Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 56
Xuân Thúy
2024-09-21 15:23:46
“ Ây da, cuộc đời vốn dĩ ngắn ngủi như vậy đấy, sống được ngày nào thì hay ngày đó thôi. Tôi nói như vậy có đúng không các vị?”
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Lệ Hoa nhìn Phan Đức bằng ánh mắt u buồn, xen lẫn trong đó là sự sợ hãi cùng rối rắm. Nghĩa Hiệp nhìn chằm chằm vào Thiên Tâm, dường như không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt nàng.
Vén chăn sang một bên, đôi chân trần dẫm trên mặt sàn gỗ mát lạnh, Thiên Tâm tiến đến tựa người bên cửa sổ, ung dung ngắm nhìn cảnh đẹp sông nước.
“ Cái rương không bị khóa, các vị có thể tự mình mở ra, xem thử bên trong chứa đựng thứ gì?”
Năm người bước đến vây quanh cái rương, khoảnh khắc Mạnh đưa tay mở nắp rương, sự xuất hiện của đồ vật bên trong lại một lần nữa xoáy sâu vào tâm trí của mọi người.
Trong rương, tấm lệnh bài màu đồng khắc bốn chữ ‘ Bình Quốc Sơn Trang’ được đặt phía trên bộ nữ phục màu hồng phấn, mắt thường vẫn có thể nhìn rõ những chỗ rách nằm rải rác trên y phục, đặt biệt là vết chém dài ở phần ngực, tách mảnh vải lớn thành hai phần riêng biệt. Có một hộp gỗ nhỏ được đặt ngay ngắn ở góc phải của rương, cạnh đó là bộ phi tiêu 12 cái màu đen huyền trông vô cùng bắt mắt.
Nghĩa Hiệp hỏi Thiên Tâm: “ Thiên Tâm là tên giả?”
“ Nó là tên giả.”
“ Vậy tên thật của nàng là gì?”
“ Thiên Hương.”
“ Thiên Hương… quả là một cái tên đẹp.”
Thiên Tâm quay đầu, mỉm cười nhìn Nghĩa Hiệp: “ Đẹp thì có ý nghĩa gì chứ, dù sao đó cũng chỉ là quá khứ, tôi bây giờ là Thiên Tâm, là một nam tử ốm yếu bệnh tật. Còn Thiên Hương là ai, tôi vốn không hề quen biết.”
Nhận được cái đánh mắt ẩn ý từ Thiên Tâm, Tấn Tài vui vẻ hùa theo: “ Tôi cũng chưa từng nghe đến cái tên này, bởi vì người bằng hữu là tôi quen biết chính là Thiên Tâm.”
Nhận được lời gợi ý của Tấn Tài, những người còn lại nhanh chóng phản hồi với Thiên Tâm, xem như đó là lời cam kết đặt trọng chữ tín giữa đôi bên.
Thiên Tâm khoe nụ cười rạng rỡ, tuy nhiên câu nói tiếp theo đây của hắn lại vô tình đánh tan bầu không khí vui vẻ trên thuyền: “ Nếu như mọi người đã xem tôi là bằng hữu, vậy thì ngay tại nơi này, tôi muốn thẳng thắn nói với các vị một chuyện. Đã đến lúc chúng ta đường ai nấy đi.”
“ Tại sao?” Mạnh bất ngờ với lời nói của Thiên Tâm, buột miệng hỏi ngược lại.
“ Dễ hiểu thôi, thân phận của tôi đã bị bại lộ, biến cố ập tới cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Vụ việc xảy ra ở đầu xuân chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ, tôi không phải muốn khuếch đại sự việc, nhưng một khi bọn họ đã tìm được con thuyền này, ai trong chúng ta cũng đều sẽ gặp nguy hiểm. Cách tốt nhất để giải quyết ổn thỏa chuyện này chính là để mọi người rời khỏi đây.”
“ Tôi không sợ, kẻ nào dám đến phá thuyền, tôi sẽ đập kẻ đó ra bã.” Mạnh siết chặt tay, hùng hồn tuyên bố.
Nghĩa Hiệp thông minh hơn Mạnh, rất nhanh đã hiểu ngụ ý trong lời nói của Thiên Tâm. Hắn tiến đến đứng đối diện Thiên Tâm, cúi đầu nhìn dáng người nhỏ bé trước mặt: “ A Tâm, cho dù cậu có nói thế nào tôi vẫn sẽ không rời đi. Tôi xem cậu là bằng hữu, cũng coi cậu như em trai của tôi. Vì thế cậu đừng tùy tiện mạo hiểm mạng sống của mình.”
Thiên Tâm trề môi đáp lời: “ Biết rồi.”
Phan Đức nhìn Lệ Hoa, lại như sựt nhớ đến điều gì, liền lên tiếng: “ Suýt nữa là tôi quên mất, tôi đã nói qua chuyện này với Mạnh và Nghĩa Hiệp, nhưng vẫn chưa nói với hai người.”
Phan Đức nhìn Thiên Tâm và Tấn Tài, tiếp tục nói: “ Chúng tôi dự định sẽ quay trở về thành Cửu Như để tổ chức hỉ sự, phần là vì chúng tôi muốn trao danh phận cho nhau, phần là vì Lệ Hoa nàng ấy… ”
Phan Đức tự dưng cứ ngập ngừng mãi, lời nói đến miệng mãi chẳng thốt lên thành câu. Thiên Tâm nhìn hai má Lệ Hoa đã đỏ ửng từ lâu, đành phải giúp Phan Đức nói hết câu: “ Cái này là thầy lang bảo cưới rồi.”
Lệ Hoa xấu hổ giấu mặt sau lưng Phan Đức, nhỏ giọng đáp: “ Đâu phải là người ta muốn đâu, chỉ là… chỉ là…”
Lệ Hoa chưa kịp giải bày sự việc, cổ của Phan Đức đã bị một cánh tay vòng qua, kèm theo đó là lời nói nửa đùa nửa thật của Tấn Tài: “ Ấy chà thầy Đức nhìn vậy mà không phải vậy ha. Hôm nay trời đẹp, hay là anh em chúng ta ra ngoài tâm sự vài câu nhỉ?”
Phan Đức xoay đầu định cầu cứu Lệ Hoa, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của nàng, hắn ngỡ ngàng một lúc lâu, cuối cùng đành phải an phận bị đám nam nhân lôi ra ngoài.
Lệ Hoa đây là muốn mượn tay mọi người thay nàng chỉnh đốn hắn, đây cũng là cái giá phải trả cho sự thèm muốn nhất thời của hắn. Nhưng rõ ràng ngày hôm ấy là nàng quyến rũ hắn, hắn cũng đã hỏi qua ý kiến nàng, từ bao giờ lại chuyển thành hắn có lỗi cơ chứ.
Mười ngón tay đan chặt vào nhau, Lệ Hoa nhìn Phan Đức bằng ánh mắt u buồn, xen lẫn trong đó là sự sợ hãi cùng rối rắm. Nghĩa Hiệp nhìn chằm chằm vào Thiên Tâm, dường như không muốn bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt nàng.
Vén chăn sang một bên, đôi chân trần dẫm trên mặt sàn gỗ mát lạnh, Thiên Tâm tiến đến tựa người bên cửa sổ, ung dung ngắm nhìn cảnh đẹp sông nước.
“ Cái rương không bị khóa, các vị có thể tự mình mở ra, xem thử bên trong chứa đựng thứ gì?”
Năm người bước đến vây quanh cái rương, khoảnh khắc Mạnh đưa tay mở nắp rương, sự xuất hiện của đồ vật bên trong lại một lần nữa xoáy sâu vào tâm trí của mọi người.
Trong rương, tấm lệnh bài màu đồng khắc bốn chữ ‘ Bình Quốc Sơn Trang’ được đặt phía trên bộ nữ phục màu hồng phấn, mắt thường vẫn có thể nhìn rõ những chỗ rách nằm rải rác trên y phục, đặt biệt là vết chém dài ở phần ngực, tách mảnh vải lớn thành hai phần riêng biệt. Có một hộp gỗ nhỏ được đặt ngay ngắn ở góc phải của rương, cạnh đó là bộ phi tiêu 12 cái màu đen huyền trông vô cùng bắt mắt.
Nghĩa Hiệp hỏi Thiên Tâm: “ Thiên Tâm là tên giả?”
“ Nó là tên giả.”
“ Vậy tên thật của nàng là gì?”
“ Thiên Hương.”
“ Thiên Hương… quả là một cái tên đẹp.”
Thiên Tâm quay đầu, mỉm cười nhìn Nghĩa Hiệp: “ Đẹp thì có ý nghĩa gì chứ, dù sao đó cũng chỉ là quá khứ, tôi bây giờ là Thiên Tâm, là một nam tử ốm yếu bệnh tật. Còn Thiên Hương là ai, tôi vốn không hề quen biết.”
Nhận được cái đánh mắt ẩn ý từ Thiên Tâm, Tấn Tài vui vẻ hùa theo: “ Tôi cũng chưa từng nghe đến cái tên này, bởi vì người bằng hữu là tôi quen biết chính là Thiên Tâm.”
Nhận được lời gợi ý của Tấn Tài, những người còn lại nhanh chóng phản hồi với Thiên Tâm, xem như đó là lời cam kết đặt trọng chữ tín giữa đôi bên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Tâm khoe nụ cười rạng rỡ, tuy nhiên câu nói tiếp theo đây của hắn lại vô tình đánh tan bầu không khí vui vẻ trên thuyền: “ Nếu như mọi người đã xem tôi là bằng hữu, vậy thì ngay tại nơi này, tôi muốn thẳng thắn nói với các vị một chuyện. Đã đến lúc chúng ta đường ai nấy đi.”
“ Tại sao?” Mạnh bất ngờ với lời nói của Thiên Tâm, buột miệng hỏi ngược lại.
“ Dễ hiểu thôi, thân phận của tôi đã bị bại lộ, biến cố ập tới cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Vụ việc xảy ra ở đầu xuân chắc hẳn mọi người vẫn còn nhớ, tôi không phải muốn khuếch đại sự việc, nhưng một khi bọn họ đã tìm được con thuyền này, ai trong chúng ta cũng đều sẽ gặp nguy hiểm. Cách tốt nhất để giải quyết ổn thỏa chuyện này chính là để mọi người rời khỏi đây.”
“ Tôi không sợ, kẻ nào dám đến phá thuyền, tôi sẽ đập kẻ đó ra bã.” Mạnh siết chặt tay, hùng hồn tuyên bố.
Nghĩa Hiệp thông minh hơn Mạnh, rất nhanh đã hiểu ngụ ý trong lời nói của Thiên Tâm. Hắn tiến đến đứng đối diện Thiên Tâm, cúi đầu nhìn dáng người nhỏ bé trước mặt: “ A Tâm, cho dù cậu có nói thế nào tôi vẫn sẽ không rời đi. Tôi xem cậu là bằng hữu, cũng coi cậu như em trai của tôi. Vì thế cậu đừng tùy tiện mạo hiểm mạng sống của mình.”
Thiên Tâm trề môi đáp lời: “ Biết rồi.”
Phan Đức nhìn Lệ Hoa, lại như sựt nhớ đến điều gì, liền lên tiếng: “ Suýt nữa là tôi quên mất, tôi đã nói qua chuyện này với Mạnh và Nghĩa Hiệp, nhưng vẫn chưa nói với hai người.”
Phan Đức nhìn Thiên Tâm và Tấn Tài, tiếp tục nói: “ Chúng tôi dự định sẽ quay trở về thành Cửu Như để tổ chức hỉ sự, phần là vì chúng tôi muốn trao danh phận cho nhau, phần là vì Lệ Hoa nàng ấy… ”
Phan Đức tự dưng cứ ngập ngừng mãi, lời nói đến miệng mãi chẳng thốt lên thành câu. Thiên Tâm nhìn hai má Lệ Hoa đã đỏ ửng từ lâu, đành phải giúp Phan Đức nói hết câu: “ Cái này là thầy lang bảo cưới rồi.”
Lệ Hoa xấu hổ giấu mặt sau lưng Phan Đức, nhỏ giọng đáp: “ Đâu phải là người ta muốn đâu, chỉ là… chỉ là…”
Lệ Hoa chưa kịp giải bày sự việc, cổ của Phan Đức đã bị một cánh tay vòng qua, kèm theo đó là lời nói nửa đùa nửa thật của Tấn Tài: “ Ấy chà thầy Đức nhìn vậy mà không phải vậy ha. Hôm nay trời đẹp, hay là anh em chúng ta ra ngoài tâm sự vài câu nhỉ?”
Phan Đức xoay đầu định cầu cứu Lệ Hoa, nhưng khi nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của nàng, hắn ngỡ ngàng một lúc lâu, cuối cùng đành phải an phận bị đám nam nhân lôi ra ngoài.
Lệ Hoa đây là muốn mượn tay mọi người thay nàng chỉnh đốn hắn, đây cũng là cái giá phải trả cho sự thèm muốn nhất thời của hắn. Nhưng rõ ràng ngày hôm ấy là nàng quyến rũ hắn, hắn cũng đã hỏi qua ý kiến nàng, từ bao giờ lại chuyển thành hắn có lỗi cơ chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro