Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông
“Đã, hiểu, chưa...
2024-09-25 08:17:31
Khi hỏi câu hỏi đó, Ôn Dữu thực ra không suy nghĩ nhiều, hay có thể nói là đầu óc cô đang nghẽn mạch, trong lòng nghĩ gì thì nói ra.
Ngay khoảnh khắc lời nói thốt ra, Ôn Dữu đã hơi hối hận.
Hình như cô… hỏi quá trực tiếp, cũng quá táo bạo.
“Em…” Ôn Dữu vội vàng cụp mi xuống, không dám nhìn thẳng Trần Tễ nữa, môi mấp máy: “Không phải ý đó.”
“Không phải ý đó là ý gì?” Trần Tễ nhìn thấy phản ứng của cô, cúi thấp giọng áp sát vào mặt cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên má cô, rất áp lực: “Dám hỏi mà không dám nghe câu trả lời?”
Ôn Dữu: “Em không có.”
Cô không có chút tự tin nào biện bạch cho bản thân.
Nghe được câu trả lời này, Trần Tễ cười rất nhẹ: “Không có thì em né cái gì?”
Anh dừng lại một lúc, áp sát vào tai cô, thân mật dựa vào người cô, giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn: “Lo anh hôn em à, hay là…” Giọng anh có hơi khiêu khích: “Sợ anh không hôn em?”
“Sao em có thể sợ…” Ôn Dữu vô thức ngẩng đầu phản bác, nói được một nửa, cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý của Trần Tễ, im lặng vài giây.
Cô hơi không tự nhiên mím môi: “Em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
Trần Tễ nhướng mày: “Ừm?”
Giọng nói khàn khàn của anh không ngừng lọt vào tai, Ôn Dữu cảm thấy tai hơi ngứa, cô kiềm chế ý muốn gãi, cụp mắt xuống, nhìn cánh tay anh đặt giữa hai ghế ngồi, từ từ tiến về phía trước, dừng lại trên những ngón tay thon dài rõ ràng của anh.
Sau khoảng thời gian hẹn hò cùng Trần Tễ, Ôn Dữu biết, nếu lúc này cô không đưa ra cho anh một lý do hoặc hành động nào tạm ổn, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Chần chừ một lúc, Ôn Dữu từ từ giơ tay lên. Trong rạp chiếu phim tối tăm, dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Tễ, cô khẽ khàng di chuyển ngón tay đến gần anh, sau đó chậm rãi cong ngón út, móc lấy ngón tay anh, lúng túng nhỏ giọng nói: “… Em nghĩ rằng trong tình yêu… nên từ từ tiến triển sẽ tốt hơn.”
Họ thậm chí còn chưa từng nắm tay mà đã hôn môi thì có vẻ hơi vội vàng.
Ôn Dữu đoán hẳn là Trần Tễ hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô.
Trần Tễ không nói gì, anh mượn ánh sáng phản chiếu từ màn hình, nhìn vào đôi tai ửng đỏ của Ôn Dữu, nhìn cô rõ ràng xấu hổ, nhưng vẫn đưa tay ra ngoắc lấy ngón tay anh. Ngón tay của cô rất mềm, rất mảnh mai, không hẳn là ấm áp, nhưng nếu cảm nhận kỹ, có thể nhận ra mồ hôi mỏng manh lấm tấm trong kẽ ngón tay cô.
Nhận ra điều này, Trần Tễ bỗng cảm thấy cổ họng có hơi nhột, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên tối tăm hơn nhiều.
“Sao anh không nói gì?” Đợi một hồi lâu, Ôn Dữu vẫn không thấy Trần Tễ mở lời.
Cô không khỏi nghĩ, hay là anh vẫn chưa hài lòng.
Nhưng mà… cô vẫn chưa thích anh đến mức đó, mặc dù cô nhận ra mình không hề ghét việc thân mật với anh, cũng thỉnh thoảng cảm thấy mùi hương trên người anh rất dễ chịu, rất khiến cô an tâm. Nhưng bây giờ mà hôn, tốc độ này thực sự quá nhanh.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Lại một lần nữa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, Trần Tễ kéo suy nghĩ đang trôi dạt về, yết hầu anh lên xuống, che giấu đi ánh mắt đầy ham muốn, chậm rãi nói: “Vẫn chưa nghĩ ra lời phản bác lý luận kia của em.”
Ôn Dữu phản ứng lại: “Em vốn cũng không nói sai.”
Yêu đương là phải từ từ tiến triển.
“Được.” Trần Tễ chịu thua, nhìn hai ngón út móc vào nhau, bất lực bật cười: “Nhưng Ôn Tiểu Dữu, anh thấy em có chút hiểu lầm về việc nắm tay.”
Ôn Dữu: “Gì cơ?”
Trần Tễ dùng lực của ngón út lật mu bàn tay Ôn Dữu lại, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó, anh đưa tay ra, úp lòng bàn tay vào lòng bàn tay cô.
Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, ngón tay Trần Tễ len lỏi vào kẽ ngón tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau. Nắm chặt, anh giơ tay hai người lên trước mặt cô, có chút kiêu ngạo nói với cô: “Đây mới là nắm tay, đã, hiểu, chưa?” Ba chữ cuối anh hỏi rất nghiêm túc.
Khoảnh khắc hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Ôn Dữu vừa hồi hộp vừa nghe thấy tiếng tim mình đập như trống, từng nhịp, từng nhịp vang lên trong lồng ngực cô.
Ôn Dữu chìm vào im lặng.
Sau một hồi lâu, cô mới cố gắng bình tĩnh “ồ” lên rồi nói: “Biết rồi.”
Trần Tễ nhướng mày, hơi ngạc nhiên khi cô trả lời mình. Anh còn muốn nói gì đó, nhưng Ôn Dữu trước tiên đã ngồi thẳng dậy, dời mắt khỏi tay hai người sang màn hình: “Em phải nghiêm túc xem phim đây.”
Trần Tễ ngớ ra, chỉ đành gật đầu: “Được.”
Vì sự xen ngang nho nhỏ giữa chừng đó, trong buổi xem phim này, Ôn Dữu đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh quay kinh điển.
Khi Ôn Dữu và Trần Tễ bước ra khỏi rạp chiếu phim đã hơn mười giờ tối.
Những người cùng ra ngoài có người phấn khích, cũng có người mệt mỏi.
Ôn Dữu và Trần Tễ chen lấn trong đám đông, không nói chuyện với nhau.
Một lúc sau, Ôn Dữu dừng bước: “Trần Tễ.”
Trần Tễ nhìn xuống.
Ôn Dữu nhìn vào đôi tay vẫn nắm chặt của hai người, mi mắt khẽ run, hơi xấu hổ mím môi: “Em muốn đi vệ sinh.”
Trần Tễ mỉm cười, buông tay cô ra: “Em đi đi, anh đợi em ở cửa.”
Ôn Dữu ừm một tiếng.
Sau khi buông tay, Ôn Dữu mới phát hiện ra… lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
Cô cúi đầu bước vào nhà vệ sinh sáng đèn,mượn ánh sáng nhìn, nhất thời không phân biệt được mồ hôi trên lòng bàn tay là của ai, của cô hay là của Trần Tễ.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Ôn Dữu và Trần Tễ về trường học.
Lên xe, Ôn Dữu mới thấy Trịnh Nguyệt Chân đã gửi cho cô mấy tin nhắn, hỏi cô đi đâu, khi cô ấy ngủ dậy thấy trong ký túc xá không có ai.
Tuy nhiên đây không phải là trọng điểm của Trịnh Nguyệt Chân, trọng điểm là hỏi Ôn Dữu mấy giờ về ký túc xá, có thể mua cho cô ấy một phần đồ ăn đêm hay không.
Ôn Dữu bật cười, trả lời cô ấy: [Cậu muốn ăn gì?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Lẩu cay?]
Ôn Dữu: [Được, còn muốn gì nữa không?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Hết rồi.]
Ôn Dữu đồng ý, lại hỏi Mẫn Hỉ Nhi xem cô ấy có ăn gì không.
Mẫn Hỉ Nhi đi chơi từ chiều tối, bị các bạn cùng bộ phận kéo đi hát karaoke mừng sinh nhật người khác, đến giờ vẫn chưa về được, bụng cô ấy toàn là rượu, không có gì đặc biệt muốn ăn.
Ôn Dữu: [Vậy mấy giờ cậu về ký túc xá?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Vẫn chưa biết mấy giờ có thể về, chắc khoảng một tiếng sau?]
Ôn Dữu: [Cậu không uống say đấy chứ? Có cần tôi đến đón cậu ở cửa quán karaoke không?]
Cũng khoảng nửa tiếng sau cô mới đến trường.
Mẫn Hỉ Nhi: [Không cần, bây giờ tôi vẫn tỉnh táo lắm, lát nữa nếu say thì sẽ gọi điện cho hai cậu.]
Ôn Dữu: [Được, uống ít chút.]
Sau khi trò chuyện với hai người bạn cùng phòng, Ôn Dữu gập điện thoại lại, quay đầu nhìn người đang lái xe bên cạnh, rồi vội vàng dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ xe đóng kín, ánh sáng và bóng tối bên ngoài lấp lánh, những vệt sáng lờ mờ lướt qua trước mắt họ. Ôn Dữu chăm chú nhìn, cơ thể dịch chuyển về sau một chút, nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nghiêng, mạnh mẽ mơ hồ trên cửa sổ xe đen kịt.
Nhìn chằm chằm nửa phút, Ôn Dữu nhớ ra một chuyện: “Trần Tễ, sao anh biết ở đó có rạp chiếu phim riêng tư?”
Lúc ở rạp chiếu phim, cô ấy đã muốn hỏi, nhưng nhất thời quên mất.
Trần Tễ nhướng mày, cố ý trêu chọc cô: “Em nghĩ sao?”
Ôn Dữu: “Em không biết.”
Nếu cô biết, cô đã không hỏi.
Nghe vậy, Trần Tễ ngoảnh đầu nhìn cô một cái, nhưng không hề vòng vo: “Hỏi Hứa Thanh Dực.”
“Hả?” Ôn Dữu ngớ ra: “Là Hứa Thanh Dực mà em biết đúng không?”
Trần Tễ dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, giả vờ suy tư nói: “Trường chúng ta chỉ có một Hứa Thanh Dực thôi.”
Ôn Dữu ồ một tiếng, muốn nói lại thôi, muốn hỏi gì đó, nhưng lại không dám hỏi.
Trần Tễ nhận ra, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trong trẻo: “Em muốn hỏi gì?”
Ôn Dữu: “… Hứa Thanh Dực thường đến đó sao?”
“Ừm.” Trần Tễ nói: “Chỗ đó thích hợp để hẹn hò.”
Ôn Dữu ngớ ra, quay đầu nhìn anh, hỏi một cách khó tin: “Hứa Thanh Dực có bạn gái rồi sao?”
Nếu cô không hiểu lầm, thì Trần Tễ có ý đó.
Trần Tễ gật đầu.
Mắt Ôn Dữu bỗng sáng bừng, tò mò hỏi: “Ai vậy, em có thể biết không?”
Đèn đỏ phía trước, Trần Tễ đạp phanh, nhếch mép cười nhìn Ôn Dữu: “Em đã từng gặp rồi.”
Ôn Dữu chớp mắt, hỏi dè dặt: “Là cô gái lần trước đã đưa đồ cho anh ở cổng ký túc xá nữ à?”
Trần Tễ: “Ừm.”
“Cậu ấy tên gì thế?” Ôn Dữu tò mò: “Cậu ấy rất xinh đẹp.”
Lời nói này Trần Tễ không mấy tán thành, anh nhướng mày: “Có sao?”
Ôn Dữu: “Có chứ.”
Trần Tễ “ừ” một tiếng, nhìn cô trìu mến: “Anh thấy cậu ấy không đẹp bằng bạn gái anh.”
Bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Dữu có chút bị lời đường mật của Trần Tễ đánh trúng. Cô thực sự muốn biết… anh làm sao để có thể nói ra những lời này mà mặt không đổi sắc?
Ôn Dữu im lặng một chút, khẽ chớp mắt: “Anh vẫn chưa nói cho em biết tên của cậu ấy.”
“Chúc Hảo.”
“Cái gì?” Ôn Dữu nhất thời không kịp phản ứng.
Trần Tễ: “Cậu ấy tên Chúc Hảo.”
Sau khi nghe rõ, Ôn Dữu ngạc nhiên hỏi: “Cậu ấy là Chúc Hảo?”
Trần Tễ quay mặt sang: “Em biết cậu ấy à?”
“Em đã từng nghe nói về cậu ấy.” Ôn Dữu thừa nhận.
Cái tên Chúc Hảo ở trường rất nổi tiếng.
Nhưng cách nổi tiếng lại có chút khác biệt so với các bạn cùng trường.
Không lâu sau khi Ôn Dữu vào học năm nhất, trường đã đưa tin về một vụ cướp giật xảy ra ngoài trường, khuyên các bạn sinh viên hạn chế ra ngoài trường khi không cần thiết.
Nếu có ra ngoài, cũng nên đi theo nhóm đông người, trên những con đường lớn, rộng rãi, tránh đi những con hẻm vắng vẻ.
Sinh viên bị cướp đã báo công an, nhưng do hiện trường vụ án là góc khuất camera, nên không thể nhanh chóng bắt được hung thủ.
Sau một thời gian, Ôn Dữu không dám ra ngoài trường nữa.
Cô nhát gan, sợ gặp chuyện.
Sau đó, cô lại nghe các bạn cùng trường kể rằng, ba thanh niên cướp giật đã bị bắt, nhưng không phải do công an bắt, mà do một nữ sinh ngành Máy tính bắt được.
Nghe nói, mấy tên tội phạm thấy nữ sinh kia xinh đẹp thì lập tức nổi ý xấu, vào một đêm tối, chúng chặn đường cô gái trong hẻm, định hành hung.
Chẳng ai ngờ, nữ sinh này từ nhỏ đã học võ thuật, một mình cô ấy chống lại ba tên, trực tiếp hạ chúng, sau đó báo cảnh sát.
Nữ sinh giỏi võ đó chính là Chúc Hảo.
Khi Ôn Dữu nghe được chuyện này, cô vô cùng khâm phục cô gái ấy.
Cô và Trịnh Nguyệt Chân định đi sang khoa Máy tính để xem mặt mũi của Chúc Hảo, nhưng xui xẻo thay, thời gian đó Chúc Hảo ít đến lớp. Sau khi Chúc Hảo quay lại trường học, đa số mọi người đã quên bẵng chuyện này, không còn náo nhiệt đi hóng chuyện ‘Chúc Hảo trông như thế nào?’ nữa.
Nhớ đến chuyện này, Ôn Dữu không kìm nén được sự tò mò: “Từ nhỏ Chúc Hảo đã học võ thuật sao?”
Trần Tễ: “Không rõ.”
“?”
Ôn Dữu: “Anh cũng không rõ?”
Trần Tễ nhìn bộ dạng mất mát của cô, hơi bất lực: “Bạn gái à, nếu anh biết rõ về chuyện của cậu ấy, có phải em nên thấy buồn không?”
Ôn Dữu: … Cũng không đến mức đó.
Cô hiểu ý Trần Tễ, băn khoăn nói: “Em tưởng anh là bạn cùng lớp thì ắt hẳn sẽ biết vài chuyện mà người khác không biết chứ.”
Trần Tễ gật đầu, cà lơ phất phơ nói: “Thực ra anh biết một chút chuyện mà người khác không biết.”
Ôn Dữu lập tức xích lại gần anh, mắt sáng rỡ: “Chuyện gì?”
Trần Tễ bị phản ứng của cô chọc cười, khóe môi cong lên nói: “Người bị thanh niên xấu chặn đường không phải là Chúc Hảo.”
Ôn Dữu ngớ ra: “Vậy là ai?”
“Hứa Thanh Dực.” Trần Tễ nói với cô: “Chúc Hảo ra tay là vì bạn trai ma ốm của cậu ấy.”
“???”
Bỗng nhiên nhận được quá nhiều tin tức bùng nổ, Ôn Dữu choáng váng hồi lâu, do dự mở lời: “… Ma ốm là chỉ Hứa Thanh Dực?”
Trần Tễ ừm hử.
Ôn Dữu ngây ra.
Hứa Thanh Dực là ma ốm? Cô hoàn toàn không nhận ra, lần trước cậu ấy và Trần Tễ chơi cầu lông ở sân cầu lông, không phải trông có vẻ rất khỏe mạnh, rất bình thường sao?
Biết cô đang nghĩ gì, Trần Tễ cụp mắt nói: “Chờ đến khi em gặp cậu ta, em sẽ biết thôi.”
Ôn Dữu khựng lại, im lặng một lúc rồi nói: “Thực ra em cảm thấy khá hứng thú với Chúc Hảo.”
Cô thích những cô gái xinh đẹp.
Nghe vậy, Trần Tễ nhướng mắt, giọng điệu chua chát: “Hứng thú với Chúc Hảo, không hứng thú với bạn trai mình sao?”
“Em cũng đâu có nói vậy.” Ôn Dữu chột dạ.
Cô cũng cảm thấy hứng thú với Trần Tễ, nếu không, cô đã không đồng ý hẹn hò với anh.
Hai người đang nói chuyện thì xe dừng lại dưới tàng cây rậm rạp, Trần Tễ bật đèn xe, để ánh sáng rọi vào hai người.
Trời đã tối, Ôn Dữu lấy điện thoại ra xem giờ, quay sang nhìn người bên cạnh: “Vậy em về trường đây.”
Trần Tễ cụp mắt: “Không định ở lại thêm một lúc sao?”
Ôn Dữu khựng người, ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, chớp mắt nhẹ: “… Cũng có thể ở lại thêm một lúc.”
Vừa dứt lời, cô ấy kéo khóa chiếc túi xách đặt trên đùi, lấy ra một cái túi giấy, trịnh trọng đưa cho Trần Tễ: “Tặng anh.”
Ánh mắt Trần Tễ dừng lại trên tay cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Là gì vậy?”
“Chỉ là… quà thôi.” Ôn Dữu bị anh nhìn có hơi ngượng ngùng, lo lắng liếm môi: “Em tiện tay mua một món đồ trang trí ở phố cổ.”
Ánh mắt Trần Tễ hơi tối lại, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn em.”
Ôn Dữu sửng sốt, cảm thấy phản ứng của anh hơi kỳ lạ: “Anh không thích sao?”
“Em nghĩ gì vậy?” Trần Tễ đặt túi sang một bên, nhướng mắt nhìn cô: “Ôn Tiểu Dữu.”
Ôn Dữu khẽ nâng hàng mi dài.
Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, mày kiếm cong cong, ánh mắt sâu thẳm và sáng ngời như những vì sao lấp lánh trong đêm tối, rực rỡ chiếu xuống khuôn mặt cô.
Bị anh nhìn như vậy, Ôn Dữu không làm gì mà tim cũng đập nhanh.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Một lúc lâu sau, Ôn Dữu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao anh không nói gì?”
Trần Tễ đột ngột giơ tay lên, giọng khàn khàn hỏi: “Em có muốn nắm tay thêm một lúc nữa không?”
Lòng bàn tay một lần nữa khít lại, những ngón tay đan xen quấn quýt.
Lần này, ngồi trong khoang xe tĩnh lặng, Ôn Dữu lờ mờ cảm nhận được sự nóng hổi truyền từ đầu ngón tay đến tim.
Tay cô ướt mồ hôi, người nóng bừng.
Trần Tễ cũng không khác gì.
Trở về ký túc xá, Ôn Dữu đưa hộp đồ ăn mang về cho Trịnh Nguyệt Chân, sau đó ngồi xuống ghế, ngẩn ngơ nhìn bàn tay trái.
Trịnh Nguyệt Chân vô tình nhìn thấy, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cậu nhìn tay mình làm gì? Xem tướng à?”
“Không phải.” Ôn Dữu luống cuống đút tay vào túi áo, cúi gằm mặt xuống bàn, cố gắng che giấu sự ngại ngùng của mình: “Chân Chân.”
Cô lẩm bẩm.
Trịnh Nguyệt Chân: “Làm sao vậy?”
Ôn Dữu mím môi, thốt ra một câu: “Không có gì.”
Cô chỉ muốn cảm thán rằng: Hóa ra yêu đương lại đẹp như vậy.
Trịnh Nguyệt Chân đã quen với lối suy nghĩ kỳ quặc của cô, nên cũng không hỏi thêm.
Cô ấy đói lả, không còn tâm trí để truy hỏi cô đi đâu, sao về muộn như vậy.
Ôn Dữu gục mặt xuống bàn một lúc, nhận được tin nhắn của Trần Tễ: [Về rồi.]
Ôn Dữu trả lời: [Ừm, em đi rửa mặt rồi, nghỉ ngơi sớm chút.]
Trần Tễ: [Chúc ngủ ngon.]
Ôn Dữu chớp mắt: [Ngủ ngon.]
Đặt điện thoại xuống, Ôn Dữu vào nhà tắm.
Khi cô sửa soạn xong leo lên giường và cầm điện thoại lên lần nữa, cô lướt đến một bài đăng trên trang cá nhân của Trần Tễ cách đây hai mươi phút: không có caption, chỉ có ảnh một chú mèo đen nhỏ.
Trần Tễ ít đăng bài trên vòng bạn bè hơn cả Ôn Dữu.
Trang cá nhân của anh không được đặt ở chế độ ‘Chỉ xem trong 3 ngày’, mà là hoàn toàn công khai. Lần đăng bài trước của anh trên vòng bạn bè là vào lúc tốt nghiệp cấp ba, với hình ảnh cổng trường cấp ba và dòng chữ ‘Tốt nghiệp rồi!’
Sau đó là bài đăng hôm nay.
Khi lướt đến bài đăng của anh, Ôn Dữu có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Còn những người bạn khác của Trần Tễ thì xôn xao, không thể tin được mà để lại bình luận bên dưới:
[Chuyện gì thế?]
[Anh trai cuối cùng cũng sống lại rồi?]
[Bức ảnh có ý nghĩa gì vậy???? ]
[Cái thứ đồ chơi nhỏ này… không phải con gái tặng đấy chứ? Trần cẩu yêu đương rồi? Cô gái nào có mắt nhìn tệ vậy?]
[Cũng có thể là mua đại, mọi người không thấy nó giống con mèo đen nhà cậu ấy à?]
Bạn bè bình luận rất nhiều.
Trần Tễ lười biếng ngả người trên ghế sofa, chọn một bình luận để trả lời: [Bạn gái tặng.]
Trì Minh Tuấn ở trong ký túc xá cả ngày.
Cậu ta đang chơi game, tin nhắn WeChat hiện lên rất nhiều. Trì Minh Tuấn bực bội mở ra, muốn xem ai là kẻ ngu ngốc dám làm phiền cậu ta khi đang chơi game.
Mở ra xem, năm sáu tin nhắn đều là Trần Tễ gửi đến, có ảnh chụp món đồ trang trí từ nhiều góc độ khác nhau, cùng với vài câu nói rất hách dịch.
[Món đồ trang trí này thế nào? Dễ thương phải không.]
[Bạn gái tặng đấy.]
[Cô ấy đặc biệt mua cho tôi.]
Trì Minh Tuấn nhìn, nghiến răng nghiến lợi, trả lời anh một chữ: [Cút.]
Nhìn thấy Trì Minh Tuấn trả lời, Trần Tễ khẽ lắc đầu, quay sang nhấn vào hộp thoại Hứa Thanh Dực, gửi những bức ảnh đã gửi cho Trì Minh Tuấn.
Gửi đi mười phút, bên kia không có hồi âm.
Trần Tễ nhướng mày: [Ở phòng thí nghiệm à?]
Hứa Thanh Dực trả lời một tin nhắn thoại.
Trần Tễ bấm mở, là giọng nói lạnh lùng của con gái: “Trần Tễ, nếu không muốn vào danh sách đen của Hứa Thanh Dực thì đừng có làm phiền chúng tôi.”
Ngay khoảnh khắc lời nói thốt ra, Ôn Dữu đã hơi hối hận.
Hình như cô… hỏi quá trực tiếp, cũng quá táo bạo.
“Em…” Ôn Dữu vội vàng cụp mi xuống, không dám nhìn thẳng Trần Tễ nữa, môi mấp máy: “Không phải ý đó.”
“Không phải ý đó là ý gì?” Trần Tễ nhìn thấy phản ứng của cô, cúi thấp giọng áp sát vào mặt cô, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên má cô, rất áp lực: “Dám hỏi mà không dám nghe câu trả lời?”
Ôn Dữu: “Em không có.”
Cô không có chút tự tin nào biện bạch cho bản thân.
Nghe được câu trả lời này, Trần Tễ cười rất nhẹ: “Không có thì em né cái gì?”
Anh dừng lại một lúc, áp sát vào tai cô, thân mật dựa vào người cô, giọng nói trầm thấp, có chút khàn khàn: “Lo anh hôn em à, hay là…” Giọng anh có hơi khiêu khích: “Sợ anh không hôn em?”
“Sao em có thể sợ…” Ôn Dữu vô thức ngẩng đầu phản bác, nói được một nửa, cô đối diện với đôi mắt sâu thẳm đầy ẩn ý của Trần Tễ, im lặng vài giây.
Cô hơi không tự nhiên mím môi: “Em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.”
Trần Tễ nhướng mày: “Ừm?”
Giọng nói khàn khàn của anh không ngừng lọt vào tai, Ôn Dữu cảm thấy tai hơi ngứa, cô kiềm chế ý muốn gãi, cụp mắt xuống, nhìn cánh tay anh đặt giữa hai ghế ngồi, từ từ tiến về phía trước, dừng lại trên những ngón tay thon dài rõ ràng của anh.
Sau khoảng thời gian hẹn hò cùng Trần Tễ, Ôn Dữu biết, nếu lúc này cô không đưa ra cho anh một lý do hoặc hành động nào tạm ổn, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Chần chừ một lúc, Ôn Dữu từ từ giơ tay lên. Trong rạp chiếu phim tối tăm, dưới ánh nhìn chăm chú của Trần Tễ, cô khẽ khàng di chuyển ngón tay đến gần anh, sau đó chậm rãi cong ngón út, móc lấy ngón tay anh, lúng túng nhỏ giọng nói: “… Em nghĩ rằng trong tình yêu… nên từ từ tiến triển sẽ tốt hơn.”
Họ thậm chí còn chưa từng nắm tay mà đã hôn môi thì có vẻ hơi vội vàng.
Ôn Dữu đoán hẳn là Trần Tễ hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của cô.
Trần Tễ không nói gì, anh mượn ánh sáng phản chiếu từ màn hình, nhìn vào đôi tai ửng đỏ của Ôn Dữu, nhìn cô rõ ràng xấu hổ, nhưng vẫn đưa tay ra ngoắc lấy ngón tay anh. Ngón tay của cô rất mềm, rất mảnh mai, không hẳn là ấm áp, nhưng nếu cảm nhận kỹ, có thể nhận ra mồ hôi mỏng manh lấm tấm trong kẽ ngón tay cô.
Nhận ra điều này, Trần Tễ bỗng cảm thấy cổ họng có hơi nhột, ánh mắt nhìn cô cũng trở nên tối tăm hơn nhiều.
“Sao anh không nói gì?” Đợi một hồi lâu, Ôn Dữu vẫn không thấy Trần Tễ mở lời.
Cô không khỏi nghĩ, hay là anh vẫn chưa hài lòng.
Nhưng mà… cô vẫn chưa thích anh đến mức đó, mặc dù cô nhận ra mình không hề ghét việc thân mật với anh, cũng thỉnh thoảng cảm thấy mùi hương trên người anh rất dễ chịu, rất khiến cô an tâm. Nhưng bây giờ mà hôn, tốc độ này thực sự quá nhanh.
Cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
Lại một lần nữa nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, Trần Tễ kéo suy nghĩ đang trôi dạt về, yết hầu anh lên xuống, che giấu đi ánh mắt đầy ham muốn, chậm rãi nói: “Vẫn chưa nghĩ ra lời phản bác lý luận kia của em.”
Ôn Dữu phản ứng lại: “Em vốn cũng không nói sai.”
Yêu đương là phải từ từ tiến triển.
“Được.” Trần Tễ chịu thua, nhìn hai ngón út móc vào nhau, bất lực bật cười: “Nhưng Ôn Tiểu Dữu, anh thấy em có chút hiểu lầm về việc nắm tay.”
Ôn Dữu: “Gì cơ?”
Trần Tễ dùng lực của ngón út lật mu bàn tay Ôn Dữu lại, lòng bàn tay hướng lên trên, sau đó, anh đưa tay ra, úp lòng bàn tay vào lòng bàn tay cô.
Hai lòng bàn tay chạm vào nhau, ngón tay Trần Tễ len lỏi vào kẽ ngón tay cô, mười ngón đan chặt vào nhau. Nắm chặt, anh giơ tay hai người lên trước mặt cô, có chút kiêu ngạo nói với cô: “Đây mới là nắm tay, đã, hiểu, chưa?” Ba chữ cuối anh hỏi rất nghiêm túc.
Khoảnh khắc hai lòng bàn tay chạm vào nhau, Ôn Dữu vừa hồi hộp vừa nghe thấy tiếng tim mình đập như trống, từng nhịp, từng nhịp vang lên trong lồng ngực cô.
Ôn Dữu chìm vào im lặng.
Sau một hồi lâu, cô mới cố gắng bình tĩnh “ồ” lên rồi nói: “Biết rồi.”
Trần Tễ nhướng mày, hơi ngạc nhiên khi cô trả lời mình. Anh còn muốn nói gì đó, nhưng Ôn Dữu trước tiên đã ngồi thẳng dậy, dời mắt khỏi tay hai người sang màn hình: “Em phải nghiêm túc xem phim đây.”
Trần Tễ ngớ ra, chỉ đành gật đầu: “Được.”
Vì sự xen ngang nho nhỏ giữa chừng đó, trong buổi xem phim này, Ôn Dữu đã bỏ lỡ rất nhiều cảnh quay kinh điển.
Khi Ôn Dữu và Trần Tễ bước ra khỏi rạp chiếu phim đã hơn mười giờ tối.
Những người cùng ra ngoài có người phấn khích, cũng có người mệt mỏi.
Ôn Dữu và Trần Tễ chen lấn trong đám đông, không nói chuyện với nhau.
Một lúc sau, Ôn Dữu dừng bước: “Trần Tễ.”
Trần Tễ nhìn xuống.
Ôn Dữu nhìn vào đôi tay vẫn nắm chặt của hai người, mi mắt khẽ run, hơi xấu hổ mím môi: “Em muốn đi vệ sinh.”
Trần Tễ mỉm cười, buông tay cô ra: “Em đi đi, anh đợi em ở cửa.”
Ôn Dữu ừm một tiếng.
Sau khi buông tay, Ôn Dữu mới phát hiện ra… lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
Cô cúi đầu bước vào nhà vệ sinh sáng đèn,mượn ánh sáng nhìn, nhất thời không phân biệt được mồ hôi trên lòng bàn tay là của ai, của cô hay là của Trần Tễ.
Ra khỏi nhà vệ sinh, Ôn Dữu và Trần Tễ về trường học.
Lên xe, Ôn Dữu mới thấy Trịnh Nguyệt Chân đã gửi cho cô mấy tin nhắn, hỏi cô đi đâu, khi cô ấy ngủ dậy thấy trong ký túc xá không có ai.
Tuy nhiên đây không phải là trọng điểm của Trịnh Nguyệt Chân, trọng điểm là hỏi Ôn Dữu mấy giờ về ký túc xá, có thể mua cho cô ấy một phần đồ ăn đêm hay không.
Ôn Dữu bật cười, trả lời cô ấy: [Cậu muốn ăn gì?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Lẩu cay?]
Ôn Dữu: [Được, còn muốn gì nữa không?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Hết rồi.]
Ôn Dữu đồng ý, lại hỏi Mẫn Hỉ Nhi xem cô ấy có ăn gì không.
Mẫn Hỉ Nhi đi chơi từ chiều tối, bị các bạn cùng bộ phận kéo đi hát karaoke mừng sinh nhật người khác, đến giờ vẫn chưa về được, bụng cô ấy toàn là rượu, không có gì đặc biệt muốn ăn.
Ôn Dữu: [Vậy mấy giờ cậu về ký túc xá?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Vẫn chưa biết mấy giờ có thể về, chắc khoảng một tiếng sau?]
Ôn Dữu: [Cậu không uống say đấy chứ? Có cần tôi đến đón cậu ở cửa quán karaoke không?]
Cũng khoảng nửa tiếng sau cô mới đến trường.
Mẫn Hỉ Nhi: [Không cần, bây giờ tôi vẫn tỉnh táo lắm, lát nữa nếu say thì sẽ gọi điện cho hai cậu.]
Ôn Dữu: [Được, uống ít chút.]
Sau khi trò chuyện với hai người bạn cùng phòng, Ôn Dữu gập điện thoại lại, quay đầu nhìn người đang lái xe bên cạnh, rồi vội vàng dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cửa sổ xe đóng kín, ánh sáng và bóng tối bên ngoài lấp lánh, những vệt sáng lờ mờ lướt qua trước mắt họ. Ôn Dữu chăm chú nhìn, cơ thể dịch chuyển về sau một chút, nhìn thấy một khuôn mặt nghiêng nghiêng, mạnh mẽ mơ hồ trên cửa sổ xe đen kịt.
Nhìn chằm chằm nửa phút, Ôn Dữu nhớ ra một chuyện: “Trần Tễ, sao anh biết ở đó có rạp chiếu phim riêng tư?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc ở rạp chiếu phim, cô ấy đã muốn hỏi, nhưng nhất thời quên mất.
Trần Tễ nhướng mày, cố ý trêu chọc cô: “Em nghĩ sao?”
Ôn Dữu: “Em không biết.”
Nếu cô biết, cô đã không hỏi.
Nghe vậy, Trần Tễ ngoảnh đầu nhìn cô một cái, nhưng không hề vòng vo: “Hỏi Hứa Thanh Dực.”
“Hả?” Ôn Dữu ngớ ra: “Là Hứa Thanh Dực mà em biết đúng không?”
Trần Tễ dùng ngón tay gõ nhẹ vào vô lăng, giả vờ suy tư nói: “Trường chúng ta chỉ có một Hứa Thanh Dực thôi.”
Ôn Dữu ồ một tiếng, muốn nói lại thôi, muốn hỏi gì đó, nhưng lại không dám hỏi.
Trần Tễ nhận ra, khóe môi khẽ cong lên, giọng nói trong trẻo: “Em muốn hỏi gì?”
Ôn Dữu: “… Hứa Thanh Dực thường đến đó sao?”
“Ừm.” Trần Tễ nói: “Chỗ đó thích hợp để hẹn hò.”
Ôn Dữu ngớ ra, quay đầu nhìn anh, hỏi một cách khó tin: “Hứa Thanh Dực có bạn gái rồi sao?”
Nếu cô không hiểu lầm, thì Trần Tễ có ý đó.
Trần Tễ gật đầu.
Mắt Ôn Dữu bỗng sáng bừng, tò mò hỏi: “Ai vậy, em có thể biết không?”
Đèn đỏ phía trước, Trần Tễ đạp phanh, nhếch mép cười nhìn Ôn Dữu: “Em đã từng gặp rồi.”
Ôn Dữu chớp mắt, hỏi dè dặt: “Là cô gái lần trước đã đưa đồ cho anh ở cổng ký túc xá nữ à?”
Trần Tễ: “Ừm.”
“Cậu ấy tên gì thế?” Ôn Dữu tò mò: “Cậu ấy rất xinh đẹp.”
Lời nói này Trần Tễ không mấy tán thành, anh nhướng mày: “Có sao?”
Ôn Dữu: “Có chứ.”
Trần Tễ “ừ” một tiếng, nhìn cô trìu mến: “Anh thấy cậu ấy không đẹp bằng bạn gái anh.”
Bất ngờ không kịp đề phòng, Ôn Dữu có chút bị lời đường mật của Trần Tễ đánh trúng. Cô thực sự muốn biết… anh làm sao để có thể nói ra những lời này mà mặt không đổi sắc?
Ôn Dữu im lặng một chút, khẽ chớp mắt: “Anh vẫn chưa nói cho em biết tên của cậu ấy.”
“Chúc Hảo.”
“Cái gì?” Ôn Dữu nhất thời không kịp phản ứng.
Trần Tễ: “Cậu ấy tên Chúc Hảo.”
Sau khi nghe rõ, Ôn Dữu ngạc nhiên hỏi: “Cậu ấy là Chúc Hảo?”
Trần Tễ quay mặt sang: “Em biết cậu ấy à?”
“Em đã từng nghe nói về cậu ấy.” Ôn Dữu thừa nhận.
Cái tên Chúc Hảo ở trường rất nổi tiếng.
Nhưng cách nổi tiếng lại có chút khác biệt so với các bạn cùng trường.
Không lâu sau khi Ôn Dữu vào học năm nhất, trường đã đưa tin về một vụ cướp giật xảy ra ngoài trường, khuyên các bạn sinh viên hạn chế ra ngoài trường khi không cần thiết.
Nếu có ra ngoài, cũng nên đi theo nhóm đông người, trên những con đường lớn, rộng rãi, tránh đi những con hẻm vắng vẻ.
Sinh viên bị cướp đã báo công an, nhưng do hiện trường vụ án là góc khuất camera, nên không thể nhanh chóng bắt được hung thủ.
Sau một thời gian, Ôn Dữu không dám ra ngoài trường nữa.
Cô nhát gan, sợ gặp chuyện.
Sau đó, cô lại nghe các bạn cùng trường kể rằng, ba thanh niên cướp giật đã bị bắt, nhưng không phải do công an bắt, mà do một nữ sinh ngành Máy tính bắt được.
Nghe nói, mấy tên tội phạm thấy nữ sinh kia xinh đẹp thì lập tức nổi ý xấu, vào một đêm tối, chúng chặn đường cô gái trong hẻm, định hành hung.
Chẳng ai ngờ, nữ sinh này từ nhỏ đã học võ thuật, một mình cô ấy chống lại ba tên, trực tiếp hạ chúng, sau đó báo cảnh sát.
Nữ sinh giỏi võ đó chính là Chúc Hảo.
Khi Ôn Dữu nghe được chuyện này, cô vô cùng khâm phục cô gái ấy.
Cô và Trịnh Nguyệt Chân định đi sang khoa Máy tính để xem mặt mũi của Chúc Hảo, nhưng xui xẻo thay, thời gian đó Chúc Hảo ít đến lớp. Sau khi Chúc Hảo quay lại trường học, đa số mọi người đã quên bẵng chuyện này, không còn náo nhiệt đi hóng chuyện ‘Chúc Hảo trông như thế nào?’ nữa.
Nhớ đến chuyện này, Ôn Dữu không kìm nén được sự tò mò: “Từ nhỏ Chúc Hảo đã học võ thuật sao?”
Trần Tễ: “Không rõ.”
“?”
Ôn Dữu: “Anh cũng không rõ?”
Trần Tễ nhìn bộ dạng mất mát của cô, hơi bất lực: “Bạn gái à, nếu anh biết rõ về chuyện của cậu ấy, có phải em nên thấy buồn không?”
Ôn Dữu: … Cũng không đến mức đó.
Cô hiểu ý Trần Tễ, băn khoăn nói: “Em tưởng anh là bạn cùng lớp thì ắt hẳn sẽ biết vài chuyện mà người khác không biết chứ.”
Trần Tễ gật đầu, cà lơ phất phơ nói: “Thực ra anh biết một chút chuyện mà người khác không biết.”
Ôn Dữu lập tức xích lại gần anh, mắt sáng rỡ: “Chuyện gì?”
Trần Tễ bị phản ứng của cô chọc cười, khóe môi cong lên nói: “Người bị thanh niên xấu chặn đường không phải là Chúc Hảo.”
Ôn Dữu ngớ ra: “Vậy là ai?”
“Hứa Thanh Dực.” Trần Tễ nói với cô: “Chúc Hảo ra tay là vì bạn trai ma ốm của cậu ấy.”
“???”
Bỗng nhiên nhận được quá nhiều tin tức bùng nổ, Ôn Dữu choáng váng hồi lâu, do dự mở lời: “… Ma ốm là chỉ Hứa Thanh Dực?”
Trần Tễ ừm hử.
Ôn Dữu ngây ra.
Hứa Thanh Dực là ma ốm? Cô hoàn toàn không nhận ra, lần trước cậu ấy và Trần Tễ chơi cầu lông ở sân cầu lông, không phải trông có vẻ rất khỏe mạnh, rất bình thường sao?
Biết cô đang nghĩ gì, Trần Tễ cụp mắt nói: “Chờ đến khi em gặp cậu ta, em sẽ biết thôi.”
Ôn Dữu khựng lại, im lặng một lúc rồi nói: “Thực ra em cảm thấy khá hứng thú với Chúc Hảo.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô thích những cô gái xinh đẹp.
Nghe vậy, Trần Tễ nhướng mắt, giọng điệu chua chát: “Hứng thú với Chúc Hảo, không hứng thú với bạn trai mình sao?”
“Em cũng đâu có nói vậy.” Ôn Dữu chột dạ.
Cô cũng cảm thấy hứng thú với Trần Tễ, nếu không, cô đã không đồng ý hẹn hò với anh.
Hai người đang nói chuyện thì xe dừng lại dưới tàng cây rậm rạp, Trần Tễ bật đèn xe, để ánh sáng rọi vào hai người.
Trời đã tối, Ôn Dữu lấy điện thoại ra xem giờ, quay sang nhìn người bên cạnh: “Vậy em về trường đây.”
Trần Tễ cụp mắt: “Không định ở lại thêm một lúc sao?”
Ôn Dữu khựng người, ngước mắt nhìn vào đôi mắt đen láy của anh, chớp mắt nhẹ: “… Cũng có thể ở lại thêm một lúc.”
Vừa dứt lời, cô ấy kéo khóa chiếc túi xách đặt trên đùi, lấy ra một cái túi giấy, trịnh trọng đưa cho Trần Tễ: “Tặng anh.”
Ánh mắt Trần Tễ dừng lại trên tay cô, giọng nói khàn khàn hỏi: “Là gì vậy?”
“Chỉ là… quà thôi.” Ôn Dữu bị anh nhìn có hơi ngượng ngùng, lo lắng liếm môi: “Em tiện tay mua một món đồ trang trí ở phố cổ.”
Ánh mắt Trần Tễ hơi tối lại, đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn em.”
Ôn Dữu sửng sốt, cảm thấy phản ứng của anh hơi kỳ lạ: “Anh không thích sao?”
“Em nghĩ gì vậy?” Trần Tễ đặt túi sang một bên, nhướng mắt nhìn cô: “Ôn Tiểu Dữu.”
Ôn Dữu khẽ nâng hàng mi dài.
Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, mày kiếm cong cong, ánh mắt sâu thẳm và sáng ngời như những vì sao lấp lánh trong đêm tối, rực rỡ chiếu xuống khuôn mặt cô.
Bị anh nhìn như vậy, Ôn Dữu không làm gì mà tim cũng đập nhanh.
Hai người nhìn nhau chằm chằm.
Một lúc lâu sau, Ôn Dữu mới nhẹ nhàng lên tiếng: “Sao anh không nói gì?”
Trần Tễ đột ngột giơ tay lên, giọng khàn khàn hỏi: “Em có muốn nắm tay thêm một lúc nữa không?”
Lòng bàn tay một lần nữa khít lại, những ngón tay đan xen quấn quýt.
Lần này, ngồi trong khoang xe tĩnh lặng, Ôn Dữu lờ mờ cảm nhận được sự nóng hổi truyền từ đầu ngón tay đến tim.
Tay cô ướt mồ hôi, người nóng bừng.
Trần Tễ cũng không khác gì.
Trở về ký túc xá, Ôn Dữu đưa hộp đồ ăn mang về cho Trịnh Nguyệt Chân, sau đó ngồi xuống ghế, ngẩn ngơ nhìn bàn tay trái.
Trịnh Nguyệt Chân vô tình nhìn thấy, hỏi với vẻ nghi ngờ: “Cậu nhìn tay mình làm gì? Xem tướng à?”
“Không phải.” Ôn Dữu luống cuống đút tay vào túi áo, cúi gằm mặt xuống bàn, cố gắng che giấu sự ngại ngùng của mình: “Chân Chân.”
Cô lẩm bẩm.
Trịnh Nguyệt Chân: “Làm sao vậy?”
Ôn Dữu mím môi, thốt ra một câu: “Không có gì.”
Cô chỉ muốn cảm thán rằng: Hóa ra yêu đương lại đẹp như vậy.
Trịnh Nguyệt Chân đã quen với lối suy nghĩ kỳ quặc của cô, nên cũng không hỏi thêm.
Cô ấy đói lả, không còn tâm trí để truy hỏi cô đi đâu, sao về muộn như vậy.
Ôn Dữu gục mặt xuống bàn một lúc, nhận được tin nhắn của Trần Tễ: [Về rồi.]
Ôn Dữu trả lời: [Ừm, em đi rửa mặt rồi, nghỉ ngơi sớm chút.]
Trần Tễ: [Chúc ngủ ngon.]
Ôn Dữu chớp mắt: [Ngủ ngon.]
Đặt điện thoại xuống, Ôn Dữu vào nhà tắm.
Khi cô sửa soạn xong leo lên giường và cầm điện thoại lên lần nữa, cô lướt đến một bài đăng trên trang cá nhân của Trần Tễ cách đây hai mươi phút: không có caption, chỉ có ảnh một chú mèo đen nhỏ.
Trần Tễ ít đăng bài trên vòng bạn bè hơn cả Ôn Dữu.
Trang cá nhân của anh không được đặt ở chế độ ‘Chỉ xem trong 3 ngày’, mà là hoàn toàn công khai. Lần đăng bài trước của anh trên vòng bạn bè là vào lúc tốt nghiệp cấp ba, với hình ảnh cổng trường cấp ba và dòng chữ ‘Tốt nghiệp rồi!’
Sau đó là bài đăng hôm nay.
Khi lướt đến bài đăng của anh, Ôn Dữu có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không quá bất ngờ.
Còn những người bạn khác của Trần Tễ thì xôn xao, không thể tin được mà để lại bình luận bên dưới:
[Chuyện gì thế?]
[Anh trai cuối cùng cũng sống lại rồi?]
[Bức ảnh có ý nghĩa gì vậy???? ]
[Cái thứ đồ chơi nhỏ này… không phải con gái tặng đấy chứ? Trần cẩu yêu đương rồi? Cô gái nào có mắt nhìn tệ vậy?]
[Cũng có thể là mua đại, mọi người không thấy nó giống con mèo đen nhà cậu ấy à?]
Bạn bè bình luận rất nhiều.
Trần Tễ lười biếng ngả người trên ghế sofa, chọn một bình luận để trả lời: [Bạn gái tặng.]
Trì Minh Tuấn ở trong ký túc xá cả ngày.
Cậu ta đang chơi game, tin nhắn WeChat hiện lên rất nhiều. Trì Minh Tuấn bực bội mở ra, muốn xem ai là kẻ ngu ngốc dám làm phiền cậu ta khi đang chơi game.
Mở ra xem, năm sáu tin nhắn đều là Trần Tễ gửi đến, có ảnh chụp món đồ trang trí từ nhiều góc độ khác nhau, cùng với vài câu nói rất hách dịch.
[Món đồ trang trí này thế nào? Dễ thương phải không.]
[Bạn gái tặng đấy.]
[Cô ấy đặc biệt mua cho tôi.]
Trì Minh Tuấn nhìn, nghiến răng nghiến lợi, trả lời anh một chữ: [Cút.]
Nhìn thấy Trì Minh Tuấn trả lời, Trần Tễ khẽ lắc đầu, quay sang nhấn vào hộp thoại Hứa Thanh Dực, gửi những bức ảnh đã gửi cho Trì Minh Tuấn.
Gửi đi mười phút, bên kia không có hồi âm.
Trần Tễ nhướng mày: [Ở phòng thí nghiệm à?]
Hứa Thanh Dực trả lời một tin nhắn thoại.
Trần Tễ bấm mở, là giọng nói lạnh lùng của con gái: “Trần Tễ, nếu không muốn vào danh sách đen của Hứa Thanh Dực thì đừng có làm phiền chúng tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro