Hương Giang Thập Niên 90: Mở Mắt Xuyên Thành Chị Dâu Cả Bị Hào Môn Trói Buộc
Thuyết Phục
Mỹ Nhân Trích Tinh
2024-11-26 16:58:22
Người đàn ông sợ lão đại sẽ phát hiện ra, cũng không dám chơi quá mạnh, chỉ muốn nhân lúc trông coi chấm mút chút cho đỡ thèm.
Nhưng nếu như để đám đồng bạn cùng ra trận, vậy tình thế xem như không thể nào khống chế nổi.
Gã tham lam đánh giá người phụ nữ mặc quần bị bó chặt, bờ mông tròn trịa cùng với vòng eo nhỏ bị áo len phác họa tinh tế lên, nói: “Tôi đi lấy nước cho cô, lại cầm thêm đồ ăn cho cô, nhưng chờ tối cô nhất định phải cho tôi thoải mái một trận.”
Thấy Trần Nhu xấu hổ gật đầu, gã ta ực một tiếng nuốt mạnh nước miếng rời đi.
Nhiếp Hàm còn nhỏ, ngây thơ, còn chưa hiểu rõ động cơ Trần Nhu, chịu đựng căm ghét nói: “Chị A Nhu, chú út em đợi chị lâu rồi, tiền đi học của chị cũng là do chú ấy trả, ông nội em phản đối hôn sự của hai người, nhưng chú ấy vẫn kiên trì muốn cùng chị kết hôn, chị cũng đã cùng chú ấy đi đăng ký, không thể nào vì một cốc nước mà ủy thân cho người khác.”
Trần Nhu bị hiểu lầm cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi lại: “Em cảm thấy chúng ta còn có thể sống trở về sao?”
Nhiếp Hàm liều mạng lắc đầu, nước mắt giống như hạt châu bị đứt, chảy ra bên ngoài.
Cho dù cô ấy là thiên kim tiểu thư không rành thế sự, nhưng cũng nhìn ra được. đám bắt cóc bọn họ không phải là bọn cướp thông thường, mà chính là hải tặc, chứng minh không chỉ là một vụ án bắt cóc tống tiền đơn thuần mà là có người muốn bọn họ biến mất, hoặc nói là chết.
Lại nghĩ đến gã chột và người đàn ông râu quai nón, nước mắt cô ấy rơi như mưa: “Em thà chết cũng không muốn đám người bẩn thỉu kia đụng vào mình, em sẽ tự sát!”
Trần Nhu kiên nhẫn hỏi lại: “Em đã có dũng khí tự sát, sao không nghĩ đến còn sống chạy đi?”
Nhìn qua ánh mắt kiên định của Trần Nhu, ánh mắt tràn đầy mê mang và sợ hãi của Nhiếp Hàm dần dần có ánh sáng.
Nhưng đúng vào lúc này phía sau lưng vang lên tiếng bước chân, là người canh gác đã quay về.
Gã ta xách theo một cái giỏ, bên trong giỏ chẳng có nước còn có dứa và xúc xích.
Trần Nhu giãy dụa quỳ lên, gã canh gác đưa tay đến trước sờ soạng mặt của cô, muốn đút bánh mì cho cô ăn, cô lại cố ý mãnh liệt hất bánh mì xuống đất, sau đó xoay người vùi đầu gặm ăn như chó.
Gã canh gác nhìn cô cúi người ăn như vậy, mở nắp chai nước bỏ, bỏ cùng giỏ vào trong lồng, thấy cửa chính còn có người thò đầu ra nhìn lại vây xem, đi xua đuổi người vây xem.
Trần Nhu nhân cơ hội nói: “Nhiếp Hàm, chị sẽ dẫn em chạy đi, nhưng để giữ thể lực, bây giờ em nhất định phải ăn gì đó.”
Nhiếp Hàm sững sờ, lúc này mới chịu há miệng, Trần Nhu lập tức nói: “Im miệng, em muốn chạy trốn cũng chỉ có thể nghe chị nói.”
Tên gác đuổi mấy người vây xem đi lại quay về, cô vội cúi đầu ăn từng miếng.
Nhưng nếu như để đám đồng bạn cùng ra trận, vậy tình thế xem như không thể nào khống chế nổi.
Gã tham lam đánh giá người phụ nữ mặc quần bị bó chặt, bờ mông tròn trịa cùng với vòng eo nhỏ bị áo len phác họa tinh tế lên, nói: “Tôi đi lấy nước cho cô, lại cầm thêm đồ ăn cho cô, nhưng chờ tối cô nhất định phải cho tôi thoải mái một trận.”
Thấy Trần Nhu xấu hổ gật đầu, gã ta ực một tiếng nuốt mạnh nước miếng rời đi.
Nhiếp Hàm còn nhỏ, ngây thơ, còn chưa hiểu rõ động cơ Trần Nhu, chịu đựng căm ghét nói: “Chị A Nhu, chú út em đợi chị lâu rồi, tiền đi học của chị cũng là do chú ấy trả, ông nội em phản đối hôn sự của hai người, nhưng chú ấy vẫn kiên trì muốn cùng chị kết hôn, chị cũng đã cùng chú ấy đi đăng ký, không thể nào vì một cốc nước mà ủy thân cho người khác.”
Trần Nhu bị hiểu lầm cũng không tức giận, bình tĩnh hỏi lại: “Em cảm thấy chúng ta còn có thể sống trở về sao?”
Nhiếp Hàm liều mạng lắc đầu, nước mắt giống như hạt châu bị đứt, chảy ra bên ngoài.
Cho dù cô ấy là thiên kim tiểu thư không rành thế sự, nhưng cũng nhìn ra được. đám bắt cóc bọn họ không phải là bọn cướp thông thường, mà chính là hải tặc, chứng minh không chỉ là một vụ án bắt cóc tống tiền đơn thuần mà là có người muốn bọn họ biến mất, hoặc nói là chết.
Lại nghĩ đến gã chột và người đàn ông râu quai nón, nước mắt cô ấy rơi như mưa: “Em thà chết cũng không muốn đám người bẩn thỉu kia đụng vào mình, em sẽ tự sát!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Nhu kiên nhẫn hỏi lại: “Em đã có dũng khí tự sát, sao không nghĩ đến còn sống chạy đi?”
Nhìn qua ánh mắt kiên định của Trần Nhu, ánh mắt tràn đầy mê mang và sợ hãi của Nhiếp Hàm dần dần có ánh sáng.
Nhưng đúng vào lúc này phía sau lưng vang lên tiếng bước chân, là người canh gác đã quay về.
Gã ta xách theo một cái giỏ, bên trong giỏ chẳng có nước còn có dứa và xúc xích.
Trần Nhu giãy dụa quỳ lên, gã canh gác đưa tay đến trước sờ soạng mặt của cô, muốn đút bánh mì cho cô ăn, cô lại cố ý mãnh liệt hất bánh mì xuống đất, sau đó xoay người vùi đầu gặm ăn như chó.
Gã canh gác nhìn cô cúi người ăn như vậy, mở nắp chai nước bỏ, bỏ cùng giỏ vào trong lồng, thấy cửa chính còn có người thò đầu ra nhìn lại vây xem, đi xua đuổi người vây xem.
Trần Nhu nhân cơ hội nói: “Nhiếp Hàm, chị sẽ dẫn em chạy đi, nhưng để giữ thể lực, bây giờ em nhất định phải ăn gì đó.”
Nhiếp Hàm sững sờ, lúc này mới chịu há miệng, Trần Nhu lập tức nói: “Im miệng, em muốn chạy trốn cũng chỉ có thể nghe chị nói.”
Tên gác đuổi mấy người vây xem đi lại quay về, cô vội cúi đầu ăn từng miếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro