Hương Giang Thập Niên 90: Mở Mắt Xuyên Thành Chị Dâu Cả Bị Hào Môn Trói Buộc
Hoàn Cảnh Nguy Hiểm
Mỹ Nhân Trích Tinh
2024-11-26 16:58:22
Căn cứ vào hồ sơ đọc trước khi xuyên qua, Trần Nhu biết được đại khái, bọn cướp là một đám lính đánh thuê tư nhân đến từ Philippines, điểm đến lần này của bọn họ cũng là Philippines, về sau bọn cướp nhiều lần lăng nhục cứ vậy giày vò nguyên chủ cho đến chết.
Còn về phần Nhiếp Chiêu, sau khi bị chôn sống, anh sử dụng hai tay đào đất ở mộ lên mới chạy thoát.
Sau khi nhớ lại tất cả, Trần Nhu vẫn luôn nằm yên tĩnh giữ thể lực, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhà cô ba đời làm cảnh sát, cha chết trong lúc truy bắt tội phạm, cô là một lính đặc chủng ưu tú nhất của bộ đội hải đảo, thường xuyên đi tới đi lui giữa các khu vực biển đỏ và Caribbean chấp hành nhiệm vụ, thể năng đương nhiên không thể chê, thế nhưng nguyên chủ không có cơ thể đã từng rèn luyện qua như cô, là một người bình thường, trong căn buồng nhỏ kín và bức bối như thế này, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ khiến cô mất nước, sau đó là mất sức.
Muốn giữ thể lực cô nhất định phải yên tĩnh tĩnh dưỡng.
Cô và Nhiếp Chiêu bị chia ra giam giữ.
Lúc này cô gái đang ở bên cạnh kêu cứu là con gái anh cả đã chết của Nhiếp Chiêu, tên Nhiếp Hàm.
Đừng nhìn nguyên thân và Nhiếp Chiêu đã đăng ký kết hôn, nhưng nói đến cũng bi ai, bởi vì Nhiếp Chiêu vẫn luôn du học ở nước ngoài, làm việc, khai thác nghiệp vụ, số lần hai người gặp mặt nhau không nhiều cũng không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.
Cân nhắc đến nguyên chủ đơn độc đi cùng mình sẽ không được tự nhiên, lúc ăn cơm Nhiếp Chiêu dẫn theo cháu gái Nhiếp Hàm đến, ai ngờ cùng một chỗ bị trói bắt đi.
Nhiếp Hàm nhỏ hơn Trần Nhu bốn tuổi, năm nay mới 18, cô ấy là một cô bé mập mạp ú u.
Đột nhiên bị bắt cóc, cô ấy hoang mang sợ hãi, vẫn không ngừng kêu la cầu cứu.
Cửa khoang bỗng nhiên mở ra, hai người đàn ông võ trang đầy đủ đi vào.
Dẫn đầu là một gã quai nón, dùng tiếng Quảng Đông mắng to: “Con khốn, mày kêu cái gì mà kêu!”
Nhiếp Hàm thút thít hỏi: “Các người bắt chú út của tôi đi đâu rồi, tôi muốn gặp chú út của mình.”
Cô ấy còn nói thêm: “Ông nội tôi là người giàu nhất Hương Giang – Nhiếp Vinh, ông ấy có tiền, các người thả chúng tôi ra, ông ấy sẽ cho các người tiền.”
Gã đàn ông râu quai nón nở nụ cười dâm đãng, đột nhiên vươn bàn tay bóng mỡ xuyên qua song sắt sờ mặt Nhiếp Hàm.
Nhiếp Hàm nhìn ra sự tà ác trong mắt gã, hoảng sợ đến mức né tránh, lại bị gã túm tóc lại, đập mạnh vào lan can sắt: “Người giàu nhất sao, Nhiếp Vinh à, mày là thiên kim đại tiểu thư nhà giàu nhất hả?”
“Cứu mạng, chú út, nhanh đến cứu cháu với…” Đầu Nhiếp Hàm bị rách, máu cháy ồ ạt, đau đến kêu to.
Còn về phần Nhiếp Chiêu, sau khi bị chôn sống, anh sử dụng hai tay đào đất ở mộ lên mới chạy thoát.
Sau khi nhớ lại tất cả, Trần Nhu vẫn luôn nằm yên tĩnh giữ thể lực, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhà cô ba đời làm cảnh sát, cha chết trong lúc truy bắt tội phạm, cô là một lính đặc chủng ưu tú nhất của bộ đội hải đảo, thường xuyên đi tới đi lui giữa các khu vực biển đỏ và Caribbean chấp hành nhiệm vụ, thể năng đương nhiên không thể chê, thế nhưng nguyên chủ không có cơ thể đã từng rèn luyện qua như cô, là một người bình thường, trong căn buồng nhỏ kín và bức bối như thế này, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ khiến cô mất nước, sau đó là mất sức.
Muốn giữ thể lực cô nhất định phải yên tĩnh tĩnh dưỡng.
Cô và Nhiếp Chiêu bị chia ra giam giữ.
Lúc này cô gái đang ở bên cạnh kêu cứu là con gái anh cả đã chết của Nhiếp Chiêu, tên Nhiếp Hàm.
Đừng nhìn nguyên thân và Nhiếp Chiêu đã đăng ký kết hôn, nhưng nói đến cũng bi ai, bởi vì Nhiếp Chiêu vẫn luôn du học ở nước ngoài, làm việc, khai thác nghiệp vụ, số lần hai người gặp mặt nhau không nhiều cũng không có cơ hội bồi dưỡng tình cảm vợ chồng.
Cân nhắc đến nguyên chủ đơn độc đi cùng mình sẽ không được tự nhiên, lúc ăn cơm Nhiếp Chiêu dẫn theo cháu gái Nhiếp Hàm đến, ai ngờ cùng một chỗ bị trói bắt đi.
Nhiếp Hàm nhỏ hơn Trần Nhu bốn tuổi, năm nay mới 18, cô ấy là một cô bé mập mạp ú u.
Đột nhiên bị bắt cóc, cô ấy hoang mang sợ hãi, vẫn không ngừng kêu la cầu cứu.
Cửa khoang bỗng nhiên mở ra, hai người đàn ông võ trang đầy đủ đi vào.
Dẫn đầu là một gã quai nón, dùng tiếng Quảng Đông mắng to: “Con khốn, mày kêu cái gì mà kêu!”
Nhiếp Hàm thút thít hỏi: “Các người bắt chú út của tôi đi đâu rồi, tôi muốn gặp chú út của mình.”
Cô ấy còn nói thêm: “Ông nội tôi là người giàu nhất Hương Giang – Nhiếp Vinh, ông ấy có tiền, các người thả chúng tôi ra, ông ấy sẽ cho các người tiền.”
Gã đàn ông râu quai nón nở nụ cười dâm đãng, đột nhiên vươn bàn tay bóng mỡ xuyên qua song sắt sờ mặt Nhiếp Hàm.
Nhiếp Hàm nhìn ra sự tà ác trong mắt gã, hoảng sợ đến mức né tránh, lại bị gã túm tóc lại, đập mạnh vào lan can sắt: “Người giàu nhất sao, Nhiếp Vinh à, mày là thiên kim đại tiểu thư nhà giàu nhất hả?”
“Cứu mạng, chú út, nhanh đến cứu cháu với…” Đầu Nhiếp Hàm bị rách, máu cháy ồ ạt, đau đến kêu to.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro