Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Chương 62.3

Xuân Thúy

2024-09-21 15:23:46

Cái khó ở đây chính là cả năm lọ đều có vẻ ngoài y hệt nhau, ngay cả hình dáng và mùi hương của mấy viên thuốc cũng đã đến tám phần tương đồng. Một khi nàng dùng sai thuốc, thứ chờ đợi nàng không phải là cái chết, mà sẽ là cảm giác sống không bằng chết.

Cơn gió nhẹ lay động rèm treo cửa, Thiên Hương đánh rùng mình một cái, nhanh tay cất bốn lọ thuốc trở lại vào trong túi gấm. Nàng đóng chặt cửa sổ cùng cửa phòng, thổi tắt nến, tự mình dùng một viên thuốc mê, cuối cùng là điều chỉnh tư thể ngủ sao cho thoải mái nhất có thể.

Đêm nay trời mưa lớn, tia sét xoẹt qua như con rắn hung dữ, chập chừng ẩn hiện dưới lớp mây đen dày đặc. Kèm theo vụ nổ lớn, vài cái cây to ở bên đường đã bị sấm chớp đánh cháy, trở thành ngọn đuốc rực lửa giữa đêm khuya vắng người.

Trái ngược hoàn toàn với khung cảnh đầy biến động ở bên ngoài, bên trong căn phòng tối om, Thiên Hương yên bình nằm trên giường, trên người chỉ mặc bộ y phục rẻ tiền, cả căn phòng tràn ngập sự huyền bí và miên man vô tận.

"Cạch."

Chốt cửa chính bị đẩy sang một bên, hai bên cánh cửa chậm rãi tách ra để lộ một khe hở, một bóng đen chậm rãi tiến vào bên trong căn phòng.

Bóng đen ngồi ngay ngắn bên mép giường, đầu ngón tay lạnh buốt tham lam vuốt ve lấy gương mặt Thiên Hương. Bắt đầu từ mái tóc đen mượt, ngón tay chậm rãi di chuyển dọc theo sống mũi rồi dừng lại trên đôi môi khép chặt. Thứ ánh sáng chớp nhoáng bên ngoài vô tình lọt qua khe cửa sổ, căn phòng nhỏ trong khoảng khắc sáng bừng như ban ngày, đáng tiếc là Thiên Hương không thể chứng kiến được cảnh tượng này, nếu không chắc chắn nàng sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Cái bóng đen đang ngồi ngay mép giường chính là Bạch Vĩ.

Thiên Hương đã đoán đúng, Bạch Vĩ thực chất không hề bị mất trí nhớ, sở dĩ hắn làm điều này là vì muốn được ở cạnh nàng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hắn hiểu rõ con người nàng, càng hiểu rõ tình cảnh hiện giờ của hai người. Nàng và hắn vốn đã như nước với lửa, cộng thêm sự việc của Cổ Ma càng khiến nỗi căm phẫn của nàng tăng bội phần, nàng chưa rút kiếm chém chết hắn đã là phước đức mấy đời nhà hắn rồi, nào dám mở lời mong nàng cho hắn đi theo. Vì thế mà khi tỉnh dậy, hắn đã lợi dụng thương tích bản thân để tạo dựng một lời nói dối hoàn hảo, đồng thời phải kéo nàng vào chung vở kịch bi đát đau khổ này.

Nhìn lọ thuốc mỡ đặt tùy tiện trên bàn, gương mặt Bạch Vĩ lộ rõ sự đau xót. Hắn khướn người hướng vào trong giường, bàn tay dài chộp lấy túi gấm, lấy ra viên thuốc dưỡng thương rồi đút vào miệng nàng.

Cơn bão lớn ngoài trời nào sánh bằng cơn bão trong lòng hắn, hắn tự hỏi rằng bản thân liệu có thể quên được nàng, nhưng thời gian 6 năm qua lại chính là câu trả lời hoàn hảo nhất cho câu hỏi của hắn. Suốt chừng ấy thời gian hắn chỉ xoay quanh hai việc, hoặc là bận rộn xử lý công vụ, hoặc là không ngừng tìm kiếm tung tích từ nàng.

Những lúc hắn tưởng chừng sắp bỏ cuộc, trực giác nhạy bén của hắn lại không ngừng mách bảo hắn rằng nàng vẫn còn sống. Chỉ vì một tia hy vọng mong manh này, hắn không tiếc phải đánh đổi bao nhiều thứ quý giá, thậm chí là mạng sống của hắn.

Đối với hắn, nàng là rừng đào rực sắc mùa xuân, là ánh dương sáng ngời mùa hạ, là mặt hồ tĩnh lặng mùa thu và là không khí se lạnh mùa đông. Nàng không quá xinh đẹp diễm lệ, càng không giỏi thêu thùa may vá, nàng tùy tiện phóng khoáng như nam nhân, lại chẳng thèm câu nệ tiểu tiết rườm rà. Nàng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng thay che dấu hoặc cố gắng cải thiện thì nàng lựa chọn chấp nhận chúng, như cái cách mà nàng yêu thương bản thân mình và yêu thương tất cả mọi người.

Nhìn Thiên Hương đang say giấc nồng, tâm trạng rối ren của Bạch Vĩ dần ổn định trở lại. Hắn không biết bản thân vì sao lại yêu nàng, càng không biết bản thân đã bắt đầu yêu nàng từ lúc nào. Đến khi đã đánh mất nàng, hắn mới thực sự định nghĩa được hai chữ ' Tình yêu.

Bạch Vĩ chậm rãi đặt một nụ hôn lên môi Thiên Hương, một nụ hôn ngọt ngào dịu dàng đến từ một nam tử đang yêu và chờ được yêu.

Bạch Vĩ luyến tiếc rời khỏi căn phòng, tiếng kéo cửa vang lên rồi im bặt, chỉ còn lại tiếng mưa rơi tầm tã cùng tiếng sấm chớp dữ dội.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước

Số ký tự: 0