Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Trong Mạt Thế (Hnp)
Chương 32
Ba Tây Mễ Á
2024-09-26 12:25:08
Sự ra đi của Vân Đào không khiến ai chú ý, không phải vì cô mà là anh em Kỷ Thâm, Kỷ Hàm, Sùng Minh và Tô Bằng Trắc đang kiểm tra kết quả tra xét lần này. Úy Lý tắm rửa tɾong xe RV của Kỷ Hàm Kỷ Thâm, cộng thêm việc bọn họ cố ý để không gian cho Diệp Hào và Vân Đào nên dùng dằng mãi mới ra.
Tô Bằng Trắc nghe nói là Diệp Hào bị thươռg nên ra ngoài định xem hai người kia xong việc kia, xong rồi thì hắn sẽ chữa cho anh. Ai ngờ hắn thấy một mình Diệp Hào ngồi giữa màn trời dần tối, hậm hực uống rượụ
“Vân Đào đâu?” Tô Bằng Trắc nhìn khắp nơi mà không thấy cô.
“Đi rồi.” Diệp Hào hơi cáụ
“Đi?” Tô Bằng Trắc kinh ngạc, “Anh đuổi cô ấy đi à?”
Diệp Hào mỉm cười nhìn Tô Bằng Trắc, “Chẳng lẽ tôi nên giữ cô ấy lại à?”
Tô Bằng Trắc im lặng một lát, “Anh đi theo tôi.”
Tô Bằng Trắc dẫn Diệp Hào đi tới bên sườn núi, nơi này không xa chỗ bọn họ nghỉ ͼhân là bao, đứng ở đây có thể thấy được con đường tới khu an toàn, cũng là con đường mà Diệp Hào quay về.
“Anh thấy không?” Diệp Hào chỉ mặt cỏ bằng phẳng do có người qua lại nhiều lần, “Bắt đầu từ sáng nay, ngoài nấu cơm ra Vân Đào vẫn luôn ở đây chờ anh, đã hỏi sao anh không về không dưới hai mươi lần.”
Tim Diệp Hào như bị kim châm.
Tôi chờ anh, chờ anh lâu lắm nhưng anh vẫn không về.
Cô nói là cô chờ anh nhưng anh không tin.
Tô Bằng Trắc rất biết cách đâm dao vào lồng ngực người khác, “À phải rồi, hôm nay cô ấy chưa ăn cơm, không biết có đói không.”
“Chuyện này cũng không thể thay đổi sự thật là cô ấy giấu tôi lên giường với Úy Lý.”
“Vậy anh càng muốn thấy cô ấy đi chết hả?”
Giọng nói của Úy Lý vang lên sau lưng hai người.
“Ý anh là sao?”
Diệp Hào quay đầu lại, thấy Úy Lý cùng với Kỷ Thâm và Kỷ Hàm đứng cách đó không xa.
Bọn họ không hiểu ý của Úy Lý. Không lên giường với anh ta thì Vân Đào sẽ chết hả?
Ý của Úy Lý là thế đúng không? Nhưng tại sao bọn họ không hiểu nổi? Chẳng lẽ Vân Đào tɾúng thuốc kích thích không làm t̠ình sẽ nổ tung mà chết tɾong tiểu thuyết giang hồ võ hiệp hả?
“Anh không biết hả?” Úy Lý nhíu mày chỉ vào bên cổ tay trái, “Ở chỗ này của Vân Đào có một khuôn màn hình đïện tử thể hiện thời gian sống đếm ngược của cô ấy, khi Vân Đào tìm tới tôi, thời gian cô ấy còn sống không đến một tiếng.”
Sắc mặt Diệp Hào hơi tái, anh nhớ Vân Đào từng cho anh xem cổ tay nhưng anh không xem, còn bảo cô cút đi.
Sau khi Kỷ Hàm nghe xong, cậu kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra thế giới mới, “Chắc không phải thời gian sống của cô ấy dựa vào chuyện… làm… cái kia chứ?”
Úy Lý gật đầu, “Khi tôi kéo dài thời gian sống của cô ấy thành công, đồng hồ đếm ngược chỉ còn 39 giây.”
Yên lặng như tờ.
Bọn họ cảm thấy chuyện này quá sức tưởng tượng nhưng không ai nghi ngờ là giả, vì Úy Lý sẽ không nói dối với bọn họ, huống chi chuyện này cũng không cần phải nói dối.
Đây đúng là một dị năng ác độc với một cô gái.
“Tôi đi tìm cô ấy.” Diệp Hào bước đi nhưng anh không biết phải đi đâụ Anh không biết Vân Đào đi khỏi đây từ hướng nào.
Tô Bằng Trắc nghe nói là Diệp Hào bị thươռg nên ra ngoài định xem hai người kia xong việc kia, xong rồi thì hắn sẽ chữa cho anh. Ai ngờ hắn thấy một mình Diệp Hào ngồi giữa màn trời dần tối, hậm hực uống rượụ
“Vân Đào đâu?” Tô Bằng Trắc nhìn khắp nơi mà không thấy cô.
“Đi rồi.” Diệp Hào hơi cáụ
“Đi?” Tô Bằng Trắc kinh ngạc, “Anh đuổi cô ấy đi à?”
Diệp Hào mỉm cười nhìn Tô Bằng Trắc, “Chẳng lẽ tôi nên giữ cô ấy lại à?”
Tô Bằng Trắc im lặng một lát, “Anh đi theo tôi.”
Tô Bằng Trắc dẫn Diệp Hào đi tới bên sườn núi, nơi này không xa chỗ bọn họ nghỉ ͼhân là bao, đứng ở đây có thể thấy được con đường tới khu an toàn, cũng là con đường mà Diệp Hào quay về.
“Anh thấy không?” Diệp Hào chỉ mặt cỏ bằng phẳng do có người qua lại nhiều lần, “Bắt đầu từ sáng nay, ngoài nấu cơm ra Vân Đào vẫn luôn ở đây chờ anh, đã hỏi sao anh không về không dưới hai mươi lần.”
Tim Diệp Hào như bị kim châm.
Tôi chờ anh, chờ anh lâu lắm nhưng anh vẫn không về.
Cô nói là cô chờ anh nhưng anh không tin.
Tô Bằng Trắc rất biết cách đâm dao vào lồng ngực người khác, “À phải rồi, hôm nay cô ấy chưa ăn cơm, không biết có đói không.”
“Chuyện này cũng không thể thay đổi sự thật là cô ấy giấu tôi lên giường với Úy Lý.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy anh càng muốn thấy cô ấy đi chết hả?”
Giọng nói của Úy Lý vang lên sau lưng hai người.
“Ý anh là sao?”
Diệp Hào quay đầu lại, thấy Úy Lý cùng với Kỷ Thâm và Kỷ Hàm đứng cách đó không xa.
Bọn họ không hiểu ý của Úy Lý. Không lên giường với anh ta thì Vân Đào sẽ chết hả?
Ý của Úy Lý là thế đúng không? Nhưng tại sao bọn họ không hiểu nổi? Chẳng lẽ Vân Đào tɾúng thuốc kích thích không làm t̠ình sẽ nổ tung mà chết tɾong tiểu thuyết giang hồ võ hiệp hả?
“Anh không biết hả?” Úy Lý nhíu mày chỉ vào bên cổ tay trái, “Ở chỗ này của Vân Đào có một khuôn màn hình đïện tử thể hiện thời gian sống đếm ngược của cô ấy, khi Vân Đào tìm tới tôi, thời gian cô ấy còn sống không đến một tiếng.”
Sắc mặt Diệp Hào hơi tái, anh nhớ Vân Đào từng cho anh xem cổ tay nhưng anh không xem, còn bảo cô cút đi.
Sau khi Kỷ Hàm nghe xong, cậu kinh ngạc như thể vừa phát hiện ra thế giới mới, “Chắc không phải thời gian sống của cô ấy dựa vào chuyện… làm… cái kia chứ?”
Úy Lý gật đầu, “Khi tôi kéo dài thời gian sống của cô ấy thành công, đồng hồ đếm ngược chỉ còn 39 giây.”
Yên lặng như tờ.
Bọn họ cảm thấy chuyện này quá sức tưởng tượng nhưng không ai nghi ngờ là giả, vì Úy Lý sẽ không nói dối với bọn họ, huống chi chuyện này cũng không cần phải nói dối.
Đây đúng là một dị năng ác độc với một cô gái.
“Tôi đi tìm cô ấy.” Diệp Hào bước đi nhưng anh không biết phải đi đâụ Anh không biết Vân Đào đi khỏi đây từ hướng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro