Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 50
Xuân Thúy
2024-09-21 15:23:46
Lối thoát nằm ở nơi tận cùng của hang động, Thiên Tâm men theo hướng chảy của dòng sông đi ra ngoài.
Trái ngược với không gian sạch sẽ của hang động, quan cảnh núi rừng bên ngoài trông thật nhếch nhách, nhầy nhụa và ẩm ướt. Ngoài trời mưa rơi lất phất, mùi hơi nước ngập tràn trong không gian, lớp sương mù dày đặc giờ chỉ còn là những khoảng trống lờ mờ, phủ lên bụi cây và những tảng đá lớn gần đó.
Thiên Tâm đi khập khểnh về phía trước, cây gậy dài quét thành hình bán nguyệt xới tung đống lá khô trên mặt đất. Chẳng biết đã đi được bao lâu, dải băng buộc ở chân sớm bị nhuộm đỏ thành một mảng lớn, Thiên Tâm toàn thân rã rời, mệt mỏi ngồi gục đầu dưới một cái cây. Hắn gỡ túi kẹo cột bên thắt lưng, lấy ra 2 viên kẹo ngọt, đầu lưỡi tham lam quấn lấy hương vị trái cây quen thuộc.
Xoạt! Xoạt!
Sau lưng truyền đến tiếng động lạ, Thiên Tâm thu liễm khí tức, dán chặt cơ thể vào thân cây, cảnh giác lắng nghe đoạn âm thanh có phần dồn dập và hỗn loạn. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, Thiên Tâm cúi mắt nhìn xuống mặt đất, một cái bóng đen cao lớn đang tiến lại gần chỗ hắn, mũi kiếm chếch xuống dưới, tư thế di chuyển trong có vẻ kì quặc.
Thiên Tâm nắm lấy gậy dài, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của kẻ lạ mặt. Chỉ nghe “ Bịch” một tiếng, vị trí của cái bóng đen được thay thế bằng một hắc y nam tử, trang phục thoạt trông có nét tương đồng với đám thuộc hạ đi cùng Bạch Vĩ.
Thiên Tâm hiếu kỳ ném cục đá nhỏ vào người hắn, lại dùng gậy dài chọc vài cái, nhận thấy hắn không phản ứng gì, Thiên Tâm mới an tâm thở ra một hơi, nói: “ Chắc trúng gió rồi.”
Muốn sống yên ổn thì nên nhớ lấy hai điều, thứ nhất là không được vạ miệng, thứ hai là không được thương người. Chuyện của ai nấy hưởng, việc của ai nấy làm, nếu đã không dính dáng đến bản thân, mắc gì phải lo chuyện bao đồng. Thiên Tâm nhìn nam tử đang nằm xấp trên nền đất ẩm ướt bằng ánh mắt thương xót, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
“ Mẹ nó, lục soát kĩ cho tao, tuyệt đối không được để nó trốn thoát!”
“ Đại ca yên tâm, nó bị thương nặng như vậy, chắc chắn không thể chạy xa.”
Vừa đi được vài bước, tiếng nói phát ra từ nơi xa thành công thu hút sự chú ý của Thiên Tâm. Hắn chợt như bị kéo vào đường hầm quá khứ, quay trở về khoảng thời gian của 6 năm trước.
Trong suốt 1 năm bị Quốc Cường truy lùng, hắn đã phải nếm trải biết bao nhiêu cay đắng, phải tự tay nhuốm máu tanh của biết bao nhiêu người. Độc Mộng Băng hành hạ thân thể hắn, nỗi đau bị người thân phản bội hành hạ tinh thần hắn, sự căn thẳng kéo dài hành hạ tâm trí hắn, hắn nhiều lần ngỡ như đã hóa điên, nhưng chút lý trí cuối cùng đã níu giữ được thân xác tàn tạ này, dẫn hắn đi đến nhiều nơi, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ suốt mấy năm về sau.
Tình huống của hắc y nam tử có đôi phần giống với chính hắn của quá khứ, nếu như khi ấy hai vị ngư dân không vớt hắn lên, có lẽ hắn đã thật sự chết ở 6 năm trước.
Thiên Tâm tắc lưỡi nhấc vai, thôi vậy, gặp nhau giữa chốn núi rừng rộng lớn, âu cũng là duyên số. Nếu đã là duyên số, có tránh né cũng chỉ khiến lòng mang tội.
Một lát sau, hơn chục tên nam tử ăn mặc giống nhau tập hợp lại một chỗ, tên được xưng là đại ca bày ra gương mặt phẫn nộ, tức giận chém đao vào thân cây lớn, lớn tiếng chửi thề: “ Mẹ nó, tốt nhất là đừng để ông đây bắt được.”
Tên thuộc hạ đứng đối diện rụt rè hỏi: “ Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao?”
Tên đại ca không tìm được chỗ phát tiết đành phải trút giận lên đám đàn em: “ Còn làm sao nữa, đương nhiên là phải tiếp tục đi tìm, cho dù có lật tung cái núi Hiểu Yên này cũng phải bắt cho bằng được nó.”
“ Năm đứa tụi bây đi bên kia, còn lại theo tao.” Tên đại ca ra lệnh cho đám đàn em, hai nhóm người tách ra chạy về hai hướng, đống lá khô dưới đất bị những bàn chân thô lỗ hung hăng chà đạp đến nghiền nát, dấu giày in trên mặt đất rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là những vũng nước đọng có hình thù méo mó.
Thiên Tâm chống cằm ngắm nhìn bóng lưng dần khuất của đám người lạ mặt, lắc đầu chê cười óc quan sát của bọn chúng. Bọn chúng thật sự đã tìm được người, đáng tiếc rằng năng lực có hạn, ngay cả việc kiểm tra trên cao cũng không làm. Giá như một tên trong số chúng chịu ngước mắt nhìn lên… Nhưng ở đời mà, làm gì có chuyện giá như chứ.
Hắc y nam tử nằm xấp trên cành cây lớn, hai tay và hai chân hướng xuống dưới, cái lưng cong thành hình bán nguyệt ôm trọn một vòng của cành cây. Thiên Tâm kiểm tra thương tích trên người nam tử, ngoại trừ vết thương ở bả vai, phần đùi và cánh tay, căn bản là không có chỗ nào bị thương nặng.
Thiên Tâm lật ngửa nam tử, bàn tay nhỏ không chút kiên dè sờ soạn phần thân trên, vui vẻ tận hưởng sự rắn chắn tiềm ẩn của cơ thể dưới lớp y phục đen huyền. Ánh hào quang trong mắt rực sáng, Thiên Tâm chân mày nhấc lên, không quá bất ngờ với kết quả vừa nhận được.
Tại vùng ngực cách vị trí xương quai xanh tầm 5 phân, 2 chiếc kim châm lặng lẽ cắm sâu vào da thịt, chỉ để lộ ra phần đuôi kim ngắn ngủn trên lớp áo mỏng. Hắc y nam tử có vẻ đã trúng phải thuốc mê được tẩm trong kim châm, cơ thể vì ngấm thuốc nên mới ở trong trạng thái bất tỉnh như hiện tại.
Trái ngược với không gian sạch sẽ của hang động, quan cảnh núi rừng bên ngoài trông thật nhếch nhách, nhầy nhụa và ẩm ướt. Ngoài trời mưa rơi lất phất, mùi hơi nước ngập tràn trong không gian, lớp sương mù dày đặc giờ chỉ còn là những khoảng trống lờ mờ, phủ lên bụi cây và những tảng đá lớn gần đó.
Thiên Tâm đi khập khểnh về phía trước, cây gậy dài quét thành hình bán nguyệt xới tung đống lá khô trên mặt đất. Chẳng biết đã đi được bao lâu, dải băng buộc ở chân sớm bị nhuộm đỏ thành một mảng lớn, Thiên Tâm toàn thân rã rời, mệt mỏi ngồi gục đầu dưới một cái cây. Hắn gỡ túi kẹo cột bên thắt lưng, lấy ra 2 viên kẹo ngọt, đầu lưỡi tham lam quấn lấy hương vị trái cây quen thuộc.
Xoạt! Xoạt!
Sau lưng truyền đến tiếng động lạ, Thiên Tâm thu liễm khí tức, dán chặt cơ thể vào thân cây, cảnh giác lắng nghe đoạn âm thanh có phần dồn dập và hỗn loạn. Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, Thiên Tâm cúi mắt nhìn xuống mặt đất, một cái bóng đen cao lớn đang tiến lại gần chỗ hắn, mũi kiếm chếch xuống dưới, tư thế di chuyển trong có vẻ kì quặc.
Thiên Tâm nắm lấy gậy dài, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của kẻ lạ mặt. Chỉ nghe “ Bịch” một tiếng, vị trí của cái bóng đen được thay thế bằng một hắc y nam tử, trang phục thoạt trông có nét tương đồng với đám thuộc hạ đi cùng Bạch Vĩ.
Thiên Tâm hiếu kỳ ném cục đá nhỏ vào người hắn, lại dùng gậy dài chọc vài cái, nhận thấy hắn không phản ứng gì, Thiên Tâm mới an tâm thở ra một hơi, nói: “ Chắc trúng gió rồi.”
Muốn sống yên ổn thì nên nhớ lấy hai điều, thứ nhất là không được vạ miệng, thứ hai là không được thương người. Chuyện của ai nấy hưởng, việc của ai nấy làm, nếu đã không dính dáng đến bản thân, mắc gì phải lo chuyện bao đồng. Thiên Tâm nhìn nam tử đang nằm xấp trên nền đất ẩm ướt bằng ánh mắt thương xót, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.
“ Mẹ nó, lục soát kĩ cho tao, tuyệt đối không được để nó trốn thoát!”
“ Đại ca yên tâm, nó bị thương nặng như vậy, chắc chắn không thể chạy xa.”
Vừa đi được vài bước, tiếng nói phát ra từ nơi xa thành công thu hút sự chú ý của Thiên Tâm. Hắn chợt như bị kéo vào đường hầm quá khứ, quay trở về khoảng thời gian của 6 năm trước.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong suốt 1 năm bị Quốc Cường truy lùng, hắn đã phải nếm trải biết bao nhiêu cay đắng, phải tự tay nhuốm máu tanh của biết bao nhiêu người. Độc Mộng Băng hành hạ thân thể hắn, nỗi đau bị người thân phản bội hành hạ tinh thần hắn, sự căn thẳng kéo dài hành hạ tâm trí hắn, hắn nhiều lần ngỡ như đã hóa điên, nhưng chút lý trí cuối cùng đã níu giữ được thân xác tàn tạ này, dẫn hắn đi đến nhiều nơi, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ suốt mấy năm về sau.
Tình huống của hắc y nam tử có đôi phần giống với chính hắn của quá khứ, nếu như khi ấy hai vị ngư dân không vớt hắn lên, có lẽ hắn đã thật sự chết ở 6 năm trước.
Thiên Tâm tắc lưỡi nhấc vai, thôi vậy, gặp nhau giữa chốn núi rừng rộng lớn, âu cũng là duyên số. Nếu đã là duyên số, có tránh né cũng chỉ khiến lòng mang tội.
Một lát sau, hơn chục tên nam tử ăn mặc giống nhau tập hợp lại một chỗ, tên được xưng là đại ca bày ra gương mặt phẫn nộ, tức giận chém đao vào thân cây lớn, lớn tiếng chửi thề: “ Mẹ nó, tốt nhất là đừng để ông đây bắt được.”
Tên thuộc hạ đứng đối diện rụt rè hỏi: “ Đại ca, giờ chúng ta phải làm sao?”
Tên đại ca không tìm được chỗ phát tiết đành phải trút giận lên đám đàn em: “ Còn làm sao nữa, đương nhiên là phải tiếp tục đi tìm, cho dù có lật tung cái núi Hiểu Yên này cũng phải bắt cho bằng được nó.”
“ Năm đứa tụi bây đi bên kia, còn lại theo tao.” Tên đại ca ra lệnh cho đám đàn em, hai nhóm người tách ra chạy về hai hướng, đống lá khô dưới đất bị những bàn chân thô lỗ hung hăng chà đạp đến nghiền nát, dấu giày in trên mặt đất rất nhanh liền biến mất, thay vào đó là những vũng nước đọng có hình thù méo mó.
Thiên Tâm chống cằm ngắm nhìn bóng lưng dần khuất của đám người lạ mặt, lắc đầu chê cười óc quan sát của bọn chúng. Bọn chúng thật sự đã tìm được người, đáng tiếc rằng năng lực có hạn, ngay cả việc kiểm tra trên cao cũng không làm. Giá như một tên trong số chúng chịu ngước mắt nhìn lên… Nhưng ở đời mà, làm gì có chuyện giá như chứ.
Hắc y nam tử nằm xấp trên cành cây lớn, hai tay và hai chân hướng xuống dưới, cái lưng cong thành hình bán nguyệt ôm trọn một vòng của cành cây. Thiên Tâm kiểm tra thương tích trên người nam tử, ngoại trừ vết thương ở bả vai, phần đùi và cánh tay, căn bản là không có chỗ nào bị thương nặng.
Thiên Tâm lật ngửa nam tử, bàn tay nhỏ không chút kiên dè sờ soạn phần thân trên, vui vẻ tận hưởng sự rắn chắn tiềm ẩn của cơ thể dưới lớp y phục đen huyền. Ánh hào quang trong mắt rực sáng, Thiên Tâm chân mày nhấc lên, không quá bất ngờ với kết quả vừa nhận được.
Tại vùng ngực cách vị trí xương quai xanh tầm 5 phân, 2 chiếc kim châm lặng lẽ cắm sâu vào da thịt, chỉ để lộ ra phần đuôi kim ngắn ngủn trên lớp áo mỏng. Hắc y nam tử có vẻ đã trúng phải thuốc mê được tẩm trong kim châm, cơ thể vì ngấm thuốc nên mới ở trong trạng thái bất tỉnh như hiện tại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro