Hương Giang Thập Niên 90: Mở Mắt Xuyên Thành Chị Dâu Cả Bị Hào Môn Trói Buộc
Hành Động
Mỹ Nhân Trích Tinh
2024-11-26 16:58:22
Tên chột nói: “Vừa rồi những lời anh Hổ nói chúng ta đều nghe được hết, muốn chơi thì cùng nhau chơi, nếu không chúng tôi sẽ lập tức báo cho lão đại, ai cũng không được chơi.”
Anh ta đã nói như vậy, lính gác cũng chỉ đành nói: “Mọi người cố gắng chơi nhẹ chút, chơi nhanh lên.”
Ba người đàn ông ba chân bốn cẳng mở ra xiềng xích, tên chột tay mắt lanh lẹ kéo Trần Nhu ra nơi xa.
Lính gác lấy súng cản người: “Là tôi lên trước, tôi làm trước.”
Tên chột chỉ vào Nhiếp Hàm: “Không phải đây còn một người à, người kia tặng cho anh.”
Râu quai nón cũng đẩy lính gác: “Người kia càng non mềm hơn, anh một mình chậm rãi chơi đi.”
Lính gác lên nòng súng, nói: “Chơi cô Trần, mọi người xếp hàng, tôi trước mấy anh sau.”
Nhiếp Hàm không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù may mắn chính mình không cần sớm như vậy bị lăng nhục, nhưng mắt thấy ba người đàn ông như con sói đói cướp đoạt Trần Nhu, cô ấy cực kỳ sợ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Nhu, đang dùng ánh mắt hỏi: Bây giờ nên làm gì?
Một thiếu nữ mới chỉ 18 tuổi, cho đến bây giờ chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, đương nhiên sẽ hốt hoảng, sẽ hoang mang lo sợ.
Nhưng Trần Nhu là đặc công đã trải qua trăm trận chiến, đương nhiên không sợ, ba người đàn ông mà thôi, cô chơi được.
Trái lại cô sợ nhất Nhiếp Hàm bởi vì sợ hãi mà khóc lóc gào thét, ảnh hưởng đến kế hoạch chạy trốn của cô.
Nghiêm túc nhìn Nhiếp Hàm, cô dùng miệng ra hiệu im lặng, lại mím môi hung ác lắc đầu, ra hiệu cô ấy lặng lẽ chờ đợi, chỉ cảm thấy cả người bay lên không trung, bị một tên lính gác ngồi chỗ cuối khiêng lên.
Đây là khu ký túc xá của đám tướng lĩnh cấp cao, có một tòa nhà hai tầng hào hoa, lại có một ngồi nhà trệt mái ngói, lính gác đưa cô khiêng đến căn nhà trệt, đi trước tên chột và râu quai nón vào trong nhà, đóng cửa lại, ném cô lên trên giường, nghĩ nghĩ lại mở ra một khe cửa, súng AK và súng ngắn ném hết ra ngoài, lúc này mới khóa cửa.
Râu quai nón và tên chột gấp đến vỗ cửa: “Mẹ nó, làm nhanh lên.”
Lính gác vừa vội vàng cởi quần vừa ở bên mắng: “Làm gì vội như vậy, vội đi đầu thai à…”
Anh ta nhìn thấy Trần Nhu nghiêng người sắp lăn xuống giường, cho là cô không cẩn thận té xuống, vô thức đi lên đỡ.
Thấy cô đưa một cánh tay lên, anh ta còn đang nghi ngờ, đang không rõ làm sao dây thừng lại bị cởi, sao tay cô lại có thể cử động vậy?
Ngay tại lúc anh ta ngây người, tay phải của người phụ nữ lướt qua trước ngực anh ta, đồng thời tay trái chống đất gắng sức, ngay sau đó tay phải vẽ một hình chữ V, anh ta chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, cả người cô đã hướng về phía anh ta nhào đến.
Cuối cùng lính gác cũng thấy rõ ràng, trong tay người phụ nữ có một con dao găm, đúng là con dao găm mà anh ta giấu trong giày.
Đó cũng là thứ vũ khí duy nhất anh ta không ném ra ngoài.
Anh ta đã nói như vậy, lính gác cũng chỉ đành nói: “Mọi người cố gắng chơi nhẹ chút, chơi nhanh lên.”
Ba người đàn ông ba chân bốn cẳng mở ra xiềng xích, tên chột tay mắt lanh lẹ kéo Trần Nhu ra nơi xa.
Lính gác lấy súng cản người: “Là tôi lên trước, tôi làm trước.”
Tên chột chỉ vào Nhiếp Hàm: “Không phải đây còn một người à, người kia tặng cho anh.”
Râu quai nón cũng đẩy lính gác: “Người kia càng non mềm hơn, anh một mình chậm rãi chơi đi.”
Lính gác lên nòng súng, nói: “Chơi cô Trần, mọi người xếp hàng, tôi trước mấy anh sau.”
Nhiếp Hàm không biết chuyện gì xảy ra, mặc dù may mắn chính mình không cần sớm như vậy bị lăng nhục, nhưng mắt thấy ba người đàn ông như con sói đói cướp đoạt Trần Nhu, cô ấy cực kỳ sợ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Trần Nhu, đang dùng ánh mắt hỏi: Bây giờ nên làm gì?
Một thiếu nữ mới chỉ 18 tuổi, cho đến bây giờ chưa từng trải qua loại chuyện như vậy, đương nhiên sẽ hốt hoảng, sẽ hoang mang lo sợ.
Nhưng Trần Nhu là đặc công đã trải qua trăm trận chiến, đương nhiên không sợ, ba người đàn ông mà thôi, cô chơi được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trái lại cô sợ nhất Nhiếp Hàm bởi vì sợ hãi mà khóc lóc gào thét, ảnh hưởng đến kế hoạch chạy trốn của cô.
Nghiêm túc nhìn Nhiếp Hàm, cô dùng miệng ra hiệu im lặng, lại mím môi hung ác lắc đầu, ra hiệu cô ấy lặng lẽ chờ đợi, chỉ cảm thấy cả người bay lên không trung, bị một tên lính gác ngồi chỗ cuối khiêng lên.
Đây là khu ký túc xá của đám tướng lĩnh cấp cao, có một tòa nhà hai tầng hào hoa, lại có một ngồi nhà trệt mái ngói, lính gác đưa cô khiêng đến căn nhà trệt, đi trước tên chột và râu quai nón vào trong nhà, đóng cửa lại, ném cô lên trên giường, nghĩ nghĩ lại mở ra một khe cửa, súng AK và súng ngắn ném hết ra ngoài, lúc này mới khóa cửa.
Râu quai nón và tên chột gấp đến vỗ cửa: “Mẹ nó, làm nhanh lên.”
Lính gác vừa vội vàng cởi quần vừa ở bên mắng: “Làm gì vội như vậy, vội đi đầu thai à…”
Anh ta nhìn thấy Trần Nhu nghiêng người sắp lăn xuống giường, cho là cô không cẩn thận té xuống, vô thức đi lên đỡ.
Thấy cô đưa một cánh tay lên, anh ta còn đang nghi ngờ, đang không rõ làm sao dây thừng lại bị cởi, sao tay cô lại có thể cử động vậy?
Ngay tại lúc anh ta ngây người, tay phải của người phụ nữ lướt qua trước ngực anh ta, đồng thời tay trái chống đất gắng sức, ngay sau đó tay phải vẽ một hình chữ V, anh ta chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, cả người cô đã hướng về phía anh ta nhào đến.
Cuối cùng lính gác cũng thấy rõ ràng, trong tay người phụ nữ có một con dao găm, đúng là con dao găm mà anh ta giấu trong giày.
Đó cũng là thứ vũ khí duy nhất anh ta không ném ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro