Hương Giang Thập Niên 90: Mở Mắt Xuyên Thành Chị Dâu Cả Bị Hào Môn Trói Buộc
Tự Cứu
Mỹ Nhân Trích Tinh
2024-11-26 16:58:22
Ăn xong chocola, thể lực của Trần Nhu được khôi phục không ít, cô bắt đầu thử cởi dây thừng ra.
Một sợi dây thừng buộc bằng aramid không thể cởi được bằng tay không nhưng có thể thử dùng phương thức va chạm nới lỏng nó.
Thân tàu luôn luôn lắc lư chính là trợ lực tự nhiên, cô tìm góc độ thích hợp va chạm nút thắt vào trên lan can sắt, theo tần suất lay động của thuyền từng lần va chạm, khoảng hai tiếng sau, phát hiện nút buộc lỏng hơn nhiều.
Lúc này cô chỉ cần hơi giãy dụa là có thể cởi nó ra.
Nhưng Trần Nhu không vội cởi nút buộc mà chính là duy trì tư thế bị trói.
Cô đương nhiên muốn chạy trốn, nhưng trước tiên cô cần thăm dò hoàn cảnh bên ngoài, cùng với việc bọn cướp có bao nhiêu người, bao nhiêu súng ống.
Hơn nữa trong tương lai lúc cô gặp được Nhiếp Chiêu, anh đã là một người tàn tật, bệnh của anh cũng là vào lúc bị bắt cóc để lại.
Là một người đặc công, cho dù đã xuyên không, trách nhiệm của Trần Nhu cũng không thay đổi.
Cô chẳng những muốn chính mình trốn thoát, còn muốn cứu hai người Nhiếp Chiêu và Nhiếp Hàm ra ngoài.
Như vậy cô cần phải biết Nhiếp Chiêu bị giam ở đâu, vạch ra kế hoạch bỏ trốn hoàn chỉnh.
Lại không biết qua bao lâu, thân tàu đang mãnh liệt lắc lư lại đột nhiên dừng lại.
Một lát sau cửa khoảng lại lần nữa bị mở ra, một người đàn ông đầu trọc đeo kính râm mặc đồng phục đi đến, tên chột và gã râu quai nón hai người khom lưng đi phía sau.
Bỗng nhiên gã ta nhìn thấy đầu Nhiếp Hàm chảy máu, đầu trọc tức giận: “Mẹ nó, sao chúng mày lại làm Nhiếp tiểu thư thành ra như thế?”
Hai tên cướp cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ.
Nhìn thấy Trần Nhu co ro, đầu trọc tháo kính râm, lộ ra đôi mắt cá sắc bén: “Da trắng mịn như thạch, Trần Nhu tiểu thư không hổ là người đã từng đi thi hoa hậu Hương Giang, được người người chào đón, quả nhiên không tầm thường.”
Gã ta lại lạnh lùng nhìn hai tên cướp: “Chúng mày không dám động vào Trần tiểu thư đấy chứ?”
Râu quai nón và tên chột đồng thanh nói: “Lão đại điểm danh muốn, bọn em không dám!”
Gã đầu trọc ném chùm chìa khóa cho người đàn ông đeo khăn xếp màu đen phía sau, nói: “Đem bọn chúng đưa đến bên chỗ lão đại, trước khóa lại, chờ lão đại làm xong việc muốn chơi, tao sẽ không báo cho mày mở khóa thả người.”
Người đàn ông đội khăn xếp màu đen đi lên một bước, trầm giọng nói: “Vâng.”
Râu quai nón và tên chột đi theo gã đầu trọc ra ngoài, người đàn ông đội khăn đen kia mở phía trên khoang thuyền, một chiếc móc câu to bằng sắt hạ xuống, chiếc lồng sắt giam hai cô gái bị nâng lên, trước tiếp nâng ra khỏi căn buồng nhỏ trên tàu, nhấc ra bên ngoài.
Một sợi dây thừng buộc bằng aramid không thể cởi được bằng tay không nhưng có thể thử dùng phương thức va chạm nới lỏng nó.
Thân tàu luôn luôn lắc lư chính là trợ lực tự nhiên, cô tìm góc độ thích hợp va chạm nút thắt vào trên lan can sắt, theo tần suất lay động của thuyền từng lần va chạm, khoảng hai tiếng sau, phát hiện nút buộc lỏng hơn nhiều.
Lúc này cô chỉ cần hơi giãy dụa là có thể cởi nó ra.
Nhưng Trần Nhu không vội cởi nút buộc mà chính là duy trì tư thế bị trói.
Cô đương nhiên muốn chạy trốn, nhưng trước tiên cô cần thăm dò hoàn cảnh bên ngoài, cùng với việc bọn cướp có bao nhiêu người, bao nhiêu súng ống.
Hơn nữa trong tương lai lúc cô gặp được Nhiếp Chiêu, anh đã là một người tàn tật, bệnh của anh cũng là vào lúc bị bắt cóc để lại.
Là một người đặc công, cho dù đã xuyên không, trách nhiệm của Trần Nhu cũng không thay đổi.
Cô chẳng những muốn chính mình trốn thoát, còn muốn cứu hai người Nhiếp Chiêu và Nhiếp Hàm ra ngoài.
Như vậy cô cần phải biết Nhiếp Chiêu bị giam ở đâu, vạch ra kế hoạch bỏ trốn hoàn chỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại không biết qua bao lâu, thân tàu đang mãnh liệt lắc lư lại đột nhiên dừng lại.
Một lát sau cửa khoảng lại lần nữa bị mở ra, một người đàn ông đầu trọc đeo kính râm mặc đồng phục đi đến, tên chột và gã râu quai nón hai người khom lưng đi phía sau.
Bỗng nhiên gã ta nhìn thấy đầu Nhiếp Hàm chảy máu, đầu trọc tức giận: “Mẹ nó, sao chúng mày lại làm Nhiếp tiểu thư thành ra như thế?”
Hai tên cướp cúi đầu, vẻ mặt rầu rĩ.
Nhìn thấy Trần Nhu co ro, đầu trọc tháo kính râm, lộ ra đôi mắt cá sắc bén: “Da trắng mịn như thạch, Trần Nhu tiểu thư không hổ là người đã từng đi thi hoa hậu Hương Giang, được người người chào đón, quả nhiên không tầm thường.”
Gã ta lại lạnh lùng nhìn hai tên cướp: “Chúng mày không dám động vào Trần tiểu thư đấy chứ?”
Râu quai nón và tên chột đồng thanh nói: “Lão đại điểm danh muốn, bọn em không dám!”
Gã đầu trọc ném chùm chìa khóa cho người đàn ông đeo khăn xếp màu đen phía sau, nói: “Đem bọn chúng đưa đến bên chỗ lão đại, trước khóa lại, chờ lão đại làm xong việc muốn chơi, tao sẽ không báo cho mày mở khóa thả người.”
Người đàn ông đội khăn xếp màu đen đi lên một bước, trầm giọng nói: “Vâng.”
Râu quai nón và tên chột đi theo gã đầu trọc ra ngoài, người đàn ông đội khăn đen kia mở phía trên khoang thuyền, một chiếc móc câu to bằng sắt hạ xuống, chiếc lồng sắt giam hai cô gái bị nâng lên, trước tiếp nâng ra khỏi căn buồng nhỏ trên tàu, nhấc ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro