel không hề át đi hương thơm tự nhiên của ngô, vị ngọt rất đậm nhưng không hề ngấy, bởi vì vị đắng nhẹ của caramel đã cân bằng độ ngọt một cách hoàn hảo.
"Ưm~" Đứa béo trợn tròn mắt, so với hương vị, nó càng thích thú với sự mới lạ, "Ngon quá."
Nó vẫy tay gọi đệ đệ, muốn chia sẻ món ngon với đệ đệ.
Khương Thư Yểu lấy một cái bát lớn đổ hết bỏng ngô vào, đưa cho đứa gầy. Đứa gầy rụt rè nhìn nàng một cái, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự tò mò về bỏng ngô, nhận lấy cái bát lớn.
Đúng lúc thuốc bổ đã xong, Khương Thư Yểu nắm tay đứa béo: "Đi thôi, vừa đi vừa ăn."
Một đoàn người nối đuôi nhau đi về phía đại phòng.
Đứa gầy tuy ăn uống không ngon miệng nhưng lại ăn bỏng ngô rất ngon lành, liên tục bỏ vào miệng, đến đại phòng thì bỏng ngô đã hết nửa bát.
Trong sân đang rất náo nhiệt, trước cửa có một hàng quản gia và các ma ma, Đại phu nhân Từ thị đang ngồi trước bàn tính sổ sách.
Khương Thư Yểu thấy vậy không tiện làm phiền, định bụng tìm thời gian khác đến gặp Từ thị, nhưng Từ thị đã lên tiếng gọi nàng lại trước.
"Tam đệ muội." Từ thị gấp sổ sách lại, trên mặt nở nụ cười nồng nhiệt, đứng dậy đi ra ngoài đón vài bước.
Nàng ta phất tay cho người hầu lui xuống, vừa sai người rót trà vừa sai người mang điểm tâm lên, sự tiếp đón nồng hậu khiến Khương Thư Yểu cảm thấy choáng ngợp.
Từ thị lớn hơn Khương Thư Yểu hơn mười tuổi, nhưng nàng ta đối xử với Khương Thư Yểu thân thiết như hai tỷ muội ruột thịt, Khương Thư Yểu thậm chí bắt đầu nghi ngờ đây có phải là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện hay không.
"Đại tẩu, nếu tẩu đang bận thì muội sẽ quay lại sau." Khương Thư Yểu nói.
"Muội đến đúng lúc lắm, ta vừa mới xong việc." Từ thị cười lắc đầu, kéo tay Khương Thư Yểu ngồi xuống, "Đệ muội tìm ta có việc gì sao?"
Từ thị ngoài mặt tỏ ra thân thiết, trong lòng không ngừng đoán mục đích của Khương Thư Yểu, ngày đầu tiên sau khi thành hôn không ở bên hầu hạ mẹ chồng, không ở cùng chồng, lại chạy đến chỗ nàng ta làm gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Khương Thư Yểu, có chút khinh thường.
Chắc là Tạ Tuân tránh nàng như tránh tà, nàng không ở trong phòng khóc mà còn mặt dày ra ngoài đi loanh quanh, xem ra là một kẻ mặt dày đúng như lời đồn.
Khương Thư Yểu không biết Từ thị đang nghĩ gì, vốn còn hơi ngại ngùng, nhưng không ngờ Từ thị lại nhiệt tình như vậy, sự xa lạ bỗng tan biến đi nhiều. Nàng vừa thầm khen Từ thị trong lòng, vừa thưởng thức món điểm tâm Từ thị đưa cho.
Bánh đậu xanh thanh ngọt mịn màng, tan ngay trong miệng, độ ngọt hơi đậm, rất thích hợp để ăn kèm với trà.
Nàng ăn xong vài miếng rồi lau sạch ngón tay, mới nhớ đến chuyện chính.
"Đúng rồi đại tẩu, hôm nay muội đến đây là muốn bàn bạc với tẩu về chuyện nhà bếp nhỏ."
Từ thị đang thầm chê bai cách ăn uống của nàng, đột nhiên nghe nàng lên tiếng, sững người một lúc: "Cái gì?"
Khương Thư Yểu nghĩ Từ thị là một người tốt bụng và cởi mở, nên cũng nói thẳng ra, hoàn toàn không có ý khách sáo: "Muội thấy nhà bếp nhỏ của Tam phòng vẫn luôn trống không, chưa từng nhóm lửa, bây giờ muội đã gả vào đây, muốn dọn dẹp lại nhà bếp nhỏ."
Từ thị hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười rộng lượng: "Muội muốn ăn gì cứ trực tiếp dặn dò nhà bếp lớn làm là được." Nhà bếp nhỏ dọn dẹp xong còn phải phân công người làm, sổ sách hàng tháng cũng phải tính toán, nói thì dễ lắm.
Khương Thư Yểu đương nhiên không hiểu những lo lắng của Từ thị: "Nhà bếp lớn quá xa, đi tới đi lui không tiện, hơn nữa muội là người thích mày mò làm đồ ăn, đến nhà bếp lớn sợ vướng tay vướng chân."
"Ưm~" Đứa béo trợn tròn mắt, so với hương vị, nó càng thích thú với sự mới lạ, "Ngon quá."
Nó vẫy tay gọi đệ đệ, muốn chia sẻ món ngon với đệ đệ.
Khương Thư Yểu lấy một cái bát lớn đổ hết bỏng ngô vào, đưa cho đứa gầy. Đứa gầy rụt rè nhìn nàng một cái, nhưng vẫn không cưỡng lại được sự tò mò về bỏng ngô, nhận lấy cái bát lớn.
Đúng lúc thuốc bổ đã xong, Khương Thư Yểu nắm tay đứa béo: "Đi thôi, vừa đi vừa ăn."
Một đoàn người nối đuôi nhau đi về phía đại phòng.
Đứa gầy tuy ăn uống không ngon miệng nhưng lại ăn bỏng ngô rất ngon lành, liên tục bỏ vào miệng, đến đại phòng thì bỏng ngô đã hết nửa bát.
Trong sân đang rất náo nhiệt, trước cửa có một hàng quản gia và các ma ma, Đại phu nhân Từ thị đang ngồi trước bàn tính sổ sách.
Khương Thư Yểu thấy vậy không tiện làm phiền, định bụng tìm thời gian khác đến gặp Từ thị, nhưng Từ thị đã lên tiếng gọi nàng lại trước.
"Tam đệ muội." Từ thị gấp sổ sách lại, trên mặt nở nụ cười nồng nhiệt, đứng dậy đi ra ngoài đón vài bước.
Nàng ta phất tay cho người hầu lui xuống, vừa sai người rót trà vừa sai người mang điểm tâm lên, sự tiếp đón nồng hậu khiến Khương Thư Yểu cảm thấy choáng ngợp.
Từ thị lớn hơn Khương Thư Yểu hơn mười tuổi, nhưng nàng ta đối xử với Khương Thư Yểu thân thiết như hai tỷ muội ruột thịt, Khương Thư Yểu thậm chí bắt đầu nghi ngờ đây có phải là lần đầu tiên hai người chính thức nói chuyện hay không.
"Đại tẩu, nếu tẩu đang bận thì muội sẽ quay lại sau." Khương Thư Yểu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Muội đến đúng lúc lắm, ta vừa mới xong việc." Từ thị cười lắc đầu, kéo tay Khương Thư Yểu ngồi xuống, "Đệ muội tìm ta có việc gì sao?"
Từ thị ngoài mặt tỏ ra thân thiết, trong lòng không ngừng đoán mục đích của Khương Thư Yểu, ngày đầu tiên sau khi thành hôn không ở bên hầu hạ mẹ chồng, không ở cùng chồng, lại chạy đến chỗ nàng ta làm gì?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng ta nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Khương Thư Yểu, có chút khinh thường.
Chắc là Tạ Tuân tránh nàng như tránh tà, nàng không ở trong phòng khóc mà còn mặt dày ra ngoài đi loanh quanh, xem ra là một kẻ mặt dày đúng như lời đồn.
Khương Thư Yểu không biết Từ thị đang nghĩ gì, vốn còn hơi ngại ngùng, nhưng không ngờ Từ thị lại nhiệt tình như vậy, sự xa lạ bỗng tan biến đi nhiều. Nàng vừa thầm khen Từ thị trong lòng, vừa thưởng thức món điểm tâm Từ thị đưa cho.
Bánh đậu xanh thanh ngọt mịn màng, tan ngay trong miệng, độ ngọt hơi đậm, rất thích hợp để ăn kèm với trà.
Nàng ăn xong vài miếng rồi lau sạch ngón tay, mới nhớ đến chuyện chính.
"Đúng rồi đại tẩu, hôm nay muội đến đây là muốn bàn bạc với tẩu về chuyện nhà bếp nhỏ."
Từ thị đang thầm chê bai cách ăn uống của nàng, đột nhiên nghe nàng lên tiếng, sững người một lúc: "Cái gì?"
Khương Thư Yểu nghĩ Từ thị là một người tốt bụng và cởi mở, nên cũng nói thẳng ra, hoàn toàn không có ý khách sáo: "Muội thấy nhà bếp nhỏ của Tam phòng vẫn luôn trống không, chưa từng nhóm lửa, bây giờ muội đã gả vào đây, muốn dọn dẹp lại nhà bếp nhỏ."
Từ thị hơi nhíu mày, nhưng nhanh chóng lấy lại nụ cười rộng lượng: "Muội muốn ăn gì cứ trực tiếp dặn dò nhà bếp lớn làm là được." Nhà bếp nhỏ dọn dẹp xong còn phải phân công người làm, sổ sách hàng tháng cũng phải tính toán, nói thì dễ lắm.
Khương Thư Yểu đương nhiên không hiểu những lo lắng của Từ thị: "Nhà bếp lớn quá xa, đi tới đi lui không tiện, hơn nữa muội là người thích mày mò làm đồ ăn, đến nhà bếp lớn sợ vướng tay vướng chân."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro