Hướng Dẫn Sinh Tồn Dành Cho Nữ Phụ Trong Mạt Thế (Hnp)
Mông Cong Quá!
Ba Tây Mễ Á
2024-09-26 12:25:08
Vân Đào nếm một miếng cà chua xào trứng gà, hơi lạ. Lại nếm một miếng thịt băm ớt xanh, vẫn lạ lắm. Cuối cùng cô cố lấy dũng khí nếm một miếng thịt kho tàu, trong dự liệu đặc biệt lạ.
Diệp Hào nhìn Vân Đào ăn mà như sống không bằng chết. Hắn cười híp mắt nhắc nhở, "Vật tư trân quý, nhất định phải ăn sạch sẽ nha."
Âm cuối cùng chính là uy hiếp trắng trợn.
Vân Đào: Ta hặn Diệp Hào! Ta hặn đầu bếp nấu cơm!
Đầu bếp Kỷ Hàm: Hắt xì! Ai mắng sau lưng tôi đó?
Vân Đào gian nan ăn xong một chén cơm lớn, ăn đến hoài nghi hay là mình chết đói thì tốt hơn. Hai tay cô túm lấy cổ tay Diệp Hào, thiệt tình năn nỉ.
"Nếu có thể, thì để tôi nấu cơm cho. Tôi nấu ăn rất ngon, thật đấy!"
Diệp Hào nhìn những ngón tay trắng xanh quấn quanh cổ tay mình, cổ họng có chút ngứa ngáy. Hắn tách từng ngón tay Vân Đào ra, "Vừa bẩn vừa thối, cút đi tắm rửa."
Vân Đào rút móng vuốt lại.
Diệp Hào thích sạch sẽ, còn đặc biệt ghét bị người khác chạm vào.
Xí, tật xấu nhiều quá!
"Vâng ạ!" Vân Đào trong lòng thì mắng đê ma ma, ngoài miệng lại hết sức ngoan ngoãn.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Có chí thì nên, trời sẽ không phụ lòng người*!
Hừ!
(*Câu gốc: 卧薪尝胆,三千越甲可吞吴! Nằm gai nếm mật, ba ngàn Việt giáp có thể nuốt Ngô. Câu này là điển cố trích trong "Những câu đối" của Ngô Công Hằng thời nhà Thanh.
Ivy: Sợ mấy bạn đọc convert rồi nói editor làm sai hay bịa bậy nên mình chú thích ra. Mình edit truyện là từ bản gốc tiếng Trung. Mình tìm hiểu từng câu từng từ tiếng lóng hay thuật ngữ cũng khá kỹ nên độc giả cứ yên tâm. Sau này mình sẽ ko chú thích nữa mà thay thẳng những câu từ cho thuần Việt luôn nha. Đang đọc mà chèn chú thích như này cũng tụt hứng lắm á.)
Nhà xe xa xỉ, có phòng tắm độc lập. Vân Đào mở vòi hoa sen, nước nóng ấm áp xối hết toàn thân, cô thoải mái ngâm khẽ một tiếng.
Cô quyết định ở lại đội Bạch Sư không đi nữa. Hú hú, có thể tắm rửa thật sự là quá thoải mái.
Diệp Hào vẫn luôn ở đó.
Dị năng giả có năm giác quan siêu quần, chỉ cần hắn muốn, cho dù ở ngoài xe ba mét đều có thể nghe rõ động tĩnh trong phòng tắm.
Vì thế hắn nghe thấy tiếng Vân Đào thoải mái rên rỉ làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, còn nghe thấy giọng nói mà Vân Đào tự cho là rất nhỏ.
"Quaooo, khuôn mặt này xinh quá đáng luôn, làn da thì xuất sắc!"
"Ôi chao ôi, ngực cũng đẹp! Mông cũng cong nữa! Bóp một cái nào... he he he!"
Diệp Hào: "......"
Tại sao phải để cho hắn nghe những thứ này?
Diệp Hào nhìn Vân Đào ăn mà như sống không bằng chết. Hắn cười híp mắt nhắc nhở, "Vật tư trân quý, nhất định phải ăn sạch sẽ nha."
Âm cuối cùng chính là uy hiếp trắng trợn.
Vân Đào: Ta hặn Diệp Hào! Ta hặn đầu bếp nấu cơm!
Đầu bếp Kỷ Hàm: Hắt xì! Ai mắng sau lưng tôi đó?
Vân Đào gian nan ăn xong một chén cơm lớn, ăn đến hoài nghi hay là mình chết đói thì tốt hơn. Hai tay cô túm lấy cổ tay Diệp Hào, thiệt tình năn nỉ.
"Nếu có thể, thì để tôi nấu cơm cho. Tôi nấu ăn rất ngon, thật đấy!"
Diệp Hào nhìn những ngón tay trắng xanh quấn quanh cổ tay mình, cổ họng có chút ngứa ngáy. Hắn tách từng ngón tay Vân Đào ra, "Vừa bẩn vừa thối, cút đi tắm rửa."
Vân Đào rút móng vuốt lại.
Diệp Hào thích sạch sẽ, còn đặc biệt ghét bị người khác chạm vào.
Xí, tật xấu nhiều quá!
"Vâng ạ!" Vân Đào trong lòng thì mắng đê ma ma, ngoài miệng lại hết sức ngoan ngoãn.
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có chí thì nên, trời sẽ không phụ lòng người*!
Hừ!
(*Câu gốc: 卧薪尝胆,三千越甲可吞吴! Nằm gai nếm mật, ba ngàn Việt giáp có thể nuốt Ngô. Câu này là điển cố trích trong "Những câu đối" của Ngô Công Hằng thời nhà Thanh.
Ivy: Sợ mấy bạn đọc convert rồi nói editor làm sai hay bịa bậy nên mình chú thích ra. Mình edit truyện là từ bản gốc tiếng Trung. Mình tìm hiểu từng câu từng từ tiếng lóng hay thuật ngữ cũng khá kỹ nên độc giả cứ yên tâm. Sau này mình sẽ ko chú thích nữa mà thay thẳng những câu từ cho thuần Việt luôn nha. Đang đọc mà chèn chú thích như này cũng tụt hứng lắm á.)
Nhà xe xa xỉ, có phòng tắm độc lập. Vân Đào mở vòi hoa sen, nước nóng ấm áp xối hết toàn thân, cô thoải mái ngâm khẽ một tiếng.
Cô quyết định ở lại đội Bạch Sư không đi nữa. Hú hú, có thể tắm rửa thật sự là quá thoải mái.
Diệp Hào vẫn luôn ở đó.
Dị năng giả có năm giác quan siêu quần, chỉ cần hắn muốn, cho dù ở ngoài xe ba mét đều có thể nghe rõ động tĩnh trong phòng tắm.
Vì thế hắn nghe thấy tiếng Vân Đào thoải mái rên rỉ làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, còn nghe thấy giọng nói mà Vân Đào tự cho là rất nhỏ.
"Quaooo, khuôn mặt này xinh quá đáng luôn, làn da thì xuất sắc!"
"Ôi chao ôi, ngực cũng đẹp! Mông cũng cong nữa! Bóp một cái nào... he he he!"
Diệp Hào: "......"
Tại sao phải để cho hắn nghe những thứ này?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro