Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 62.1
Xuân Thúy
2024-09-21 15:23:46
Một canh giờ sau....
" Cha! Cha!"
Đoàn người cưỡi ngựa hối hả phóng về hướng đường đèo, dẫn đầu là Hắc Cầm.
Gương mặt vô cảm lạnh lùng của hắn chợt chuyển biến, hắn điểm chân lên yên ngựa, một thân công lực bay lên không trung, thoắt cái đã có mặt tại vị trí sạt lở.
Ấn đường Hắc Cầm nhăn lại, hắn nhìn chăm chú vào một điểm cách vị trí đứng của hắn không xa. Xác bạch mã vẫn còn đó, phần đất bên trái có dấu hiệu như từng bị đào bới qua, có lẽ Bạch Vĩ đã được ai đó mang đi.
Hắc Cầm thầm thở phào, suốt chặng đường đi hắn luôn ở trong trạng trái căng thẳng, lo sợ rằng người em trai song sinh của hắn sẽ gặp chuyện. Hắn sợ bản thân lỡ mất thời gian vàng để cứu em trai, nhưng xem ra có ai đó đã thay hắn làm chuyện này.
Để củng cố thêm phỏng đoán cá nhân, hắn nghiêm giọng ra lệnh: " Đào bới hết chỗ này, không được để xót."
" Tuân Lệnh."
Đêm giờ Dậu, bên trong một quán trọ.
Bạch Vĩ yên tĩnh nằm trên giường, y phục trên người đã được thay mới, hàng lông mi đen dài nhắm chặt, gương mặt anh tú sáng ngời thỉnh thoảng lại ẩn hiện dưới ánh nến vàng lay lắt.
Thiên Hương gác một chân lên ghế, đôi đũa dài di chuyển liên hồi trên không trung, rất nhanh liền xử lý xong bàn thức ăn thịnh soạn. Nàng vác cái bụng tròn như cái trống tiến đến bên mép giường, khoanh tay ưỡn ngực, nhìn một lượt trên dưới Bạch Vĩ bằng đôi mắt đăm chiêu.
" Thầy lang cũng nói là không có vấn đề gì, tính theo thời gian thì cũng nên tỉnh lại từ lâu rồi. Có khi nào thầy lang đã chuẩn bệnh sai rồi không?" Thiên Hương nghĩ thầm trong lòng, dự định sáng mai sẽ tìm một vị thầy lang khác.
Thiên Hương chán nản xoay người rời đi, lại đột nhiên xuất hiện lực đạo mạnh mẽ giữ chặt lấy vạt áo nàng. Giật mình ngoảnh đầu lại, Bạch Vĩ đã ngồi dậy từ lúc nào. Bàn tay của hắn đang bấu chặt vạt áo nàng, còn đôi mắt hắn, đôi mắt tinh quang rực rỡ ấy như bị màn sương âm u của mùa đông bao phủ.
Thiên Hương lờ mờ nhận ra có điều gì đó không đúng, nàng giữ sự im lặng, chờ đợi Bạch Vĩ mở lời trước.
" Cho hỏi đây là nơi nào? Cô nương... có quen biết tại hạ?"
Phốc!
Thiên Hương hóa đá ngay tại chỗ.
Nàng không ngờ rằng có ngày bản thân lại bị đưa vào một tình huống khó giải quyết như vậy.
Nhưng nằng là ai chứ, nàng đã từng lang bạt trên giang hồ suốt 6 năm qua, loại người nào cũng từng gặp qua, hạng người nào cũng từng đối phó. Đối với một kẻ giả khờ hay khờ thật, chỉ cần dùng qua vài thủ thuật, rất nhanh mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Thiên Hương vỗ nhẹ vào mu bàn tay Bạch Vĩ, mỉm cười nói: " Nam nữ thụ thụ bất thân, công tử xin tự trọng."
Vạt áo không còn bị níu giữ, Thiên Hương không nhanh không chậm tiến đến chỗ bàn ăn, nâng tay rót đầy một ly trà.
" Tôi và công tử vốn không hề quen biết, chẳng qua là vô tình bắt gặp công tử nằm bất tỉnh bên đường nên ra tay tương trợ. Công tử cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Cơn đau đầu lập tức truyền đến, Bạch Vĩ đau đớn ôm chặt đầu, hai tay không ngừng vỗ mạnh vào thái dương.
Thiên Hương bị hành động của hắn dọa sợ, nàng đặt vội ly trà uống dỡ lên bàn, vội vàng chạy đến gì chặt hai tay hắn, ra sức trấn an: "Công tử bình tĩnh, điều hòa khí tức, thả lỏng cơ thể."
Bạch Vĩ trái lại càng kích động hơn, hắn vùng vẩy ý đồ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của nàng.
" Cha! Cha!"
Đoàn người cưỡi ngựa hối hả phóng về hướng đường đèo, dẫn đầu là Hắc Cầm.
Gương mặt vô cảm lạnh lùng của hắn chợt chuyển biến, hắn điểm chân lên yên ngựa, một thân công lực bay lên không trung, thoắt cái đã có mặt tại vị trí sạt lở.
Ấn đường Hắc Cầm nhăn lại, hắn nhìn chăm chú vào một điểm cách vị trí đứng của hắn không xa. Xác bạch mã vẫn còn đó, phần đất bên trái có dấu hiệu như từng bị đào bới qua, có lẽ Bạch Vĩ đã được ai đó mang đi.
Hắc Cầm thầm thở phào, suốt chặng đường đi hắn luôn ở trong trạng trái căng thẳng, lo sợ rằng người em trai song sinh của hắn sẽ gặp chuyện. Hắn sợ bản thân lỡ mất thời gian vàng để cứu em trai, nhưng xem ra có ai đó đã thay hắn làm chuyện này.
Để củng cố thêm phỏng đoán cá nhân, hắn nghiêm giọng ra lệnh: " Đào bới hết chỗ này, không được để xót."
" Tuân Lệnh."
Đêm giờ Dậu, bên trong một quán trọ.
Bạch Vĩ yên tĩnh nằm trên giường, y phục trên người đã được thay mới, hàng lông mi đen dài nhắm chặt, gương mặt anh tú sáng ngời thỉnh thoảng lại ẩn hiện dưới ánh nến vàng lay lắt.
Thiên Hương gác một chân lên ghế, đôi đũa dài di chuyển liên hồi trên không trung, rất nhanh liền xử lý xong bàn thức ăn thịnh soạn. Nàng vác cái bụng tròn như cái trống tiến đến bên mép giường, khoanh tay ưỡn ngực, nhìn một lượt trên dưới Bạch Vĩ bằng đôi mắt đăm chiêu.
" Thầy lang cũng nói là không có vấn đề gì, tính theo thời gian thì cũng nên tỉnh lại từ lâu rồi. Có khi nào thầy lang đã chuẩn bệnh sai rồi không?" Thiên Hương nghĩ thầm trong lòng, dự định sáng mai sẽ tìm một vị thầy lang khác.
Thiên Hương chán nản xoay người rời đi, lại đột nhiên xuất hiện lực đạo mạnh mẽ giữ chặt lấy vạt áo nàng. Giật mình ngoảnh đầu lại, Bạch Vĩ đã ngồi dậy từ lúc nào. Bàn tay của hắn đang bấu chặt vạt áo nàng, còn đôi mắt hắn, đôi mắt tinh quang rực rỡ ấy như bị màn sương âm u của mùa đông bao phủ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Hương lờ mờ nhận ra có điều gì đó không đúng, nàng giữ sự im lặng, chờ đợi Bạch Vĩ mở lời trước.
" Cho hỏi đây là nơi nào? Cô nương... có quen biết tại hạ?"
Phốc!
Thiên Hương hóa đá ngay tại chỗ.
Nàng không ngờ rằng có ngày bản thân lại bị đưa vào một tình huống khó giải quyết như vậy.
Nhưng nằng là ai chứ, nàng đã từng lang bạt trên giang hồ suốt 6 năm qua, loại người nào cũng từng gặp qua, hạng người nào cũng từng đối phó. Đối với một kẻ giả khờ hay khờ thật, chỉ cần dùng qua vài thủ thuật, rất nhanh mọi chuyện sẽ sáng tỏ.
Thiên Hương vỗ nhẹ vào mu bàn tay Bạch Vĩ, mỉm cười nói: " Nam nữ thụ thụ bất thân, công tử xin tự trọng."
Vạt áo không còn bị níu giữ, Thiên Hương không nhanh không chậm tiến đến chỗ bàn ăn, nâng tay rót đầy một ly trà.
" Tôi và công tử vốn không hề quen biết, chẳng qua là vô tình bắt gặp công tử nằm bất tỉnh bên đường nên ra tay tương trợ. Công tử cảm thấy trong người thế nào rồi?"
Cơn đau đầu lập tức truyền đến, Bạch Vĩ đau đớn ôm chặt đầu, hai tay không ngừng vỗ mạnh vào thái dương.
Thiên Hương bị hành động của hắn dọa sợ, nàng đặt vội ly trà uống dỡ lên bàn, vội vàng chạy đến gì chặt hai tay hắn, ra sức trấn an: "Công tử bình tĩnh, điều hòa khí tức, thả lỏng cơ thể."
Bạch Vĩ trái lại càng kích động hơn, hắn vùng vẩy ý đồ muốn thoát khỏi sự kiểm soát của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro