Hương Lưu Trong Tâm, Thuyền Lưu Trên Nước
Chương 63.2
Xuân Thúy
2024-09-21 15:23:46
Xuyên qua dòng người đông đúc náo nhiệt, Thiên Hương tay ôm quà cưới đứng ngay ngắn trước cửa phòng tân hôn.
"Lệ Hoa, em có ở đó không?"
"Em đây. Là anh Tâm sao ạ?"
"Ứ, là anh. Anh có thể vào bên trong chứ?"
" Vâng, anh vào đi."
Căn phòng được trang trí với sắc màu đỏ chủ đạo, trên bàn là vài dĩa thức ăn cùng bình rượu hỷ bắt mắt.
Trên chiếc giường lớn được đặt ở góc phải căn phòng, Lệ Hoa đã tự ý vén khăn hỷ từ lúc nào, nàng lặng lẽ ngắm nhìn thần ảnh của người mà nàng ngày nhớ đêm mong, chỉ tiếc rằng người ấy hiện đang trong hình hài của nữ tử.
Thiên Hương nào để ý đến sự chuyển biến sắc thái trên gương mặt tân nương, nàng rảo bước dạo quanh căn phòng rồi chợt dừng lại trước một bức tranh phong cảnh được đính trên tường. Bức tranh họa khung cảnh sông núi hữu tình, với điểm nhấn là đôi nam nữ đang đứng trên thuyền.
"[ Mây trôi nước chảy được nghìn năm
Bóng dáng cố nhân đã biệt tăm
Tình cảm thuở xưa còn giữ đó
Cớ sao chẳng thấy ai về thăm?
Ngỡ rằng sẽ mãi ôm sầu nhớ
Chợt thấy người quay về ghé thăm
Ô giấy giơ cao che ánh nắng
Đứng bên nhau nguyện thề trăm năm.]
Quả là thơ hay. Thầy Đức chắc hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều."
Thiên Hương bày ra vẻ mặt thích thú vì thấy người gặp họa, nàng nghiêng đầu về phía Lệ Hoa, tiếp tục nói: "Thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt ban đầu thành thể thơ Thất ngôn bát cú, Lệ Hoa, em đây là muốn xem thử thầy Đức liệu có xứng đáng để nhận được sự tha thứ của em hay không. Vậy lỡ như thầy Đức vì không hiểu được dụng ý của em mà để vụt mất đi cơ hội, há chẳng phải mối lương duyên này đành phải dang dở sao?"
Lệ Hoa lao đến ôm chầm lấy Thiên Hương từ phía sau, thủ thỉ trả lời: " Vậy thì anh Đức không xứng đáng để có được em."
Thiên Hương còn định trêu chọc Lệ Hoa thêm một chút, nhưng hành động tiếp theo của nàng khiến Thiên Hương thập phần bối rối.
Lệ Hoa đã khóc.
Giọt nước mắt như hạt châu rơi lã chã xuống đất, hạt này nối tiếp hạt kia, Lệ Hoa cứ thể mà xà vào lòng Thiên Hương khóc lớn.
Thiên Hương giúp nàng lau đi nước mắt, ân cần hỏi: "Đừng khóc, nói chị nghe, có phải thầy Đức đã làm gì có lỗi với em không?"
Lệ Hoa lắc đầu đáp lời: " Không có. Chỉ là em rất vui, em rất vui vì anh Tâm... chị Hương đã đến đây. Em sợ rằng chị sẽ không đến kịp. Đến bây giờ em vẫn chưa trang điểm, cũng là vì em muốn chị sẽ là người giúp em làm điều này. Đồ trang điểm em để ở trên bàn, chúng ta qua đó ngồi nhé."
Lệ Hoa nắm tay Thiên Hương lôi kéo nàng tiến đến bàn trang điểm. Thiên Hương từ lâu đã không dùng đến những món đồ này, nên cũng không chắc là sẽ giúp Lệ Hoa họa lên dung nhan xinh đẹp. Nàng có chút lưỡng lự nói: " Cái này... lâu quá chị không động đến những thứ này, nên có chút không quen tay."
" Không sao, em tin tưởng vào tài nghệ của chị."
Trải qua 2 khắc thời gian, hết vẽ rồi lại chùi, Thiên Hương rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng tự tin đặt cây cọ nhỏ trên tay xuống, cầm chiếc gương đồng đặt trước mặt Lệ Hoa, lời nói mang theo niềm hân hoan: "Lệ Hoa, mở mắt ra đi."
Lệ Hoa chậm rãi nâng mí mắt, một dung mặt nhẹ nhàng đắm thắm hiện rõ trên gương. Chưa để nàng hết ngạc nhiên, Thiên Hương nâng tay mở nắp hộp quà. Bên trong là bộ trang sức ngọc trai hồng, khi mặc vào lại vô cùng cân xứng với lối trang điểm mà Thiên Hoa đã dày công chuẩn bị trước đó.
" Cái này..." Lệ Hoa nhìn hộp quà rồi lại nhìn Thiên Tâm, nhất thời không nói lên lời.
"Lệ Hoa, em có ở đó không?"
"Em đây. Là anh Tâm sao ạ?"
"Ứ, là anh. Anh có thể vào bên trong chứ?"
" Vâng, anh vào đi."
Căn phòng được trang trí với sắc màu đỏ chủ đạo, trên bàn là vài dĩa thức ăn cùng bình rượu hỷ bắt mắt.
Trên chiếc giường lớn được đặt ở góc phải căn phòng, Lệ Hoa đã tự ý vén khăn hỷ từ lúc nào, nàng lặng lẽ ngắm nhìn thần ảnh của người mà nàng ngày nhớ đêm mong, chỉ tiếc rằng người ấy hiện đang trong hình hài của nữ tử.
Thiên Hương nào để ý đến sự chuyển biến sắc thái trên gương mặt tân nương, nàng rảo bước dạo quanh căn phòng rồi chợt dừng lại trước một bức tranh phong cảnh được đính trên tường. Bức tranh họa khung cảnh sông núi hữu tình, với điểm nhấn là đôi nam nữ đang đứng trên thuyền.
"[ Mây trôi nước chảy được nghìn năm
Bóng dáng cố nhân đã biệt tăm
Tình cảm thuở xưa còn giữ đó
Cớ sao chẳng thấy ai về thăm?
Ngỡ rằng sẽ mãi ôm sầu nhớ
Chợt thấy người quay về ghé thăm
Ô giấy giơ cao che ánh nắng
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đứng bên nhau nguyện thề trăm năm.]
Quả là thơ hay. Thầy Đức chắc hẳn đã phải nỗ lực rất nhiều."
Thiên Hương bày ra vẻ mặt thích thú vì thấy người gặp họa, nàng nghiêng đầu về phía Lệ Hoa, tiếp tục nói: "Thể thơ Thất ngôn tứ tuyệt ban đầu thành thể thơ Thất ngôn bát cú, Lệ Hoa, em đây là muốn xem thử thầy Đức liệu có xứng đáng để nhận được sự tha thứ của em hay không. Vậy lỡ như thầy Đức vì không hiểu được dụng ý của em mà để vụt mất đi cơ hội, há chẳng phải mối lương duyên này đành phải dang dở sao?"
Lệ Hoa lao đến ôm chầm lấy Thiên Hương từ phía sau, thủ thỉ trả lời: " Vậy thì anh Đức không xứng đáng để có được em."
Thiên Hương còn định trêu chọc Lệ Hoa thêm một chút, nhưng hành động tiếp theo của nàng khiến Thiên Hương thập phần bối rối.
Lệ Hoa đã khóc.
Giọt nước mắt như hạt châu rơi lã chã xuống đất, hạt này nối tiếp hạt kia, Lệ Hoa cứ thể mà xà vào lòng Thiên Hương khóc lớn.
Thiên Hương giúp nàng lau đi nước mắt, ân cần hỏi: "Đừng khóc, nói chị nghe, có phải thầy Đức đã làm gì có lỗi với em không?"
Lệ Hoa lắc đầu đáp lời: " Không có. Chỉ là em rất vui, em rất vui vì anh Tâm... chị Hương đã đến đây. Em sợ rằng chị sẽ không đến kịp. Đến bây giờ em vẫn chưa trang điểm, cũng là vì em muốn chị sẽ là người giúp em làm điều này. Đồ trang điểm em để ở trên bàn, chúng ta qua đó ngồi nhé."
Lệ Hoa nắm tay Thiên Hương lôi kéo nàng tiến đến bàn trang điểm. Thiên Hương từ lâu đã không dùng đến những món đồ này, nên cũng không chắc là sẽ giúp Lệ Hoa họa lên dung nhan xinh đẹp. Nàng có chút lưỡng lự nói: " Cái này... lâu quá chị không động đến những thứ này, nên có chút không quen tay."
" Không sao, em tin tưởng vào tài nghệ của chị."
Trải qua 2 khắc thời gian, hết vẽ rồi lại chùi, Thiên Hương rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Nàng tự tin đặt cây cọ nhỏ trên tay xuống, cầm chiếc gương đồng đặt trước mặt Lệ Hoa, lời nói mang theo niềm hân hoan: "Lệ Hoa, mở mắt ra đi."
Lệ Hoa chậm rãi nâng mí mắt, một dung mặt nhẹ nhàng đắm thắm hiện rõ trên gương. Chưa để nàng hết ngạc nhiên, Thiên Hương nâng tay mở nắp hộp quà. Bên trong là bộ trang sức ngọc trai hồng, khi mặc vào lại vô cùng cân xứng với lối trang điểm mà Thiên Hoa đã dày công chuẩn bị trước đó.
" Cái này..." Lệ Hoa nhìn hộp quà rồi lại nhìn Thiên Tâm, nhất thời không nói lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro