Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông
Ngoại truyện 5:...
2024-09-25 08:17:31
Sau hai ngày đắn đo, sau khi bàn bạc với Ôn Hưng Hoài và Trần Tễ, Ôn Dữu đã chọn công ty sản xuất phim ảnh mà cô yêu thích hơn.
Sau kỳ nghỉ cuối tuần, cô cũng chính thức đi làm.
Ngày đầu tiên đi làm, Trần Tễ đích thân đưa cô đến dưới lầu công ty.
Đã lâu không đi làm, lại phải làm quen với đồng nghiệp mới, Ôn Dữu không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Trước khi xuống xe, cô quay đầu nhìn Trần Tễ, vẻ lưu luyến: “Vậy em đi đây.”
Trần Tễ nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô, vẫy tay với cô: “Qua đây ôm một cái.”
Ôn Dữu “ừm” một tiếng, tháo dây an toàn, chậm rãi tiến về phía anh.
Giây tiếp theo, hương gỗ sạch sẽ mát mẻ xộc vào khoang mũi cô, khiến tâm trạng bồn chồn của cô dịu đi.
Trần Tễ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khẽ nói: “Cứ yên tâm đi làm.”
Ôn Dữu khẽ “ừ” một tiếng, dựa vào vai anh: “Bạn trai.”
“Sao vậy?”
“Hôn em một cái.” Ôn Dữu đề nghị, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Để khích lệ.”
Trần Tễ cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bóp cổ cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Không làm lem son môi của em.” Anh kiềm chế hôn cô một cái: “Đi đi, anh ở đây nhìn em vào.”
Ôn Dữu ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gật đầu thật mạnh: “Vậy em vào đây, tối gặp?”
Trần Tễ nói được, anh bóp nhẹ ngón tay cô: “Tan làm anh đến đón em.”
“Được.”
Ôn Dữu xuống xe, Trần Tễ đứng bên đường nhìn cô bước vào công ty ba bước một ngoái đầu lại, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Sau một lúc, điện thoại của anh rung lên, là tin nhắn của Ôn Dữu đã đến công ty: [Sao anh vẫn chưa đi?]
Trần Tễ: [Đến công ty rồi?]
Ôn Dữu: [Đến rồi, vừa gặp đồng nghiệp.]
Trần Tễ: [Ổn chứ?]
Ôn Dữu: [Cũng ổn, anh mau đi làm đi, có gì em gọi điện cho anh.]
Trần Tễ: [Được, chiều gặp.]
Ôn Dữu khóe môi cong lên: [Chiều gặp.]
Xác nhận mọi chuyện ổn thỏa với Ôn Dữu, Trần Tễ mới lái xe đến công ty.
Hôm nay Trần Hằng tình cờ đến công ty công nghệ để họp, hai ba con tình cờ gặp nhau trong bãi đậu xe.
Thấy anh xuất hiện, Trần Hằng liếc nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày không hài lòng: “Con giờ mới đi làm à?”
Trần Tễ: “Hôm nay con có chút việc.”
Trần Hằng không biết Ôn Dữu hôm nay đi làm công ty mới, ông ấy liếc nhìn Trần Tễ, trầm giọng nói: “Sau này cố gắng đến sớm mười phút.”
Trần Tễ: “Con biết rồi.”
“Hôm nay vì chuyện gì mà chậm trễ?” Mắng xong, Trần Hằng mới nhớ ra hỏi câu này.
Trần Tễ: “Dữu Dữu hôm nay đi làm công ty mới.”
Trần Hằng khẽ giật mình, im lặng một lát rồi hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đi làm?”
Trần Tễ: “Dạ.”
“Công ty nào?” Trần Hằng hỏi.
Trần Tễ nói ra một cái tên.
Trần Hằng biết công ty này, trước đây cũng từng hợp tác, ông ấy gật đầu: “Cũng không tệ.”
Cuối cùng, ông ấy hỏi: “Tối có muốn về nhà ăn cơm không? Để mừng Dữu Dữu ngày đầu tiên đi làm.”
Trần Tễ suy nghĩ ba giây: “Để con hỏi cô ấy.”
Trần Hằng: “Được.”
Hai cha con nói chuyện ngắn gọn rồi tách ra.
Vào đến văn phòng, Trần Tễ không vội nói chuyện về nhà ăn cơm với Ôn Dữu, đợi đến giờ nghỉ trưa, anh gọi điện cho cô, hỏi cô tình hình đi làm buổi sáng.
Ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên có nhiều điều không quen, nhưng Ôn Dữu thích nghi khá tốt, đồng nghiệp trong công ty cũng dễ ở chung, tạm thời không có cảm giác khó chịu.
Trần Tễ cười nhẹ một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Hai người tán gẫu một lúc, Trần Tễ mới nhớ đến lời Trần Hằng nói: “Tối có muốn về nhà ăn cơm không?”
Anh khẽ nói: “Sáng nay anh gặp ba rồi, ông ấy nói ngày đầu tiên em đi làm, bảo dì Dương nấu thêm vài món để mừng.”
Ôn Dữu: “Em đang muốn nói chuyện này với anh.”
Trần Tễ nhướng mày.
Ôn Dữu: “Bác Đổng nhắn tin cho em.”
Trần Tễ cười nhẹ: “Chắc là ba anh nói với bà ấy.”
Bà Đổng và Trần Hằng biết Ôn Dữu đang phỏng vấn xin việc, nhưng hai người dạo này bận rộn, ít liên lạc với họ, nên đương nhiên họ cũng không rõ tình hình công việc của Ôn Dữu.
Ôn Dữu suy nghĩ một lát rồi nói: “Em không có vấn đề gì, anh có thể tan làm đúng giờ không?”
Trần Tễ: “Được.”
Buổi tối, Trần Tễ đúng giờ đến dưới lầu công ty đón Ôn Dữu, hai người cùng về nhà ăn cơm.
Lúc về đến nhà, bà Đổng đang ở trong bếp phụ giúp dì Dương, chỉ là bà ấy thực sự không có năng khiếu gì, việc nấu nướng cũng hơi vụng về.
Hai người bước vào, vừa kịp nghe dì Dương nói với bà: “Bà chủ, hay là bà đi nghỉ ngơi đi.”
Bà Đổng ấm ức nói: “Có phải dì chê tôi vụng về không?”
Dì Dương bật cười: “Không phải, nhưng bà ở đây hơi ảnh hưởng đến tiến độ của tôi.”
Dì Dương làm việc ở nhà họ Trần mấy chục năm, mối quan hệ với Trần Hằng và bà Đổng đã không còn là chủ và người giúp việc nữa, nên khi nói chuyện cũng không còn quá e dè.
Bà Đổng: “Dì chính là chê tôi đấy.”
Dì Dương cười khổ: “Cậu chủ và Dữu Dữu biết tấm lòng của bà, bà không vào bếp, họ cũng sẽ biết.”
Bà Đổng do dự: “Thật sao?”
Dì Dương: “Tất nhiên rồi, họ chắc sắp về đến nhà rồi, bà ra ngoài đón họ đi?”
Bà Đổng suy nghĩ một lát: “Cũng được, tôi ra sân đón họ.”
“Mẹ.” Trần Tễ kịp thời lên tiếng, nhìn Ôn Dữu cười: “Mẹ đang làm gì thế?”
Bà Đổng vừa cởi tạp dề ra, nghe thấy tiếng hai người, bà à lên một tiếng: “Đang giúp dì Dương làm hỏng việc.”
Ôn Dữu nhịn cười, không nhịn được bật cười: “Bác gái.”
Bà Đổng “ừ” một tiếng, vội vàng quan sát Ôn Dữu: “Có phải lại gầy đi rồi không?”
Ôn Dữu ngẩn người, cô chỉ gầy hai cân, bà Đổng cũng nhìn ra được sao?
Chưa kịp trả lời, bà Đổng liếc nhìn Trần Tễ: “Bình thường con chăm sóc Dữu Dữu như thế nào?” Nói đến đây, bà hỏi hai người: “Để mẹ tìm cho hai đứa một người giúp việc nấu ăn nhé?”
Ôn Dữu hơi ngạc nhiên: “Bác, không cần đâu, con và Trần Tễ sáng đi làm, trưa cũng không ăn cơm ở nhà ạ.”
“Buổi tối thì sao?” Bà Đổng nói: “Buổi tối hai đứa ở nhà ăn nhé?”
Trần Tễ suy nghĩ một lát: “Mẹ, chuyện tìm người giúp việc nấu ăn này cứ để sau, mẹ cho chúng con thích nghi một thời gian, nếu cần thiết con sẽ nói với mẹ.”
Bà Đổng: “Ừ, được.”
Ba người đang nói chuyện thì Trần Hằng cũng về đến nhà.
Hai mươi phút sau, bữa tối để chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của Ôn Dữu được dọn lên bàn. Dì Dương đã làm rất nhiều món ăn mà Ôn Dữu thích, tôm hùm hấp, canh gà nấm, sườn kho mơ, tôm luộc, chả viên ngọc trai nếp, cá kho, rau xanh luộc, v.v.
Nhìn mâm cơm đầy ắp thức ăn, Ôn Dữu không nhịn được nói: “Dì Dương, dì làm nhiều quá.”
Dì Dương: “Đều là những món con thích, hai đứa đi làm vất vả, ăn nhiều một chút.”
Trần Hằng sâu kín mở miệng: “Tôi cũng đi làm cả ngày.”
Ông ấy bất thình lình nói một câu như vậy, khiến mọi người đều bật cười.
Cảm giác mệt mỏi và căng thẳng của ngày đầu tiên đi làm đã tan biến hoàn toàn trong bữa tối này.
Ăn tối xong, Ôn Dữu và Trần Tễ ở nhà đến hơn tám giờ tối mới về tổ ấm nhỏ của họ.
Ngày đầu tiên trôi qua, những ngày đi làm sau đó, không còn đáng sợ như vậy nữa.
Ôn Dữu dần dần thích nghi với cuộc sống công sở, cũng ngày càng thân thiết với đồng nghiệp trong công ty. Về công việc, cách xử lý mọi việc của cô cũng ngày càng chín chắn hơn.
Trần Tễ nhìn sự thay đổi từng ngày của cô, vừa an ủi vừa tự hào.
—-
Chớp mắt, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đã đến.
Vì kỳ nghỉ lễ có quá nhiều người đi du lịch, Ôn Dữu và Trần Tễ bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định ở nhà nghỉ ngơi, đợi đến cuối năm, hai người sẽ đi du lịch.
Vừa khéo Ôn Hưng Hoài về Nam Thành, hai người một ngày gặp Ôn Hưng Hoài, một ngày gặp gỡ bạn bè như Trịnh Nguyệt Chân, họ thuê một căn biệt thự ở ngoại ô, thư giãn ở đó vài ngày.
Sau kỳ nghỉ lễ, hai người lại hối hả quay trở lại công ty làm việc.
Cuối tháng mười, là sinh nhật của Trần Tễ.
Thực ra hai người rất ít khi tổ chức sinh nhật rầm rộ, cho dù có tổ chức, cũng chỉ có hai người, hoặc là gọi Trịnh Nguyệt Chân và những người khác cùng đi ăn một bữa cơm, sau đó hát hò gì đó.
Còn sinh nhật lần này của Trần Tễ, Ôn Dữu muốn chuẩn bị cho anh một cách chu đáo.
Biết được suy nghĩ này của cô, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi toàn lực giúp đỡ. Còn Khương Tịnh Nguyệt đang đi du lịch ở nơi khác cũng sẽ về Nam Thành vào ngày sinh nhật của Trần Tễ, tham gia hoạt động của họ.
Bốn người đang nói chuyện trong nhóm, Trịnh Nguyệt Chân nhìn thấy những gì Ôn Dữu nói, có chút không chắc chắn hỏi: [Dữu Dữu, cậu chắc chắn là sẽ cầu hôn Trần Tễ?]
Ôn Dữu: [Chắc chắn.
Mẫn Hỉ Nhi: [Sao cậu không đợi anh ấy hành động?]
Ôn Dữu: [Lúc chúng tôi mới về nước, anh ấy đã hỏi tôi rồi… Tôi bảo anh ấy cho tôi thêm chút thời gian.]
Sau đó, Trần Tễ không nhắc đến chuyện cầu hôn nữa.
Mà bây giờ, Ôn Dữu đã nghĩ thông suốt, muốn cùng anh xây dựng một gia đình mới. Nhưng cô lại không biết phải ám chỉ anh như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Dữu cảm thấy mình cầu hôn trước cũng được.
Dù sao thì, Trần Tễ cũng không thể từ chối cô.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là, giữa hai người, rất nhiều chuyện đều là Trần Tễ chủ động bước ra trước, yêu nhau nhiều năm như vậy, Ôn Dữu vẫn luôn được anh bao dung, cưng chiều.
Hiếm khi có cơ hội như vậy, cô muốn tự mình bước ra trước một bước.
Nghe cô nói xong, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi cũng không khuyên nữa, Ôn Dữu cầu hôn cũng được.
Con trai có thể cầu hôn, thì con gái đương nhiên cũng có thể.
Khương Tịnh Nguyệt: [Nói đi, muốn chúng tôi làm gì?]
Ôn Dữu: [Chắc chắn cậu chụp ảnh, ba người chúng tôi sẽ lo liệu những việc khác.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Được thôi, tôi xem qua rồi, ngày đó vừa đúng là thứ bảy, chúng ta có kế hoạch đi chơi hay thế nào?]
Ôn Dữu: [Tôi và Trần Tễ đi chơi, các cậu đến nhà tôi chuẩn bị?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Không vấn đề, cần nói với Trì Minh Tuấn không?]
Ôn Dữu: [Cậu đảm bảo cậu ta không nói trước với Trần Tễ là được.]
Nhiều người chung sức thì việc sẽ nhẹ nhàng hơn.
Trịnh Nguyệt Chân: [Yên tâm, tôi sẽ uy hiếp cậu ta.]
Vài người bàn bạc xong trong nhóm, Trần Tễ vừa tắm xong bước ra, Ôn Dữu nằm dài trên ghế sofa, nhìn mái tóc ướt đẫm của anh, không nhịn được nghĩ, kết hôn với Trần Tễ thực sự không lỗ. Mỗi ngày cô có thể được nhìn thấy thân hình đẹp như vậy, tinh thần được thỏa mãn vô cùng.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Tễ khẽ nhướng mắt: “Sao em nhìn anh như vậy?”
Ôn Dữu vô thức mím môi: “Không được nhìn sao?”
Trần Tễ bật cười: “Được nhìn, em muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.”
Anh kéo Ôn Dữu dậy khỏi ghế sofa, giọng nhẹ nhàng: “Cả người anh đều là của em, em muốn nhìn muốn sờ gì cũng được.”
Ôn Dữu bị lời anh nói làm cho mặt nóng bừng, cô né tránh ánh mắt nhìn vào yết hầu đang chuyển động của anh, giơ tay chọc chọc: “Em đi tắm trước, đợi em tắm xong rồi lại nhìn tiếp.”
Trần Tễ không ngờ cô sẽ tiếp lời mình, anh cười khẽ, nhướng mày hờ hững: “Được, anh ở đây đợi em.”
Tối hôm đó, Ôn Dữu sờ nắn cơ bụng của anh cho thỏa thích.
Lúc đi ngủ, cô nhớ đến chuyện vừa rồi bàn bạc trong nhóm với Trịnh Nguyệt Chân, cô chọc chọc cánh tay người bên cạnh: “Trần Tễ, thứ bảy chúng ta đi công viên giải trí nhé?”
Trần Tễ: “Hửm?”
Anh ngạc nhiên: “Sao tự nhiên lại muốn đi công viên giải trí?”
Ôn Dữu: “Lâu rồi không đi chơi, muốn đi thư giãn một chút.”
Trần Tễ nhắm mắt, trầm giọng nói: “Được.”
Thứ bảy đến trong nháy mắt, sáng sớm thức dậy, Ôn Dữu và Trần Tễ ăn sáng xong, liền xuất phát đi công viên giải trí.
Vào cuối tuần, công viên giải trí luôn đông đúc, may mắn là hai người không thực sự muốn trải nghiệm những trò chơi đó, họ chỉ muốn thư giãn một chút.
Chơi đến chiều, Ôn Dữu và Trần Tễ đã chơi được năm sáu trò chơi.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn Trịnh Nguyệt Chân gửi cho cô, nói rằng chiếc bánh cô đặt đã được giao đến nhà.
Ôn Dữu: [Việc trang trí khác thế nào rồi? Bây giờ chúng tôi có thể về không?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Sớm vậy sao?]
Khương Tịnh Nguyệt: [Tôi mới đến đây, hai người ít nhất phải hai tiếng nữa mới có thể về.]
Ôn Dữu: [… Sáng dậy sớm quá, tôi buồn ngủ quá.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Cố gắng một chút?]
Ôn Dữu không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng.
Cô nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt đen láy của Trần Tễ, có chút chột dạ hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Trần Tễ nhướng mày, giơ tay véo má cô nói: “Em có phải đang làm chuyện gì đó mờ ám không?”
Ôn Dữu: “Cái gì cơ?”
Ôn Dữu ngước mắt nhìn Trần Tễ: “Em có làm gì mờ ám đâu?”
Trần Tễ cúi mắt nhìn Ôn Dữu, nghiêm túc nói: “Bây giờ em thế này, chính là đang rất mờ ám đấy.”
Ôn Dữu bị lời Trần Tễ làm cho nghẹn họng, lắp bắp: “Không có, em chỉ đang nghĩ, chúng ta có nên chơi thêm một trò chơi nữa không.”
Trần Tễ nhìn ánh mắt né tránh của Ôn Dữu, trầm ngâm không nói gì.
Sau vài giây suy nghĩ, Trần Tễ hỏi: “Em muốn chơi gì?”
Ôn Dữu: “Gì cũng được, anh thấy sao?”
Cuối cùng, hai người xếp hàng để chơi đu quay ngựa gỗ.
Chơi xong đu quay ngựa gỗ, hai người bàn bạc xem tối nay ăn cơm ở đâu.
Ôn Dữu: “Chúng ta ăn ở nhà đi.”
Cô bắt gặp ánh mắt đánh giá của Trần Tễ, tự tin nói: “Em nấu cho anh một bát mì trường thọ, chắc chắn không thành vấn đề.”
Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp: “Em chắc chứ?”
Ôn Dữu gật đầu: “Rất chắc chắn.”
Trần Tễ trầm ngâm một lát: “Được, vậy chúng ta ăn ở nhà, nhưng trước khi về nhà ăn, chúng ta phải đến một nơi đã.”
Ôn Dữu: “Đi đâu?”
Trần Tễ: “Ba mẹ bảo chúng ta về nhà lấy quà.”
Ôn Dữu: “… Ồ.” Cô gật đầu: “Được.”
Như vậy có thể giúp bọn Trịnh Nguyệt Chân có thêm chút thời gian.
Trên đường về, Ôn Dữu cúi đầu trò chuyện với Trịnh Nguyệt Chân, quan tâm đến tiến độ, cũng không để ý Trần Tễ thỉnh thoảng lại nhìn cô.
Cô càng không để ý Trần Tễ cũng cầm điện thoại lên, nhắn vài tin nhắn.
Hai người trở về nhà họ Trần, ông bà Trần đều có mặt.
Biết hai người không ăn cơm ở đây, ông bà cũng không nói nhiều, chỉ đưa quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Trần Tễ.
Tất nhiên, Ôn Dữu cũng có quà.
Khi bà Đổng đưa cho cô một trong những chiếc túi, Ôn Dữu có chút bối rối: “Đây là?”
“Quà của con đấy.” Bà Đổng nói: “Tên nhóc thối này có, con dĩ nhiên cũng phải có.”
Ôn Dữu ngẩn ra: “Hôm nay là sinh nhật anh ấy mà.”
“Nhà chúng ta vẫn luôn như vậy.” Bà Đổng nói: “Sinh nhật đàn ông, phụ nữ cũng được nhận quà.”
Bà dang tay ôm Ôn Dữu: “Bữa tối giao cho con nhé.”
Ôn Dữu ôm lại bà: “Con sẽ cố gắng không làm hỏng.”
“Bác tin tưởng con.” Bà Đổng nói với Ôn Dữu một cách đầy tự tin mù quáng.
Hai người trò chuyện trong phòng khách, Trần Tễ đi tìm Trần Hằng lấy thứ gì đó, hai bố con vào thư phòng.
Rất nhanh, Trần Tễ xuống dưới.
Ôn Dữu vô tình liếc nhìn, tay anh không có gì, cũng không biết anh lấy thứ gì.
Rời khỏi nhà họ Trần, hai người quay về nhà hiện tại họ đang ở.
Vào bãi đậu xe, trời đã tối hẳn. Ôn Dữu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, căng thẳng thở ra một hơi.
Trần Tễ giả vờ không nhận ra sự căng thẳng của cô, đỗ xe xong, cùng cô vào thang máy.
“Mì trường thọ em cho hai quả trứng được không?” Để giảm bớt căng thẳng, Ôn Dữu cố gắng tìm một chủ đề.
Trần Tễ: “Gì cũng được.”
Ôn Dữu: “Gì cũng được là sao?”
Cô có chút không hài lòng: “Anh muốn ăn bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu chứ.”
Trần Tễ hơi cụp mi nhìn cô, khẽ cười: “Bé yêu.”
Ôn Dữu: “Dạ.”
Cửa thang máy vừa mở ra.
Trần Tễ kéo Ôn Dữu đi ra, đi đến cửa nhà, sau đó cúi đầu hỏi: “Em thực sự không có chuyện gì giấu anh sao?”
Hơi thở Ôn Dữu hơi chững lại, cứng miệng nói: “Không có.”
Lời vừa dứt, Ôn Dữu nói cô sẽ mở cửa.
Cửa lớn mở ra, cô không bật đèn, mà nghiêng đầu nhìn người đứng ở cửa: “Vào nhà trước đi?”
Trần Tễ đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh cúi mày nhìn Ôn Dữu, cuối cùng dưới sự thúc giục của cô, anh bước vào.
Cửa lớn đóng lại.
Ôn Dữu nhẹ nhàng thở ra, nhờ ánh trăng rạng ngời bên ngoài cửa mà nhìn về phía người đối diện: “Trần Tễ, sinh nhật vui vẻ.”
Cô căng thẳng mím môi, nói không ra lời: “Đây là sinh nhật thứ năm em cùng anh trải qua, em rất vui khi có thể ở bên anh lâu như vậy, nhưng em lại có chút không hài lòng, chỉ ở bên anh năm năm.”
Nói đến đây, cô dừng lại, ngẩng mặt nhìn anh: “Vì vậy, em muốn…”
“Chờ đã.” Lời tiếp theo của Ôn Dữu bị Trần Tễ cắt ngang.
Thực ra từ ban ngày, anh đã đoán được Ôn Dữu đang giấu anh làm chuyện gì đó. Nhưng Trần Tễ không đoán theo hướng này, mãi đến chiều cô vẫn cứ trì hoãn, Trần Tễ mới cảm thấy không ổn.
Trước khi quay về, anh hỏi Trì Minh Tuấn Ôn Dữu có đang lên kế hoạch việc gì không, anh mới xác nhận được.
Bị ngắt lời đột ngột, Ôn Dữu có chút bối rối: “Sao thế, anh không…”
“Ôn Dữu.” Trần Tễ bất lực gọi cô: “Chuyện này, nên để anh làm.”
Ôn Dữu sửng sốt, hàng mi dài khẽ run: “Anh biết em…”
“Đoán ra rồi.” Trần Tễ trả lời cô, hơi cụp mi: “Thực ra hôm nay làm chuyện này đối với anh hơi đột ngột, anh vốn định nói chuyện này với em vào dịp năm mới.”
Nói xong, anh đút tay vào túi áo khoác, lấy thứ vừa lấy ở nhà họ Trần ra, trong lúc Ôn Dữu ngỡ ngàng thì anh quỳ một gối trước mặt cô.
Lúc đó, trong tay anh xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương màu hồng lấp lánh.
Chiếc nhẫn có hình bầu dục, trông vô cùng bắt mắt. Xung quanh nó được bao bọc bởi một vòng kim cương nhỏ li ti, dưới ánh đèn đêm, những viên kim cương đó lấp lánh ánh sáng.
Ôn Dữu ngây người nhìn chiếc nhẫn này, nhìn người đang quỳ trước mặt mình, quên cả phản ứng.
“Dữu Dữu.” Giọng nói của Trần Tễ kéo cô về thực tại, lần này anh ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu khuôn mặt đẫm lệ của cô: “Dù chuẩn bị hơi vội vàng nhưng anh vẫn muốn đi trước em, nghiêm túc hỏi em…”
Ánh mắt anh khóa chặt trên cô, giọng nói trầm ấm vang vọng: “Em đồng ý lấy anh không? Anh muốn trở thành chồng của em, muốn cùng em xây dựng một gia đình mới, chỉ thuộc về chúng ta.”
Sau kỳ nghỉ cuối tuần, cô cũng chính thức đi làm.
Ngày đầu tiên đi làm, Trần Tễ đích thân đưa cô đến dưới lầu công ty.
Đã lâu không đi làm, lại phải làm quen với đồng nghiệp mới, Ôn Dữu không hiểu sao lại có chút căng thẳng.
Trước khi xuống xe, cô quay đầu nhìn Trần Tễ, vẻ lưu luyến: “Vậy em đi đây.”
Trần Tễ nhìn khuôn mặt căng thẳng của cô, vẫy tay với cô: “Qua đây ôm một cái.”
Ôn Dữu “ừm” một tiếng, tháo dây an toàn, chậm rãi tiến về phía anh.
Giây tiếp theo, hương gỗ sạch sẽ mát mẻ xộc vào khoang mũi cô, khiến tâm trạng bồn chồn của cô dịu đi.
Trần Tễ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, khẽ nói: “Cứ yên tâm đi làm.”
Ôn Dữu khẽ “ừ” một tiếng, dựa vào vai anh: “Bạn trai.”
“Sao vậy?”
“Hôn em một cái.” Ôn Dữu đề nghị, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn anh: “Để khích lệ.”
Trần Tễ cười một tiếng, ngón tay thon dài nhẹ nhàng bóp cổ cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Không làm lem son môi của em.” Anh kiềm chế hôn cô một cái: “Đi đi, anh ở đây nhìn em vào.”
Ôn Dữu ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, gật đầu thật mạnh: “Vậy em vào đây, tối gặp?”
Trần Tễ nói được, anh bóp nhẹ ngón tay cô: “Tan làm anh đến đón em.”
“Được.”
Ôn Dữu xuống xe, Trần Tễ đứng bên đường nhìn cô bước vào công ty ba bước một ngoái đầu lại, khóe môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Sau một lúc, điện thoại của anh rung lên, là tin nhắn của Ôn Dữu đã đến công ty: [Sao anh vẫn chưa đi?]
Trần Tễ: [Đến công ty rồi?]
Ôn Dữu: [Đến rồi, vừa gặp đồng nghiệp.]
Trần Tễ: [Ổn chứ?]
Ôn Dữu: [Cũng ổn, anh mau đi làm đi, có gì em gọi điện cho anh.]
Trần Tễ: [Được, chiều gặp.]
Ôn Dữu khóe môi cong lên: [Chiều gặp.]
Xác nhận mọi chuyện ổn thỏa với Ôn Dữu, Trần Tễ mới lái xe đến công ty.
Hôm nay Trần Hằng tình cờ đến công ty công nghệ để họp, hai ba con tình cờ gặp nhau trong bãi đậu xe.
Thấy anh xuất hiện, Trần Hằng liếc nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày không hài lòng: “Con giờ mới đi làm à?”
Trần Tễ: “Hôm nay con có chút việc.”
Trần Hằng không biết Ôn Dữu hôm nay đi làm công ty mới, ông ấy liếc nhìn Trần Tễ, trầm giọng nói: “Sau này cố gắng đến sớm mười phút.”
Trần Tễ: “Con biết rồi.”
“Hôm nay vì chuyện gì mà chậm trễ?” Mắng xong, Trần Hằng mới nhớ ra hỏi câu này.
Trần Tễ: “Dữu Dữu hôm nay đi làm công ty mới.”
Trần Hằng khẽ giật mình, im lặng một lát rồi hỏi: “Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đi làm?”
Trần Tễ: “Dạ.”
“Công ty nào?” Trần Hằng hỏi.
Trần Tễ nói ra một cái tên.
Trần Hằng biết công ty này, trước đây cũng từng hợp tác, ông ấy gật đầu: “Cũng không tệ.”
Cuối cùng, ông ấy hỏi: “Tối có muốn về nhà ăn cơm không? Để mừng Dữu Dữu ngày đầu tiên đi làm.”
Trần Tễ suy nghĩ ba giây: “Để con hỏi cô ấy.”
Trần Hằng: “Được.”
Hai cha con nói chuyện ngắn gọn rồi tách ra.
Vào đến văn phòng, Trần Tễ không vội nói chuyện về nhà ăn cơm với Ôn Dữu, đợi đến giờ nghỉ trưa, anh gọi điện cho cô, hỏi cô tình hình đi làm buổi sáng.
Ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên có nhiều điều không quen, nhưng Ôn Dữu thích nghi khá tốt, đồng nghiệp trong công ty cũng dễ ở chung, tạm thời không có cảm giác khó chịu.
Trần Tễ cười nhẹ một tiếng: “Vậy thì tốt.”
Hai người tán gẫu một lúc, Trần Tễ mới nhớ đến lời Trần Hằng nói: “Tối có muốn về nhà ăn cơm không?”
Anh khẽ nói: “Sáng nay anh gặp ba rồi, ông ấy nói ngày đầu tiên em đi làm, bảo dì Dương nấu thêm vài món để mừng.”
Ôn Dữu: “Em đang muốn nói chuyện này với anh.”
Trần Tễ nhướng mày.
Ôn Dữu: “Bác Đổng nhắn tin cho em.”
Trần Tễ cười nhẹ: “Chắc là ba anh nói với bà ấy.”
Bà Đổng và Trần Hằng biết Ôn Dữu đang phỏng vấn xin việc, nhưng hai người dạo này bận rộn, ít liên lạc với họ, nên đương nhiên họ cũng không rõ tình hình công việc của Ôn Dữu.
Ôn Dữu suy nghĩ một lát rồi nói: “Em không có vấn đề gì, anh có thể tan làm đúng giờ không?”
Trần Tễ: “Được.”
Buổi tối, Trần Tễ đúng giờ đến dưới lầu công ty đón Ôn Dữu, hai người cùng về nhà ăn cơm.
Lúc về đến nhà, bà Đổng đang ở trong bếp phụ giúp dì Dương, chỉ là bà ấy thực sự không có năng khiếu gì, việc nấu nướng cũng hơi vụng về.
Hai người bước vào, vừa kịp nghe dì Dương nói với bà: “Bà chủ, hay là bà đi nghỉ ngơi đi.”
Bà Đổng ấm ức nói: “Có phải dì chê tôi vụng về không?”
Dì Dương bật cười: “Không phải, nhưng bà ở đây hơi ảnh hưởng đến tiến độ của tôi.”
Dì Dương làm việc ở nhà họ Trần mấy chục năm, mối quan hệ với Trần Hằng và bà Đổng đã không còn là chủ và người giúp việc nữa, nên khi nói chuyện cũng không còn quá e dè.
Bà Đổng: “Dì chính là chê tôi đấy.”
Dì Dương cười khổ: “Cậu chủ và Dữu Dữu biết tấm lòng của bà, bà không vào bếp, họ cũng sẽ biết.”
Bà Đổng do dự: “Thật sao?”
Dì Dương: “Tất nhiên rồi, họ chắc sắp về đến nhà rồi, bà ra ngoài đón họ đi?”
Bà Đổng suy nghĩ một lát: “Cũng được, tôi ra sân đón họ.”
“Mẹ.” Trần Tễ kịp thời lên tiếng, nhìn Ôn Dữu cười: “Mẹ đang làm gì thế?”
Bà Đổng vừa cởi tạp dề ra, nghe thấy tiếng hai người, bà à lên một tiếng: “Đang giúp dì Dương làm hỏng việc.”
Ôn Dữu nhịn cười, không nhịn được bật cười: “Bác gái.”
Bà Đổng “ừ” một tiếng, vội vàng quan sát Ôn Dữu: “Có phải lại gầy đi rồi không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dữu ngẩn người, cô chỉ gầy hai cân, bà Đổng cũng nhìn ra được sao?
Chưa kịp trả lời, bà Đổng liếc nhìn Trần Tễ: “Bình thường con chăm sóc Dữu Dữu như thế nào?” Nói đến đây, bà hỏi hai người: “Để mẹ tìm cho hai đứa một người giúp việc nấu ăn nhé?”
Ôn Dữu hơi ngạc nhiên: “Bác, không cần đâu, con và Trần Tễ sáng đi làm, trưa cũng không ăn cơm ở nhà ạ.”
“Buổi tối thì sao?” Bà Đổng nói: “Buổi tối hai đứa ở nhà ăn nhé?”
Trần Tễ suy nghĩ một lát: “Mẹ, chuyện tìm người giúp việc nấu ăn này cứ để sau, mẹ cho chúng con thích nghi một thời gian, nếu cần thiết con sẽ nói với mẹ.”
Bà Đổng: “Ừ, được.”
Ba người đang nói chuyện thì Trần Hằng cũng về đến nhà.
Hai mươi phút sau, bữa tối để chúc mừng ngày đầu tiên đi làm của Ôn Dữu được dọn lên bàn. Dì Dương đã làm rất nhiều món ăn mà Ôn Dữu thích, tôm hùm hấp, canh gà nấm, sườn kho mơ, tôm luộc, chả viên ngọc trai nếp, cá kho, rau xanh luộc, v.v.
Nhìn mâm cơm đầy ắp thức ăn, Ôn Dữu không nhịn được nói: “Dì Dương, dì làm nhiều quá.”
Dì Dương: “Đều là những món con thích, hai đứa đi làm vất vả, ăn nhiều một chút.”
Trần Hằng sâu kín mở miệng: “Tôi cũng đi làm cả ngày.”
Ông ấy bất thình lình nói một câu như vậy, khiến mọi người đều bật cười.
Cảm giác mệt mỏi và căng thẳng của ngày đầu tiên đi làm đã tan biến hoàn toàn trong bữa tối này.
Ăn tối xong, Ôn Dữu và Trần Tễ ở nhà đến hơn tám giờ tối mới về tổ ấm nhỏ của họ.
Ngày đầu tiên trôi qua, những ngày đi làm sau đó, không còn đáng sợ như vậy nữa.
Ôn Dữu dần dần thích nghi với cuộc sống công sở, cũng ngày càng thân thiết với đồng nghiệp trong công ty. Về công việc, cách xử lý mọi việc của cô cũng ngày càng chín chắn hơn.
Trần Tễ nhìn sự thay đổi từng ngày của cô, vừa an ủi vừa tự hào.
—-
Chớp mắt, kỳ nghỉ lễ Quốc khánh đã đến.
Vì kỳ nghỉ lễ có quá nhiều người đi du lịch, Ôn Dữu và Trần Tễ bàn bạc một hồi, cuối cùng quyết định ở nhà nghỉ ngơi, đợi đến cuối năm, hai người sẽ đi du lịch.
Vừa khéo Ôn Hưng Hoài về Nam Thành, hai người một ngày gặp Ôn Hưng Hoài, một ngày gặp gỡ bạn bè như Trịnh Nguyệt Chân, họ thuê một căn biệt thự ở ngoại ô, thư giãn ở đó vài ngày.
Sau kỳ nghỉ lễ, hai người lại hối hả quay trở lại công ty làm việc.
Cuối tháng mười, là sinh nhật của Trần Tễ.
Thực ra hai người rất ít khi tổ chức sinh nhật rầm rộ, cho dù có tổ chức, cũng chỉ có hai người, hoặc là gọi Trịnh Nguyệt Chân và những người khác cùng đi ăn một bữa cơm, sau đó hát hò gì đó.
Còn sinh nhật lần này của Trần Tễ, Ôn Dữu muốn chuẩn bị cho anh một cách chu đáo.
Biết được suy nghĩ này của cô, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi toàn lực giúp đỡ. Còn Khương Tịnh Nguyệt đang đi du lịch ở nơi khác cũng sẽ về Nam Thành vào ngày sinh nhật của Trần Tễ, tham gia hoạt động của họ.
Bốn người đang nói chuyện trong nhóm, Trịnh Nguyệt Chân nhìn thấy những gì Ôn Dữu nói, có chút không chắc chắn hỏi: [Dữu Dữu, cậu chắc chắn là sẽ cầu hôn Trần Tễ?]
Ôn Dữu: [Chắc chắn.
Mẫn Hỉ Nhi: [Sao cậu không đợi anh ấy hành động?]
Ôn Dữu: [Lúc chúng tôi mới về nước, anh ấy đã hỏi tôi rồi… Tôi bảo anh ấy cho tôi thêm chút thời gian.]
Sau đó, Trần Tễ không nhắc đến chuyện cầu hôn nữa.
Mà bây giờ, Ôn Dữu đã nghĩ thông suốt, muốn cùng anh xây dựng một gia đình mới. Nhưng cô lại không biết phải ám chỉ anh như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, Ôn Dữu cảm thấy mình cầu hôn trước cũng được.
Dù sao thì, Trần Tễ cũng không thể từ chối cô.
Tất nhiên, điều quan trọng hơn là, giữa hai người, rất nhiều chuyện đều là Trần Tễ chủ động bước ra trước, yêu nhau nhiều năm như vậy, Ôn Dữu vẫn luôn được anh bao dung, cưng chiều.
Hiếm khi có cơ hội như vậy, cô muốn tự mình bước ra trước một bước.
Nghe cô nói xong, Trịnh Nguyệt Chân và Mẫn Hỉ Nhi cũng không khuyên nữa, Ôn Dữu cầu hôn cũng được.
Con trai có thể cầu hôn, thì con gái đương nhiên cũng có thể.
Khương Tịnh Nguyệt: [Nói đi, muốn chúng tôi làm gì?]
Ôn Dữu: [Chắc chắn cậu chụp ảnh, ba người chúng tôi sẽ lo liệu những việc khác.]
Mẫn Hỉ Nhi: [Được thôi, tôi xem qua rồi, ngày đó vừa đúng là thứ bảy, chúng ta có kế hoạch đi chơi hay thế nào?]
Ôn Dữu: [Tôi và Trần Tễ đi chơi, các cậu đến nhà tôi chuẩn bị?]
Trịnh Nguyệt Chân: [Không vấn đề, cần nói với Trì Minh Tuấn không?]
Ôn Dữu: [Cậu đảm bảo cậu ta không nói trước với Trần Tễ là được.]
Nhiều người chung sức thì việc sẽ nhẹ nhàng hơn.
Trịnh Nguyệt Chân: [Yên tâm, tôi sẽ uy hiếp cậu ta.]
Vài người bàn bạc xong trong nhóm, Trần Tễ vừa tắm xong bước ra, Ôn Dữu nằm dài trên ghế sofa, nhìn mái tóc ướt đẫm của anh, không nhịn được nghĩ, kết hôn với Trần Tễ thực sự không lỗ. Mỗi ngày cô có thể được nhìn thấy thân hình đẹp như vậy, tinh thần được thỏa mãn vô cùng.
Nhận thấy ánh mắt của cô, Trần Tễ khẽ nhướng mắt: “Sao em nhìn anh như vậy?”
Ôn Dữu vô thức mím môi: “Không được nhìn sao?”
Trần Tễ bật cười: “Được nhìn, em muốn nhìn thế nào thì nhìn thế ấy.”
Anh kéo Ôn Dữu dậy khỏi ghế sofa, giọng nhẹ nhàng: “Cả người anh đều là của em, em muốn nhìn muốn sờ gì cũng được.”
Ôn Dữu bị lời anh nói làm cho mặt nóng bừng, cô né tránh ánh mắt nhìn vào yết hầu đang chuyển động của anh, giơ tay chọc chọc: “Em đi tắm trước, đợi em tắm xong rồi lại nhìn tiếp.”
Trần Tễ không ngờ cô sẽ tiếp lời mình, anh cười khẽ, nhướng mày hờ hững: “Được, anh ở đây đợi em.”
Tối hôm đó, Ôn Dữu sờ nắn cơ bụng của anh cho thỏa thích.
Lúc đi ngủ, cô nhớ đến chuyện vừa rồi bàn bạc trong nhóm với Trịnh Nguyệt Chân, cô chọc chọc cánh tay người bên cạnh: “Trần Tễ, thứ bảy chúng ta đi công viên giải trí nhé?”
Trần Tễ: “Hửm?”
Anh ngạc nhiên: “Sao tự nhiên lại muốn đi công viên giải trí?”
Ôn Dữu: “Lâu rồi không đi chơi, muốn đi thư giãn một chút.”
Trần Tễ nhắm mắt, trầm giọng nói: “Được.”
Thứ bảy đến trong nháy mắt, sáng sớm thức dậy, Ôn Dữu và Trần Tễ ăn sáng xong, liền xuất phát đi công viên giải trí.
Vào cuối tuần, công viên giải trí luôn đông đúc, may mắn là hai người không thực sự muốn trải nghiệm những trò chơi đó, họ chỉ muốn thư giãn một chút.
Chơi đến chiều, Ôn Dữu và Trần Tễ đã chơi được năm sáu trò chơi.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn Trịnh Nguyệt Chân gửi cho cô, nói rằng chiếc bánh cô đặt đã được giao đến nhà.
Ôn Dữu: [Việc trang trí khác thế nào rồi? Bây giờ chúng tôi có thể về không?]
Mẫn Hỉ Nhi: [Sớm vậy sao?]
Khương Tịnh Nguyệt: [Tôi mới đến đây, hai người ít nhất phải hai tiếng nữa mới có thể về.]
Ôn Dữu: [… Sáng dậy sớm quá, tôi buồn ngủ quá.]
Trịnh Nguyệt Chân: [Cố gắng một chút?]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Dữu không còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng.
Cô nhìn xung quanh, bắt gặp ánh mắt đen láy của Trần Tễ, có chút chột dạ hỏi: “Anh nhìn em làm gì?”
Trần Tễ nhướng mày, giơ tay véo má cô nói: “Em có phải đang làm chuyện gì đó mờ ám không?”
Ôn Dữu: “Cái gì cơ?”
Ôn Dữu ngước mắt nhìn Trần Tễ: “Em có làm gì mờ ám đâu?”
Trần Tễ cúi mắt nhìn Ôn Dữu, nghiêm túc nói: “Bây giờ em thế này, chính là đang rất mờ ám đấy.”
Ôn Dữu bị lời Trần Tễ làm cho nghẹn họng, lắp bắp: “Không có, em chỉ đang nghĩ, chúng ta có nên chơi thêm một trò chơi nữa không.”
Trần Tễ nhìn ánh mắt né tránh của Ôn Dữu, trầm ngâm không nói gì.
Sau vài giây suy nghĩ, Trần Tễ hỏi: “Em muốn chơi gì?”
Ôn Dữu: “Gì cũng được, anh thấy sao?”
Cuối cùng, hai người xếp hàng để chơi đu quay ngựa gỗ.
Chơi xong đu quay ngựa gỗ, hai người bàn bạc xem tối nay ăn cơm ở đâu.
Ôn Dữu: “Chúng ta ăn ở nhà đi.”
Cô bắt gặp ánh mắt đánh giá của Trần Tễ, tự tin nói: “Em nấu cho anh một bát mì trường thọ, chắc chắn không thành vấn đề.”
Trần Tễ cúi mắt nhìn cô, giọng trầm thấp: “Em chắc chứ?”
Ôn Dữu gật đầu: “Rất chắc chắn.”
Trần Tễ trầm ngâm một lát: “Được, vậy chúng ta ăn ở nhà, nhưng trước khi về nhà ăn, chúng ta phải đến một nơi đã.”
Ôn Dữu: “Đi đâu?”
Trần Tễ: “Ba mẹ bảo chúng ta về nhà lấy quà.”
Ôn Dữu: “… Ồ.” Cô gật đầu: “Được.”
Như vậy có thể giúp bọn Trịnh Nguyệt Chân có thêm chút thời gian.
Trên đường về, Ôn Dữu cúi đầu trò chuyện với Trịnh Nguyệt Chân, quan tâm đến tiến độ, cũng không để ý Trần Tễ thỉnh thoảng lại nhìn cô.
Cô càng không để ý Trần Tễ cũng cầm điện thoại lên, nhắn vài tin nhắn.
Hai người trở về nhà họ Trần, ông bà Trần đều có mặt.
Biết hai người không ăn cơm ở đây, ông bà cũng không nói nhiều, chỉ đưa quà sinh nhật đã chuẩn bị cho Trần Tễ.
Tất nhiên, Ôn Dữu cũng có quà.
Khi bà Đổng đưa cho cô một trong những chiếc túi, Ôn Dữu có chút bối rối: “Đây là?”
“Quà của con đấy.” Bà Đổng nói: “Tên nhóc thối này có, con dĩ nhiên cũng phải có.”
Ôn Dữu ngẩn ra: “Hôm nay là sinh nhật anh ấy mà.”
“Nhà chúng ta vẫn luôn như vậy.” Bà Đổng nói: “Sinh nhật đàn ông, phụ nữ cũng được nhận quà.”
Bà dang tay ôm Ôn Dữu: “Bữa tối giao cho con nhé.”
Ôn Dữu ôm lại bà: “Con sẽ cố gắng không làm hỏng.”
“Bác tin tưởng con.” Bà Đổng nói với Ôn Dữu một cách đầy tự tin mù quáng.
Hai người trò chuyện trong phòng khách, Trần Tễ đi tìm Trần Hằng lấy thứ gì đó, hai bố con vào thư phòng.
Rất nhanh, Trần Tễ xuống dưới.
Ôn Dữu vô tình liếc nhìn, tay anh không có gì, cũng không biết anh lấy thứ gì.
Rời khỏi nhà họ Trần, hai người quay về nhà hiện tại họ đang ở.
Vào bãi đậu xe, trời đã tối hẳn. Ôn Dữu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, căng thẳng thở ra một hơi.
Trần Tễ giả vờ không nhận ra sự căng thẳng của cô, đỗ xe xong, cùng cô vào thang máy.
“Mì trường thọ em cho hai quả trứng được không?” Để giảm bớt căng thẳng, Ôn Dữu cố gắng tìm một chủ đề.
Trần Tễ: “Gì cũng được.”
Ôn Dữu: “Gì cũng được là sao?”
Cô có chút không hài lòng: “Anh muốn ăn bao nhiêu thì nấu bấy nhiêu chứ.”
Trần Tễ hơi cụp mi nhìn cô, khẽ cười: “Bé yêu.”
Ôn Dữu: “Dạ.”
Cửa thang máy vừa mở ra.
Trần Tễ kéo Ôn Dữu đi ra, đi đến cửa nhà, sau đó cúi đầu hỏi: “Em thực sự không có chuyện gì giấu anh sao?”
Hơi thở Ôn Dữu hơi chững lại, cứng miệng nói: “Không có.”
Lời vừa dứt, Ôn Dữu nói cô sẽ mở cửa.
Cửa lớn mở ra, cô không bật đèn, mà nghiêng đầu nhìn người đứng ở cửa: “Vào nhà trước đi?”
Trần Tễ đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh cúi mày nhìn Ôn Dữu, cuối cùng dưới sự thúc giục của cô, anh bước vào.
Cửa lớn đóng lại.
Ôn Dữu nhẹ nhàng thở ra, nhờ ánh trăng rạng ngời bên ngoài cửa mà nhìn về phía người đối diện: “Trần Tễ, sinh nhật vui vẻ.”
Cô căng thẳng mím môi, nói không ra lời: “Đây là sinh nhật thứ năm em cùng anh trải qua, em rất vui khi có thể ở bên anh lâu như vậy, nhưng em lại có chút không hài lòng, chỉ ở bên anh năm năm.”
Nói đến đây, cô dừng lại, ngẩng mặt nhìn anh: “Vì vậy, em muốn…”
“Chờ đã.” Lời tiếp theo của Ôn Dữu bị Trần Tễ cắt ngang.
Thực ra từ ban ngày, anh đã đoán được Ôn Dữu đang giấu anh làm chuyện gì đó. Nhưng Trần Tễ không đoán theo hướng này, mãi đến chiều cô vẫn cứ trì hoãn, Trần Tễ mới cảm thấy không ổn.
Trước khi quay về, anh hỏi Trì Minh Tuấn Ôn Dữu có đang lên kế hoạch việc gì không, anh mới xác nhận được.
Bị ngắt lời đột ngột, Ôn Dữu có chút bối rối: “Sao thế, anh không…”
“Ôn Dữu.” Trần Tễ bất lực gọi cô: “Chuyện này, nên để anh làm.”
Ôn Dữu sửng sốt, hàng mi dài khẽ run: “Anh biết em…”
“Đoán ra rồi.” Trần Tễ trả lời cô, hơi cụp mi: “Thực ra hôm nay làm chuyện này đối với anh hơi đột ngột, anh vốn định nói chuyện này với em vào dịp năm mới.”
Nói xong, anh đút tay vào túi áo khoác, lấy thứ vừa lấy ở nhà họ Trần ra, trong lúc Ôn Dữu ngỡ ngàng thì anh quỳ một gối trước mặt cô.
Lúc đó, trong tay anh xuất hiện một chiếc nhẫn kim cương màu hồng lấp lánh.
Chiếc nhẫn có hình bầu dục, trông vô cùng bắt mắt. Xung quanh nó được bao bọc bởi một vòng kim cương nhỏ li ti, dưới ánh đèn đêm, những viên kim cương đó lấp lánh ánh sáng.
Ôn Dữu ngây người nhìn chiếc nhẫn này, nhìn người đang quỳ trước mặt mình, quên cả phản ứng.
“Dữu Dữu.” Giọng nói của Trần Tễ kéo cô về thực tại, lần này anh ngẩng mặt lên nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng phản chiếu khuôn mặt đẫm lệ của cô: “Dù chuẩn bị hơi vội vàng nhưng anh vẫn muốn đi trước em, nghiêm túc hỏi em…”
Ánh mắt anh khóa chặt trên cô, giọng nói trầm ấm vang vọng: “Em đồng ý lấy anh không? Anh muốn trở thành chồng của em, muốn cùng em xây dựng một gia đình mới, chỉ thuộc về chúng ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro