Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Trong Mạt Thế (Hnp)
Diệp Biến Thái
Ba Tây Mễ Á
2024-09-26 12:25:08
Diệp Hào bước đến ngồi xổm bên cạnh Vân Đào đang nằm úp sấp trên mặt đất. Giọng nói hắn tràn đầy ý cười, giống như một con mèo buồn chán bắt được một con chuột thú vị.
"Sao, biết tôi à?"
Vân Đào không dám ngẩng đầu, lại vùi mặt xuống bãi cỏ sâu thêm. Cô chỉ sợ bộ phận nào đó trên mặt mình không hợp với tâm ý của Diệp Hào, bị hắn gọt mất.
"Không biết." Giọng nói Vân Đào rầu rĩ.
"Không biết, vậy cô sợ cái gì chạy cái gì hả Vân Đào?" Diệp Hào nhìn Vân Đào sợ hãi như chim cút thì bật cười.
Vân Đào rén ngang, ai mà không biết Diệp biến thái cười càng ngọt ngào thì gọt người càng tàn nhẫn chứ.
Cô nhớ ra, trước đó, nhóm vai chính và đội Bạch Sư đã tranh chấp vài lần. Nguyên chủ luôn nhảy nhót bên cạnh nam chính, nhất định đã xuất hiện trước đội Bạch Sư.
Mẹ kiếp!
Vân Đào xấu hổ ngẩng đầu từ trong đám cỏ, nặn ra nụ cười với Diệp Hào, "Là phó đoàn trưởng Diệp à, ha ha ha. Vừa rồi tôi lạnh đến choáng váng nên mới không nhận ra anh."
Diệp Hào thấy Vân Đào không giả ngu nữa, liếc nhìn cảnh xuân lộ ra ngoài của cô, "Cô đây là bò lên giường Lệ Sính không thành, bị đuổi ra ngoài à?"
Lệ Sính là tên của nam chính.
Nụ cười của Vân Đào xịt keo cứng ngắc. Cô lại vùi đầu trở về, "Hãy để tôi yên, đừng quất xác tôi."
Đây là thừa nhận.
Diệp Hào nhướng mày đang định nói gì đó thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người đang cao giọng gọi hắn.
"Anh Diệp, anh vẫn chưa giải quyết xong người này à? Cơm tối xong rồi, đang chờ anh đó."
"Cơm!" Vân Đào đang nằm hấp hối chờ chết ngồi bật dậy. Chỉ là cô còn chưa kịp thấy rõ người tới đã bị áo sơ mi của Diệp Hào trùm lên đầu, người cũng bị hắn ôm vào trong ngực.
Là ôm kiểu công túa.
So với thân thể Vân Đào lạnh như băng thì cơ thể Diệp Hào nóng đến làm cô ấm lên. Vân Đào ngượng ngùng dựa sát Diệp Hào để sưởi ấm, giống như con mèo nhỏ rơi xuống nước.
Mùi hương lạnh lẽo yên tĩnh lưu lại trên áo Diệp Hào rất thơm, hoàn toàn không hợp với Diệp Hào biến thái chút nào.
Đôi chân dài trắng nõn của Vân Đào lộ ra bên ngoài áo sơ mi vừa vặn bị người tới nhìn thấy.
"Là phụ nữ à? Ai mà lại có thể khiến anh Diệp hạ mình ôm vậy?"
Diệp Hào ôm Vân Đào trở về, "Vân Đào."
"Vân Đào? Cái đồ đê tiện khiêu gợi của đội Hỏa Chủng ấy hả?"
"Sao, biết tôi à?"
Vân Đào không dám ngẩng đầu, lại vùi mặt xuống bãi cỏ sâu thêm. Cô chỉ sợ bộ phận nào đó trên mặt mình không hợp với tâm ý của Diệp Hào, bị hắn gọt mất.
"Không biết." Giọng nói Vân Đào rầu rĩ.
"Không biết, vậy cô sợ cái gì chạy cái gì hả Vân Đào?" Diệp Hào nhìn Vân Đào sợ hãi như chim cút thì bật cười.
Vân Đào rén ngang, ai mà không biết Diệp biến thái cười càng ngọt ngào thì gọt người càng tàn nhẫn chứ.
Cô nhớ ra, trước đó, nhóm vai chính và đội Bạch Sư đã tranh chấp vài lần. Nguyên chủ luôn nhảy nhót bên cạnh nam chính, nhất định đã xuất hiện trước đội Bạch Sư.
Mẹ kiếp!
Vân Đào xấu hổ ngẩng đầu từ trong đám cỏ, nặn ra nụ cười với Diệp Hào, "Là phó đoàn trưởng Diệp à, ha ha ha. Vừa rồi tôi lạnh đến choáng váng nên mới không nhận ra anh."
Diệp Hào thấy Vân Đào không giả ngu nữa, liếc nhìn cảnh xuân lộ ra ngoài của cô, "Cô đây là bò lên giường Lệ Sính không thành, bị đuổi ra ngoài à?"
Lệ Sính là tên của nam chính.
Nụ cười của Vân Đào xịt keo cứng ngắc. Cô lại vùi đầu trở về, "Hãy để tôi yên, đừng quất xác tôi."
Đây là thừa nhận.
Diệp Hào nhướng mày đang định nói gì đó thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, có người đang cao giọng gọi hắn.
"Anh Diệp, anh vẫn chưa giải quyết xong người này à? Cơm tối xong rồi, đang chờ anh đó."
"Cơm!" Vân Đào đang nằm hấp hối chờ chết ngồi bật dậy. Chỉ là cô còn chưa kịp thấy rõ người tới đã bị áo sơ mi của Diệp Hào trùm lên đầu, người cũng bị hắn ôm vào trong ngực.
Là ôm kiểu công túa.
So với thân thể Vân Đào lạnh như băng thì cơ thể Diệp Hào nóng đến làm cô ấm lên. Vân Đào ngượng ngùng dựa sát Diệp Hào để sưởi ấm, giống như con mèo nhỏ rơi xuống nước.
Mùi hương lạnh lẽo yên tĩnh lưu lại trên áo Diệp Hào rất thơm, hoàn toàn không hợp với Diệp Hào biến thái chút nào.
Đôi chân dài trắng nõn của Vân Đào lộ ra bên ngoài áo sơ mi vừa vặn bị người tới nhìn thấy.
"Là phụ nữ à? Ai mà lại có thể khiến anh Diệp hạ mình ôm vậy?"
Diệp Hào ôm Vân Đào trở về, "Vân Đào."
"Vân Đào? Cái đồ đê tiện khiêu gợi của đội Hỏa Chủng ấy hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro