Hướng Dẫn Yêu Đương Vào Mùa Đông
Trần Tễ hôn cô
2024-09-25 08:17:31
Nhìn thấy tin nhắn này của Trần Tễ, Ôn Dữu suy nghĩ vài giây, hỏi anh: [Anh không về nhà à?]
Cô nghe bạn học nhắc đến, Trần Tễ là người bản địa Nam Thành. Thời gian gần đây anh bận rộn với cuộc thi máy tính, hẳn là đã lâu không về nhà, cũng không được nghỉ ngơi, ban đầu cô tưởng Trần Tễ sẽ về nhà vào dịp Tết Nguyên Đán.
Trần Tễ: [Không cần.]
Ôn Dữu chớp mắt, đang định trả lời anh thì màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến từ Dư Trình Tuệ.
Ôn Dữu hơi sửng sốt, nói với bạn cùng phòng một tiếng, sau đó đi ra hành lang nghe điện thoại: “Alo, mẹ?”
Lúc này hơn bốn giờ chiều, Dư Trình Tuệ hẳn là vẫn đang ở trường. Bà ấy ít khi gọi điện cho Ôn Dữu vào thời điểm này.
Sau khi kết nối, giọng nói của Dư Trình Tuệ vang lên bên tai: “Dữu Dữu, tan học về ký túc xá rồi à?”
Bà ấy có một bảng thời khóa biểu của Ôn Dữu, biết rõ mỗi ngày cô học mấy tiết, tan học lúc mấy giờ.
Ôn Dữu “dạ” một tiếng: “Con tan học rồi, mẹ thì sao ạ?”
“Vẫn đang ở trường.” Dư Trình Tuệ ngồi trong văn phòng, vừa chấm bài vừa hỏi cô: “Sáng mai mấy giờ đi xe về?”
“…”
Ôn Dữu im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không mua được vé. Tết này con sẽ không về nhà.”
Tuần trước, khi gọi điện cho Ôn Dữu, Dư Trình Tuệ đã hỏi con gái về kế hoạch Tết Nguyên Đán. Ôn Dữu không đưa ra câu trả lời cụ thể, chỉ nói sẽ về nếu mua được vé.
Dư Trình Tuệ nghe vậy liền cau mày, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Không mua được vé à?”
Ôn Dữu: “Vâng.”
“Bây giờ hết vé rồi à?” Dư Trình Tuệ nghi ngờ: “Tàu cao tốc từ Nam Thành về Ninh Giang không phải rất nhiều sao?”
Chỉ mất một giờ đi tàu cao tốc từ Nam Thành đến Ninh Giang, mỗi ngày người đi đi về về bằng tàu cao tốc rất nhiều. Nói chung, chỉ cần mua vé kịp thời thì không đến nỗi không mua được.
Ôn Dữu nghe mẹ hỏi vậy, liền mím môi lo lắng, khẽ nói: “Mấy ngày nay con bận quá, đến khi nhớ ra để mua thì đã hết vé rồi.”
Dư Trình Tuệ không vui hỏi: “Sao con không nói sớm?”
Ôn Dữu mấp máy môi, không nói gì.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng chuột và bàn phím bên phía Dư Trình Tuệ.
Một lúc sau, Dư Trình Tuệ nhìn vào màn hình với những chuyến tàu cao tốc hết vé: “Bây giờ thì đúng là không còn vé rồi, nhưng mẹ nghe nói tàu cao tốc sẽ bán vé vào lúc sáu giờ sáng mỗi ngày. Con xem thử sáng mai có thể dậy sớm mua vé không?”
Ôn Dữu ngây ra như phỗng, cô không ngờ Dư Trình Tuệ lại biết tin này.
Sau khi im lặng vài giây, Ôn Dữu chỉ có thể đồng ý: “Sáng mai con sẽ dậy sớm xem thử, mua được vé thì sẽ về.”
Dư Trình Tuệ: “Được rồi.”
Sau khi mẹ con nói chuyện về việc mua vé, Dư Trình Tuệ chuyển sang chủ đề khác, hỏi Ôn Dữu: “Dạo này ba con có liên lạc với con không?”
“Không ạ.” Ôn Dữu nói.
Dư Trình Tuệ mỉa mai: “Ba con đúng là thong dong nhỉ.”
Ôn Dữu không dám nói gì.
Dư Trình Tuệ nói vài câu về Ôn Hưng Hoài, rồi cúp máy.
Ôn Dữu nằm nhoài trên hành lang, không vội quay về ký túc xá. Cô mở WeChat, có vài tin nhắn của Trần Tễ gửi tới.
Trần Tễ: [Em phải về quê à?]
Trước đây, Ôn Dữu đã từng đề cập với anh rằng mình sẽ không về quê vào Tết Nguyên Đán.
Ôn Dữu không trả lời, anh lại gửi một dấu hỏi.
Vẫn không có động tĩnh gì từ phía Ôn Dữu.
Trần Tễ: [Bạn gái của anh bị ai bắt cóc rồi?]
…
Ôn Dữu nhìn thấy tin nhắn này, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, sự căng thẳng khi gọi điện thoại cho Dư Trình Tuệ bỗng chốc tan biến.
Cô ôm điện thoại, trước tiên trả lời anh bằng một biểu tượng cảm xúc, sau đó bổ sung: [Bây giờ đã được giải cứu rồi.]
Trần Tễ trả lời ngay: [Tự cứu được à?]
Ôn Dữu: [Ừ.]
Trần Tễ: [Biểu hiện không tệ, nhưng lần sau cũng có thể bảo bạn trai đến cứu em nhé.]
Ôn Dữu dở khóc dở cười: [Anh sao vậy, còn diễn nữa à?]
Trần Tễ: [Em không thích à?]
Ôn Dữu suy nghĩ một chút: [Cũng được, lần sau khi em làm bài tập viết kịch bản, có lẽ có thể thêm đoạn này của anh vào.]
Trần Tễ: [Vinh hạnh của anh.]
Hai người trò chuyện linh tinh vài câu, rồi quay lại chủ đề chính.
Ôn Dữu suy nghĩ một lúc, rồi nói với Trần Tễ: [Có lẽ em phải về nhà.]
Dựa trên sự hiểu biết của Ôn Dữu đối với Dư Trình Tuệ, cô nghĩ rằng lúc bà ấy về nhà, ngay cả khi cô không mua được vé tàu cao tốc, Dư Trình Tuệ cũng có cách để khiến cô về nhà, có thể bắt cô đi xe buýt, cũng có thể nhờ bạn bè chở về.
Trần Tễ: [Có lẽ?]
Ôn Dữu: [Mẹ em bảo em về nhà, nhưng hiện tại vẫn chưa mua được vé.]
Trần Tễ: [Em không muốn về à?]
Cho dù cách một lớp màn hình, anh cũng như có thể đoán được suy nghĩ thực sự của Ôn Dữu.
Ôn Dữu: [Em không biết nói thế nào.]
Mối quan hệ mẹ con giữa Ôn Dữu và Dư Trình Tuệ là một mâu thuẫn. Cô biết Dư Trình Tuệ yêu thương cô, mà cô cũng yêu thương bà ấy.
Cùng với đó, tình yêu mà Dư Trình Tuệ dành cho cô khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Ôn Dữu không biết liệu bà ấy đã quen với việc làm giáo viên, quản thúc học sinh, hay bản thân bà ấy đã có tính cách như vậy từ nhỏ đến lớn. Cách bà ấy quản thúc Ôn Dữu, không thể nói là quản thúc, mà là khống chế.
Đến việc Ôn Dữu ăn gì, mặc gì, bao gồm cả việc thức dậy lúc mấy giờ và đi ngủ lúc mấy giờ, mỗi giờ cô nên làm gì và không nên làm gì, thậm chí cả việc kết bạn, bà ấy cũng sẽ can thiệp vào.
Ôn Dữu không thích điều này.
Cô đã từng phản kháng, nhưng không thành công.
Mãi đến khi lên đại học, rời xa Ninh Giang, đến Nam Thành, cô mới có được khoảng không gian để thở.
Rất nhiều người đi học xa nhà thường mong ngóng được về nhà vào những ngày lễ Tết, nhưng cô lại hiếm khi như vậy. Thỉnh thoảng cô cũng nhớ mẹ, nhưng cô lại chán ghét việc trở về Ninh Giang, trở về căn nhà khiến cô luôn căng thẳng tinh thần.
Ôn Dữu không muốn nói những chuyện này cho người khác biết, cũng không muốn nhắc đến.
Có lẽ Trần Tễ cũng hiểu, anh nhắn lại: [Vậy thì không cần nói nữa. Anh đang trên đường về trường, tối nay gặp nhé?]
Hai ngày trước họ đã xuất phát đến Giang Thành thi đấu, hôm qua thi xong, hôm nay liền trở về.
Ôn Dữu: [Có thể không được.]
Ôn Dữu: [Tối nay phòng tụi em có liên hoan.]
Trần Tễ: […]
Anh đã chậm một bước.
Trò chuyện được một lúc, Trịnh Nguyệt Chân trong phòng gọi Ôn Dữu, cô kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Tễ.
Trở vào phòng, bốn người bàn bạc tối nay sẽ ăn gì, bàn đi bàn lại, cả bốn đều nhất trí chọn quán lẩu mới mở gần cổng trường.
Mùa đông ăn lẩu là hợp nhất.
Thời gian còn sớm.
Sau khi quyết định, mọi người tự lo việc của mình.
Mấy ngày nay Ôn Dữu không ngủ được ngon, leo lên giường định ngủ một giấc dưỡng sức.
Cô vừa chợp mắt chưa được nửa tiếng, chuông điện thoại lại reo.
Ôn Dữu mơ màng bấm điện thoại, giọng nói của Dư Trình Tuệ vang lên bên tai: “Dữu Dữu, mẹ đã tìm được một chuyến xe đi nhờ cho con. Sáng mai cậu của Tống Ngôn Tĩnh từ Nam Thành về Ninh Giang, sẽ đến trường đón Tống Ngôn Tĩnh, tiện đường đón con luôn. Ngày mai con về cùng họ nhé.”
Nghe đến tên Tống Ngôn Tĩnh, Ôn Dữu lập tức tỉnh táo: “Không cần đâu ạ.”
Cô không chút nghi ngợi đã từ chối: “Mẹ ơi, con không muốn đi nhờ xe người khác.”
Dư Trình Tuệ: “Vì sao?”
Bà ấy khó hiểu: “Con không mua được vé mà cũng không muốn đi nhờ xe, vậy con định về bằng cách nào?”
Ôn Dữu mím môi, ngồi dậy từ trên giường: “Mẹ ơi, còn chưa đến một tháng nữa là nghỉ đông rồi, đợi đến nghỉ đông rồi con về nhé.”
“Đã bao lâu con không về nhà rồi?” Dư Trình Tuệ hỏi: “Lần Quốc khánh trước cũng không về, có phải con cũng giống ba con không, đi ra ngoài rồi là không muốn về nhà?”
Ôn Dữu nghe vậy, nhắm mắt lại, nói với vẻ bất lực: “Con không có.”
Cô biết tính Dư Trình Tuệ không đạt được mục đích sẽ không chịu thôi, cô cũng không muốn cãi nhau với bà ấy vào dịp Tết Nguyên Đán này, chỉ đành thỏa hiệp: “Mẹ ơi, con không muốn làm phiền người khác. Sáng mai nếu con không mua được vé tàu cao tốc, con sẽ đi xe khách về.”
Nam Thành có xe khách về Ninh Giang, nhưng Ôn Dữu không muốn chen chúc ở bến xe vào giờ cao điểm Tết.
“Con chắc chắn chứ?” Dư Trình Tuệ nói: “Xe khách đi lâu lắm.”
Ôn Dữu gật đầu: “Con chắc mà, không cần phiền người khác.”
Dư Trình Tuệ cũng hiểu rõ tính tình của con gái mình, đáp lại một câu: “Được, cứ như vậy đi.”
Ôn Dữu buông điện thoại xuống, mệt mỏi ngã xuống giường.
Trịnh Nguyệt Chân vén màn giường: “Mẹ cậu gọi cậu về à?”
Ôn Dữu gật đầu, vẻ mặt không biểu cảm.
Trịnh Nguyệt Chân thở dài: “Không sao, về nhà rồi liên lạc với chúng tôi nhiều hơn nhé, nếu không vui thì cứ gọi cho tôi.”
Ôn Dữu miễn cưỡng nở nụ cười: “Ừ.”
Sau khi xác định không thể không về nhà, Ôn Dữu cảm thấy rất bực bội.
Ngay cả khi ăn lẩu cùng bạn cùng phòng, cô cũng không thể vui vẻ nổi.
Ăn lẩu xong, Trịnh Nguyệt Chân muốn làm cô vui nên kéo cô đi gắp thú bông.
Bốn người chơi ở máy gắp thú bông hơn nửa tiếng, Ôn Dữu cuối cùng cũng gắp được một chú gà con nhỏ xíu.
Tâm trạng khá hơn một chút, cả bốn người cùng nhau về trường.
Lúc đi đến dưới ký túc xá nữ, Mẫn Hỉ Nhi gọi Ôn Dữu đang mải mê bước đi: “Dữu Dữu.”
Ôn Dữu ngẩng đầu lên: “Hả?”
Mẫn Hỉ Nhi ra hiệu: “Tống Ngôn Tĩnh đến rồi.”
“…”
Ôn Dữu nhìn sang, thấy người đang đứng ở đằng xa.
Hai người nhìn nhau, Ôn Dữu nhấc chân đi về phía cửa ký túc xá.
“Ôn Dữu.” Tống Ngôn Tĩnh gọi cô lại.
Ôn Dữu dừng bước, quay người lại, vẻ mặt nhàn nhạt: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Ngôn Tĩnh cúi mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi.”
“Cậu có ý gì?” Ôn Dữu hỏi.
Tống Ngôn Tĩnh nhìn quanh, nhận ra có khá nhiều người xung quanh đang nhìn anh ta và Ôn Dữu, anh ta khẽ cau mày: “Chúng ta có thể đi nơi khác nói chuyện không?”
Ôn Dữu: “Không thể.”
Lần này cô không giống như lần trước, đi theo Tống Ngôn Tĩnh đến nơi khác.
“…”
Sau khi hai bên giằng co vài giây, Tống Ngôn Tĩnh khó khăn mở lời: “Chuyện bên ký túc xá nam sinh tuần trước, cậu chắc là nghe nói rồi.”
Anh ta biết Ôn Dữu đã chặn anh ta, cũng biết Ôn Dữu đã từ chối cùng anh ta về Ninh Giang.
Lúc đầu khi chuyện đó xảy ra, Tống Ngôn Tĩnh không hề cảm thấy mình cần phải xin lỗi Ôn Dữu. Những lời đó không phải do anh ta nói, cô không cần phải giận anh ta.
Nhưng đến hôm nay, anh ta cuối cùng cũng nhận ra, Ôn Dữu không quan tâm đến mình, có lẽ là vì những lời nói của Thang Duệ Thành mà giận dỗi anh ta.
Ôn Dữu nhìn anh ta: “Nếu cậu đến đây chỉ để nói chuyện này, thì tôi đã biết rồi.”
Tống Ngôn Tĩnh: “Không, tôi đến đây để xin lỗi cậu.”
Mặc dù anh ta không trực tiếp nói Ôn Dữu không tốt, thế nhưng khi Thang Duệ Thành nói, anh ta cũng không hề ngăn cản.
Ôn Dữu “ồ” lên một tiếng, tâm trạng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Biết rồi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Cách một tuần đã nghĩ đến chuyện xin lỗi, có phải hơi muộn rồi không?
Tống Ngôn Tĩnh sững người, không ngờ cô sẽ trả lời mình như vậy.
Anh ta im lặng vài giây, sau đó hé môi, lắp bắp nói: “Vậy cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới tha thứ cho tôi?”
“Giữa chúng ta…” Ôn Dữu suy nghĩ một chút: “Có lẽ cũng không cần dùng từ này.”
Tống Ngôn Tĩnh: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu ngước mắt: “Tống Ngôn Tĩnh, chuyện giữa chúng ta, lần trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi. Cậu cho rằng tôi đang nói đùa à? Bây giờ tôi không muốn nhắc lại nữa.”
“Nhưng mà…” Tống Ngôn Tĩnh còn muốn cứu vãn.
Ôn Dữu dùng thái độ xa cách nhàn nhạt nói: “Nếu không có gì thì tôi về ký túc xá đây.”
Sau khi nói xong, cô không chờ Tống Ngôn Tĩnh lên tiếng nữa mà cùng ba người bạn cùng phòng đang đợi bên cạnh, bước vào cửa lớn của ký túc xá nữ và quay về phòng.
Tống Ngôn Tĩnh nhìn bóng lưng Ôn Dữu quay đi, chợt nhận ra… anh ta và Ôn Dữu, có lẽ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như lúc trước. Họ thậm chí không thể duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường.
Trở về ký túc xá, Ôn Dữu trực tiếp đi tắm rửa.
Cô không biết rằng việc Tống Ngôn Tĩnh đến tìm cô đã bị nhiều người nhìn thấy, sau đó lại được lan truyền thêm một lần nữa.
Trần Tễ trở lại trường vào lúc bảy giờ tối.
Anh đến chỗ lão Từ một chuyến, sau đó về ký túc xá lấy đồ. Trên đường về, Trì Minh Tuấn đi bên cạnh đang lướt điện thoại, vừa lướt vừa than thở: “Ôi, tôi thực sự đánh giá thấp độ mặt dày của Tống Ngôn Tĩnh rồi. Chuyện xảy ra tuần trước, vậy mà cậu ấy đợi đến tuần này mới đến xin lỗi Ôn Dữu. Người ta không dễ gì mới quên được, cậu ta lại đi nhắc người ta nhớ ra à?”
Trần Tễ nghe đến tên Ôn Dữu, nhướng mắt nhìn cậu ta: “Nói rõ hơn đi.”
Trì Minh Tuấn đối diện với ánh mắt anh, hơi sững người: “Chính là chuyện tuần trước đó, hôm nay Tống Ngôn Tĩnh rốt cuộc cũng nhớ ra đi xin lỗi Ôn Dữu.” Cậu ta giơ điện thoại ra trước mặt Trần Tễ, nhún vai nói: “Nhưng mà tôi thấy diễn đàn trường nói Ôn Dữu không chấp nhận, trực tiếp bỏ đi.”
Nói đến đây, cậu ta cảm thán: “Ôn Dữu vào những thời điểm quan trọng, vẫn không khiến mọi người thất vọng.”
Trần Tễ không nói gì, anh nhận lấy điện thoại của Trì Minh Tuấn, lướt qua những lời bàn tán trên diễn đàn.
Anh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Trì Minh Tuấn: “Cậu giúp tôi mang đồ lên, tôi không về ký túc xá nữa.”
Trì Minh Tuấn bối rối: “Vậy cậu đi đâu?”
Trần Tễ: “Có chút việc.”
Anh quay người bước đi, cũng không cho Trì Minh Tuấn cơ hội truy hỏi.
Lúc đang vội vã đi đến phía dưới ký túc xá nữ, Trần Tễ mới nhận ra bản thân có vẻ hơi kích động.
Anh suy nghĩ vài giây, rồi nhắn tin cho Ôn Dữu, hỏi cô đang làm gì.
Khi nhìn thấy tin nhắn của Trần Tễ, Ôn Dữu vừa tắm xong, chuẩn bị thu dọn hành lý sáng mai về nhà.
Cô thành thật nói với anh.
Trần Tễ hỏi: [Mang nhiều đồ không?]
Ôn Dữu: [Một vali nhỏ thôi, sao vậy?]
Trần Tễ dựa vào dưới gốc cây, cúi mắt nhìn tin nhắn của cô, có chút không đoán được tâm trạng của cô lúc này là tốt hay xấu. Anh suy nghĩ một lúc, đầu ngón tay khẽ chủ động hỏi cô: [Ngày mai định về thế nào?]
Ôn Dữu: [Đi xe khách.]
Trần Tễ: [Từ trường đi ra bến xe khách à? Định gọi taxi?]
Ôn Dữu: [Gọi taxi tiện hơn một chút.]
Trần Tễ nhướng mày, lại nói: [Thực ra còn có phương tiện di chuyển tiện hơn taxi.]
Ôn Dữu vốn dĩ không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: [Là gì?]
Sau khi gửi đi, cô lờ mờ nhận ra.
Vừa lóe lên ý nghĩ đó, tin nhắn của Trần Tễ đã đến: [Bạn trai đưa em đi.]
Ôn Dữu khựng lại, nhìn chằm chằm vào mấy chữ này hồi lâu, mí mắt khẽ động: [Xe của em đi sớm lắm, có thể phải ra ngoài lúc sáu giờ.]
Trần Tễ: [Bạn trai em dậy nổi.]
Ôn Dữu: [Vậy… sáng mai gặp?]
Trần Tễ: [Ngủ ngon.]
Ôn Dữu cũng đáp lại câu [Ngủ ngon.] Cô đặt điện thoại lên bàn, tâm trạng không hiểu sao tốt hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, Ôn Dữu đã thức dậy từ lúc hơn năm giờ sáng.
Khi cô rửa mặt xong và ra ngoài, trời vẫn còn tờ mờ sáng, trong trường không có mấy người đi lại.
Ôn Dữu đẩy hành lý đi đến cổng Đông Nam, xe của Trần Tễ đã đỗ dưới gốc cây mà họ đã hẹn trước.
“Sao lại ngẩn ra vậy?” Trần Tễ bước ra từ trong xe, đặt hành lý của cô vào cốp xe, khẽ nói: “Lên xe trước đi.”
Ôn Dữu tỉnh táo lại, theo cánh cửa xe anh mở ra mà ngồi vào.
Khi Trần Tễ vòng qua đầu xe và ngồi vào ghế lái, Ôn Dữu quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gọi anh: “Trần Tễ.”
Trần Tễ cúi mắt: “Hửm?”
Anh nhìn thấy Ôn Dữu không thắt dây an toàn, nghiêng người về phía cô, đưa tay kéo dây an toàn. Hơi thở ấm áp phả vào má cô, tim cô đập nhanh hơn, cơ thể cũng không tự chủ được co lại.
“Căng thẳng gì vậy?” Trần Tễ nhận thấy Ôn Dữu lùi lại phía sau, bèn nhíu mày, có hơi không hài lòng: “Dây an toàn.”
Ôn Dữu hít thở hơi khó khăn: “Em đâu có căng thẳng.”
Một tiếng “cạch” vang lên, dây an toàn được cài lại.
Trần Tễ nhướng mắt, liếc nhìn cô: “Đồ lừa đảo.”
Ôn Dữu: “…”
Lúc nãy cô chỉ là hành động theo bản năng, chứ không thực sự căng thẳng.
Cô không nói gì, Trần Tễ cũng không trêu chọc cô nữa.
Anh phải đưa cô đến nhà ga, để tránh tắc đường, tốt nhất hai người nên đi sớm một chút. Từ trường đến trạm xe, nếu không tắc đường thì mất ba mươi phút. Do kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, đường sá đã có phần đông đúc từ sáng sớm, vì vậy, chuyến đi này, Trần Tễ đã lái xe hơn bốn mươi phút mới đến nhà ga.
Đỗ xe ở bãi đỗ xe của ga, Trần Tễ tháo dây an toàn, hỏi Ôn Dữu: “Vé mấy giờ?”
Hôm qua Ôn Dữu chỉ nói với anh là sáu giờ sáng sẽ ra ngoài, không nói là đi xe giờ nào.
Ôn Dữu: “Vẫn còn thời gian.”
Cô chậm rãi tháo dây an toàn của mình, ngước mắt nhìn anh: “Trần Tễ, một lát nữa em mới xuống.”
Trần Tễ nhìn cô, hoài nghi hỏi: “Lạnh à?”
“Không phải.” Ôn Dữu nhìn vào bãi đỗ xe không sáng sủa lắm, nghĩ đến cảnh tượng sáng sớm, nhàn nhạt hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ?”
Trước khi quen biết Trần Tễ, Ôn Dữu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người vào sáng sớm mùa đông lạnh giá, đợi mình xuất hiện bên ngoài trường. Trước đây, luôn là cô đợi người khác.
Trần Tễ thuận miệng đáp: “Hình như là năm giờ.”
“À.” Ôn Dữu gật đầu, hỏi: “Vậy lát nữa anh có về nhà không?”
Trần Tễ: “Về.”
Ôn Dữu lại “à” một tiếng.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Trần Tễ lờ mờ cảm thấy người bên cạnh không ổn, giơ tay chọc chọc má cô: “Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Ôn Dữu ngước mắt lên: “Có.”
Trần Tễ: “Hửm?”
Đôi mắt đen láy của anh rơi xuống khuôn mặt cô: “Chuyện gì?”
Ôn Dữu nhìn lại anh, đột nhiên hỏi: “Bước đầu tiên và bước thứ hai trong mối quan hệ của chúng ta cách nhau bao lâu?”
“?”
Trần Tễ im lặng vài giây, cúi người lại gần cô, đặt tay lên khóa an toàn trên xe, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau.
Hầu kết Trần Tễ lăn nhẹ, giọng nói trầm thấp: “Có phải là ý anh đang nghĩ không?”
Ôn Dữu nuốt nước bọt một cách căng thẳng, nhưng vẫn lấy dũng khí, đáp: “Em không biết ý anh đang nghĩ…”
Hai chữ “là gì” này chưa kịp nói ra, môi cô đã có cảm giác mềm mại.
Trần Tễ hôn cô.
Cô nghe bạn học nhắc đến, Trần Tễ là người bản địa Nam Thành. Thời gian gần đây anh bận rộn với cuộc thi máy tính, hẳn là đã lâu không về nhà, cũng không được nghỉ ngơi, ban đầu cô tưởng Trần Tễ sẽ về nhà vào dịp Tết Nguyên Đán.
Trần Tễ: [Không cần.]
Ôn Dữu chớp mắt, đang định trả lời anh thì màn hình điện thoại hiện lên cuộc gọi đến từ Dư Trình Tuệ.
Ôn Dữu hơi sửng sốt, nói với bạn cùng phòng một tiếng, sau đó đi ra hành lang nghe điện thoại: “Alo, mẹ?”
Lúc này hơn bốn giờ chiều, Dư Trình Tuệ hẳn là vẫn đang ở trường. Bà ấy ít khi gọi điện cho Ôn Dữu vào thời điểm này.
Sau khi kết nối, giọng nói của Dư Trình Tuệ vang lên bên tai: “Dữu Dữu, tan học về ký túc xá rồi à?”
Bà ấy có một bảng thời khóa biểu của Ôn Dữu, biết rõ mỗi ngày cô học mấy tiết, tan học lúc mấy giờ.
Ôn Dữu “dạ” một tiếng: “Con tan học rồi, mẹ thì sao ạ?”
“Vẫn đang ở trường.” Dư Trình Tuệ ngồi trong văn phòng, vừa chấm bài vừa hỏi cô: “Sáng mai mấy giờ đi xe về?”
“…”
Ôn Dữu im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Mẹ, con không mua được vé. Tết này con sẽ không về nhà.”
Tuần trước, khi gọi điện cho Ôn Dữu, Dư Trình Tuệ đã hỏi con gái về kế hoạch Tết Nguyên Đán. Ôn Dữu không đưa ra câu trả lời cụ thể, chỉ nói sẽ về nếu mua được vé.
Dư Trình Tuệ nghe vậy liền cau mày, giọng nói trở nên nghiêm khắc: “Không mua được vé à?”
Ôn Dữu: “Vâng.”
“Bây giờ hết vé rồi à?” Dư Trình Tuệ nghi ngờ: “Tàu cao tốc từ Nam Thành về Ninh Giang không phải rất nhiều sao?”
Chỉ mất một giờ đi tàu cao tốc từ Nam Thành đến Ninh Giang, mỗi ngày người đi đi về về bằng tàu cao tốc rất nhiều. Nói chung, chỉ cần mua vé kịp thời thì không đến nỗi không mua được.
Ôn Dữu nghe mẹ hỏi vậy, liền mím môi lo lắng, khẽ nói: “Mấy ngày nay con bận quá, đến khi nhớ ra để mua thì đã hết vé rồi.”
Dư Trình Tuệ không vui hỏi: “Sao con không nói sớm?”
Ôn Dữu mấp máy môi, không nói gì.
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng chuột và bàn phím bên phía Dư Trình Tuệ.
Một lúc sau, Dư Trình Tuệ nhìn vào màn hình với những chuyến tàu cao tốc hết vé: “Bây giờ thì đúng là không còn vé rồi, nhưng mẹ nghe nói tàu cao tốc sẽ bán vé vào lúc sáu giờ sáng mỗi ngày. Con xem thử sáng mai có thể dậy sớm mua vé không?”
Ôn Dữu ngây ra như phỗng, cô không ngờ Dư Trình Tuệ lại biết tin này.
Sau khi im lặng vài giây, Ôn Dữu chỉ có thể đồng ý: “Sáng mai con sẽ dậy sớm xem thử, mua được vé thì sẽ về.”
Dư Trình Tuệ: “Được rồi.”
Sau khi mẹ con nói chuyện về việc mua vé, Dư Trình Tuệ chuyển sang chủ đề khác, hỏi Ôn Dữu: “Dạo này ba con có liên lạc với con không?”
“Không ạ.” Ôn Dữu nói.
Dư Trình Tuệ mỉa mai: “Ba con đúng là thong dong nhỉ.”
Ôn Dữu không dám nói gì.
Dư Trình Tuệ nói vài câu về Ôn Hưng Hoài, rồi cúp máy.
Ôn Dữu nằm nhoài trên hành lang, không vội quay về ký túc xá. Cô mở WeChat, có vài tin nhắn của Trần Tễ gửi tới.
Trần Tễ: [Em phải về quê à?]
Trước đây, Ôn Dữu đã từng đề cập với anh rằng mình sẽ không về quê vào Tết Nguyên Đán.
Ôn Dữu không trả lời, anh lại gửi một dấu hỏi.
Vẫn không có động tĩnh gì từ phía Ôn Dữu.
Trần Tễ: [Bạn gái của anh bị ai bắt cóc rồi?]
…
Ôn Dữu nhìn thấy tin nhắn này, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, sự căng thẳng khi gọi điện thoại cho Dư Trình Tuệ bỗng chốc tan biến.
Cô ôm điện thoại, trước tiên trả lời anh bằng một biểu tượng cảm xúc, sau đó bổ sung: [Bây giờ đã được giải cứu rồi.]
Trần Tễ trả lời ngay: [Tự cứu được à?]
Ôn Dữu: [Ừ.]
Trần Tễ: [Biểu hiện không tệ, nhưng lần sau cũng có thể bảo bạn trai đến cứu em nhé.]
Ôn Dữu dở khóc dở cười: [Anh sao vậy, còn diễn nữa à?]
Trần Tễ: [Em không thích à?]
Ôn Dữu suy nghĩ một chút: [Cũng được, lần sau khi em làm bài tập viết kịch bản, có lẽ có thể thêm đoạn này của anh vào.]
Trần Tễ: [Vinh hạnh của anh.]
Hai người trò chuyện linh tinh vài câu, rồi quay lại chủ đề chính.
Ôn Dữu suy nghĩ một lúc, rồi nói với Trần Tễ: [Có lẽ em phải về nhà.]
Dựa trên sự hiểu biết của Ôn Dữu đối với Dư Trình Tuệ, cô nghĩ rằng lúc bà ấy về nhà, ngay cả khi cô không mua được vé tàu cao tốc, Dư Trình Tuệ cũng có cách để khiến cô về nhà, có thể bắt cô đi xe buýt, cũng có thể nhờ bạn bè chở về.
Trần Tễ: [Có lẽ?]
Ôn Dữu: [Mẹ em bảo em về nhà, nhưng hiện tại vẫn chưa mua được vé.]
Trần Tễ: [Em không muốn về à?]
Cho dù cách một lớp màn hình, anh cũng như có thể đoán được suy nghĩ thực sự của Ôn Dữu.
Ôn Dữu: [Em không biết nói thế nào.]
Mối quan hệ mẹ con giữa Ôn Dữu và Dư Trình Tuệ là một mâu thuẫn. Cô biết Dư Trình Tuệ yêu thương cô, mà cô cũng yêu thương bà ấy.
Cùng với đó, tình yêu mà Dư Trình Tuệ dành cho cô khiến cô cảm thấy ngột ngạt, khó thở. Ôn Dữu không biết liệu bà ấy đã quen với việc làm giáo viên, quản thúc học sinh, hay bản thân bà ấy đã có tính cách như vậy từ nhỏ đến lớn. Cách bà ấy quản thúc Ôn Dữu, không thể nói là quản thúc, mà là khống chế.
Đến việc Ôn Dữu ăn gì, mặc gì, bao gồm cả việc thức dậy lúc mấy giờ và đi ngủ lúc mấy giờ, mỗi giờ cô nên làm gì và không nên làm gì, thậm chí cả việc kết bạn, bà ấy cũng sẽ can thiệp vào.
Ôn Dữu không thích điều này.
Cô đã từng phản kháng, nhưng không thành công.
Mãi đến khi lên đại học, rời xa Ninh Giang, đến Nam Thành, cô mới có được khoảng không gian để thở.
Rất nhiều người đi học xa nhà thường mong ngóng được về nhà vào những ngày lễ Tết, nhưng cô lại hiếm khi như vậy. Thỉnh thoảng cô cũng nhớ mẹ, nhưng cô lại chán ghét việc trở về Ninh Giang, trở về căn nhà khiến cô luôn căng thẳng tinh thần.
Ôn Dữu không muốn nói những chuyện này cho người khác biết, cũng không muốn nhắc đến.
Có lẽ Trần Tễ cũng hiểu, anh nhắn lại: [Vậy thì không cần nói nữa. Anh đang trên đường về trường, tối nay gặp nhé?]
Hai ngày trước họ đã xuất phát đến Giang Thành thi đấu, hôm qua thi xong, hôm nay liền trở về.
Ôn Dữu: [Có thể không được.]
Ôn Dữu: [Tối nay phòng tụi em có liên hoan.]
Trần Tễ: […]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh đã chậm một bước.
Trò chuyện được một lúc, Trịnh Nguyệt Chân trong phòng gọi Ôn Dữu, cô kết thúc cuộc trò chuyện với Trần Tễ.
Trở vào phòng, bốn người bàn bạc tối nay sẽ ăn gì, bàn đi bàn lại, cả bốn đều nhất trí chọn quán lẩu mới mở gần cổng trường.
Mùa đông ăn lẩu là hợp nhất.
Thời gian còn sớm.
Sau khi quyết định, mọi người tự lo việc của mình.
Mấy ngày nay Ôn Dữu không ngủ được ngon, leo lên giường định ngủ một giấc dưỡng sức.
Cô vừa chợp mắt chưa được nửa tiếng, chuông điện thoại lại reo.
Ôn Dữu mơ màng bấm điện thoại, giọng nói của Dư Trình Tuệ vang lên bên tai: “Dữu Dữu, mẹ đã tìm được một chuyến xe đi nhờ cho con. Sáng mai cậu của Tống Ngôn Tĩnh từ Nam Thành về Ninh Giang, sẽ đến trường đón Tống Ngôn Tĩnh, tiện đường đón con luôn. Ngày mai con về cùng họ nhé.”
Nghe đến tên Tống Ngôn Tĩnh, Ôn Dữu lập tức tỉnh táo: “Không cần đâu ạ.”
Cô không chút nghi ngợi đã từ chối: “Mẹ ơi, con không muốn đi nhờ xe người khác.”
Dư Trình Tuệ: “Vì sao?”
Bà ấy khó hiểu: “Con không mua được vé mà cũng không muốn đi nhờ xe, vậy con định về bằng cách nào?”
Ôn Dữu mím môi, ngồi dậy từ trên giường: “Mẹ ơi, còn chưa đến một tháng nữa là nghỉ đông rồi, đợi đến nghỉ đông rồi con về nhé.”
“Đã bao lâu con không về nhà rồi?” Dư Trình Tuệ hỏi: “Lần Quốc khánh trước cũng không về, có phải con cũng giống ba con không, đi ra ngoài rồi là không muốn về nhà?”
Ôn Dữu nghe vậy, nhắm mắt lại, nói với vẻ bất lực: “Con không có.”
Cô biết tính Dư Trình Tuệ không đạt được mục đích sẽ không chịu thôi, cô cũng không muốn cãi nhau với bà ấy vào dịp Tết Nguyên Đán này, chỉ đành thỏa hiệp: “Mẹ ơi, con không muốn làm phiền người khác. Sáng mai nếu con không mua được vé tàu cao tốc, con sẽ đi xe khách về.”
Nam Thành có xe khách về Ninh Giang, nhưng Ôn Dữu không muốn chen chúc ở bến xe vào giờ cao điểm Tết.
“Con chắc chắn chứ?” Dư Trình Tuệ nói: “Xe khách đi lâu lắm.”
Ôn Dữu gật đầu: “Con chắc mà, không cần phiền người khác.”
Dư Trình Tuệ cũng hiểu rõ tính tình của con gái mình, đáp lại một câu: “Được, cứ như vậy đi.”
Ôn Dữu buông điện thoại xuống, mệt mỏi ngã xuống giường.
Trịnh Nguyệt Chân vén màn giường: “Mẹ cậu gọi cậu về à?”
Ôn Dữu gật đầu, vẻ mặt không biểu cảm.
Trịnh Nguyệt Chân thở dài: “Không sao, về nhà rồi liên lạc với chúng tôi nhiều hơn nhé, nếu không vui thì cứ gọi cho tôi.”
Ôn Dữu miễn cưỡng nở nụ cười: “Ừ.”
Sau khi xác định không thể không về nhà, Ôn Dữu cảm thấy rất bực bội.
Ngay cả khi ăn lẩu cùng bạn cùng phòng, cô cũng không thể vui vẻ nổi.
Ăn lẩu xong, Trịnh Nguyệt Chân muốn làm cô vui nên kéo cô đi gắp thú bông.
Bốn người chơi ở máy gắp thú bông hơn nửa tiếng, Ôn Dữu cuối cùng cũng gắp được một chú gà con nhỏ xíu.
Tâm trạng khá hơn một chút, cả bốn người cùng nhau về trường.
Lúc đi đến dưới ký túc xá nữ, Mẫn Hỉ Nhi gọi Ôn Dữu đang mải mê bước đi: “Dữu Dữu.”
Ôn Dữu ngẩng đầu lên: “Hả?”
Mẫn Hỉ Nhi ra hiệu: “Tống Ngôn Tĩnh đến rồi.”
“…”
Ôn Dữu nhìn sang, thấy người đang đứng ở đằng xa.
Hai người nhìn nhau, Ôn Dữu nhấc chân đi về phía cửa ký túc xá.
“Ôn Dữu.” Tống Ngôn Tĩnh gọi cô lại.
Ôn Dữu dừng bước, quay người lại, vẻ mặt nhàn nhạt: “Có chuyện gì vậy?”
Tống Ngôn Tĩnh cúi mắt nhìn cô, hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi.”
“Cậu có ý gì?” Ôn Dữu hỏi.
Tống Ngôn Tĩnh nhìn quanh, nhận ra có khá nhiều người xung quanh đang nhìn anh ta và Ôn Dữu, anh ta khẽ cau mày: “Chúng ta có thể đi nơi khác nói chuyện không?”
Ôn Dữu: “Không thể.”
Lần này cô không giống như lần trước, đi theo Tống Ngôn Tĩnh đến nơi khác.
“…”
Sau khi hai bên giằng co vài giây, Tống Ngôn Tĩnh khó khăn mở lời: “Chuyện bên ký túc xá nam sinh tuần trước, cậu chắc là nghe nói rồi.”
Anh ta biết Ôn Dữu đã chặn anh ta, cũng biết Ôn Dữu đã từ chối cùng anh ta về Ninh Giang.
Lúc đầu khi chuyện đó xảy ra, Tống Ngôn Tĩnh không hề cảm thấy mình cần phải xin lỗi Ôn Dữu. Những lời đó không phải do anh ta nói, cô không cần phải giận anh ta.
Nhưng đến hôm nay, anh ta cuối cùng cũng nhận ra, Ôn Dữu không quan tâm đến mình, có lẽ là vì những lời nói của Thang Duệ Thành mà giận dỗi anh ta.
Ôn Dữu nhìn anh ta: “Nếu cậu đến đây chỉ để nói chuyện này, thì tôi đã biết rồi.”
Tống Ngôn Tĩnh: “Không, tôi đến đây để xin lỗi cậu.”
Mặc dù anh ta không trực tiếp nói Ôn Dữu không tốt, thế nhưng khi Thang Duệ Thành nói, anh ta cũng không hề ngăn cản.
Ôn Dữu “ồ” lên một tiếng, tâm trạng vẫn lạnh nhạt như cũ: “Biết rồi, tôi không chấp nhận lời xin lỗi của cậu.”
Cách một tuần đã nghĩ đến chuyện xin lỗi, có phải hơi muộn rồi không?
Tống Ngôn Tĩnh sững người, không ngờ cô sẽ trả lời mình như vậy.
Anh ta im lặng vài giây, sau đó hé môi, lắp bắp nói: “Vậy cậu muốn tôi làm gì thì cậu mới tha thứ cho tôi?”
“Giữa chúng ta…” Ôn Dữu suy nghĩ một chút: “Có lẽ cũng không cần dùng từ này.”
Tống Ngôn Tĩnh: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu ngước mắt: “Tống Ngôn Tĩnh, chuyện giữa chúng ta, lần trước tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi. Cậu cho rằng tôi đang nói đùa à? Bây giờ tôi không muốn nhắc lại nữa.”
“Nhưng mà…” Tống Ngôn Tĩnh còn muốn cứu vãn.
Ôn Dữu dùng thái độ xa cách nhàn nhạt nói: “Nếu không có gì thì tôi về ký túc xá đây.”
Sau khi nói xong, cô không chờ Tống Ngôn Tĩnh lên tiếng nữa mà cùng ba người bạn cùng phòng đang đợi bên cạnh, bước vào cửa lớn của ký túc xá nữ và quay về phòng.
Tống Ngôn Tĩnh nhìn bóng lưng Ôn Dữu quay đi, chợt nhận ra… anh ta và Ôn Dữu, có lẽ sẽ không bao giờ có thể quay trở lại như lúc trước. Họ thậm chí không thể duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường.
Trở về ký túc xá, Ôn Dữu trực tiếp đi tắm rửa.
Cô không biết rằng việc Tống Ngôn Tĩnh đến tìm cô đã bị nhiều người nhìn thấy, sau đó lại được lan truyền thêm một lần nữa.
Trần Tễ trở lại trường vào lúc bảy giờ tối.
Anh đến chỗ lão Từ một chuyến, sau đó về ký túc xá lấy đồ. Trên đường về, Trì Minh Tuấn đi bên cạnh đang lướt điện thoại, vừa lướt vừa than thở: “Ôi, tôi thực sự đánh giá thấp độ mặt dày của Tống Ngôn Tĩnh rồi. Chuyện xảy ra tuần trước, vậy mà cậu ấy đợi đến tuần này mới đến xin lỗi Ôn Dữu. Người ta không dễ gì mới quên được, cậu ta lại đi nhắc người ta nhớ ra à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Tễ nghe đến tên Ôn Dữu, nhướng mắt nhìn cậu ta: “Nói rõ hơn đi.”
Trì Minh Tuấn đối diện với ánh mắt anh, hơi sững người: “Chính là chuyện tuần trước đó, hôm nay Tống Ngôn Tĩnh rốt cuộc cũng nhớ ra đi xin lỗi Ôn Dữu.” Cậu ta giơ điện thoại ra trước mặt Trần Tễ, nhún vai nói: “Nhưng mà tôi thấy diễn đàn trường nói Ôn Dữu không chấp nhận, trực tiếp bỏ đi.”
Nói đến đây, cậu ta cảm thán: “Ôn Dữu vào những thời điểm quan trọng, vẫn không khiến mọi người thất vọng.”
Trần Tễ không nói gì, anh nhận lấy điện thoại của Trì Minh Tuấn, lướt qua những lời bàn tán trên diễn đàn.
Anh khẽ nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Trì Minh Tuấn: “Cậu giúp tôi mang đồ lên, tôi không về ký túc xá nữa.”
Trì Minh Tuấn bối rối: “Vậy cậu đi đâu?”
Trần Tễ: “Có chút việc.”
Anh quay người bước đi, cũng không cho Trì Minh Tuấn cơ hội truy hỏi.
Lúc đang vội vã đi đến phía dưới ký túc xá nữ, Trần Tễ mới nhận ra bản thân có vẻ hơi kích động.
Anh suy nghĩ vài giây, rồi nhắn tin cho Ôn Dữu, hỏi cô đang làm gì.
Khi nhìn thấy tin nhắn của Trần Tễ, Ôn Dữu vừa tắm xong, chuẩn bị thu dọn hành lý sáng mai về nhà.
Cô thành thật nói với anh.
Trần Tễ hỏi: [Mang nhiều đồ không?]
Ôn Dữu: [Một vali nhỏ thôi, sao vậy?]
Trần Tễ dựa vào dưới gốc cây, cúi mắt nhìn tin nhắn của cô, có chút không đoán được tâm trạng của cô lúc này là tốt hay xấu. Anh suy nghĩ một lúc, đầu ngón tay khẽ chủ động hỏi cô: [Ngày mai định về thế nào?]
Ôn Dữu: [Đi xe khách.]
Trần Tễ: [Từ trường đi ra bến xe khách à? Định gọi taxi?]
Ôn Dữu: [Gọi taxi tiện hơn một chút.]
Trần Tễ nhướng mày, lại nói: [Thực ra còn có phương tiện di chuyển tiện hơn taxi.]
Ôn Dữu vốn dĩ không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: [Là gì?]
Sau khi gửi đi, cô lờ mờ nhận ra.
Vừa lóe lên ý nghĩ đó, tin nhắn của Trần Tễ đã đến: [Bạn trai đưa em đi.]
Ôn Dữu khựng lại, nhìn chằm chằm vào mấy chữ này hồi lâu, mí mắt khẽ động: [Xe của em đi sớm lắm, có thể phải ra ngoài lúc sáu giờ.]
Trần Tễ: [Bạn trai em dậy nổi.]
Ôn Dữu: [Vậy… sáng mai gặp?]
Trần Tễ: [Ngủ ngon.]
Ôn Dữu cũng đáp lại câu [Ngủ ngon.] Cô đặt điện thoại lên bàn, tâm trạng không hiểu sao tốt hơn rất nhiều.
Sáng hôm sau, Ôn Dữu đã thức dậy từ lúc hơn năm giờ sáng.
Khi cô rửa mặt xong và ra ngoài, trời vẫn còn tờ mờ sáng, trong trường không có mấy người đi lại.
Ôn Dữu đẩy hành lý đi đến cổng Đông Nam, xe của Trần Tễ đã đỗ dưới gốc cây mà họ đã hẹn trước.
“Sao lại ngẩn ra vậy?” Trần Tễ bước ra từ trong xe, đặt hành lý của cô vào cốp xe, khẽ nói: “Lên xe trước đi.”
Ôn Dữu tỉnh táo lại, theo cánh cửa xe anh mở ra mà ngồi vào.
Khi Trần Tễ vòng qua đầu xe và ngồi vào ghế lái, Ôn Dữu quay đầu nhìn anh, nhẹ nhàng gọi anh: “Trần Tễ.”
Trần Tễ cúi mắt: “Hửm?”
Anh nhìn thấy Ôn Dữu không thắt dây an toàn, nghiêng người về phía cô, đưa tay kéo dây an toàn. Hơi thở ấm áp phả vào má cô, tim cô đập nhanh hơn, cơ thể cũng không tự chủ được co lại.
“Căng thẳng gì vậy?” Trần Tễ nhận thấy Ôn Dữu lùi lại phía sau, bèn nhíu mày, có hơi không hài lòng: “Dây an toàn.”
Ôn Dữu hít thở hơi khó khăn: “Em đâu có căng thẳng.”
Một tiếng “cạch” vang lên, dây an toàn được cài lại.
Trần Tễ nhướng mắt, liếc nhìn cô: “Đồ lừa đảo.”
Ôn Dữu: “…”
Lúc nãy cô chỉ là hành động theo bản năng, chứ không thực sự căng thẳng.
Cô không nói gì, Trần Tễ cũng không trêu chọc cô nữa.
Anh phải đưa cô đến nhà ga, để tránh tắc đường, tốt nhất hai người nên đi sớm một chút. Từ trường đến trạm xe, nếu không tắc đường thì mất ba mươi phút. Do kỳ nghỉ Tết Nguyên Đán, đường sá đã có phần đông đúc từ sáng sớm, vì vậy, chuyến đi này, Trần Tễ đã lái xe hơn bốn mươi phút mới đến nhà ga.
Đỗ xe ở bãi đỗ xe của ga, Trần Tễ tháo dây an toàn, hỏi Ôn Dữu: “Vé mấy giờ?”
Hôm qua Ôn Dữu chỉ nói với anh là sáu giờ sáng sẽ ra ngoài, không nói là đi xe giờ nào.
Ôn Dữu: “Vẫn còn thời gian.”
Cô chậm rãi tháo dây an toàn của mình, ngước mắt nhìn anh: “Trần Tễ, một lát nữa em mới xuống.”
Trần Tễ nhìn cô, hoài nghi hỏi: “Lạnh à?”
“Không phải.” Ôn Dữu nhìn vào bãi đỗ xe không sáng sủa lắm, nghĩ đến cảnh tượng sáng sớm, nhàn nhạt hỏi: “Anh dậy lúc mấy giờ?”
Trước khi quen biết Trần Tễ, Ôn Dữu chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người vào sáng sớm mùa đông lạnh giá, đợi mình xuất hiện bên ngoài trường. Trước đây, luôn là cô đợi người khác.
Trần Tễ thuận miệng đáp: “Hình như là năm giờ.”
“À.” Ôn Dữu gật đầu, hỏi: “Vậy lát nữa anh có về nhà không?”
Trần Tễ: “Về.”
Ôn Dữu lại “à” một tiếng.
Trong xe trở nên yên tĩnh.
Trần Tễ lờ mờ cảm thấy người bên cạnh không ổn, giơ tay chọc chọc má cô: “Có phải em có chuyện gì muốn nói với anh không?”
Ôn Dữu ngước mắt lên: “Có.”
Trần Tễ: “Hửm?”
Đôi mắt đen láy của anh rơi xuống khuôn mặt cô: “Chuyện gì?”
Ôn Dữu nhìn lại anh, đột nhiên hỏi: “Bước đầu tiên và bước thứ hai trong mối quan hệ của chúng ta cách nhau bao lâu?”
“?”
Trần Tễ im lặng vài giây, cúi người lại gần cô, đặt tay lên khóa an toàn trên xe, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Ôn Dữu.”
Ôn Dữu nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau.
Hầu kết Trần Tễ lăn nhẹ, giọng nói trầm thấp: “Có phải là ý anh đang nghĩ không?”
Ôn Dữu nuốt nước bọt một cách căng thẳng, nhưng vẫn lấy dũng khí, đáp: “Em không biết ý anh đang nghĩ…”
Hai chữ “là gì” này chưa kịp nói ra, môi cô đã có cảm giác mềm mại.
Trần Tễ hôn cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro