Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông
Chúng ta tới ch...
2024-09-25 08:17:31
Mọi người xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Hai người đứng đối diện nhau, nghe lời cô nói, sắc mặt Trần Tễ hơi tối lại, nhìn cô sâu sắc, yết hầu chuyển động: “Dỗ anh?”
Ôn Dữu bị anh nhìn chằm chằm, má ửng hồng: “Đúng vậy.”
Cô nhìn vào cúc La Mã trong vòng tay anh, mắt sáng rực: “Đẹp không?”
Cô không nói lý do tại sao dỗ anh. Có những điều không cần nói quá rõ ràng, với một người kiêu ngạo như Trần Tễ, nếu cô nói thẳng thắn, anh lại càng phủ nhận.
Trần Tễ thu hồi ánh mắt, nhìn sang bó hoa, khẽ gật đầu: “Đẹp.”
Ôn Dữu cong môi, an tâm hơn chút.
Cô còn tưởng Trần Tễ sẽ không thích.
“Nhưng mà.” Trần Tễ bỗng dưng cất tiếng với vẻ không mấy nghiêm túc: “Lần sau đổi cách khác dỗ anh đi.” Đối diện với ánh mắt trực tiếp của anh, Ôn Dữu cảm thấy vành tai nóng ran, nhưng không dứt khoát từ chối: “… Để sau hãy nói.”
Nghe câu trả lời của cô, Trần Tễ nhướng mày ngạc nhiên.
Ở cổng ra ga lộn xộn một lúc, hai người mới đi bãi đỗ xe tìm xe.
Lên xe, Ôn Dữu nhắn tin cho Dư Trình Tuệ báo tin đã đến Nam Thành.
Nhắn xong, Ôn Dữu lại vuốt xuống, nhìn thấy tin nhắn Trần Tễ gửi cho cô cách đây mười mấy phút.
Ôn Dữu mở ra xem, quay đầu hỏi: “Anh đến lúc mấy giờ?”
Trần Tễ tập trung vào tình hình giao thông phía trước, ngón tay thon dài khẽ gõ vào vô lăng, kiên nhẫn chờ xe đi khỏi, nhìn cô một cái, giọng điệu lơ đễnh: “Quên rồi.”
Ôn Dữu: “… Ồ”
Bên trong xe yên tĩnh một lúc, Trần Tễ nhân lúc đèn đỏ quay đầu lại: “Sao không nói chuyện nữa?”
Ôn Dữu lắc lắc điện thoại trước mặt anh: “Em đang chat với bạn cùng phòng.”
Trần Tễ nhìn lên, hỏi vu vơ: “Chat gì?”
“Họ nói tối nay tụ tập ăn uống, hỏi em mấy giờ đến được.”
Ôn Dữu nói thật.
Trần Tễ im lặng một lúc, tranh thủ nhìn cô: “Ý em là, tối nay em muốn bỏ rơi bạn trai em?”
Ôn Dữu nhìn anh vẻ vô tội, chớp mắt chậm rãi: “Nói bỏ rơi có vẻ hơi quá rồi, em chỉ là đi chơi với bạn cùng phòng thôi mà.”
Trần Tễ không biểu lộ cảm xúc gì, trề môi: “Không hề.”
Ôn Dữu nhìn bộ dạng kiêu ngạo của anh, khóe môi cong lên: “Được rồi, anh nói không là không.”
Cô không tranh cãi với anh.
Nghe giọng điệu này của cô, Trần Tễ nheo mắt, hơi tức giận: “Vậy thôi?”
Ôn Dữu cúi đầu trả lời Trịnh Nguyệt Chân và những người khác, vừa chat vừa nói: “Ừm, lát nữa nói chuyện với anh sau.”
Xe không biết lúc nào đã dừng lại bên đường.
Sau khi nhắn tin cho Trịnh Nguyệt Chân và những người khác, Ôn Dữu mới phản ứng lại: “Làm sao vậy?”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Xe có vấn đề gì sao?”
Trần Tễ quay người nhìn chằm chằm cô: “Không có.”
Anh hơi nhếch cằm, vẻ đại thiếu gia hiện lên: “Tạm thời không muốn lái nữa.”
Lái về trường thì cô lập tức chạy đi, anh phải đợi lát nữa mới đưa cô về, để tránh cô bạn gái vô lương tâm của anh gặp bạn cùng phòng quên bạn trai, dùng xong rồi vứt đi.
Ôn Dữu: “…”
Cô nhìn vẻ mặt của Trần Tễ lúc này, có chút muốn cười: “Bạn học Trần Tễ…”
Trần Tễ rất lạnh lùng: “Nói.”
Ôn Dữu đại khái biết lý do hành động kỳ quặc này của anh là vì sao, cô suy nghĩ một lúc: “Vậy bao lâu nữa anh sẽ muốn lái xe?”
Trần Tễ nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ: “Ít nhất là nửa tiếng.”
“Ồ.” Ôn Dữu nhìn thời gian trên bảng điều khiển trung tâm, dù có muộn nửa tiếng, về đến trường cũng chưa đến bảy giờ.
Chỉ là như vậy thì có lẽ cô sẽ không thể làm chuyện khác nữa.
Nghe thấy tiếng “ồ”, Trần Tễ một lần nữa bị thái độ của Ôn Dữu làm cho bực bội, “Ôn Dữu, em…”
Lời nói hung hăng của anh chưa kịp nói ra khỏi miệng, Ôn Dữu bỗng dưng giơ tay kéo kéo tay áo anh ta, ngước mặt nhìn anh bằng đôi mắt nai trong veo, sáng ngời: “Trần Tễ.”
Trần Tễ nuốt lại lời nói đang định nói, lông mày nhíu lại nhìn cô, cổ họng hơi ngứa: “Gì vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật của Hỉ Nhi, bọn em phải đến quán bar để tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.” Nói đến đây, cô dừng lại một chút: “Nhưng mà thời gian không còn sớm nữa.”
Vừa nói, cô vừa tiếp tục kéo tay áo Trần Tễ, hết lần này đến lần khác, giống như đang cù lét vậy, khiến người ta bồn chồn.
Hiếm khi thấy cô như vậy, Trần Tễ có chút bối rối, anh nhìn sâu vào những ngón tay trắng ngần của cô đặt trên chiếc áo tạo nên sự tương phản rõ rệt, yết hầu khẽ chuyển động: “Mấy giờ?”
Ôn Dữu: “Hỉ Nhi bảo em đến quán bar trước chín giờ tối.”
Quán bar càng về khuya càng nhộn nhịp.
Điều quan trọng hơn nữa là, vào lúc chín giờ tối, có một ban nhạc biểu diễn tại quán bar gần trường, Trịnh Nguyệt Chân rất thích thú, vậy nên họ đã thống nhất, đến đó xem biểu diễn cùng nhau lúc chín giờ.
Xem xong biểu diễn, họ sẽ tổ chức sinh nhật cho Mẫn Hỉ Nhi.
“Quán bar nào?” Trần Tễ hỏi sau khi cô nói xong.
Ôn Dữu: “Tối Thứ Chín.”
Đây là một quán bar mở cửa gần trường vào mùa hè. Kể từ khi khai trương đến nay luôn tấp nập khách hàng. Ôn Dữu đã muốn đến đây từ trước, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Lần này, vào sinh nhật Mẫn Hỉ Nhi, bốn người họ bàn bạc sẽ đến đây để trải nghiệm không khí.
Nói xong, Ôn Dữu lại kéo tay áo Trần Tễ, mắt sáng lấp lánh: “Vậy trước khi đến quán bar, anh có thể mời em ăn tối được không?”
Trần Tễ cụp mắt xuống, giọng nói hơi trầm: “Được, nhưng trước khi ăn tối, chúng ta phải làm một việc trước.”
Ôn Dữu: “Việc gì?”
Vừa dứt lời, Ôn Dữu đã nghe thấy tiếng “tạch” của dây an toàn được tháo ra.
Lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, hàng mi dài của cô khẽ rung rinh, hơi thở mát lạnh tiến đến gần. Tay trái của Ôn Dữu bị ai đó nắm lấy, cơ thể nghiêng về phía người ở ghế lái.
Trần Tễ dùng một tay đỡ sau gáy cô, hôn lên môi cô.
Môi hai người khẽ khàng chạm vào nhau, tim như được rót đầy mật ngọt.
Tim Ôn Dữu đập nhanh hơn, cơ thể cũng căng cứng vì nụ hôn của Trần Tễ.
Hồi lâu sau, cô đưa tay đẩy vai người trước mặt, xấu hổ tột độ: “Trần… Trần Tễ.”
Trần Tễ ngậm lấy môi dưới của cô, giọng trầm thấp đáp lại: “Ừ?”
“Đừng hôn nữa.” Ôn Dữu lấy lại lý trí, nhắc nhở anh: “Chúng ta vẫn đang ở trong xe.”
Cho dù anh đã dán phim cách nhiệt lên cửa sổ xe, nhưng kính chắn gió phía trước vẫn không thể tránh khỏi việc người khác nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Ôn Dữu chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào, trốn đi.
Trần Tễ vẫn còn lý trí, anh vốn không có ý định làm gì với Ôn Dữu trong xe, chỉ là khi cô kéo áo anh, hành động đó vô cùng quyến rũ, dường như là lần đầu tiên cô như vậy với anh, khiến anh có chút không kiềm chế được muốn “bắt nạt” cô một chút.
Trần Tễ lùi ra sau, ánh mắt sâu thẳm lau đi vết nước còn sót lại trên môi Ôn Dữu, động tác chậm rãi, có chút khêu gợi: “Muốn ăn gì?”
Ôn Dữu nhìn theo hành động của anh, tim đập thình thịch: “… Em sao cũng được.”
Vì cân nhắc đến sự lo lắng của Ôn Dữu, Trần Tễ không chọn nhà hàng ở gần trường. Anh chọn một nhà hàng món ăn gia đình nổi tiếng ở khu vực trung tâm thành phố.
Hai người xuống xe, khi cùng nhau bước vào, mặt Ôn Dữu vẫn còn nóng hổi.
Chưa đến giờ cao điểm ăn tối, khi hai người vào, trong nhà hàng chỉ có hai bàn khách.
Điều Ôn Dữu không ngờ là, cô và Trần Tễ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có người đến chào hỏi Trần Tễ: “Trần Tễ.”
Người kia trạc tuổi Trần Tễ, bên cạnh anh ta là một cô gái, trông giống như bạn gái của anh ta: “Đây là ai vậy?”
Anh ta chuyển ánh mắt sang Ôn Dữu.
Ôn Dữu lập tức trở nên căng thẳng.
Trần Tễ nhìn cô một cái, trao cho cô ánh mắt an tâm, nhàn nhạt nói: “Bạn gái tôi.”
“Trời đất ơi.” Anh chàng kia kinh ngạc tột độ, như thể vừa nghe được một tin tức trọng đại nào đó: “Trì Minh Tuấn nói cậu yêu rồi mà tôi còn không tin, không ngờ là thật hả?”
Trần Tễ liếc anh ta một cái, thái độ không mấy nhiệt tình: “Cậu đến đây chỉ để nói chuyện này thôi à?”
Anh chàng kia cười trừ: “Thì cũng không hẳn.”
Anh ta dường như có chuyện muốn nói với Trần Tễ, tự nhiên hỏi Trần Tễ: “Có phiền nếu chúng ta ghép bàn không?”
Trần Tễ: “Có.”
Anh vừa thốt ra câu này, cả ba người đều ngớ ra.
Ôn Dữu cũng không ngờ Trần Tễ sẽ từ chối.
Anh chàng kia khựng lại, Trần Tễ lời ít ý nhiều: “Hiếm hoi lắm tôi mới hẹn được bạn gái đi ăn tối một bữa.”
Người kia cười trừ tỏ vẻ thông cảm: “Vậy có dịp liên lạc.”
Sau khi hai người họ đi, Trần Tễ nhìn người đang ngây ngốc nhìn theo hai người đi xa, anh đanh đá búng tay một cái trước mặt cô, trêu chọc: “Bạn gái, em còn nhìn người đàn ông khác nữa là bạn trai em ghen đấy.”
Ôn Dữu tỉnh lại, mắt lấp lánh: “Trần Tễ.”
Trần Tễ đưa thực đơn cho cô, để cô gọi món: “Sao vậy?”
Ôn Dữu hỏi: “Nam sinh kia là ai vậy?”
“Không phải sinh viên trường chúng ta.” Trần Tễ nghĩ cô lo lắng việc mối quan hệ của hai người bị lộ, nhàn nhạt nói: “Bạn cùng lớp cấp ba của anh.”
Ôn Dữu ồ lên một tiếng, tò mò hỏi: “Tại sao anh không đồng ý cho họ ghép bàn?”
“?”
Trần Tễ ngước mắt lên: “Em muốn ghép bàn với họ?”
Ôn Dữu thành thật lắc đầu, cô không muốn, thực ra cô rất ngại ăn cùng người lạ. Chỉ là đôi khi người khác hỏi, cô lại không nỡ từ chối.
Nhận được câu trả lời của cô, Trần Tễ khẽ hừ một tiếng: “Anh cũng không muốn.”
Ôn Dữu gật đầu: “Nhưng vừa nãy anh từ chối họ thẳng thừng như vậy, không có vấn đề gì à?”
Nghe vậy, Trần Tễ bật cười hỏi cô: “Sao lại có vấn đề?”
Ôn Dữu không trả lời được.
Trần Tễ đại khái hiểu ý cô, anh cũng biết tính cách của Ôn Dữu, mọi chuyện đều tùy ý, miễn là không chạm đến giới hạn, cô sẽ không quá quan tâm.
“Ôn Dữu.” Anh bỗng dưng gọi tên cô một cách nghiêm túc.
Ôn Dữu: “Gì vậy?”
Trần Tễ giơ tay véo nhẹ má cô, giọng nhàn nhạt: “Sau này những chuyện này cứ giao cho anh.”
Ôn Dữu chớp mắt.
Trần Tễ liếc nhìn cô, tự nhiên nói: “Anh rất giỏi từ chối người khác.”
Ôn Dữu ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi đồng ý, cô lại nhớ ra một chuyện: “Trì Minh Tuấn biết chuyện của chúng ta rồi hả?”
Lần trước cô nói với Trần Tễ có thể nói cho bạn thân biết, Trần Tễ còn nói họ không xứng đáng được biết.
Trần Tễ biết cô đang hỏi gì, nhàn nhạt nói: “Cậu ta không biết là em.”
Ôn Dữu ồ lên một tiếng: “Anh vẫn chưa nói cho cậu ấy biết à?”
“Xem biểu hiện của cậu ta đã.” Trần Tễ rót cho cô một ly nước ấm: “Biểu hiện không tốt thì để cậu ta tự đoán.”
Ôn Dữu gật đầu, tò mò hỏi: “Anh và Trì Minh Tuấn là bạn cùng lớp từ cấp ba hả?”
Bạn học cùng trường có nhắc đến chuyện này, Ôn Dữu có ấn tượng, nhưng vẫn muốn xác nhận lại với Trần Tễ.
Trần Tễ: “Hơn thế nữa.”
Anh nói với Ôn Dữu: “Bọn anh quen nhau từ nhỏ.”
Ôn Dữu ngạc nhiên: “Sớm vậy sao?”
Trần Tễ “ừ” một tiếng, đang định nói thêm gì đó thì nhân viên phục vụ đến dọn thức ăn lên.
Chủ đề của hai người đột ngột dừng lại, Trần Tễ nhìn Ôn Dữu có vẻ rất hứng thú, nhẹ nhàng nói: “Sau này anh sẽ kể cho em nghe.”
Từ ‘sau này’ nghe thật đẹp đẽ.
Ăn tối xong, Trần Tễ cũng không vội vã đưa cô về trường.
Chỉ là hơn một tiếng nữa Ôn Dữu phải đi bar với bạn cùng phòng, hai người đi hẹn hò gì đó cũng không đủ thời gian.
Trở lại xe sau một lúc, Trần Tễ hỏi Ôn Dữu: “Có vội về ký túc xá không?”
Ôn Dữu suy nghĩ nghiêm túc một lúc, trả lời anh: “Nếu như có nơi nào tốt hơn ký túc xá thì không vội.”
Trần Tễ cong môi, đang định nói gì đó, thì Trì Minh Tuấn im lặng một lúc lâu lại gọi điện thoại tới.
Thấy cuộc gọi đến, Trần Tễ nhíu mày định cúp máy, lại nhớ ra lúc nãy ở ga tàu cao tốc đón Ôn Dữu, cậu ta cũng đã gọi điện thoại.
Để phòng trường hợp có chuyện gấp, anh nói với Ôn Dữu một tiếng rồi nghe máy, “Có chuyện gì?”
Trì Minh Tuấn: “Cậu đang ở đâu?”
Trần Tễ: “Bên ngoài.”
Trì Minh Tuấn ở đầu dây bên kia kêu lên “Ai chà.”: “Hứa Thanh Dực đang say khướt ở quán bar, tôi thật sự không khuyên nhủ cũng không kìm hãm được rồi, cậu qua xem thử đi.”
Trần Tễ cất giọng trầm: “Quán bar nào?”
“LM gì đó.” Trì Minh Tuấn nói: “Cái gần trường ấy.”
Trần Tễ đã từng đến quán bar này, anh bình thản đáp: “Nửa tiếng nữa tới.”
Trì Minh Tuấn: “Được.”
Cúp máy, Trần Tễ nhìn Ôn Dữu: “Có lẽ anh phải đi đến quán bar một chuyến.”
Ôn Dữu: “Vậy anh đưa em đến ga tàu điện ngầm là được rồi.”
“Không phải.” Trần Tễ lắc đầu: “Vội gì đâu, anh đưa em về cổng Đông Nam trước rồi mới qua.”
Ôn Dữu do dự: “Chắc chắn không gấp chứ?”
Trần Tễ gật đầu, vừa khởi động động cơ vừa bảo Ôn Dữu tìm số điện thoại của Chúc Hảo cho anh.
Ôn Dữu nhận lấy điện thoại của anh, mở sổ ghi chú, dòng đầu tiên hiện ra là một ghi chú với tên “A Bạn gái”.
Cô khựng lại, do dự vài giây, không dám click vào để xem đó có phải số điện thoại của mình hay không. Nếu như trước đây, có lẽ cô sẽ muốn xác nhận, nhưng bây giờ… Ôn Dữu phát hiện ra, dường như cô không chắc chắn muốn xác nhận điều gì với Trần Tễ nữa.
Tìm kiếm số điện thoại của Chúc Hảo, Ôn Dữu theo ý bảo của Trần Tễ bấm gọi.
Đợi vài tiếng chuông, đầu dây bên kia mới bắt máy: “Alo?”
Giọng nói của Chúc Hảo khá lạnh lùng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy như sương giá.
Trần Tễ: “Hứa Thanh Dực đang uống rượu ở quán bar, cậu có muốn qua xem không?”
Bên kia Chúc Hảo im lặng vài giây, thốt ra hai chữ: “Không đi.”
Trần Tễ dường như đã đoán được câu trả lời của cô ấy, bình tĩnh nói với cô ấy: “Quán bar là quán chúng ta thường đi, tôi còn nửa tiếng nữa mới về trường.”
Nói xong, anh nhấn vào màn hình điện thoại, cúp máy.
Ôn Dữu nhìn màn hình tối đen, có chút choáng váng: “… Anh… Anh cứ thế cúp máy rồi, cô ấy sẽ đi sao?”
Trần Tễ: “Không chắc.”
Ôn Dữu trừng mắt, muốn nói không chắc thì sao anh cúp máy nhanh thế.
Trần Tễ cười một cái: “Nói nhiều cũng vô dụng.”
Ôn Dữu không nhịn được nói: “Hai người có vẻ rất thân thiết.”
Nghe vậy, Trần Tễ nhướng mày hỏi: “Em ghen à?”
Ôn Dữu nói thật: “Cô ấy đâu có thích anh.”
Nếu là những cô gái thích Trần Tễ, Ôn Dữu có thể sẽ hơi bực bội. Nhưng Chúc Hảo hoàn toàn không để ý đến Trần Tễ, cô không có gì để ghen tuông cả.
Trần Tễ: “…”
Đây là một góc độ mà anh chưa từng nghĩ đến.
Im lặng vài giây, Trần Tễ nói với cô: “Anh và Chúc Hảo đã từng gặp nhau trên sân thi đấu hồi cấp ba.”
Lúc đó cả hai đều không ngờ rằng mình sẽ học cùng trường đại học, và còn cùng lớp nữa.
Ôn Dữu kinh ngạc: “Có duyên thế nhỉ?”
Trần Tễ liếc nhìn cô, có chút bất lực: “Ôn Dữu, em có thể có chút ý thức về nguy cơ được không?”
Ôn Dữu: “… Anh lại không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh.”
Cô không cần phải có ý thức về nguy cơ này.
Trần Tễ bị lý do thành thật của cô đánh bại, dở khóc dở cười: “Anh và Chúc Hảo khá thân, quen nhau từ lâu rồi, đến học kỳ hai năm nhất mới tình cờ gặp lại. Lúc đó anh mới biết chuyện của hai người này.”
Thỉnh thoảng Trần Tễ sẽ làm người hòa giải cho hai người, vậy nên anh lưu số điện thoại của Chúc Hảo trong điện thoại.
Mặc dù biết Ôn Dữu có thể sẽ không quan tâm đến chuyện này, Trần Tễ vẫn cảm thấy cần phải nói cho cô biết.
Anh hy vọng rằng trong những chuyện này, cảm giác an toàn của Ôn Dữu là đủ.
Trần Tễ đơn giản kể cho Ôn Dữu nghe về chuyện của Hứa Thanh Dực và Chúc Hảo, hai người đến cổng trường.
Ôn Dữu tháo dây an toàn, không làm tốn thời gian của anh: “Anh tới bar sớm đi, em về ký túc xá trước.”
Trần Tễ nhìn cô: “Đến ký túc xá rồi nhắn tin cho anh.”
Ôn Dữu gật đầu.
“Dữu Dữu.” Ôn Dữu vừa đẩy cửa ký túc xá ra, Trịnh Nguyệt Chân đã vui vẻ chạy đến: “Cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Ôn Dữu bị cô ấy ôm chầm lấy, nhịn không được bật cười: “Mới ba ngày không gặp thôi mà.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Tôi không quan tâm.”
Cô ấy cười khúc khích: “Một ngày không gặp như cách ba thu, cậu hiểu không?”
Ôn Dữu chưa kịp trả lời, Khương Tịnh Nguyệt đã nói: “Vậy sao trước đây nửa tháng không gặp tôi, tôi cũng không thấy cậu nhiệt tình với tôi như vậy?”
Trịnh Nguyệt Chân: “…”
Ôn Dữu và Mẫn Hỉ Nhi đứng bên cạnh xem kịch vui, chờ đợi cô ấy trả lời.
“Ai nha.” Trịnh Nguyệt Chân cũng không chịu thua, nhún vai nói: “Ai bảo chỉ có Dữu Dữu mới là bạn cùng phòng chịu khó chép tài liệu ôn tập cho tôi chứ. Các cậu không chép tài liệu ôn tập cho tôi, sao tôi nhớ các cậu nhiều được.”
Nghe đến đây, Ôn Dữu à một tiếng, cũng trêu chọc cô ấy: “Vậy nên cậu không thực sự nhớ tôi, mà chỉ nhớ tài liệu ôn tập của tôi thôi à?”
Trịnh Nguyệt Chân cứng họng.
Bốn người trong ký túc xá vui đùa một lúc, Ôn Dữu lấy món quà sinh nhật mua được khi đi dạo phố với Cảnh Y Tâm vào sáng nay từ trong hộp ra, đưa cho Mẫn Hỉ Nhi, “Hỉ Nhi, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Mẫn Hỉ Nhi nhận lấy: “Cảm ơn Dữu Dữu.”
“Nhanh mở ra xem là gì.” Trịnh Nguyệt Chân háo hức: “Tôi xem xem năm nay Dữu Dữu tặng gì cho cậu nào.”
Mẫn Hỉ Nhi nhìn Ôn Dữu: “Tôi mở nhé?”
Ôn Dữu: “Cậu mở đi, hi vọng cậu sẽ thích.”
Mẫn Hỉ Nhi mở ra xem, là chiếc vòng tay ngọc trai mà trước đây cô ấy đã rất thích, nhưng vì giá cả hơi vượt quá ngân sách nên đành tiếc nuối không mua.
“Wow!” Mẫn Hỉ Nhi còn chưa kịp nói gì, Trịnh Nguyệt Chân đã hét lên trước: “Dữu Dữu, gu thẩm mỹ của cậu tốt quá, cái này đẹp quá!”
Khương Tịnh Nguyệt cũng gật đầu: “Tuyệt vời, Dữu Dữu, tôi có thể xin trước để sinh nhật năm sau cũng được sở hữu chiếc vòng tay này không?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!”
Ôn Dữu cười nhẹ: “Được thôi.”
Bản thân cô đã tiết kiệm được một số tiền nhỏ, mua những món quà này cũng không cần dùng đến tiền mà Dư Trình Tuệ và Ôn Hưng Hoài đưa cho, Ôn Dữu hoàn toàn có thể tự chi trả: “Các cậu không ngại “đụng hàng” là được rồi. Thực ra chiếc vòng tay này là do Hỉ Nhi thích, là gu thẩm mỹ của cậu ấy tốt, tôi chỉ thay cậu ấy quyết định thôi.”
Trịnh Nguyệt Chân lập tức nói: “Hỉ Nhi có gu thẩm mỹ tốt thật.”
Mẫn Hỉ Nhi mỉm cười liếc nhìn cô ấy: “Cậu đừng quá khen.”
Trịnh Nguyệt Chân cười khúc khích: “Sinh nhật vui vẻ nhé, tuổi mới càng ngày càng xinh đẹp.”
Cô ấy vẫn luôn là thành viên tạo bầu không khí sôi nổi nhất của nhóm.
Mẫn Hỉ Nhi bị các bạn làm cho cảm động, rưng rưng nói: “Cảm ơn các cậu.”
Họ là những cô gái may mắn trong ký túc xá, có thể gặp được những người bạn cùng phòng hợp nhau về mọi mặt trong bốn năm đại học. Không có cãi vã, chỉ có tiếng cười nói vui vẻ, quấn quýt bên nhau.
Sau khi nô đùa trong ký túc xá một lúc, bốn người quyết định đi đến quán bar sớm hơn một chút.
Từ trường đến quán bar ‘Tối Thứ Chín’ chỉ mất khoảng mười lăm phút, tám giờ rưỡi, bốn người đã đến trước cửa quán bar.
Khương Tịnh Nguyệt đã gọi điện đặt chỗ trước, bốn người chỉ cần đi thẳng vào.
Lúc này, quán bar còn vắng vẻ.
Ngồi xuống chỗ đặt sẵn trong quán bar, Ôn Dữu nhìn vào thực đơn rượu vang mà hoa mắt chóng mặt, cô chẳng hiểu gì cả, nên đành giao cho Khương Tịnh Nguyệt quyết định.
Khương Tịnh Nguyệt trực tiếp nói: “Dữu Dữu uống nước chanh, chúng ta uống rượu.”
Ôn Dữu tủi thân: “Tại sao?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ uống rượu, bọn tôi lo cậu uống một ly là say.”
Ôn Dữu: “Chắc không đâu.”
Khương Tịnh Nguyệt nhìn cô: “Cậu chắc chắn?”
Ôn Dữu nhìn ba người kia với đôi mắt long lanh: “Trước đây tôi đã uống một ít bia, nhưng không ngon, nhưng rượu trong quán bar này có lẽ sẽ ngon hơn? Tôi muốn thử.”
Từ nhỏ đến lớn, cô bị Dư Trình Tuệ quản lý quá nghiêm, ngay cả bữa tiệc liên hoan tốt nghiệp cấp ba cũng không ai dám cho cô uống rượu. Sau khi lên đại học, cô cũng đã tình cờ uống một ly bia trong nhà hàng, nhưng hương vị quá đặc biệt, cô uống một ly là không muốn uống nữa.
Và những nơi như quán bar, quán rượu trước đây vì bận rộn mà không tìm được cơ hội thích hợp, nên luôn bị gác lại trong những dự định tương lai muốn làm nhưng chưa có thời gian.
Đã đến đây rồi, Ôn Dữu đương nhiên muốn thử một lần.
Ba người nhìn nhau, Khương Tịnh Nguyệt suy nghĩ vài giây: “Vậy cũng được, gọi cho cậu một ly rượu trái cây nhẹ độ, cậu thấy ngon và không bị say thì gọi tiếp ly khác.”
Ôn Dữu mắt sáng lên: “Được thôi.”
Rượu trái cây ở quán bar được pha chế rất đẹp mắt.
Sau khi nhân viên phục vụ mang lên, Trần Tễ nhắn tin hỏi cô đã đến quán bar chưa, Ôn Dữu trực tiếp mở điện thoại, chụp ảnh ly rượu trái cây và gửi cho anh: [Đã đến rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Tễ trả lời: [Thích uống rượu à?]
Ôn Dữu: [Cảm giác uống khá ngon.]
Trần Tễ bị câu trả lời của cô đánh bại: [Được rồi, đừng uống nhiều.]
Anh lại bổ sung một câu: [Uống nhiều sẽ khó chịu.]
Ôn Dữu: [Ừm.]
Hai người trò chuyện đơn giản vài câu, Trần Tễ cũng không quấy rầy cô nữa.
Ôn Dữu và các bạn cùng phòng chăm chú và tập trung xem biểu diễn, uống rượu, mừng sinh nhật và trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Khoảng một giờ sau, màn hình điện thoại của Ôn Dữu sáng lên.
Cô mở ra xem, là ảnh do Trần Tễ gửi đến, chụp cảnh cô đang ngồi trong khu vực riêng tư lúc này.
Ôn Dữu nhìn một lúc, vô thức nhìn quanh bốn phía.
Bỗng nhiên, điện thoại lại rung lên, Trần Tễ: [Anh đang ở tầng hai.]
Ôn Dữu vô thức ngẩng đầu, đứng xa xa nhìn nhau với chàng trai đang đứng trên hành lang tầng hai đối diện. Quán bar có rất nhiều người, ánh sáng cũng không quá sáng, nhưng không hiểu sao, Ôn Dữu có thể cảm giác được… cách xa như vậy, Trần Tễ đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung vài giây, tim Ôn Dữu đập nhanh hơn vài nhịp, cúi đầu nhắn tin cho anh: [… Anh qua đây làm gì?]
Trần Tễ nhìn xa về phía người đang chột dạ né tránh, khóe môi khẽ nhếch lên: [Hứa Thanh Dực muốn đến đây nghe nhạc, nên đi cùng.]
Ôn Dữu: [Hả?]
Trần Tễ: [Bài hát đang biểu diễn này, Hứa Thanh Dực nói Chúc Hảo thích nghe.]
Ôn Dữu ngớ người, sự tò mò về vị nam thần khoa Vật lý này càng thêm mãnh liệt.
Suy nghĩ vài giây, Ôn Dữu hỏi: [Bọn anh ở phòng riêng tầng hai?]
Tầng hai quán bar là khu vực phòng riêng, thường phải đặt trước.
Trần Tễ: [Ừm, em muốn lên chơi không?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Dữu sững sờ vài giây, do dự trả lời anh: [Lần sau?]
Hôm nay cô không chuẩn bị gì cả.
Trần Tễ cũng không ép buộc cô: [Được thôi, vậy em muốn gặp bạn trai em không?]
Ôn Dữu bối rối trả lời một dấu hỏi.
Câu hỏi này với câu trên không phải cùng một ý sao?
Ngay giây tiếp theo, Trần Tễ giải đáp thắc mắc cho cô: [Chúng ta đi đến một chỗ không người lén lút yêu đương?]
Hai người đứng đối diện nhau, nghe lời cô nói, sắc mặt Trần Tễ hơi tối lại, nhìn cô sâu sắc, yết hầu chuyển động: “Dỗ anh?”
Ôn Dữu bị anh nhìn chằm chằm, má ửng hồng: “Đúng vậy.”
Cô nhìn vào cúc La Mã trong vòng tay anh, mắt sáng rực: “Đẹp không?”
Cô không nói lý do tại sao dỗ anh. Có những điều không cần nói quá rõ ràng, với một người kiêu ngạo như Trần Tễ, nếu cô nói thẳng thắn, anh lại càng phủ nhận.
Trần Tễ thu hồi ánh mắt, nhìn sang bó hoa, khẽ gật đầu: “Đẹp.”
Ôn Dữu cong môi, an tâm hơn chút.
Cô còn tưởng Trần Tễ sẽ không thích.
“Nhưng mà.” Trần Tễ bỗng dưng cất tiếng với vẻ không mấy nghiêm túc: “Lần sau đổi cách khác dỗ anh đi.” Đối diện với ánh mắt trực tiếp của anh, Ôn Dữu cảm thấy vành tai nóng ran, nhưng không dứt khoát từ chối: “… Để sau hãy nói.”
Nghe câu trả lời của cô, Trần Tễ nhướng mày ngạc nhiên.
Ở cổng ra ga lộn xộn một lúc, hai người mới đi bãi đỗ xe tìm xe.
Lên xe, Ôn Dữu nhắn tin cho Dư Trình Tuệ báo tin đã đến Nam Thành.
Nhắn xong, Ôn Dữu lại vuốt xuống, nhìn thấy tin nhắn Trần Tễ gửi cho cô cách đây mười mấy phút.
Ôn Dữu mở ra xem, quay đầu hỏi: “Anh đến lúc mấy giờ?”
Trần Tễ tập trung vào tình hình giao thông phía trước, ngón tay thon dài khẽ gõ vào vô lăng, kiên nhẫn chờ xe đi khỏi, nhìn cô một cái, giọng điệu lơ đễnh: “Quên rồi.”
Ôn Dữu: “… Ồ”
Bên trong xe yên tĩnh một lúc, Trần Tễ nhân lúc đèn đỏ quay đầu lại: “Sao không nói chuyện nữa?”
Ôn Dữu lắc lắc điện thoại trước mặt anh: “Em đang chat với bạn cùng phòng.”
Trần Tễ nhìn lên, hỏi vu vơ: “Chat gì?”
“Họ nói tối nay tụ tập ăn uống, hỏi em mấy giờ đến được.”
Ôn Dữu nói thật.
Trần Tễ im lặng một lúc, tranh thủ nhìn cô: “Ý em là, tối nay em muốn bỏ rơi bạn trai em?”
Ôn Dữu nhìn anh vẻ vô tội, chớp mắt chậm rãi: “Nói bỏ rơi có vẻ hơi quá rồi, em chỉ là đi chơi với bạn cùng phòng thôi mà.”
Trần Tễ không biểu lộ cảm xúc gì, trề môi: “Không hề.”
Ôn Dữu nhìn bộ dạng kiêu ngạo của anh, khóe môi cong lên: “Được rồi, anh nói không là không.”
Cô không tranh cãi với anh.
Nghe giọng điệu này của cô, Trần Tễ nheo mắt, hơi tức giận: “Vậy thôi?”
Ôn Dữu cúi đầu trả lời Trịnh Nguyệt Chân và những người khác, vừa chat vừa nói: “Ừm, lát nữa nói chuyện với anh sau.”
Xe không biết lúc nào đã dừng lại bên đường.
Sau khi nhắn tin cho Trịnh Nguyệt Chân và những người khác, Ôn Dữu mới phản ứng lại: “Làm sao vậy?”
Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Xe có vấn đề gì sao?”
Trần Tễ quay người nhìn chằm chằm cô: “Không có.”
Anh hơi nhếch cằm, vẻ đại thiếu gia hiện lên: “Tạm thời không muốn lái nữa.”
Lái về trường thì cô lập tức chạy đi, anh phải đợi lát nữa mới đưa cô về, để tránh cô bạn gái vô lương tâm của anh gặp bạn cùng phòng quên bạn trai, dùng xong rồi vứt đi.
Ôn Dữu: “…”
Cô nhìn vẻ mặt của Trần Tễ lúc này, có chút muốn cười: “Bạn học Trần Tễ…”
Trần Tễ rất lạnh lùng: “Nói.”
Ôn Dữu đại khái biết lý do hành động kỳ quặc này của anh là vì sao, cô suy nghĩ một lúc: “Vậy bao lâu nữa anh sẽ muốn lái xe?”
Trần Tễ nghiêng đầu, giả vờ suy nghĩ: “Ít nhất là nửa tiếng.”
“Ồ.” Ôn Dữu nhìn thời gian trên bảng điều khiển trung tâm, dù có muộn nửa tiếng, về đến trường cũng chưa đến bảy giờ.
Chỉ là như vậy thì có lẽ cô sẽ không thể làm chuyện khác nữa.
Nghe thấy tiếng “ồ”, Trần Tễ một lần nữa bị thái độ của Ôn Dữu làm cho bực bội, “Ôn Dữu, em…”
Lời nói hung hăng của anh chưa kịp nói ra khỏi miệng, Ôn Dữu bỗng dưng giơ tay kéo kéo tay áo anh ta, ngước mặt nhìn anh bằng đôi mắt nai trong veo, sáng ngời: “Trần Tễ.”
Trần Tễ nuốt lại lời nói đang định nói, lông mày nhíu lại nhìn cô, cổ họng hơi ngứa: “Gì vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật của Hỉ Nhi, bọn em phải đến quán bar để tổ chức sinh nhật cho cậu ấy.” Nói đến đây, cô dừng lại một chút: “Nhưng mà thời gian không còn sớm nữa.”
Vừa nói, cô vừa tiếp tục kéo tay áo Trần Tễ, hết lần này đến lần khác, giống như đang cù lét vậy, khiến người ta bồn chồn.
Hiếm khi thấy cô như vậy, Trần Tễ có chút bối rối, anh nhìn sâu vào những ngón tay trắng ngần của cô đặt trên chiếc áo tạo nên sự tương phản rõ rệt, yết hầu khẽ chuyển động: “Mấy giờ?”
Ôn Dữu: “Hỉ Nhi bảo em đến quán bar trước chín giờ tối.”
Quán bar càng về khuya càng nhộn nhịp.
Điều quan trọng hơn nữa là, vào lúc chín giờ tối, có một ban nhạc biểu diễn tại quán bar gần trường, Trịnh Nguyệt Chân rất thích thú, vậy nên họ đã thống nhất, đến đó xem biểu diễn cùng nhau lúc chín giờ.
Xem xong biểu diễn, họ sẽ tổ chức sinh nhật cho Mẫn Hỉ Nhi.
“Quán bar nào?” Trần Tễ hỏi sau khi cô nói xong.
Ôn Dữu: “Tối Thứ Chín.”
Đây là một quán bar mở cửa gần trường vào mùa hè. Kể từ khi khai trương đến nay luôn tấp nập khách hàng. Ôn Dữu đã muốn đến đây từ trước, nhưng chưa tìm được cơ hội thích hợp.
Lần này, vào sinh nhật Mẫn Hỉ Nhi, bốn người họ bàn bạc sẽ đến đây để trải nghiệm không khí.
Nói xong, Ôn Dữu lại kéo tay áo Trần Tễ, mắt sáng lấp lánh: “Vậy trước khi đến quán bar, anh có thể mời em ăn tối được không?”
Trần Tễ cụp mắt xuống, giọng nói hơi trầm: “Được, nhưng trước khi ăn tối, chúng ta phải làm một việc trước.”
Ôn Dữu: “Việc gì?”
Vừa dứt lời, Ôn Dữu đã nghe thấy tiếng “tạch” của dây an toàn được tháo ra.
Lờ mờ đoán được chuyện gì sắp xảy ra, hàng mi dài của cô khẽ rung rinh, hơi thở mát lạnh tiến đến gần. Tay trái của Ôn Dữu bị ai đó nắm lấy, cơ thể nghiêng về phía người ở ghế lái.
Trần Tễ dùng một tay đỡ sau gáy cô, hôn lên môi cô.
Môi hai người khẽ khàng chạm vào nhau, tim như được rót đầy mật ngọt.
Tim Ôn Dữu đập nhanh hơn, cơ thể cũng căng cứng vì nụ hôn của Trần Tễ.
Hồi lâu sau, cô đưa tay đẩy vai người trước mặt, xấu hổ tột độ: “Trần… Trần Tễ.”
Trần Tễ ngậm lấy môi dưới của cô, giọng trầm thấp đáp lại: “Ừ?”
“Đừng hôn nữa.” Ôn Dữu lấy lại lý trí, nhắc nhở anh: “Chúng ta vẫn đang ở trong xe.”
Cho dù anh đã dán phim cách nhiệt lên cửa sổ xe, nhưng kính chắn gió phía trước vẫn không thể tránh khỏi việc người khác nhìn thấy cảnh tượng bên trong xe.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, Ôn Dữu chỉ muốn tìm một cái hố để chui vào, trốn đi.
Trần Tễ vẫn còn lý trí, anh vốn không có ý định làm gì với Ôn Dữu trong xe, chỉ là khi cô kéo áo anh, hành động đó vô cùng quyến rũ, dường như là lần đầu tiên cô như vậy với anh, khiến anh có chút không kiềm chế được muốn “bắt nạt” cô một chút.
Trần Tễ lùi ra sau, ánh mắt sâu thẳm lau đi vết nước còn sót lại trên môi Ôn Dữu, động tác chậm rãi, có chút khêu gợi: “Muốn ăn gì?”
Ôn Dữu nhìn theo hành động của anh, tim đập thình thịch: “… Em sao cũng được.”
Vì cân nhắc đến sự lo lắng của Ôn Dữu, Trần Tễ không chọn nhà hàng ở gần trường. Anh chọn một nhà hàng món ăn gia đình nổi tiếng ở khu vực trung tâm thành phố.
Hai người xuống xe, khi cùng nhau bước vào, mặt Ôn Dữu vẫn còn nóng hổi.
Chưa đến giờ cao điểm ăn tối, khi hai người vào, trong nhà hàng chỉ có hai bàn khách.
Điều Ôn Dữu không ngờ là, cô và Trần Tễ vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có người đến chào hỏi Trần Tễ: “Trần Tễ.”
Người kia trạc tuổi Trần Tễ, bên cạnh anh ta là một cô gái, trông giống như bạn gái của anh ta: “Đây là ai vậy?”
Anh ta chuyển ánh mắt sang Ôn Dữu.
Ôn Dữu lập tức trở nên căng thẳng.
Trần Tễ nhìn cô một cái, trao cho cô ánh mắt an tâm, nhàn nhạt nói: “Bạn gái tôi.”
“Trời đất ơi.” Anh chàng kia kinh ngạc tột độ, như thể vừa nghe được một tin tức trọng đại nào đó: “Trì Minh Tuấn nói cậu yêu rồi mà tôi còn không tin, không ngờ là thật hả?”
Trần Tễ liếc anh ta một cái, thái độ không mấy nhiệt tình: “Cậu đến đây chỉ để nói chuyện này thôi à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh chàng kia cười trừ: “Thì cũng không hẳn.”
Anh ta dường như có chuyện muốn nói với Trần Tễ, tự nhiên hỏi Trần Tễ: “Có phiền nếu chúng ta ghép bàn không?”
Trần Tễ: “Có.”
Anh vừa thốt ra câu này, cả ba người đều ngớ ra.
Ôn Dữu cũng không ngờ Trần Tễ sẽ từ chối.
Anh chàng kia khựng lại, Trần Tễ lời ít ý nhiều: “Hiếm hoi lắm tôi mới hẹn được bạn gái đi ăn tối một bữa.”
Người kia cười trừ tỏ vẻ thông cảm: “Vậy có dịp liên lạc.”
Sau khi hai người họ đi, Trần Tễ nhìn người đang ngây ngốc nhìn theo hai người đi xa, anh đanh đá búng tay một cái trước mặt cô, trêu chọc: “Bạn gái, em còn nhìn người đàn ông khác nữa là bạn trai em ghen đấy.”
Ôn Dữu tỉnh lại, mắt lấp lánh: “Trần Tễ.”
Trần Tễ đưa thực đơn cho cô, để cô gọi món: “Sao vậy?”
Ôn Dữu hỏi: “Nam sinh kia là ai vậy?”
“Không phải sinh viên trường chúng ta.” Trần Tễ nghĩ cô lo lắng việc mối quan hệ của hai người bị lộ, nhàn nhạt nói: “Bạn cùng lớp cấp ba của anh.”
Ôn Dữu ồ lên một tiếng, tò mò hỏi: “Tại sao anh không đồng ý cho họ ghép bàn?”
“?”
Trần Tễ ngước mắt lên: “Em muốn ghép bàn với họ?”
Ôn Dữu thành thật lắc đầu, cô không muốn, thực ra cô rất ngại ăn cùng người lạ. Chỉ là đôi khi người khác hỏi, cô lại không nỡ từ chối.
Nhận được câu trả lời của cô, Trần Tễ khẽ hừ một tiếng: “Anh cũng không muốn.”
Ôn Dữu gật đầu: “Nhưng vừa nãy anh từ chối họ thẳng thừng như vậy, không có vấn đề gì à?”
Nghe vậy, Trần Tễ bật cười hỏi cô: “Sao lại có vấn đề?”
Ôn Dữu không trả lời được.
Trần Tễ đại khái hiểu ý cô, anh cũng biết tính cách của Ôn Dữu, mọi chuyện đều tùy ý, miễn là không chạm đến giới hạn, cô sẽ không quá quan tâm.
“Ôn Dữu.” Anh bỗng dưng gọi tên cô một cách nghiêm túc.
Ôn Dữu: “Gì vậy?”
Trần Tễ giơ tay véo nhẹ má cô, giọng nhàn nhạt: “Sau này những chuyện này cứ giao cho anh.”
Ôn Dữu chớp mắt.
Trần Tễ liếc nhìn cô, tự nhiên nói: “Anh rất giỏi từ chối người khác.”
Ôn Dữu ngẩn ra, nhẹ nhàng gật đầu.
Sau khi đồng ý, cô lại nhớ ra một chuyện: “Trì Minh Tuấn biết chuyện của chúng ta rồi hả?”
Lần trước cô nói với Trần Tễ có thể nói cho bạn thân biết, Trần Tễ còn nói họ không xứng đáng được biết.
Trần Tễ biết cô đang hỏi gì, nhàn nhạt nói: “Cậu ta không biết là em.”
Ôn Dữu ồ lên một tiếng: “Anh vẫn chưa nói cho cậu ấy biết à?”
“Xem biểu hiện của cậu ta đã.” Trần Tễ rót cho cô một ly nước ấm: “Biểu hiện không tốt thì để cậu ta tự đoán.”
Ôn Dữu gật đầu, tò mò hỏi: “Anh và Trì Minh Tuấn là bạn cùng lớp từ cấp ba hả?”
Bạn học cùng trường có nhắc đến chuyện này, Ôn Dữu có ấn tượng, nhưng vẫn muốn xác nhận lại với Trần Tễ.
Trần Tễ: “Hơn thế nữa.”
Anh nói với Ôn Dữu: “Bọn anh quen nhau từ nhỏ.”
Ôn Dữu ngạc nhiên: “Sớm vậy sao?”
Trần Tễ “ừ” một tiếng, đang định nói thêm gì đó thì nhân viên phục vụ đến dọn thức ăn lên.
Chủ đề của hai người đột ngột dừng lại, Trần Tễ nhìn Ôn Dữu có vẻ rất hứng thú, nhẹ nhàng nói: “Sau này anh sẽ kể cho em nghe.”
Từ ‘sau này’ nghe thật đẹp đẽ.
Ăn tối xong, Trần Tễ cũng không vội vã đưa cô về trường.
Chỉ là hơn một tiếng nữa Ôn Dữu phải đi bar với bạn cùng phòng, hai người đi hẹn hò gì đó cũng không đủ thời gian.
Trở lại xe sau một lúc, Trần Tễ hỏi Ôn Dữu: “Có vội về ký túc xá không?”
Ôn Dữu suy nghĩ nghiêm túc một lúc, trả lời anh: “Nếu như có nơi nào tốt hơn ký túc xá thì không vội.”
Trần Tễ cong môi, đang định nói gì đó, thì Trì Minh Tuấn im lặng một lúc lâu lại gọi điện thoại tới.
Thấy cuộc gọi đến, Trần Tễ nhíu mày định cúp máy, lại nhớ ra lúc nãy ở ga tàu cao tốc đón Ôn Dữu, cậu ta cũng đã gọi điện thoại.
Để phòng trường hợp có chuyện gấp, anh nói với Ôn Dữu một tiếng rồi nghe máy, “Có chuyện gì?”
Trì Minh Tuấn: “Cậu đang ở đâu?”
Trần Tễ: “Bên ngoài.”
Trì Minh Tuấn ở đầu dây bên kia kêu lên “Ai chà.”: “Hứa Thanh Dực đang say khướt ở quán bar, tôi thật sự không khuyên nhủ cũng không kìm hãm được rồi, cậu qua xem thử đi.”
Trần Tễ cất giọng trầm: “Quán bar nào?”
“LM gì đó.” Trì Minh Tuấn nói: “Cái gần trường ấy.”
Trần Tễ đã từng đến quán bar này, anh bình thản đáp: “Nửa tiếng nữa tới.”
Trì Minh Tuấn: “Được.”
Cúp máy, Trần Tễ nhìn Ôn Dữu: “Có lẽ anh phải đi đến quán bar một chuyến.”
Ôn Dữu: “Vậy anh đưa em đến ga tàu điện ngầm là được rồi.”
“Không phải.” Trần Tễ lắc đầu: “Vội gì đâu, anh đưa em về cổng Đông Nam trước rồi mới qua.”
Ôn Dữu do dự: “Chắc chắn không gấp chứ?”
Trần Tễ gật đầu, vừa khởi động động cơ vừa bảo Ôn Dữu tìm số điện thoại của Chúc Hảo cho anh.
Ôn Dữu nhận lấy điện thoại của anh, mở sổ ghi chú, dòng đầu tiên hiện ra là một ghi chú với tên “A Bạn gái”.
Cô khựng lại, do dự vài giây, không dám click vào để xem đó có phải số điện thoại của mình hay không. Nếu như trước đây, có lẽ cô sẽ muốn xác nhận, nhưng bây giờ… Ôn Dữu phát hiện ra, dường như cô không chắc chắn muốn xác nhận điều gì với Trần Tễ nữa.
Tìm kiếm số điện thoại của Chúc Hảo, Ôn Dữu theo ý bảo của Trần Tễ bấm gọi.
Đợi vài tiếng chuông, đầu dây bên kia mới bắt máy: “Alo?”
Giọng nói của Chúc Hảo khá lạnh lùng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy như sương giá.
Trần Tễ: “Hứa Thanh Dực đang uống rượu ở quán bar, cậu có muốn qua xem không?”
Bên kia Chúc Hảo im lặng vài giây, thốt ra hai chữ: “Không đi.”
Trần Tễ dường như đã đoán được câu trả lời của cô ấy, bình tĩnh nói với cô ấy: “Quán bar là quán chúng ta thường đi, tôi còn nửa tiếng nữa mới về trường.”
Nói xong, anh nhấn vào màn hình điện thoại, cúp máy.
Ôn Dữu nhìn màn hình tối đen, có chút choáng váng: “… Anh… Anh cứ thế cúp máy rồi, cô ấy sẽ đi sao?”
Trần Tễ: “Không chắc.”
Ôn Dữu trừng mắt, muốn nói không chắc thì sao anh cúp máy nhanh thế.
Trần Tễ cười một cái: “Nói nhiều cũng vô dụng.”
Ôn Dữu không nhịn được nói: “Hai người có vẻ rất thân thiết.”
Nghe vậy, Trần Tễ nhướng mày hỏi: “Em ghen à?”
Ôn Dữu nói thật: “Cô ấy đâu có thích anh.”
Nếu là những cô gái thích Trần Tễ, Ôn Dữu có thể sẽ hơi bực bội. Nhưng Chúc Hảo hoàn toàn không để ý đến Trần Tễ, cô không có gì để ghen tuông cả.
Trần Tễ: “…”
Đây là một góc độ mà anh chưa từng nghĩ đến.
Im lặng vài giây, Trần Tễ nói với cô: “Anh và Chúc Hảo đã từng gặp nhau trên sân thi đấu hồi cấp ba.”
Lúc đó cả hai đều không ngờ rằng mình sẽ học cùng trường đại học, và còn cùng lớp nữa.
Ôn Dữu kinh ngạc: “Có duyên thế nhỉ?”
Trần Tễ liếc nhìn cô, có chút bất lực: “Ôn Dữu, em có thể có chút ý thức về nguy cơ được không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dữu: “… Anh lại không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích anh.”
Cô không cần phải có ý thức về nguy cơ này.
Trần Tễ bị lý do thành thật của cô đánh bại, dở khóc dở cười: “Anh và Chúc Hảo khá thân, quen nhau từ lâu rồi, đến học kỳ hai năm nhất mới tình cờ gặp lại. Lúc đó anh mới biết chuyện của hai người này.”
Thỉnh thoảng Trần Tễ sẽ làm người hòa giải cho hai người, vậy nên anh lưu số điện thoại của Chúc Hảo trong điện thoại.
Mặc dù biết Ôn Dữu có thể sẽ không quan tâm đến chuyện này, Trần Tễ vẫn cảm thấy cần phải nói cho cô biết.
Anh hy vọng rằng trong những chuyện này, cảm giác an toàn của Ôn Dữu là đủ.
Trần Tễ đơn giản kể cho Ôn Dữu nghe về chuyện của Hứa Thanh Dực và Chúc Hảo, hai người đến cổng trường.
Ôn Dữu tháo dây an toàn, không làm tốn thời gian của anh: “Anh tới bar sớm đi, em về ký túc xá trước.”
Trần Tễ nhìn cô: “Đến ký túc xá rồi nhắn tin cho anh.”
Ôn Dữu gật đầu.
“Dữu Dữu.” Ôn Dữu vừa đẩy cửa ký túc xá ra, Trịnh Nguyệt Chân đã vui vẻ chạy đến: “Cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Ôn Dữu bị cô ấy ôm chầm lấy, nhịn không được bật cười: “Mới ba ngày không gặp thôi mà.”
Trịnh Nguyệt Chân: “Tôi không quan tâm.”
Cô ấy cười khúc khích: “Một ngày không gặp như cách ba thu, cậu hiểu không?”
Ôn Dữu chưa kịp trả lời, Khương Tịnh Nguyệt đã nói: “Vậy sao trước đây nửa tháng không gặp tôi, tôi cũng không thấy cậu nhiệt tình với tôi như vậy?”
Trịnh Nguyệt Chân: “…”
Ôn Dữu và Mẫn Hỉ Nhi đứng bên cạnh xem kịch vui, chờ đợi cô ấy trả lời.
“Ai nha.” Trịnh Nguyệt Chân cũng không chịu thua, nhún vai nói: “Ai bảo chỉ có Dữu Dữu mới là bạn cùng phòng chịu khó chép tài liệu ôn tập cho tôi chứ. Các cậu không chép tài liệu ôn tập cho tôi, sao tôi nhớ các cậu nhiều được.”
Nghe đến đây, Ôn Dữu à một tiếng, cũng trêu chọc cô ấy: “Vậy nên cậu không thực sự nhớ tôi, mà chỉ nhớ tài liệu ôn tập của tôi thôi à?”
Trịnh Nguyệt Chân cứng họng.
Bốn người trong ký túc xá vui đùa một lúc, Ôn Dữu lấy món quà sinh nhật mua được khi đi dạo phố với Cảnh Y Tâm vào sáng nay từ trong hộp ra, đưa cho Mẫn Hỉ Nhi, “Hỉ Nhi, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Mẫn Hỉ Nhi nhận lấy: “Cảm ơn Dữu Dữu.”
“Nhanh mở ra xem là gì.” Trịnh Nguyệt Chân háo hức: “Tôi xem xem năm nay Dữu Dữu tặng gì cho cậu nào.”
Mẫn Hỉ Nhi nhìn Ôn Dữu: “Tôi mở nhé?”
Ôn Dữu: “Cậu mở đi, hi vọng cậu sẽ thích.”
Mẫn Hỉ Nhi mở ra xem, là chiếc vòng tay ngọc trai mà trước đây cô ấy đã rất thích, nhưng vì giá cả hơi vượt quá ngân sách nên đành tiếc nuối không mua.
“Wow!” Mẫn Hỉ Nhi còn chưa kịp nói gì, Trịnh Nguyệt Chân đã hét lên trước: “Dữu Dữu, gu thẩm mỹ của cậu tốt quá, cái này đẹp quá!”
Khương Tịnh Nguyệt cũng gật đầu: “Tuyệt vời, Dữu Dữu, tôi có thể xin trước để sinh nhật năm sau cũng được sở hữu chiếc vòng tay này không?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Tôi cũng muốn! Tôi cũng muốn!”
Ôn Dữu cười nhẹ: “Được thôi.”
Bản thân cô đã tiết kiệm được một số tiền nhỏ, mua những món quà này cũng không cần dùng đến tiền mà Dư Trình Tuệ và Ôn Hưng Hoài đưa cho, Ôn Dữu hoàn toàn có thể tự chi trả: “Các cậu không ngại “đụng hàng” là được rồi. Thực ra chiếc vòng tay này là do Hỉ Nhi thích, là gu thẩm mỹ của cậu ấy tốt, tôi chỉ thay cậu ấy quyết định thôi.”
Trịnh Nguyệt Chân lập tức nói: “Hỉ Nhi có gu thẩm mỹ tốt thật.”
Mẫn Hỉ Nhi mỉm cười liếc nhìn cô ấy: “Cậu đừng quá khen.”
Trịnh Nguyệt Chân cười khúc khích: “Sinh nhật vui vẻ nhé, tuổi mới càng ngày càng xinh đẹp.”
Cô ấy vẫn luôn là thành viên tạo bầu không khí sôi nổi nhất của nhóm.
Mẫn Hỉ Nhi bị các bạn làm cho cảm động, rưng rưng nói: “Cảm ơn các cậu.”
Họ là những cô gái may mắn trong ký túc xá, có thể gặp được những người bạn cùng phòng hợp nhau về mọi mặt trong bốn năm đại học. Không có cãi vã, chỉ có tiếng cười nói vui vẻ, quấn quýt bên nhau.
Sau khi nô đùa trong ký túc xá một lúc, bốn người quyết định đi đến quán bar sớm hơn một chút.
Từ trường đến quán bar ‘Tối Thứ Chín’ chỉ mất khoảng mười lăm phút, tám giờ rưỡi, bốn người đã đến trước cửa quán bar.
Khương Tịnh Nguyệt đã gọi điện đặt chỗ trước, bốn người chỉ cần đi thẳng vào.
Lúc này, quán bar còn vắng vẻ.
Ngồi xuống chỗ đặt sẵn trong quán bar, Ôn Dữu nhìn vào thực đơn rượu vang mà hoa mắt chóng mặt, cô chẳng hiểu gì cả, nên đành giao cho Khương Tịnh Nguyệt quyết định.
Khương Tịnh Nguyệt trực tiếp nói: “Dữu Dữu uống nước chanh, chúng ta uống rượu.”
Ôn Dữu tủi thân: “Tại sao?”
Trịnh Nguyệt Chân: “Từ nhỏ đến lớn cậu chưa bao giờ uống rượu, bọn tôi lo cậu uống một ly là say.”
Ôn Dữu: “Chắc không đâu.”
Khương Tịnh Nguyệt nhìn cô: “Cậu chắc chắn?”
Ôn Dữu nhìn ba người kia với đôi mắt long lanh: “Trước đây tôi đã uống một ít bia, nhưng không ngon, nhưng rượu trong quán bar này có lẽ sẽ ngon hơn? Tôi muốn thử.”
Từ nhỏ đến lớn, cô bị Dư Trình Tuệ quản lý quá nghiêm, ngay cả bữa tiệc liên hoan tốt nghiệp cấp ba cũng không ai dám cho cô uống rượu. Sau khi lên đại học, cô cũng đã tình cờ uống một ly bia trong nhà hàng, nhưng hương vị quá đặc biệt, cô uống một ly là không muốn uống nữa.
Và những nơi như quán bar, quán rượu trước đây vì bận rộn mà không tìm được cơ hội thích hợp, nên luôn bị gác lại trong những dự định tương lai muốn làm nhưng chưa có thời gian.
Đã đến đây rồi, Ôn Dữu đương nhiên muốn thử một lần.
Ba người nhìn nhau, Khương Tịnh Nguyệt suy nghĩ vài giây: “Vậy cũng được, gọi cho cậu một ly rượu trái cây nhẹ độ, cậu thấy ngon và không bị say thì gọi tiếp ly khác.”
Ôn Dữu mắt sáng lên: “Được thôi.”
Rượu trái cây ở quán bar được pha chế rất đẹp mắt.
Sau khi nhân viên phục vụ mang lên, Trần Tễ nhắn tin hỏi cô đã đến quán bar chưa, Ôn Dữu trực tiếp mở điện thoại, chụp ảnh ly rượu trái cây và gửi cho anh: [Đã đến rồi.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Trần Tễ trả lời: [Thích uống rượu à?]
Ôn Dữu: [Cảm giác uống khá ngon.]
Trần Tễ bị câu trả lời của cô đánh bại: [Được rồi, đừng uống nhiều.]
Anh lại bổ sung một câu: [Uống nhiều sẽ khó chịu.]
Ôn Dữu: [Ừm.]
Hai người trò chuyện đơn giản vài câu, Trần Tễ cũng không quấy rầy cô nữa.
Ôn Dữu và các bạn cùng phòng chăm chú và tập trung xem biểu diễn, uống rượu, mừng sinh nhật và trò chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Khoảng một giờ sau, màn hình điện thoại của Ôn Dữu sáng lên.
Cô mở ra xem, là ảnh do Trần Tễ gửi đến, chụp cảnh cô đang ngồi trong khu vực riêng tư lúc này.
Ôn Dữu nhìn một lúc, vô thức nhìn quanh bốn phía.
Bỗng nhiên, điện thoại lại rung lên, Trần Tễ: [Anh đang ở tầng hai.]
Ôn Dữu vô thức ngẩng đầu, đứng xa xa nhìn nhau với chàng trai đang đứng trên hành lang tầng hai đối diện. Quán bar có rất nhiều người, ánh sáng cũng không quá sáng, nhưng không hiểu sao, Ôn Dữu có thể cảm giác được… cách xa như vậy, Trần Tễ đang nhìn cô.
Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung vài giây, tim Ôn Dữu đập nhanh hơn vài nhịp, cúi đầu nhắn tin cho anh: [… Anh qua đây làm gì?]
Trần Tễ nhìn xa về phía người đang chột dạ né tránh, khóe môi khẽ nhếch lên: [Hứa Thanh Dực muốn đến đây nghe nhạc, nên đi cùng.]
Ôn Dữu: [Hả?]
Trần Tễ: [Bài hát đang biểu diễn này, Hứa Thanh Dực nói Chúc Hảo thích nghe.]
Ôn Dữu ngớ người, sự tò mò về vị nam thần khoa Vật lý này càng thêm mãnh liệt.
Suy nghĩ vài giây, Ôn Dữu hỏi: [Bọn anh ở phòng riêng tầng hai?]
Tầng hai quán bar là khu vực phòng riêng, thường phải đặt trước.
Trần Tễ: [Ừm, em muốn lên chơi không?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Ôn Dữu sững sờ vài giây, do dự trả lời anh: [Lần sau?]
Hôm nay cô không chuẩn bị gì cả.
Trần Tễ cũng không ép buộc cô: [Được thôi, vậy em muốn gặp bạn trai em không?]
Ôn Dữu bối rối trả lời một dấu hỏi.
Câu hỏi này với câu trên không phải cùng một ý sao?
Ngay giây tiếp theo, Trần Tễ giải đáp thắc mắc cho cô: [Chúng ta đi đến một chỗ không người lén lút yêu đương?]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro