Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 56
Xuân Thúy
2024-09-21 15:23:46
Rời khỏi cái nơi kì lạ đó, lại tốn thêm vài ngày đi đường để rời khỏi núi Hiểu Yên, Thiên Tâm của hiện tại thoạt nhìn vô cùng bẩn thỉu, trông không khác một gã ăn mày ngồi ở bên đường là mấy.
Tứ chi mệt mỏi rã rời, Thiên Tâm cứ thế nằm ngửa trên mặt đất khô cằn, gương mặt lem luốt đồng bộ cùng y phục nhếch nhách dơ bẩn, mái tóc rối cùng bờ môi khô nứt cứ thế phơi bày dưới ánh mặt trời chói lóa. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, miệng hắn vẫn luôn lẩm bẩm hai chữ “ Về nhà.”
Thành Cửu Như.
Trên thuyền.
Bốn cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ, cùng nhau hướng ánh mắt về phía giường tre.
Thiên Tâm nằm yên bình trên giường, gương mặt hồng nhuận, mái tóc dài trượt trên gối, y phục trên người đã được thay mới.
Ánh sáng lọt qua khe mắt, Thiên Tâm ngơ ngác nhìn trần gỗ quen thuộc, tự hỏi bản thân làm thế nào có thể trở về thuyền.
“ A Tâm.”
Nhận ra thanh âm của Nghĩa Hiệp, Thiên Tâm nghiêng đầu sang một bên, lại bắt gặp ánh mắt kì lạ của bốn người đang đứng đó, đành mở miệng hỏi: “ Sao vậy, trên mặt tôi dính thứ gì sao?”
Không khí trên thuyền phút chốc ngưng đọng, Phan Đức, Nghĩa Hiệp và Mạnh đưa mắt nhìn nhau, lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ có thể âm thầm cầu cứu Lệ Hoa.
Lệ Hoa tiến đến bên giường, ghé miệng vào tai Thiên Tâm, giọng nói mềm mại tựa nguồn nước thanh mát cứ thế rót vào màng nhĩ hắn: “ Thiên Tâm, thân phận nữ tử bị lộ rồi.”
Đồng tử lập tức chuyển động, Thiên Tâm bị lời nói của Lệ Hoa dọa ngốc, nhất thời không biết phải hành xử thế nào cho đúng. Kiểm soát tốt biểu cảm trên gương mặt, hắn nhìn ba nam tử đang đứng bất động, sảng khoái trả lời: “ Tưởng là chuyện gì… Thì sao?”
Mạnh bối rối gãi đầu, ấp úng nói: “ Thì… thì… chuyện đó…”
Chuyện Mạnh và Thiên Tâm từng ngủ cùng nhau trong căn nhà sập xệ, thêm chuyện cả đám nam tử cùng ngủ dàn hàng dài ở trên sàn bấy lâu nay, tự dưng đùng một cái Thiên Tâm biến thành nữ, không chỉ riêng Mạnh mà ngay cả Nghĩa Hiệp cùng phải đỏ mặt thẹn ngùng.
Hiểu rõ tâm trạng của mọi người, Thiên Tâm mỉm cười giải nguy: “ Trước là vậy, sau vẫn vậy, tôi đã không ngại thì các người ngại cái gì.”
“ Nhưng…” Câu từ còn chưa được thốt ra, bàn tay lớn của Nghĩa Hiệp đã đặt trước ngực Mạnh, ý bảo hắn lùi về sau.
Nghĩa Hiệp hỏi Thiên Tâm: “ A Tâm, có một số chuyện chúng tôi muốn hỏi cậu, cậu có thể lựa chọn trả lời hoặc không, chúng tôi đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của cậu.”
“ Hỏi đi.”
“ Cậu che dấu thân phận lâu như vậy, chắc hẳn là có nỗi khổ riêng. Nhưng chuyện cậu trúng kịch độc không có thuốc chữa, cùng với việc bị kẻ giấu mặt truy sát vào mùa xuân, thật sự khiến tôi khó mà không nghĩ xấu về cậu. Tôi không ép cậu tiết lộ thân phận, nhưng chúng ta ít nhiều đã trở thành bằng hữu, tôi vẫn mong cậu có thể cho chúng tôi hiểu rõ hơn về cậu, ít nhất là… Điều gì dã khiến cậu trở thành người như vậy.”
Thiên Tâm liếc mắt nhìn Phan Đức, Phan Đức cúi mặt né tránh, nhỏ giọng phản hồi: “ Là Nghĩa Hiệp kề kiếm vào cổ tôi, ép tôi khai ra bệnh tình của cậu.”
Lời của Phan Đức là sự thật, đúng là Nghĩa Hiệp đã uy hiếp Phan Đức, nếu không nhờ Mạnh cùng Lệ Hoa kịp thời can ngăn, e rằng hắn đã tẩu cho Phan Đức một trận ra trò.
Thiên Tâm dùng sức ngồi dậy, thở dài một hơi, nhìn mọi người bằng ánh mắt chân thành: “ Yên tâm, tôi là người tốt, không phải kẻ xấu, càng không phải trọng nhân bị triều đình truy lùng. Chuyện của tôi cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua là tôi thích cuộc sống sông nước, nên mới lựa chọn sống trên con thuyền này. Về phần kịch độc trong người, chỉ là tôi bất cẩn đắc tội với người ta, họ ghét tôi nên hạ độc tôi thôi. Riêng cái vụ bị người ta truy sát vào đầu xuân, cái đó là sự việc ngoài ý muốn, chẳng hề liên quan gì đến ân oán giang hồ, càng không hề liên quan đến kịch độc trong người tôi.”
Tứ chi mệt mỏi rã rời, Thiên Tâm cứ thế nằm ngửa trên mặt đất khô cằn, gương mặt lem luốt đồng bộ cùng y phục nhếch nhách dơ bẩn, mái tóc rối cùng bờ môi khô nứt cứ thế phơi bày dưới ánh mặt trời chói lóa. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, miệng hắn vẫn luôn lẩm bẩm hai chữ “ Về nhà.”
Thành Cửu Như.
Trên thuyền.
Bốn cái đầu nhỏ chụm lại một chỗ, cùng nhau hướng ánh mắt về phía giường tre.
Thiên Tâm nằm yên bình trên giường, gương mặt hồng nhuận, mái tóc dài trượt trên gối, y phục trên người đã được thay mới.
Ánh sáng lọt qua khe mắt, Thiên Tâm ngơ ngác nhìn trần gỗ quen thuộc, tự hỏi bản thân làm thế nào có thể trở về thuyền.
“ A Tâm.”
Nhận ra thanh âm của Nghĩa Hiệp, Thiên Tâm nghiêng đầu sang một bên, lại bắt gặp ánh mắt kì lạ của bốn người đang đứng đó, đành mở miệng hỏi: “ Sao vậy, trên mặt tôi dính thứ gì sao?”
Không khí trên thuyền phút chốc ngưng đọng, Phan Đức, Nghĩa Hiệp và Mạnh đưa mắt nhìn nhau, lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ có thể âm thầm cầu cứu Lệ Hoa.
Lệ Hoa tiến đến bên giường, ghé miệng vào tai Thiên Tâm, giọng nói mềm mại tựa nguồn nước thanh mát cứ thế rót vào màng nhĩ hắn: “ Thiên Tâm, thân phận nữ tử bị lộ rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đồng tử lập tức chuyển động, Thiên Tâm bị lời nói của Lệ Hoa dọa ngốc, nhất thời không biết phải hành xử thế nào cho đúng. Kiểm soát tốt biểu cảm trên gương mặt, hắn nhìn ba nam tử đang đứng bất động, sảng khoái trả lời: “ Tưởng là chuyện gì… Thì sao?”
Mạnh bối rối gãi đầu, ấp úng nói: “ Thì… thì… chuyện đó…”
Chuyện Mạnh và Thiên Tâm từng ngủ cùng nhau trong căn nhà sập xệ, thêm chuyện cả đám nam tử cùng ngủ dàn hàng dài ở trên sàn bấy lâu nay, tự dưng đùng một cái Thiên Tâm biến thành nữ, không chỉ riêng Mạnh mà ngay cả Nghĩa Hiệp cùng phải đỏ mặt thẹn ngùng.
Hiểu rõ tâm trạng của mọi người, Thiên Tâm mỉm cười giải nguy: “ Trước là vậy, sau vẫn vậy, tôi đã không ngại thì các người ngại cái gì.”
“ Nhưng…” Câu từ còn chưa được thốt ra, bàn tay lớn của Nghĩa Hiệp đã đặt trước ngực Mạnh, ý bảo hắn lùi về sau.
Nghĩa Hiệp hỏi Thiên Tâm: “ A Tâm, có một số chuyện chúng tôi muốn hỏi cậu, cậu có thể lựa chọn trả lời hoặc không, chúng tôi đương nhiên sẽ tôn trọng quyết định của cậu.”
“ Hỏi đi.”
“ Cậu che dấu thân phận lâu như vậy, chắc hẳn là có nỗi khổ riêng. Nhưng chuyện cậu trúng kịch độc không có thuốc chữa, cùng với việc bị kẻ giấu mặt truy sát vào mùa xuân, thật sự khiến tôi khó mà không nghĩ xấu về cậu. Tôi không ép cậu tiết lộ thân phận, nhưng chúng ta ít nhiều đã trở thành bằng hữu, tôi vẫn mong cậu có thể cho chúng tôi hiểu rõ hơn về cậu, ít nhất là… Điều gì dã khiến cậu trở thành người như vậy.”
Thiên Tâm liếc mắt nhìn Phan Đức, Phan Đức cúi mặt né tránh, nhỏ giọng phản hồi: “ Là Nghĩa Hiệp kề kiếm vào cổ tôi, ép tôi khai ra bệnh tình của cậu.”
Lời của Phan Đức là sự thật, đúng là Nghĩa Hiệp đã uy hiếp Phan Đức, nếu không nhờ Mạnh cùng Lệ Hoa kịp thời can ngăn, e rằng hắn đã tẩu cho Phan Đức một trận ra trò.
Thiên Tâm dùng sức ngồi dậy, thở dài một hơi, nhìn mọi người bằng ánh mắt chân thành: “ Yên tâm, tôi là người tốt, không phải kẻ xấu, càng không phải trọng nhân bị triều đình truy lùng. Chuyện của tôi cũng chẳng có gì to tát, chẳng qua là tôi thích cuộc sống sông nước, nên mới lựa chọn sống trên con thuyền này. Về phần kịch độc trong người, chỉ là tôi bất cẩn đắc tội với người ta, họ ghét tôi nên hạ độc tôi thôi. Riêng cái vụ bị người ta truy sát vào đầu xuân, cái đó là sự việc ngoài ý muốn, chẳng hề liên quan gì đến ân oán giang hồ, càng không hề liên quan đến kịch độc trong người tôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro